Diễm Tinh liếc nhẹ hắn một cái rồi rũ mi.
Cô bị những hành động dịu dàng của Gần Phong kiếp này đánh lừa, lại quên mất con người thật của hắn tàn độc và bá đạo đến mức nào.
Hiện tại cô vào tầm nhắm của hắn rồi, trốn thoát ư? Ha, còn khó hơn hái sao trên trời.
Nghĩ vậy, Diễm Tinh thở dài trong lòng.
Kiếp này rốt cuộc cô không cẩn thận thế nào mà đụng phải vị đại phật này vậy.
"Ăn sáng, ăn xong tôi đưa em về.
Nếu em muốn thì có thể ở lại đây, tôi càng thích em ở lại đây hơn." Tần Phong kéo khay đồ ăn vừa được mang lên đến gần rồi tự tay múc thìa cháo đưa đến bên miệng cô, ý muốn cô mở miệng.
"Em không bị thương, có thể tự ăn được." Diễm Tinh nhíu mày, tay giơ lên muốn cầm bát cháo nhưng bị Tần Phong chặn lại, rõ ràng không muốn để cô tự xúc.
Diễm Tinh không đấu lại được với hắn, mở miệng nuốt thìa cháo xuống.
Cứ vậy, Diễm Tinh ngồi trên đùi Tần Phong để hắn đút cháo cho cô.
Cô cảm giác trước mặt người này một chút tôn nghiêm cùng mặt mũi của cô đều đã mất sạch.
Ăn hết bát cháo, Tần Phong lại lấy khăn ra từng chút giúp cô lau miệng.
"Thiếu gia, tôi vào được không ạ?" Ngoài cửa lúc này có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của đàn ông vang lên.
Diễm Tinh nghe tiếng nói, muốn đứng dậy rời khỏi người hắn nhưng bị Tần Phong ôm chặt, ánh mắt hắn mang theo uy hiếp: "Ngồi yên."
Rồi hắn hướng tới người ngoài cửa lạnh nhạt lên tiếng: "Vào đi."
Tiếng cửa mở vang lên, Diễm Tinh hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô úp cả mặt vào n.g.ự.c Tần Phong.
Hai tay nắm chặt vạt áo hắn, quyết định giả chết.
Người khác nhìn thấy cô trong tình cảnh này, mất mặt c.h.ế.t đi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong bị hành động này của cô chọc cười.
Người vừa mới vào nhìn thấy Tần Phong đang ngồi trên sofa ôm lấy một cô gái, cả người hắn toát lên vẻ dịu dàng hiếm có, hắn nở nụ cười sủng nịnh với người con gái trong lòng.
Người đàn ông bị cảnh này dọa đến lùi lại một bước.
Hết nhìn Tần Phong lại nhìn cô gái đang ngồi trong lòng Tần Phong, mặt dán vào n.g.ự.c hắn chỉ để lộ ra chút ít đường nét thì càng bất ngờ.
Người đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Diễm Tinh.
Tần Phong nheo mắt liếc người đàn ông đó một cái.
Người kia lập tức hồi thần, tầm mắt chuyển đến nơi khác, đứng yên nơi đó đợi Tần Phong lên tiếng.
Tần Phong quay đầu lại, nhìn cô gái giống con đà điểu chui trong n.g.ự.c mình thì vuốt tóc cô, dịu giọng nói: "Ngẩng đầu lên, em không sợ nghẹt thở à."
"Không sợ!" Giọng của cô gái mang theo âm mũi vang lên, rõ ràng từ ngữ điệu của cô hiện tại đang rất tức giận, nhưng thanh âm phát ra ngọt ngào giống như đang làm nũng.
Người đàn ông lúc nãy không tự chủ được lại khẽ liếc qua cô gái đang ngồi trong lòng thiếu gia nghĩ thầm, đây là vị tiểu thư trong lời đồn đúng không? Thanh âm quả thật rất đẹp.
Tần Phong cười khẽ một tiếng dỗ dành cô: "Ngoan, ngẩng đầu lên, sẽ khó chịu." Một tay hắn nhẹ nhàng đem gương mặt đỏ hồng đang chôn trong n.g.ự.c mình nâng lên.
Lần đầu tiên nghe thiếu gia dùng giọng điệu và động tác dịu dàng như vậy, lại còn là dỗ dành một cô gái thì người đàn ông cũng thấy chuyện này quá khó tin.
Khi nhìn thấy gương mặt cô gái, người đàn ông kia lại được một trận kinh ngạc.
Thứ nhất là vì dung mạo của cô gái thứ hai là vì lúc đầu anh ta tưởng cô gái ấy là Quách nhị tiểu thư, nhưng anh ta lầm rồi, không phải Quách nhị tiểu thư.
Diễm Tinh không tình nguyện bị Tần Phong đem mặt kéo ra, ai oán mà trừng hắn.
Nhưng cũng không thể háo thắng nói lại hắn mấy câu, ở đây còn người ngoài cô yên lặng không nói câu nào, chỉ dựa vào người Tần Phong.
Tận lực đem bản thân thu nhỏ lại cảm giác tồn tại.
Nhìn cô gái đôi mắt lúng liếng vì không vui mà khẽ trừng, hai gò má cùng chóp mũi cô vừa ép vào lồng n.g.ự.c hắn hơi ửng đỏ.
Cô bị những hành động dịu dàng của Gần Phong kiếp này đánh lừa, lại quên mất con người thật của hắn tàn độc và bá đạo đến mức nào.
Hiện tại cô vào tầm nhắm của hắn rồi, trốn thoát ư? Ha, còn khó hơn hái sao trên trời.
Nghĩ vậy, Diễm Tinh thở dài trong lòng.
Kiếp này rốt cuộc cô không cẩn thận thế nào mà đụng phải vị đại phật này vậy.
"Ăn sáng, ăn xong tôi đưa em về.
Nếu em muốn thì có thể ở lại đây, tôi càng thích em ở lại đây hơn." Tần Phong kéo khay đồ ăn vừa được mang lên đến gần rồi tự tay múc thìa cháo đưa đến bên miệng cô, ý muốn cô mở miệng.
"Em không bị thương, có thể tự ăn được." Diễm Tinh nhíu mày, tay giơ lên muốn cầm bát cháo nhưng bị Tần Phong chặn lại, rõ ràng không muốn để cô tự xúc.
Diễm Tinh không đấu lại được với hắn, mở miệng nuốt thìa cháo xuống.
Cứ vậy, Diễm Tinh ngồi trên đùi Tần Phong để hắn đút cháo cho cô.
Cô cảm giác trước mặt người này một chút tôn nghiêm cùng mặt mũi của cô đều đã mất sạch.
Ăn hết bát cháo, Tần Phong lại lấy khăn ra từng chút giúp cô lau miệng.
"Thiếu gia, tôi vào được không ạ?" Ngoài cửa lúc này có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của đàn ông vang lên.
Diễm Tinh nghe tiếng nói, muốn đứng dậy rời khỏi người hắn nhưng bị Tần Phong ôm chặt, ánh mắt hắn mang theo uy hiếp: "Ngồi yên."
Rồi hắn hướng tới người ngoài cửa lạnh nhạt lên tiếng: "Vào đi."
Tiếng cửa mở vang lên, Diễm Tinh hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô úp cả mặt vào n.g.ự.c Tần Phong.
Hai tay nắm chặt vạt áo hắn, quyết định giả chết.
Người khác nhìn thấy cô trong tình cảnh này, mất mặt c.h.ế.t đi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong bị hành động này của cô chọc cười.
Người vừa mới vào nhìn thấy Tần Phong đang ngồi trên sofa ôm lấy một cô gái, cả người hắn toát lên vẻ dịu dàng hiếm có, hắn nở nụ cười sủng nịnh với người con gái trong lòng.
Người đàn ông bị cảnh này dọa đến lùi lại một bước.
Hết nhìn Tần Phong lại nhìn cô gái đang ngồi trong lòng Tần Phong, mặt dán vào n.g.ự.c hắn chỉ để lộ ra chút ít đường nét thì càng bất ngờ.
Người đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Diễm Tinh.
Tần Phong nheo mắt liếc người đàn ông đó một cái.
Người kia lập tức hồi thần, tầm mắt chuyển đến nơi khác, đứng yên nơi đó đợi Tần Phong lên tiếng.
Tần Phong quay đầu lại, nhìn cô gái giống con đà điểu chui trong n.g.ự.c mình thì vuốt tóc cô, dịu giọng nói: "Ngẩng đầu lên, em không sợ nghẹt thở à."
"Không sợ!" Giọng của cô gái mang theo âm mũi vang lên, rõ ràng từ ngữ điệu của cô hiện tại đang rất tức giận, nhưng thanh âm phát ra ngọt ngào giống như đang làm nũng.
Người đàn ông lúc nãy không tự chủ được lại khẽ liếc qua cô gái đang ngồi trong lòng thiếu gia nghĩ thầm, đây là vị tiểu thư trong lời đồn đúng không? Thanh âm quả thật rất đẹp.
Tần Phong cười khẽ một tiếng dỗ dành cô: "Ngoan, ngẩng đầu lên, sẽ khó chịu." Một tay hắn nhẹ nhàng đem gương mặt đỏ hồng đang chôn trong n.g.ự.c mình nâng lên.
Lần đầu tiên nghe thiếu gia dùng giọng điệu và động tác dịu dàng như vậy, lại còn là dỗ dành một cô gái thì người đàn ông cũng thấy chuyện này quá khó tin.
Khi nhìn thấy gương mặt cô gái, người đàn ông kia lại được một trận kinh ngạc.
Thứ nhất là vì dung mạo của cô gái thứ hai là vì lúc đầu anh ta tưởng cô gái ấy là Quách nhị tiểu thư, nhưng anh ta lầm rồi, không phải Quách nhị tiểu thư.
Diễm Tinh không tình nguyện bị Tần Phong đem mặt kéo ra, ai oán mà trừng hắn.
Nhưng cũng không thể háo thắng nói lại hắn mấy câu, ở đây còn người ngoài cô yên lặng không nói câu nào, chỉ dựa vào người Tần Phong.
Tận lực đem bản thân thu nhỏ lại cảm giác tồn tại.
Nhìn cô gái đôi mắt lúng liếng vì không vui mà khẽ trừng, hai gò má cùng chóp mũi cô vừa ép vào lồng n.g.ự.c hắn hơi ửng đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương