Cô lúc này thật chọc người khác bắt nạt.

Tần Phong nhìn đôi môi đỏ mọng của cô nheo mắt.

Ngay sau đó cô dựa vào người hắn ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, Tần Phong nâng môi vuốt tóc cô lạnh lùng nói với người đàn ông đang cảm thấy mình là người thừa đằng kia: "Nói đi."
"Người đã bắt về rồi ạ, hiện tại đang ở dưới hầm chờ thiếu gia phân phó." Người đàn ông đó đứng thẳng người báo cáo.
Tần Phong gật đầu, ngón tay nghịch tóc của Diễm Tinh vẫn không ngừng lại: "Chuẩn bị đi."
Người đàn ông đó cúi đầu "Vâng." một tiếng rồi cũng nhanh chóng ra khỏi phòng.

Lúc này Diễm Tinh mới ngồi thẳng dậy nói: "Anh còn có việc, em có thể tự về được, anh đi giải quyết công việc đi."
Tần Phong nhìn cô, cười cười: "Không vội!"
Nói xong hắn cũng trực tiếp cúi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Diễm Tinh.


 
Hương vị này quá tuyệt, Tần Phong muốn bao nhiêu cũng không đủ.

Lúc sau hắn mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của Diễm Tinh.

Nhìn thấy thành quả của mình, mắt hắn tràn đầy ý cười.

Mà Diễm Tinh lại không nghĩ đến khi hắn nói toạc hết mọi chuyện ra sẽ biến thành bộ dạng vô sỉ như vậy.

Hai má cô nóng bừng, mắt hạnh ngập nước không thèm nhìn hắn nữa.
"Tôi đưa em đến một nơi." Tần Phong thỏa mãn cười nhẹ, rồi bế cô lên đi ra bên ngoài.
Diễm Tinh cũng chả thèm giãy giụa hay phản kháng.

Cô biết cô có làm vậy cũng không làm được gì còn tự khiến bản thân mình mệt mỏi.

Diễm Tinh yên lặng nằm trong n.g.ự.c Tần Phong mặc hắn muốn đưa cô đâu thì đi.
Tần Phong cúi xuống nhìn cô gái trong lòng nhếch môi, khàn khàn lên tiếng: "Có tiến bộ."
Diễm Tinh thầm khinh bỉ trong lòng trước lời nói của hắn.

Cô đây là biết thời biết thế mà thôi.

Sau đó Diễm Tinh thấy Tần Phong đưa cô lên xe, đi đến một lâu đài cổ cách Trừng Viên không xa nhưng nơi này được bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, cảnh sắc âm u lại lạnh lẽo.

Diễm Tinh nhìn cảnh vật bên ngoài không khỏi nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đang lúc thắc mắc không hiểu sao Tần Phong lại đưa cô đến nơi này thì trên người có thêm một chiếc áo khoác lớn.

Đỉnh đầu vang lên tiếng nói: "Ở đây hơi lạnh."
Diễm Tinh gật đầu rồi lại quay ra bên ngoài.

Để mặc Tần Phong ôm cô lên rồi bế cô vào bên trong tòa lâu đài cổ đằng kia.

Từ lúc cô tỉnh dậy đến bây giờ, ngoài lúc cô vệ sinh cá nhân thì chưa lúc nào rời khỏi người Tần Phong.


 
Diễm Tinh không khỏi ảo não một trận.

Cũng may cô sắp về nhà rồi, cố gắng chịu đựng một chút là được tự do rồi.
Không biết Tần Phong có biết được suy nghĩ của cô không mà hắn cúi người sát vào cô, hơi thở nóng ấm phả vào mặt Diễm Tinh: "Đừng nghĩ linh tinh."
"Em không nghĩ gì hết." Diễm Tinh nhanh nhẹn đáp.
"Tốt nhất là như vậy." Tần Phong hôn nhẹ lên chóp mũi cô, bước chân vẫn vững vàng đi vào bên trong.

Không thể không nói thể lực của Tần Phong quả nhiên rất tốt.

Ôm cô từ nhà tới giờ, đoạn đường đi vào biệt thự này đều phải đi bộ, cũng đã được một đoạn đường rồi mà hơi thở hắn đều đặn như thường, bước chân vững vàng như không có chuyện gì xảy ra.
Diễm Tinh nhíu mày nhìn cảnh vật bên trong căn biệt thự.

Cả căn biệt thự này lấy màu đen cùng màu xám làm chủ đạo, không khí u ám cùng nồng nặc sát khí.

Vật bài trí toàn là những công cụ hành hạ cùng g.i.ế.c người.

Diễm Tinh nhìn cảnh này bất giác nhớ lại khoảng thời gian trong hầm tối kiếp trước, mặt cô hơi tái đi, theo bản năng lùi người sát vào Tần Phong thêm một chút.
Cảm nhận được Diễm dịch người vào cạnh mình, Tần Phong liền siết chặt vòng ôm thêm một chút, giọng nói trầm ấm vang lên: "Đừng sợ, tôi ở đây.

Em để ý một chút, nơi đây cũng có rất nhiều cơ quan, nếu không để ý khi không có tôi, em sẽ gặp nguy hiểm."
"Vâng." Diễm Tinh trả lời, lại tập trung nhớ đường.

Cô đoán được một phần, nơi đây có lẽ là doanh trại của Death.
Tần Phong một đường bế cô vào một căn phòng tận sâu bên trong.

Khi cửa mở ra, cô thấy có mấy người áo đen đứng xếp thành hàng cạnh cửa, trong số đó Devil đứng đầu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện