Tiếng “rầm” khô khốc vang lên trong tâm cảnh phát ra từ cánh cửa phong ấn. Naruto bước vào, bước chân như giẫm lên lưỡi dao sắc lạnh, nhưng ánh mắt không hề chùng xuống.

Trước mặt cậu — Cửu Vĩ. Một thân hình khổng lồ, lông đỏ rực như máu cháy, cặp mắt hổ phách vằn ngang như đang nhìn xuyên qua đáy linh hồn.

Không có xiềng xích. Không có lồng sắt như những lần trước. Chỉ có một sinh vật khổng lồ đang gác cằm lên móng vuốt, ánh mắt nửa chán đời, nửa... chờ đợi.

“Cuối cùng cũng dám bước vào rồi à, thằng nhóc.” – giọng nói trầm thấp như sấm, phát ra từ tận cùng cõi phong ấn.

Naruto đứng thẳng, không lùi. Nhưng trong lòng vẫn rúng động.

“Ngươi gọi ta đến làm gì?”

Cửu Vĩ hừ mũi, rướn người về trước, gió chakra thổi tung mái tóc của Naruto, giọng nói lặng lẽ vang lên như dao găm mài trên đá:

“Bởi vì ta… chính là kẻ đã thúc đẩy sự hình thành của ‘bản ngã đen tối’ trong ngươi.”

Ầm.

Câu nói đó như tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí Naruto.

“Cái gì?!”

Cửu Vĩ không né tránh. Ngược lại, nhe răng cười, để lộ hàm răng sắc như đao kiếm:

“Khi ngươi còn nhỏ, bị cả làng căm ghét, bị ruồng bỏ, bị đẩy vào cô độc... chính bổn đại gia là kẻ thì thầm trong đầu ngươi.”
“Mỗi khi ngươi oán hận, ta thúc đẩy. Mỗi khi ngươi phẫn nộ, ta khoét sâu. Bản ngã đó – chính là kết tinh giữa ngươi và... ta.”

Naruto siết nắm tay, cơ thể căng lên như dây cung sắp gãy:

“Tại sao ngươi làm vậy?! Muốn ta trở thành một con quái vật giống ngươi sao?!”

Cửu Vĩ cười lớn, tiếng gầm khiến cả không gian phong ấn rung lên từng đợt:

“Không. Ta chỉ muốn biết: ngươi có xứng không.”
“Ngươi là kẻ mang ta trong người, nhưng nếu để bản thân bị cái bóng của chính mình nuốt chửng… thì ngươi không đáng có sức mạnh của bổn đại gia.”

Naruto gằn giọng, ánh mắt như thiêu đốt:

“Ngươi cho rằng… ta xứng hay không, là do ngươi định đoạt à?”

Cửu Vĩ rướn mình, để nguyên một con mắt to như mặt trăng đối diện cậu, rít lên:

“Với thực lực hiện tại, ngươi… miễn cưỡng mới hợp cách lọt vào pháp nhãn của bổn đại gia.”

“Muốn ta cùng ngươi chiến đấu ư? Đừng ngây thơ. Đánh bại bản ngã đen tối chỉ là bước đầu.”
“Chỉ khi ngươi vượt qua được tâm ma, không để sức mạnh này nuốt lấy mình… khi đó, ta mới cân nhắc xem có nên giúp hay nghiền nát ngươi.”

Không khí ngưng lại.

Naruto thở dài. Rồi cười nhạt:

“Thì ra… từ đầu đến cuối, ngươi chỉ đang thử ta.”

Cửu Vĩ vẫn nằm sấp, nhưng khí thế vẫn vô cùng áp bức.

“Vượt qua bản ngã là chưa đủ.” – giọng của nó trầm xuống, sắc như đao. “Thử thách tiếp theo – đánh bại ta.”

Naruto cau mày, ánh mắt lạnh hẳn.

“Ngươi đùa à? Ta không có cách nào đánh thắng ngươi trong tình trạng này.”

Cửu Vĩ rống cười, âm thanh vang vọng cả tầng phong ấn.

“Thì ngươi chết. Đơn giản. Nhưng ít nhất, chết với tư cách là người không từ bỏ.”

Ngay lúc ấy…

Tách!

Một âm thanh giòn tan vang lên bên tai Naruto.

Naruto quay phắt lại.

Vergil.

Anh đang thong thả bước ra từ cánh bóng tối bên cạnh cổng phong ấn, một tay cầm thanh Yamato, tay kia… xách một cái ghế nhựa trắng.

Naruto ngớ người.

Cửu Vĩ nhíu mắt: “…Cái quỷ gì?”

Vergil không nói gì. Anh nhẹ nhàng dựng ghế giữa không gian phong ấn, rồi cắm thanh Yamato xuống đất cạnh đó, nhẹ đến mức mũi kiếm chỉ lún nửa ngón tay.

Phập.

Sau đó, anh ngồi xuống, vắt chân, khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, lặng lẽ nhìn Naruto.

Naruto rướn cổ:

“Sensei! Đừng bảo lần này thầy chỉ ngồi xem nhé?!”

Vergil gật đầu rất khẽ.

“Đúng vậy. Đây là bài kiểm tra giữa ngươi… và con thú đó. Nếu ngươi chết — ta cũng chết, và ngươi biết điều đó.”

Naruto nhăn mặt:

“Vậy chí ít cũng cho em mượn Yamato chứ?”

Vergil khẽ liếc xuống thanh kiếm cắm dưới đất. Rồi liếc lên Naruto, giọng phẳng lặng như thể đang dạy cách cầm đũa:

“Không.”

Cửu Vĩ phá lên cười:

“Khà! Ta bắt đầu thấy thích cái tên này rồi đấy.”

Vergil vẫn không nhúc nhích. Anh nói tiếp:

“Nếu ngươi còn phải vay mượn thanh kiếm của người khác để chiến đấu… thì chưa xứng chạm vào bản chất sức mạnh của ngươi. Tự vượt qua, bằng chính ngươi. Hoặc là ngươi mãi mãi chỉ là một con rối mặc giáp anh hùng.”

Naruto rít một hơi thật sâu. Hai tay siết lại.

“Được. Nếu không ai giúp… thì ta càng phải thắng.”

Naruto bước đến trước cánh cổng phong ấn.

Bàn tay cậu nâng lên, chakra hội tụ, chuẩn bị dồn lực để phá mở phong ấn. Nhưng đúng lúc đó…



“Khoan đã.”

Một âm thanh vang lên — không dữ dội, không lạnh lẽo, mà ấm áp như làn gió cuối xuân, như tiếng ru buổi chiều tà.

Naruto khựng lại. Bàn tay đang đặt lên phong ấn rút về trong bản năng, như thể có một lực vô hình đang giữ lấy cổ tay cậu bằng một sự trìu mến kỳ lạ.

Cậu quay đầu lại — và tim chợt lặng đi một nhịp.

Một bóng người bước ra từ tầng sương đỏ của tâm cảnh. Bước chân nhẹ nhàng, dáng người thon gọn nhưng vững chãi, toát lên khí chất dịu dàng mà không thể xem thường.

Mái tóc dài đỏ rực như ngọn lửa, tỏa ánh sáng mờ trong không gian tối tăm, khiến nàng nổi bật như một vì sao chói rực giữa đêm mực.

“A…” – Naruto thốt lên, gần như không tin nổi vào mắt mình.

Nàng dừng lại trước mặt cậu, đôi mắt ánh lên vẻ ấm áp và sâu lắng — một thứ ánh mắt mà chưa từng ai trên đời dành cho Naruto một cách trọn vẹn đến thế.

Nàng mỉm cười.

“Vậy là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt… Naruto.”

Cả tâm cảnh như đông cứng lại.

Naruto mở miệng, nhưng không thể thốt nên lời. Trái tim cậu đập thình thịch, đôi mắt mở lớn đến nghẹn thở.

“Ngươi là…?”

Nàng không đáp ngay. Chỉ khẽ đưa tay lên, vuốt một lọn tóc đỏ ra sau tai, rồi nhẹ nhàng tiến một bước đến gần.

Cảm xúc trong Naruto như vỡ òa, không thể định hình được — kí ức, mùi hương, linh cảm huyết thống, tất cả dội về như sóng tràn bờ.

“…Mẹ…?”

Một từ run rẩy bật ra từ đáy linh hồn.

Người phụ nữ mỉm cười, gật nhẹ.

“Phải, là mẹ đây.”

Cả không gian phong ấn như ngừng thở. Gió chakra không còn gào rú, tầng khí đỏ đậm của hận thù cũng thoái lui như bị một làn gió xuân xua tan.

Naruto đứng đó, trân trối nhìn người phụ nữ trước mặt — người có mái tóc đỏ như lửa, giọng nói dịu dàng, ánh mắt hiền từ mà sâu sắc như biển cổ.

“Mẹ… là mẹ thật sao?” – Cậu hỏi, giọng lạc đi, cổ họng nghẹn lại như bị bóp chặt.

Người phụ nữ khẽ cười, nụ cười khiến lòng Naruto gần như muốn vỡ ra vì quá quen, quá xa xăm, và quá… đau.

“Ừ. Là mẹ của con đây, Naruto.”

Cậu bật lùi một bước, toàn thân như bị điện giật, đôi mắt run lên, rồi… nước mắt bỗng trào ra không thể kiểm soát.

Kushina bước tới. Mỗi bước của nàng, như chạm vào những mảnh vỡ trong tâm hồn Naruto, khiến chúng liền lại — không bằng sức mạnh, mà bằng tình mẫu tử mà cậu chưa bao giờ được chạm tới.

“Con có mẹ. Và con cũng có cha. Nhưng thời thế lúc ấy không cho phép mẹ được bên con lâu hơn… nên mẹ để lại thứ duy nhất có thể: chút chakra niêm phong, để một ngày con lớn… mẹ được gặp con như bây giờ.”

Naruto quỳ sụp xuống, hai tay bấu vào đất, nước mắt trào như lũ:

“Con đã nghĩ mẹ ghét con… cả làng đều ghét… con từng oán thù, từng điên loạn… con từng muốn biến mất…”

Kushina bước tới, quỳ xuống cạnh con trai, vòng tay ôm lấy cậu.

Một cái ôm – ấm áp nhất trên đời – lần đầu tiên Naruto cảm nhận được.

“Naruto, con trai của mẹ… mẹ xin lỗi… vì không ở bên con khi con cần nhất.”

Naruto siết lấy mẹ, vai run bần bật, như thể cả những năm tháng mồ côi, những đêm nằm co ro giữa ánh trăng lạnh, những lần bị ném đá, bị xua đuổi… tất cả đều tan chảy trong cái ôm này.

Cậu thì thầm:

“Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Kushina vuốt tóc con, nước mắt nàng cũng rơi xuống, nhưng vẫn mỉm cười:

“Con lớn rồi. Đẹp trai giống cha, bướng y như mẹ.”

Naruto bật cười trong nước mắt, nắm chặt lấy áo mẹ như đứa trẻ sợ lạc lần nữa.

“Mẹ nhìn thấy con không? Con đã vượt qua bản ngã của chính mình… đã đến tận đây…”

Kushina gật đầu, tự hào rực rỡ:

“Mẹ thấy hết. Và mẹ tin… con sắp bước đến nơi mà không ai từng dám đi.”

Một thoáng yên lặng.

Rồi Naruto siết chặt nắm tay:

“Nhưng phía sau cánh phong ấn kia… là Cửu Vĩ.”

“Mẹ… con phải làm gì?”

Kushina đứng dậy nhẹ nhàng nói:

“Con phải đối mặt với nó. Nhưng không phải để thắng. Mà là để hiểu. Hiểu nó. Hiểu chính mình. Và nếu làm được… nó sẽ không còn là xiềng xích, mà sẽ là đôi cánh.”

Naruto đứng lên, gạt nước mắt, ánh mắt bùng sáng như mặt trời giữa mùa đông.

“Con sẽ làm được.”

Kushina gật đầu. Bóng hình bà dần mờ đi, nhưng vẫn mỉm cười:

“Trước khi bắt đầu, chúng ta nói chuyện một chút nhỉ.”

Cánh cửa phong ấn vẫn chưa mở, người mẹ vẫn còn ở đây.

Naruto quỳ bên cạnh Kushina, ánh mắt chưa rời khỏi mái tóc đỏ rực của nàng, còn ánh mắt ấy – ấm áp, rực rỡ và đầy tình thương – đang nhìn cậu như muốn khắc ghi từng giây phút cuối cùng của cuộc hội ngộ bất ngờ này.

“Naruto…” – Kushina cười dịu, vuốt nhẹ tóc con trai. “Con muốn biết chuyện về mẹ và cha con không?”

Naruto gật đầu mạnh, mắt sáng rực như trẻ thơ:

“Mẹ kể đi! Tất cả, từ đầu luôn ấy!”

Kushina bật cười, giọng trong veo mà sâu lắng như suối nguồn xa thẳm:

“Vậy thì nghe cho kỹ nhé, con trai. Mẹ là một kunoichi của làng Xoáy Nước. Từ nhỏ đã được chọn làm Jinchūriki đời kế tiếp của Cửu Vĩ, và vì lý do đó mà được đưa đến làng Lá.”

Naruto hỏi:

“Cuộc sống thời đó của mẹ thế nào?”

Kushina cúi xuống ánh mắt thoáng u uất rồi nhanh chóng chuyển thành kiêu hãnh, “mẹ từng rất ghét mái tóc đỏ này. Tụi trẻ trong học viện gọi ta là ‘cà chua’ và ‘quái vật tóc rối’.”

Naruto cau mày:

“Giống y như con hồi nhỏ… bị chọc ghẹo, bị xa lánh…”

Kushina đặt tay lên vai con:

“Nhưng rồi, mẹ gặp cha con.”

Giọng nàng nhẹ hẳn đi, ánh mắt trở nên trong vắt:

“Minato – một tên ngốc lúc nào cũng im lặng, nhưng rất để ý. Khi mẹ bị bắt cóc bởi ninja làng Mây, chính anh ấy là người lần theo dấu tóc rơi của mẹ, xông vào giải cứu mà không đợi lệnh từ ai.”

Naruto mở to mắt, tim đập thình thịch:

“WOAH! Cha oách dữ vậy hả!?”

“Ừ,” – Kushina bật cười, “và mẹ yêu anh ấy từ giây phút đó. Mẹ rốt cục nhận ra, mái tóc đỏ từng bị chê cười… lại chính là sợi dây khiến người mình thương đến được bên mình.”

“Chúng ta trưởng thành cùng nhau, chiến đấu, sống sót… và cuối cùng cưới nhau giữa thời chiến.”

Naruto vừa cười vừa khóc:

“Cha… là người như thế… Mẹ nữa… mạnh mẽ quá…”

Kushina khẽ nghiêng đầu, giọng nhỏ lại:

“Khi mang thai con, mẹ đã mơ nhiều lắm… về một gia đình hạnh phúc, bữa cơm có cả ba người, tiếng cười, tiếng gọi ‘mẹ ơi’…”

“Nhưng… mẹ không thể trao cho con điều đó. Xin lỗi, Naruto.”

Naruto lắc đầu, siết tay mẹ:

“Không! Chỉ cần mẹ ở đây thế này thôi… là con đủ rồi! Con biết mẹ đã rất cố gắng!”

Hai mẹ con ôm nhau lần nữa.

Không cần nước mắt.

Chỉ cần cái ôm ấy — cả một đời khát khao trong Naruto như được bù đắp trọn vẹn.

“Mẹ à…” – Naruto nhoẻn miệng cười, “con sẽ trở thành Hokage! Con sẽ khiến cha mẹ tự hào!”

Kushina mỉm cười rạng rỡ như bình minh đầu tiên trong đời cậu:

“Ừ. Và đừng quên ăn đúng bữa, đừng ăn mì quá nhiều, đừng để bị bắt nạt, đừng để bị bạn gái bắt nạt, nhất là nếu có hai đứa một lúc…”

“MẸ!!!” – Naruto đỏ mặt hét to, nhưng tiếng cười vang khắp không gian tâm cảnh, tươi sáng đến mức xóa sạch bóng tối tồn tại trước đó.

Ánh sáng quanh Kushina bắt đầu nhạt dần, cơ thể nàng đã trở nên trong suốt từ bàn chân trở lên. Naruto nhận ra — giây phút chia ly đang đến thật rồi.

Cậu nghẹn lời, tay siết chặt lấy bàn tay mẹ:

“Mẹ… con… con đã tìm được cách hồi sinh mẹ và cha. Con sẽ làm tất cả, kể cả đi vào địa ngục, nếu cần.”

Kushina khựng lại. Trong khoảnh khắc, nàng hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi, nàng bật cười — nụ cười của một người mẹ đặt trọn niềm tin vào con trai mình.

“Ừ… mẹ tin con.”

“Nhưng nhớ, sống cho đáng đã, rồi hãy cứu người khác.”

Ánh sáng trong tâm cảnh bắt đầu nhạt dần, dấu hiệu rõ ràng rằng chakra còn sót lại của Kushina sắp cạn. Cái ôm tan biến, như hơi ấm còn sót nơi áo một người mẹ từng hiện hữu, nhưng giờ… chỉ còn lại ánh nhìn đầy nước mắt và tự hào.

Naruto siết chặt tay, gắng níu từng khoảnh khắc cuối cùng.

“Mẹ… con muốn biết. Rốt cuộc ai là người khiến mẹ và cha phải chết… người đã thả Cửu Vĩ ra hôm đó?”

Kushina khựng lại.

Trong mắt nàng thoáng hiện vẻ u uất, nhưng rồi — ánh mắt trở nên nghiêm nghị, gấp gáp, như thể đây là điều cuối cùng nàng có thể truyền lại cho con trai.

“Lúc đó mẹ đang đau đẻ… chakra suy yếu, phong ấn Cửu Vĩ mong manh. Và rồi… hắn xuất hiện.”

“Một kẻ đeo mặt nạ… chỉ lộ con mắt phải. Hắn mang huyết thống Uchiha, vì Sharingan của hắn… đã thao túng cả tâm trí Cửu Vĩ.”

Naruto nín thở.

“Mặt nạ… Sharingan…?”

Kushina gật đầu, giọng đều đều nhưng sâu sắc như vết sẹo không lành:

“Thứ đáng sợ nhất không phải chỉ là nhẫn thuật của hắn… mà là năng lực không gian. Hắn có thể bước vào một cơn xoáy không gian, toàn thân biến mất như chui vào một chiều khác.”

“Thứ đó… khiến người bình thường không thể chạm tới.”

“Cả cha con – Hokage Đệ Tứ – cũng phải rất vất vả mới buộc được hắn rút lui.”

Naruto đứng lặng.

Một luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu.

“Con mắt phải… cơn lốc không gian… chui vào một chiều khác…”

Cậu nhíu mày, một mảnh ký ức nào đó trong đầu chợt đồng bộ với thông tin ấy. Dường như... cậu đã từng nghe hoặc thấy thứ gì tương tự. Nhưng nơi nào? Khi nào? Sau khi xong với Cửu Vĩ… mình phải kiểm chứng điều này.

Kushina nhìn con lần cuối, nụ cười lại dịu dàng như lúc ban đầu:

“Cẩn thận… Naruto. Có những kẻ sống trong bóng tối, nhưng cái bóng của họ có thể nuốt cả bầu trời.”

Ánh sáng quanh nàng tan dần. Kushina quay đầu, ánh mắt rưng rưng nhưng nụ cười lại rực rỡ như ngày xuân đầu tiên:

“Ta yêu con, Naruto…”

Và rồi nàng biến mất.

Naruto đứng lặng. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Không gào, không gọi, chỉ có ánh mắt chực vỡ ra — như một đứa trẻ lần đầu mất đi vòng tay duy nhất trên cõi đời này.

Và rồi…

Một giọng trầm đục, cục súc, bóp nát cả cảm xúc đang đọng lại, vang lên phía sau:

“Giờ ngươi đã nói chuyện với Kushina xong rồi, được buff tình cảm rồi…”

“Đánh được chưa?”

Naruto giật mình quay lại. Cửu Vĩ đang ngẩng cao đầu, bộ lông đỏ rực rung lên vì chakra đang tích tụ. Một hàng răng nanh cười nửa miệng, ánh mắt khinh khỉnh nhưng cũng có phần… hứng thú.

Naruto hít một hơi, tay gạt nước mắt bằng mu bàn tay.

“Được thôi. Đánh nào.”

Cậu không chần chừ, chạm tay vào cửa, mở toang phong ấn. Cuộc chiến giữa người và vĩ thú bắt đầu.

ẦM!!!

Móng vuốt của Cửu Vĩ giáng xuống như chùy trời đập thẳng vào đất, tạo thành một miệng hố khổng lồ giữa tâm cảnh. Dư chấn từ cú đánh khiến mặt đất chakra rạn nứt thành hàng trăm vệt sâu hoắm, sóng chakra cuộn lên như sóng thần nuốt lấy Naruto.

Nhưng…

Soạt! – Naruto vọt qua làn sóng, kết ấn chớp nhoáng:

“Fūton: Shinkūrenpa!” (Phong Độn – Liên Phá Không Kích!)

Một loạt đạn gió vô hình bắn tới như loạt pháo liên thanh, xoáy mạnh vào vai và ngực Cửu Vĩ, tạo nên từng vết cắt rách thịt. Chakra phụt ra, bốc khói đỏ ngầu.

Cửu Vĩ gầm vang, chín đuôi cuộn tròn rồi bắn ra cùng lúc!

“KHÁ LẮM, NHƯNG VẬY CHƯA ĐỦ!”

Naruto kết ấn lần hai, xoay người:

“Suiton: Suiryūdan no Jutsu!” (Thủy Độn – Thủy Long Đạn!)

Một con rồng nước vút lên giữa tâm cảnh, cuốn lấy ba chiếc đuôi đang vồ tới, quật lệch quỹ đạo.

Nhưng Cửu Vĩ không bị trì hoãn lâu. Từ miệng nó, chakra tụ lại thành một quả cầu đen đỏ — Bijūdama!

Naruto nheo mắt, gầm lên:

“Doton: Doryūheki!” (Thổ Độn – Tường Đất!)

“Kage Bunshin no Jutsu!”

Bức tường đất khổng lồ dựng lên chắn trước mặt, năm phân thân phân tán ra bốn phía, mỗi bản thể nạp chakra hình thành Rasengan cùng lúc.

BÙM!

Bijūdama xé rách bức tường như giấy vụn, cuốn theo sóng lửa đen đỏ hủy diệt. Naruto bản thể trượt dưới làn nhiệt, nhảy vọt lên từ bên cạnh:

“Bắt lấy cái này…! Katon: Hōsenka Tsumuji!” (Hỏa Độn – Phong Liệt Hỏa Liên Hoa!)

Hàng loạt viên hỏa cầu cháy rực xoay tròn, phối hợp cùng gió từ nhẫn thuật trước, bùng nổ thành cơn lốc lửa đan xen Rasengan từ các phân thân.

Cửu Vĩ gầm rống, dùng toàn bộ bảy đuôi đánh bật toàn bộ Rasengan, nhưng một đòn lén bên hông đã đâm tới:

“Rasengan!”

Naruto đập thẳng quả Rasengan vào sườn Cửu Vĩ, làm thân hình khổng lồ ấy bị đẩy lùi ba bước.

Chakra của cả hai dâng trào tột đỉnh.

Cửu Vĩ ngẩng đầu, mắt lóe lên:

“Thằng nhãi… NGƯƠI MUỐN CHẾT HẢ!!?”

Naruto đứng đối diện, mồ hôi chảy ròng, cánh tay phải máu ứa ra từ cơ bắp rách nát, nhưng mắt vẫn sáng rực:

“Không. Ta muốn ngươi… biết rõ ta là ai, là kẻ dùng chính sinh mạng để chống lại định mệnh!”



Vút!

Cửu Vĩ lao tới như thiên thạch cháy rực, miệng há rộng, sát khí hủy diệt bao phủ Naruto.

Cậu nhảy vọt lên, cánh tay còn lành kết ấn cực nhanh:

“Fūton: Rasenshuriken!!”

Một quả cầu chakra gió xoay tròn lồng lộng xuất hiện trên tay.

Naruto hét lớn:

“Đây là đòn dành cho ngươi – Cửu Vĩ!!!”

ẦMMMM!!!

Rasenshuriken đâm thẳng vào giữa trán Cửu Vĩ, chấn động tạo thành một cột sáng khổng lồ, khiến tâm cảnh trắng xóa.



Lúc bụi chakra lắng xuống, Naruto quỳ gối giữa làn khói đỏ, thở gấp, cả người ướt đẫm mồ hôi và máu.

Cửu Vĩ ngẩng đầu, từ từ… cười.

“Giỏi lắm, thằng nhóc…”

“Lần đầu tiên sau gần trăm năm, bổn đại gia… thấy hứng thú thật sự. Nhưng nếu chỉ có vậy…” – Cửu Vĩ giang rộng móng vuốt, chín chiếc đuôi tỏa ra như rễ cây của một thần thụ máu, vây quanh Naruto.

“Thì vẫn chưa đủ làm ta thỏa mãn!”

Vút!

Hai đuôi quét ngang như lưỡi liềm, Naruto lộn người né, hai tay kết ấn:

“Doton: Gansetsukon!” (Thổ Độn – Mâu Đá Xuyên Tâm!)

Từ lòng đất chồi lên những mũi mâu đá bén như răng sói, đâm thẳng lên phần bụng Cửu Vĩ, khiến nó gầm lên một tiếng long trời.

Nhưng chưa kịp dừng đòn, Naruto đã áp sát từ phía sau:

“Katon: Goryuka no Jutsu!” (Hỏa Độn – Hỏa Long Thuật!)

Cả một con rồng lửa lao tới, đâm thẳng vào ngực Cửu Vĩ — nổ tung thành cột lửa cao ngút trời, bao phủ nửa thân trước vĩ thú.



Sóng chakra tan ra.

Cửu Vĩ khựng lại… rồi giương đầu gầm lên. Từ dưới móng vuốt của nó, một vòng chakra đỏ đen lan rộng — bản năng vĩ thú bùng nổ!

ẦM!! – Cả tâm cảnh bị ép vỡ. Không khí rung lên như bị vặn xoắn, lôi cả trọng lực và cảm giác chìm vào địa ngục.

“XEM CHIÊU!” – Naruto hét lớn, lập tức kết ấn:

“Fūton: Fūjin Tate!” (Phong Độn – Khiên Thần Phong!)

Một lá chắn gió cuốn vòng quanh cơ thể, đẩy lùi được sóng xung kích đầu tiên, nhưng năm đuôi vồ đến cùng lúc, phá tan lớp phòng ngự!

Naruto bị hất tung lên trời, máu bắn ra từ khóe miệng, lưng đập xuống đất như bị thiên thạch nện trúng.

Vergil, vẫn ngồi từ xa trên ghế, mắt hé mở, ánh nhìn sắc lạnh, nhưng không nhúc nhích.



Naruto lồm cồm bò dậy, một tay chống đất, tay kia ôm bụng, thở dốc.

“Cái quái gì… sức mạnh này đúng là khủng khiếp…”

Cửu Vĩ tiến đến, từng bước như sấm rền:

“Bổn đại gia đã sống từ thời mà shinobi còn dùng đá và kiếm gỗ… ngươi nghĩ vài ba nhẫn thuật là đủ sao?”

“Ngươi muốn có ta? Vậy chứng minh đi…”

“Chứng minh rằng trái tim ngươi… mạnh hơn móng vuốt của ta!”

Naruto nhắm mắt.

Một luồng chakra nhè nhẹ tụ lại giữa hai tay.

Không phải Rasengan. Không phải chiêu tấn công.

“Ta không cần giết ngươi…”

Mắt mở ra — xanh như đại dương rực lửa:

“Ta cần… khiến ngươi ngừng chiến đấu.”

“Tajū Kage Bunshin no Jutsu!”

ẦMMMM!!

Hơn một trăm Naruto xuất hiện, mỗi người đứng ở một hướng, từ trên trời xuống, từ đất trồi lên, ánh mắt đồng lòng, giọng hét vang vọng:

“Ta là Namikaze Naruto! Ngươi có thể đập gãy xương ta, nhưng không đập nát được ý chí của ta!”

Cửu Vĩ khựng lại.

Lần đầu tiên… khí thế của nó bị nuốt chửng bởi số lượng ý chí không thể đếm.



Naruto chính thể tiến lên.

Ánh mắt không còn sát khí, không còn hận thù.

“Chúng ta giống nhau… cũng từng bị ghét bỏ, từng bị phong ấn, từng bị ruồng rẫy…”

“Nhưng ta vẫn chọn… đứng lên. Còn ngươi, chọn gặm nhấm hận thù mãi à?”

Gió ngưng thổi.

Móng vuốt khựng lại giữa trời.

Cửu Vĩ… lặng đi.

Nhận ra Cửu Vĩ mất cảnh giác, đôi mắt Naruto lóe lên.

“Đến lúc rồi…”

Cậu kết ấn, tập trung toàn bộ ý chí còn lại vào tinh thần khống chế phong ấn. Một cơn sóng vàng dâng lên từ tâm mạch.

ẦM!

Từ chính trung tâm lồng ngực Naruto, từng sợi xích chakra màu vàng kim bắn ra, chói lóa, xé tan làn sóng thù hận đang bốc lên từ Cửu Vĩ.

“Đây là…” – Cửu Vĩ gầm nhẹ, nhưng chưa kịp phản ứng, xích đã quấn chặt quanh cổ, thân, cả bốn chân và ba trong chín chiếc đuôi.

ẦMMMMMMMMM!

Một cơn chấn động rung trời — hơn một ngàn Naruto tạo ra một Rasengan cỡ lớn, luân phiên giữ vị trí, bao vây quanh thân Cửu Vĩ.

Naruto chính thể lao lên cao nhất, hai tay nén chakra thành hình cầu:

“Fūton: RASEN SHURIKEN!!”

Cửu Vĩ rít gào, cố giãy đuôi nhưng xích chakra càng siết chặt.

“CHẾT TIỆT—!”

RẦMMMMMM—!!!

Rasen Shuriken đâm thẳng vào ngực nó, nổ tung thành xoáy lưỡi đao chakra khổng lồ, chém vào kết cấu chakra của Cửu Vĩ, tách rời một phần linh lực ra khỏi bản thể nó.

Cửu Vĩ thét lớn, thân hình bật lùi về sau, đâm sầm vào tường phong ấn, cả không gian rung chuyển.



Naruto đáp xuống, quỳ một gối, mồ hôi và máu hòa vào nhau. Trước mặt cậu là một khối chakra đỏ đậm, to như quả cầu khổng lồ, vừa bị xé tách khỏi Kurama nhờ trận hợp kích.

Các sợi xích phát sáng, kéo dòng chakra ấy về phía cậu.

“Vào đi…” – Naruto thì thầm.

Luồng chakra đỏ đậm bắt đầu chảy vào thân thể Naruto, hòa lẫn với chakra lam vốn có. Trong khoảnh khắc đó, làn da Naruto rực lên, hoa văn đỏ bốc thành khói như bùa chú sống, mắt cậu chuyển sang dọc thẳng tắp, khí tức biến đổi hoàn toàn.



Phía bên kia, Cửu Vĩ thở hồng hộc, từng đợt khói bốc lên từ lưng, miệng vẫn còn rỉ chakra, nhưng thay vì giận dữ, nó bật cười — tiếng cười sâu, trầm, như một kẻ đã chờ đợi khoảnh khắc này cả đời.

“Khà… khà khà… khà há há há há!! Hay lắm, thằng nhãi! Hay lắm! Ngươi đánh đau đấy… ngươi mạnh đấy… và ngươi còn lì hơn cả Jinchūriki đời trước.”

Naruto đứng dậy, hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng vào con thú từng được gọi là hung thần của thế giới ninja.

Kurama gầm nhẹ, nhưng ánh mắt dịu đi lần đầu tiên.

“Tốt lắm… từ giờ trở đi, ta sẽ thôi giành quyền kiểm soát… nhưng đừng tưởng ngươi có thể sai khiến ta như thú nuôi. Cứ sống tiếp đi, chứng minh ngươi xứng đáng.”

Naruto gật đầu, nhếch môi cười.

Và khi thân ảnh cậu bắt đầu mờ dần, chuẩn bị rời khỏi tâm thức, Cửu Vĩ lên tiếng — lần đầu tiên, bằng giọng thật, không gầm rú, không che giấu:

“…Gọi ta là Kurama.”

Cả tâm cảnh chợt lặng đi.

Naruto sững người trong nửa nhịp tim. Rồi cậu quay đầu lại, nụ cười rộng mở, chân thành như ánh mặt trời:

“Ừ… hân hạnh được đồng hành, Kurama.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện