Đền Uchiha nằm sâu trong rừng đá Uraishi, bị bỏ hoang từ sau vụ diệt tộc kinh hoàng. Nơi từng là thánh địa linh thiêng của tộc Uchiha, giờ đây chỉ còn là tàn tích phủ bụi thời gian. Cánh cổng đá đổ sập, cột trụ gãy đổ rêu phong, nhưng bàn thờ tổ tiên vẫn đứng đó — lạnh lùng và cô độc.
Trên bậc thang dẫn lên điện thờ, một thân ảnh quen thuộc lặng lẽ ngồi chờ.
Áo choàng Akatsuki khẽ lay động theo gió. Mái tóc đen rũ xuống che một bên mặt, đôi Mangekyō Sharingan chậm rãi xoay tròn sau làn mi mắt khép hờ.
Itachi Uchiha.
Hắn ngồi đó, như một bức tượng đá, tay đặt nhẹ trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
Trong bóng tối của đại điện, lặng lẽ vang lên tiếng bước chân.
Sasuke xuất hiện nơi cửa điện, áo choàng xám phủ bụi, thanh Kusanagi đeo trên lưng, đôi mắt Sharingan rực đỏ.
Anh em, đối mặt nhau.
Không ai nói một lời.
Itachi từ từ mở mắt. Đôi Mangekyō ánh lên tia nhìn thăm thẳm như vực sâu:
“Ngươi đến rồi, Sasuke.”
Giọng hắn khản nhẹ, không cao, nhưng dội vào lòng người như tiếng chuông cổ vọng giữa đêm đông.
Sasuke siết nhẹ tay.
“Hôm nay, ta đến để kết thúc tất cả.”
Itachi gật đầu. “Ta biết. Vì vậy, ta mới chọn đền tổ làm nơi cuối cùng.”
Một thoáng im lặng. Gió từ khe đá thổi vào làm tung tà áo cả hai, bụi bay mù mịt.
Sasuke bước lên một bậc. Tay đưa ra sau chuôi kiếm.
“Ngươi không còn là anh trai của ta nữa, Itachi. Ngươi là kẻ phản bội đã đẩy ta vào địa ngục.”
Itachi vẫn ngồi đó, ánh mắt bình thản:
“Đúng vậy… ta là kẻ đã đẩy ngươi xuống vực thẳm. Nhưng cũng là người đặt bậc thang dưới chân ngươi.”
Ánh mắt hai anh em chạm nhau. Lửa giận, lửa tội lỗi, lửa vận mệnh — cháy âm ỉ dưới đáy mắt.
Sasuke nghiến răng:
“Đừng nói kiểu đạo lý nữa. Hôm nay ta đến không phải để nghe ngươi thanh minh. Mà là để giết ngươi.”
Itachi đứng dậy.
“Vậy thì đến đi. Ngày hôm nay, đôi mắt của ngươi… sẽ là của ta.”
Chát!
Sasuke cùng Itachi lao vào đấu thể thuật. Cẳng tay đập vào đầu gối. Gót chân quét ngược. Trán gần như va vào trán.
Itachi vẫn điềm tĩnh, ánh mắt lạnh băng Sasuke, trái lại, gào lên từng hơi thở. Mỗi cú đánh đều là một câu hỏi chưa được trả lời. Mỗi bước chân là một lời buộc tội.
Một đòn đá vòng quét của Sasuke bị Itachi bắt gọn.
Một đòn gối phản lại, Sasuke dùng cả khuỷu tay cản. Hai người bật lùi.
Không ai nói gì.
Nhưng không ai cần nói.
Bụi chưa kịp rơi xuống đất, Sasuke đã lao tới lần nữa. Bước chân cuối cùng – phanh gấp trước mặt Itachi, mũi kiếm dừng ngay trước yết hầu anh trai mình.
Mắt đỏ rực. Bờ môi nghiến chặt.
“Trước khi ta giết ngươi.”
“Ta chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng.”
Itachi không nhúc nhích. Không né.
“Người đó… là ai?”
Gió lùa qua mái đền. Bụi thời gian dội về quá khứ.
Sasuke siết chặt tay hơn:
“Năm xưa, ngươi từng nói…”
“Bốn người trong tộc Uchiha có thể khai nhãn Mangekyō Sharingan.”
“Ngươi. Ta. Shisui. Và… người thứ tư.”
“Ngươi còn nói, nếu ta đủ mạnh để giết ngươi, ta sẽ được sức mạnh ấy.”
Ánh mắt Itachi chợt trầm xuống, như mặt hồ bị nhuộm mực đen.
“Người đó… là ai?”
Itachi khẽ thở ra. Nhẹ thôi, như một kẻ đã đợi giây phút này quá lâu.
“Hắn tên là Uchiha Madara.”
Sasuke khựng lại.
Itachi vẫn nhìn thẳng, giọng đều như lưỡi dao lướt trên cổ tay:
“Một trong những người sáng lập làng Lá. Một thiên tài không ai sánh kịp… Và cũng là kẻ đã giúp ta diệt sạch cả gia tộc.”
“Ta không giết một mình.”
Không gian trở nên nặng như đá.
“Mười mấy năm về trước, hắn đã dùng Mangekyō Sharingan của mình để khống chế Cửu Vĩ. Chính hắn là kẻ đứng sau vụ tấn công Konoha, khiến vợ chồng Đệ Tứ cùng nhiều người khác phải chết, và khiến Làng phải sống trong hoảng loạn.”
“Cửu Vĩ — bị điều khiển bởi con mắt của chúng ta.”
Sasuke sững người.
Tất cả những đòn đánh. Tất cả máu đã đổ…là vì một người không ai thấy mặt.
Còn Itachi? Vẫn đứng đó, không xin lỗi, không biện minh. Chỉ để sự thật tự găm vào tim em trai mình.
Sasuke đứng sững, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Cái tên vừa được thốt ra — “Uchiha Madara” — mang theo sức nặng vượt ngoài mọi thù hận, vượt cả cái chết.
Còn Itachi?
Anh vẫn đứng im như tượng, giọng đều như người đang đọc di chúc cho chính mình:
“Madara là người đã đi trước ta. Là người duy nhất từng đánh thức Mangekyō… và cũng là kẻ đầu tiên bị nó cướp đi ánh sáng.”
Sasuke nheo mắt:
“Ý ngươi là gì?”
Itachi nhắm mắt, rồi mở ra — lần này là Mangekyō Sharingan. Đôi mắt xoáy đỏ rực, hoa văn xoay tròn.
“Mangekyō Sharingan… là một phước lành được sinh ra từ mất mát. Nhưng cũng là một lời nguyền. Càng dùng lâu, càng mù lòa. Madara – để kéo dài ánh sáng – đã dùng con mắt của em trai ruột mình.”
Sasuke sững sờ.
“Và ngươi… cũng định làm vậy với ta?”
Itachi tiến một bước, Sharingan xoay chậm như dòng máu đen uốn quanh đồng tử:
“Ta để ngươi sống. Ta dồn ngươi đến cực hạn. Tất cả… là để ngươi đủ mạnh. Đủ để ngươi khai mở Mangekyou Sharingan… để rồi… làm người hiến tặng mắt… cho ta.”
Lưỡi gươm vô hình cắm thẳng vào tim Sasuke, không bằng thép, mà bằng sự phản bội từ chính giọng nói từng là chỗ dựa.
“Từ đầu đến cuối, ta chỉ là… vật dự trữ?”
Itachi không phủ nhận. Chỉ cúi đầu:
“Và giờ… ta sẽ đến lấy nó!”
ẦMMM!
Ánh sáng xoáy tròn đột ngột bùng lên từ mắt Itachi. Thân ảnh tan ra biến thành đàn quạ đen.
Sasuke giật mình, lùi về sau một bước.
Ảo thuật.
Tất cả những gì đã diễn ra từ nãy giờ – là Genjutsu.
Cả trận thể thuật. Cả trận hỏi cung. Cả nhát kiếm bên cổ…
Tất cả chỉ là ảo thuật do Mangekyō của Itachi dựng nên.
Sasuke siết chặt kiếm:
“Ngươi giỡn mặt ta… từ đầu tới cuối?”
Itachi từ trong bóng tối bước ra — lần này là thật. Dưới chân hắn, bàn thờ Uchiha tỏa ra chakra đỏ tía như vùng phong ấn tử vong.
“Không.” – Itachi nói – “Ta chuẩn bị cho ngươi… từ đầu tới cuối.”
Sasuke hạ thấp kiếm, mắt đỏ ngầu, giọng trầm như giấc mộng vừa kết thúc:
“Cuối cùng thì… tất cả cũng kết thúc ở đây.”
Từ trên trần đền, một đôi mắt lóe sáng.
Zetsu – kẻ hấp thụ mọi thông tin, chia đôi bởi trắng đen như âm dương phân mảnh – đang lặng lẽ quan sát.
Zetsu Trắng nhíu mày:
“Thật không thể tin được… hắn định lấy mắt của em mình thật sao?”
Zetsu Đen bật cười khẽ:
“Cái chết là một thứ dễ đoán hơn lòng người. Cứ tiếp tục đi…”
Sasuke quỳ gối, thở dốc.
Itachi – đứng phía sau – đôi mắt Mangekyō vẫn xoay chậm, tay phải đưa lên cao, ba ngón tay cụp xuống.
“Ngươi không thể thoát đâu…” – giọng Itachi lạnh lẽo.
Một ảnh phân thân của hắn từ hư không bước ra, giữ chặt cổ tay Sasuke từ phía sau.
Sasuke bị khống chế hoàn toàn.
Itachi bước đến gần, từng bước in xuống mặt đá. Tay trái nhấc mí mắt dưới của em trai mình.
“Cuối cùng thì… Đôi mắt này… sẽ trở thành ánh sáng vĩnh cửu của ta.”
Ngón tay của Itachi đưa vào trong hốc mắt Sasuke.
Rắc.
Mắt không rơi. Máu không phun.
Mà ảo ảnh tan ra như khói.
Itachi khựng lại.
Một ánh sáng đỏ khác chói lên: Sharingan của Sasuke vẫn hiện diện – sáng hơn bao giờ hết.
“Tsukuyomi… đã bị phá giải.”
Sasuke đứng thẳng dậy, mắt lóe lên lửa giận:
“Ngươi đã để cảm giác chiến thắng đánh lừa chính mình, Itachi. Ngươi nghĩ ta là công cụ. Nhưng ninja không phải là vũ khí. Công cụ chỉ mạnh khi người cầm nó xứng đáng.”
Itachi không nói gì.
Chỉ lùi một bước, mắt Mangekyō lại chuyển động.
“Nếu vậy… ta sẽ biến ảo thuật thành hiện thực. Ngươi đã không chịu bị Tsukuyomi điều khiển… thì giờ hãy nghênh đón ngọn lửa vĩnh hằng.”
Ầm!
Cả hai anh em cùng phá trần, phi thân lên nóc đền.
Itachi và Sasuke cùng kết ấn.
Katon: Gōkakyū no Jutsu (Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Chi Thuật)
Một luồng lửa khổng lồ từ mỗi bên phóng ra, xé rách mái đền Uchiha, va chạm giữa không trung như hai mặt trời thiêu cháy nhau.
Sasuke hơi nghiêng thế áp đảo – nhưng…
Amaterasu (Hỏa Độn: Thiên Chiếu)
Từ mắt trái của Itachi, ngọn lửa đen cháy ra như sinh vật sống, nuốt trọn quả cầu lửa của Sasuke, rồi vút lên như mãnh xà, táp thẳng vào thân thể em trai mình.
PHỰC!!!
Đôi cánh Ấn chú cấp 2 của Sasuke bị đốt cháy hoàn toàn. Làn da bị lửa đen thiêu rụi một nửa, tiếng gào bật ra khỏi cổ họng.
Itachi bước tới, mắt lạnh tanh:
“Giờ thì… Đến lượt ta lấy mắt ngươi – bằng tay không.”
Hắn cúi xuống.
Cơ thể Sasuke nằm bất động – đôi mắt trợn trừng, nhưng không còn phản kháng.
Itachi giơ tay.
Soạt.
Thân thể tan biến. Một xác rỗng, không chakra, không mạng sống.
Đây là một cái bẫy.
ẦM!!!
Từ dưới sàn điện, một quả cầu lửa nổ tung –
Katon: Goryuka no Jutsu (Hỏa Độn: Đại Long Hỏa Thuật)
Một luồng lửa xoắn ốc thẳng đứng từ sàn phóng lên, nhắm đúng tim Itachi.
Itachi phản xạ nghiêng người – né khỏi điểm chí mạng – nhưng cánh tay phải vẫn bị đốt cháy dữ dội.
Máu bốc khói.
Itachi thở hắt, lần đầu lùi hơn ba bước.
Hóa ra, Sasuke thật vẫn đứng ở phía dưới sàn, Sasuke nhảy lên, quỳ một gối, mắt đỏ rực:
“Kỹ thuật này… không thể tránh. Nó sinh ra không để kết thúc mạng sống… mà để đốt sạch ảo thuật của ngươi.”
Trên trần đền Uchiha, Zetsu vẫn ngồi, mắt không chớp.
Zetsu Trắng:
“Khéo lắm. Cả hai đều không cho nhau một giây để thở.”
Zetsu Đen:
“Cũng tốt. Một kẻ sẽ chết, một kẻ sẽ bị tàn phế… và ta thì sẽ biết tất cả.”
—---------------
Bên ngoài đại điện đổ nát của đền Uchiha, hai thân ảnh lặng lẽ ẩn mình trong những tán lá.
Naruto siết chặt chuôi kunai ba chạc, ánh mắt không rời khỏi hai người.
Hinata đứng kế bên, Byakugan mở hết cỡ — cô cảm nhận rõ từng luồng chakra nặng nề như đá nứt giữa hai anh em nhà Uchiha.
Trái tim Hinata đập dồn từng nhịp, cuối cùng không nhịn được, cô quay sang hỏi nhỏ:
“Chúng ta… có cần can thiệp không?”
Naruto lắc đầu.
“Nếu chúng ta xen vào…” – Naruto hạ giọng, mắt vẫn dán vào chiến trận – “…rất có thể cả hai bên sẽ lập tức quay sang tấn công ta. Lúc này, chúng ta không phải người quan trọng nhất trong tâm trí họ.”
Hinata gật đầu và tiếp tục quan sát, không hỏi thêm.
Bỗng một giọng trầm vang lên trong tâm trí Naruto:
“Naruto.”
Kurama.
“Có một nguồn ác ý khác... đang di chuyển gần đây.”
Naruto khựng lại trong tích tắc.
“Không phải Itachi. Không phải Sasuke. Không phải bất kỳ ai ở đây.”
“Cái đó… quái lạ lắm. Giống như nó biết cách che giấu chakra khỏi cả ta.”
Naruto nheo mắt. Một bàn tay lặng lẽ đặt lên kunai.
“Vị trí?”
“Không rõ. Vị trí hư vô mờ mịt… giống như làn khói. Nhưng ta chắc chắn — nó đang nhìn các ngươi từ đâu đó.”
Naruto không quay đầu. Không thể quay đầu. Một cái liếc sai lúc này… cũng có thể khiến hắn nhận ra bị lộ.
Cậu chỉ nói rất khẽ, như thể gió cuốn trôi:
“Biết rồi, Kurama. Cảm ơn.”
Zetsu Trắng ở một chỗ quan sát khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng.
“Ồ… nhìn kìa.” – hắn thì thào. “Namikaze Naruto. Và con nhỏ Hyuga. Chúng cũng đã đến rồi.”
Hắn nuốt một tiếng cười, giọng háo hức như kẻ săn mồi ngửi thấy máu:
“Chỉ cần nhân lúc hai anh em Uchiha đang xé xác nhau, chúng ta ra tay từ phía sau—”
“Giết hoặc bắt sống.”
“Thêm cả con bé Hyuga – mắt Byakugan đó cũng có giá trị.”
Zetsu Đen không đáp.
Một giây sau, hắn khẽ nghiêng mặt, giọng u ám:
“Không.”
“Ngươi nghĩ thằng nhóc Naruto đến đây mà không biết có người đang nhìn hắn sao?”
Zetsu Trắng ngẩn ra:
“Ý ngươi là… hắn đã nhận ra chúng ta?”
Zetsu Đen gằn từng tiếng:
“Nếu không phải bằng mắt… thì là bằng giác quan. Nếu không phải bằng giác quan… thì là bằng con hồ ly sống trong người hắn.”
“Đừng quên, Cửu Vĩ là một trong những kẻ hiếm hoi nhận ra chakra của ta dù đã ẩn.”
Zetsu Trắng lẩm bẩm, nuốt khan.
“Thế... bỏ qua luôn à?”
Zetsu Đen gật đầu, chậm rãi nói:
“Nếu ngươi manh động, không chỉ Sasuke và Itachi quay sang, mà còn có thể là Naruto trực tiếp đuổi giết ngươi như quét rác khỏi chiến trường.”
“Chúng ta không cần can thiệp. Chỉ cần quan sát là đủ.”
Trên bậc thang dẫn lên điện thờ, một thân ảnh quen thuộc lặng lẽ ngồi chờ.
Áo choàng Akatsuki khẽ lay động theo gió. Mái tóc đen rũ xuống che một bên mặt, đôi Mangekyō Sharingan chậm rãi xoay tròn sau làn mi mắt khép hờ.
Itachi Uchiha.
Hắn ngồi đó, như một bức tượng đá, tay đặt nhẹ trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
Trong bóng tối của đại điện, lặng lẽ vang lên tiếng bước chân.
Sasuke xuất hiện nơi cửa điện, áo choàng xám phủ bụi, thanh Kusanagi đeo trên lưng, đôi mắt Sharingan rực đỏ.
Anh em, đối mặt nhau.
Không ai nói một lời.
Itachi từ từ mở mắt. Đôi Mangekyō ánh lên tia nhìn thăm thẳm như vực sâu:
“Ngươi đến rồi, Sasuke.”
Giọng hắn khản nhẹ, không cao, nhưng dội vào lòng người như tiếng chuông cổ vọng giữa đêm đông.
Sasuke siết nhẹ tay.
“Hôm nay, ta đến để kết thúc tất cả.”
Itachi gật đầu. “Ta biết. Vì vậy, ta mới chọn đền tổ làm nơi cuối cùng.”
Một thoáng im lặng. Gió từ khe đá thổi vào làm tung tà áo cả hai, bụi bay mù mịt.
Sasuke bước lên một bậc. Tay đưa ra sau chuôi kiếm.
“Ngươi không còn là anh trai của ta nữa, Itachi. Ngươi là kẻ phản bội đã đẩy ta vào địa ngục.”
Itachi vẫn ngồi đó, ánh mắt bình thản:
“Đúng vậy… ta là kẻ đã đẩy ngươi xuống vực thẳm. Nhưng cũng là người đặt bậc thang dưới chân ngươi.”
Ánh mắt hai anh em chạm nhau. Lửa giận, lửa tội lỗi, lửa vận mệnh — cháy âm ỉ dưới đáy mắt.
Sasuke nghiến răng:
“Đừng nói kiểu đạo lý nữa. Hôm nay ta đến không phải để nghe ngươi thanh minh. Mà là để giết ngươi.”
Itachi đứng dậy.
“Vậy thì đến đi. Ngày hôm nay, đôi mắt của ngươi… sẽ là của ta.”
Chát!
Sasuke cùng Itachi lao vào đấu thể thuật. Cẳng tay đập vào đầu gối. Gót chân quét ngược. Trán gần như va vào trán.
Itachi vẫn điềm tĩnh, ánh mắt lạnh băng Sasuke, trái lại, gào lên từng hơi thở. Mỗi cú đánh đều là một câu hỏi chưa được trả lời. Mỗi bước chân là một lời buộc tội.
Một đòn đá vòng quét của Sasuke bị Itachi bắt gọn.
Một đòn gối phản lại, Sasuke dùng cả khuỷu tay cản. Hai người bật lùi.
Không ai nói gì.
Nhưng không ai cần nói.
Bụi chưa kịp rơi xuống đất, Sasuke đã lao tới lần nữa. Bước chân cuối cùng – phanh gấp trước mặt Itachi, mũi kiếm dừng ngay trước yết hầu anh trai mình.
Mắt đỏ rực. Bờ môi nghiến chặt.
“Trước khi ta giết ngươi.”
“Ta chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng.”
Itachi không nhúc nhích. Không né.
“Người đó… là ai?”
Gió lùa qua mái đền. Bụi thời gian dội về quá khứ.
Sasuke siết chặt tay hơn:
“Năm xưa, ngươi từng nói…”
“Bốn người trong tộc Uchiha có thể khai nhãn Mangekyō Sharingan.”
“Ngươi. Ta. Shisui. Và… người thứ tư.”
“Ngươi còn nói, nếu ta đủ mạnh để giết ngươi, ta sẽ được sức mạnh ấy.”
Ánh mắt Itachi chợt trầm xuống, như mặt hồ bị nhuộm mực đen.
“Người đó… là ai?”
Itachi khẽ thở ra. Nhẹ thôi, như một kẻ đã đợi giây phút này quá lâu.
“Hắn tên là Uchiha Madara.”
Sasuke khựng lại.
Itachi vẫn nhìn thẳng, giọng đều như lưỡi dao lướt trên cổ tay:
“Một trong những người sáng lập làng Lá. Một thiên tài không ai sánh kịp… Và cũng là kẻ đã giúp ta diệt sạch cả gia tộc.”
“Ta không giết một mình.”
Không gian trở nên nặng như đá.
“Mười mấy năm về trước, hắn đã dùng Mangekyō Sharingan của mình để khống chế Cửu Vĩ. Chính hắn là kẻ đứng sau vụ tấn công Konoha, khiến vợ chồng Đệ Tứ cùng nhiều người khác phải chết, và khiến Làng phải sống trong hoảng loạn.”
“Cửu Vĩ — bị điều khiển bởi con mắt của chúng ta.”
Sasuke sững người.
Tất cả những đòn đánh. Tất cả máu đã đổ…là vì một người không ai thấy mặt.
Còn Itachi? Vẫn đứng đó, không xin lỗi, không biện minh. Chỉ để sự thật tự găm vào tim em trai mình.
Sasuke đứng sững, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Cái tên vừa được thốt ra — “Uchiha Madara” — mang theo sức nặng vượt ngoài mọi thù hận, vượt cả cái chết.
Còn Itachi?
Anh vẫn đứng im như tượng, giọng đều như người đang đọc di chúc cho chính mình:
“Madara là người đã đi trước ta. Là người duy nhất từng đánh thức Mangekyō… và cũng là kẻ đầu tiên bị nó cướp đi ánh sáng.”
Sasuke nheo mắt:
“Ý ngươi là gì?”
Itachi nhắm mắt, rồi mở ra — lần này là Mangekyō Sharingan. Đôi mắt xoáy đỏ rực, hoa văn xoay tròn.
“Mangekyō Sharingan… là một phước lành được sinh ra từ mất mát. Nhưng cũng là một lời nguyền. Càng dùng lâu, càng mù lòa. Madara – để kéo dài ánh sáng – đã dùng con mắt của em trai ruột mình.”
Sasuke sững sờ.
“Và ngươi… cũng định làm vậy với ta?”
Itachi tiến một bước, Sharingan xoay chậm như dòng máu đen uốn quanh đồng tử:
“Ta để ngươi sống. Ta dồn ngươi đến cực hạn. Tất cả… là để ngươi đủ mạnh. Đủ để ngươi khai mở Mangekyou Sharingan… để rồi… làm người hiến tặng mắt… cho ta.”
Lưỡi gươm vô hình cắm thẳng vào tim Sasuke, không bằng thép, mà bằng sự phản bội từ chính giọng nói từng là chỗ dựa.
“Từ đầu đến cuối, ta chỉ là… vật dự trữ?”
Itachi không phủ nhận. Chỉ cúi đầu:
“Và giờ… ta sẽ đến lấy nó!”
ẦMMM!
Ánh sáng xoáy tròn đột ngột bùng lên từ mắt Itachi. Thân ảnh tan ra biến thành đàn quạ đen.
Sasuke giật mình, lùi về sau một bước.
Ảo thuật.
Tất cả những gì đã diễn ra từ nãy giờ – là Genjutsu.
Cả trận thể thuật. Cả trận hỏi cung. Cả nhát kiếm bên cổ…
Tất cả chỉ là ảo thuật do Mangekyō của Itachi dựng nên.
Sasuke siết chặt kiếm:
“Ngươi giỡn mặt ta… từ đầu tới cuối?”
Itachi từ trong bóng tối bước ra — lần này là thật. Dưới chân hắn, bàn thờ Uchiha tỏa ra chakra đỏ tía như vùng phong ấn tử vong.
“Không.” – Itachi nói – “Ta chuẩn bị cho ngươi… từ đầu tới cuối.”
Sasuke hạ thấp kiếm, mắt đỏ ngầu, giọng trầm như giấc mộng vừa kết thúc:
“Cuối cùng thì… tất cả cũng kết thúc ở đây.”
Từ trên trần đền, một đôi mắt lóe sáng.
Zetsu – kẻ hấp thụ mọi thông tin, chia đôi bởi trắng đen như âm dương phân mảnh – đang lặng lẽ quan sát.
Zetsu Trắng nhíu mày:
“Thật không thể tin được… hắn định lấy mắt của em mình thật sao?”
Zetsu Đen bật cười khẽ:
“Cái chết là một thứ dễ đoán hơn lòng người. Cứ tiếp tục đi…”
Sasuke quỳ gối, thở dốc.
Itachi – đứng phía sau – đôi mắt Mangekyō vẫn xoay chậm, tay phải đưa lên cao, ba ngón tay cụp xuống.
“Ngươi không thể thoát đâu…” – giọng Itachi lạnh lẽo.
Một ảnh phân thân của hắn từ hư không bước ra, giữ chặt cổ tay Sasuke từ phía sau.
Sasuke bị khống chế hoàn toàn.
Itachi bước đến gần, từng bước in xuống mặt đá. Tay trái nhấc mí mắt dưới của em trai mình.
“Cuối cùng thì… Đôi mắt này… sẽ trở thành ánh sáng vĩnh cửu của ta.”
Ngón tay của Itachi đưa vào trong hốc mắt Sasuke.
Rắc.
Mắt không rơi. Máu không phun.
Mà ảo ảnh tan ra như khói.
Itachi khựng lại.
Một ánh sáng đỏ khác chói lên: Sharingan của Sasuke vẫn hiện diện – sáng hơn bao giờ hết.
“Tsukuyomi… đã bị phá giải.”
Sasuke đứng thẳng dậy, mắt lóe lên lửa giận:
“Ngươi đã để cảm giác chiến thắng đánh lừa chính mình, Itachi. Ngươi nghĩ ta là công cụ. Nhưng ninja không phải là vũ khí. Công cụ chỉ mạnh khi người cầm nó xứng đáng.”
Itachi không nói gì.
Chỉ lùi một bước, mắt Mangekyō lại chuyển động.
“Nếu vậy… ta sẽ biến ảo thuật thành hiện thực. Ngươi đã không chịu bị Tsukuyomi điều khiển… thì giờ hãy nghênh đón ngọn lửa vĩnh hằng.”
Ầm!
Cả hai anh em cùng phá trần, phi thân lên nóc đền.
Itachi và Sasuke cùng kết ấn.
Katon: Gōkakyū no Jutsu (Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Chi Thuật)
Một luồng lửa khổng lồ từ mỗi bên phóng ra, xé rách mái đền Uchiha, va chạm giữa không trung như hai mặt trời thiêu cháy nhau.
Sasuke hơi nghiêng thế áp đảo – nhưng…
Amaterasu (Hỏa Độn: Thiên Chiếu)
Từ mắt trái của Itachi, ngọn lửa đen cháy ra như sinh vật sống, nuốt trọn quả cầu lửa của Sasuke, rồi vút lên như mãnh xà, táp thẳng vào thân thể em trai mình.
PHỰC!!!
Đôi cánh Ấn chú cấp 2 của Sasuke bị đốt cháy hoàn toàn. Làn da bị lửa đen thiêu rụi một nửa, tiếng gào bật ra khỏi cổ họng.
Itachi bước tới, mắt lạnh tanh:
“Giờ thì… Đến lượt ta lấy mắt ngươi – bằng tay không.”
Hắn cúi xuống.
Cơ thể Sasuke nằm bất động – đôi mắt trợn trừng, nhưng không còn phản kháng.
Itachi giơ tay.
Soạt.
Thân thể tan biến. Một xác rỗng, không chakra, không mạng sống.
Đây là một cái bẫy.
ẦM!!!
Từ dưới sàn điện, một quả cầu lửa nổ tung –
Katon: Goryuka no Jutsu (Hỏa Độn: Đại Long Hỏa Thuật)
Một luồng lửa xoắn ốc thẳng đứng từ sàn phóng lên, nhắm đúng tim Itachi.
Itachi phản xạ nghiêng người – né khỏi điểm chí mạng – nhưng cánh tay phải vẫn bị đốt cháy dữ dội.
Máu bốc khói.
Itachi thở hắt, lần đầu lùi hơn ba bước.
Hóa ra, Sasuke thật vẫn đứng ở phía dưới sàn, Sasuke nhảy lên, quỳ một gối, mắt đỏ rực:
“Kỹ thuật này… không thể tránh. Nó sinh ra không để kết thúc mạng sống… mà để đốt sạch ảo thuật của ngươi.”
Trên trần đền Uchiha, Zetsu vẫn ngồi, mắt không chớp.
Zetsu Trắng:
“Khéo lắm. Cả hai đều không cho nhau một giây để thở.”
Zetsu Đen:
“Cũng tốt. Một kẻ sẽ chết, một kẻ sẽ bị tàn phế… và ta thì sẽ biết tất cả.”
—---------------
Bên ngoài đại điện đổ nát của đền Uchiha, hai thân ảnh lặng lẽ ẩn mình trong những tán lá.
Naruto siết chặt chuôi kunai ba chạc, ánh mắt không rời khỏi hai người.
Hinata đứng kế bên, Byakugan mở hết cỡ — cô cảm nhận rõ từng luồng chakra nặng nề như đá nứt giữa hai anh em nhà Uchiha.
Trái tim Hinata đập dồn từng nhịp, cuối cùng không nhịn được, cô quay sang hỏi nhỏ:
“Chúng ta… có cần can thiệp không?”
Naruto lắc đầu.
“Nếu chúng ta xen vào…” – Naruto hạ giọng, mắt vẫn dán vào chiến trận – “…rất có thể cả hai bên sẽ lập tức quay sang tấn công ta. Lúc này, chúng ta không phải người quan trọng nhất trong tâm trí họ.”
Hinata gật đầu và tiếp tục quan sát, không hỏi thêm.
Bỗng một giọng trầm vang lên trong tâm trí Naruto:
“Naruto.”
Kurama.
“Có một nguồn ác ý khác... đang di chuyển gần đây.”
Naruto khựng lại trong tích tắc.
“Không phải Itachi. Không phải Sasuke. Không phải bất kỳ ai ở đây.”
“Cái đó… quái lạ lắm. Giống như nó biết cách che giấu chakra khỏi cả ta.”
Naruto nheo mắt. Một bàn tay lặng lẽ đặt lên kunai.
“Vị trí?”
“Không rõ. Vị trí hư vô mờ mịt… giống như làn khói. Nhưng ta chắc chắn — nó đang nhìn các ngươi từ đâu đó.”
Naruto không quay đầu. Không thể quay đầu. Một cái liếc sai lúc này… cũng có thể khiến hắn nhận ra bị lộ.
Cậu chỉ nói rất khẽ, như thể gió cuốn trôi:
“Biết rồi, Kurama. Cảm ơn.”
Zetsu Trắng ở một chỗ quan sát khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng.
“Ồ… nhìn kìa.” – hắn thì thào. “Namikaze Naruto. Và con nhỏ Hyuga. Chúng cũng đã đến rồi.”
Hắn nuốt một tiếng cười, giọng háo hức như kẻ săn mồi ngửi thấy máu:
“Chỉ cần nhân lúc hai anh em Uchiha đang xé xác nhau, chúng ta ra tay từ phía sau—”
“Giết hoặc bắt sống.”
“Thêm cả con bé Hyuga – mắt Byakugan đó cũng có giá trị.”
Zetsu Đen không đáp.
Một giây sau, hắn khẽ nghiêng mặt, giọng u ám:
“Không.”
“Ngươi nghĩ thằng nhóc Naruto đến đây mà không biết có người đang nhìn hắn sao?”
Zetsu Trắng ngẩn ra:
“Ý ngươi là… hắn đã nhận ra chúng ta?”
Zetsu Đen gằn từng tiếng:
“Nếu không phải bằng mắt… thì là bằng giác quan. Nếu không phải bằng giác quan… thì là bằng con hồ ly sống trong người hắn.”
“Đừng quên, Cửu Vĩ là một trong những kẻ hiếm hoi nhận ra chakra của ta dù đã ẩn.”
Zetsu Trắng lẩm bẩm, nuốt khan.
“Thế... bỏ qua luôn à?”
Zetsu Đen gật đầu, chậm rãi nói:
“Nếu ngươi manh động, không chỉ Sasuke và Itachi quay sang, mà còn có thể là Naruto trực tiếp đuổi giết ngươi như quét rác khỏi chiến trường.”
“Chúng ta không cần can thiệp. Chỉ cần quan sát là đủ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương