----

Tô Yến Thành đã chú ý đến động tác của cô, hồi lâu không lên tiếng, đang suy nghĩ, lập tức lên tiếng nói:

"Không sao, anh thường dậy vào giờ đó."

Từ đại viện đến nhà cô không tính là gần, tính cả lộ trình và thời gian chậm trễ để mua bữa sáng, anh phải dậy ít nhất từ năm rưỡi.

Lúc này anh lại chỉ nói qua loa, không có ý định tranh công, nhưng sao Thẩm Uyển có thể không hiểu được chứ.

Có điều cô không nói ra, nhưng nụ cười trong mắt cô càng rõ, cô đưa tay véo một cái sủi cảo hấp rồi cho vào miệng cắn một miếng, vừa nói:

"Vậy em cũng phải nói lời cảm ơn anh, ừm, sủi cảo hấp này rất ngon.

Anh Yến Thành, anh đã ăn chưa?"

Nghe cô xưng hô càng lúc càng thoải mái, mặt mày Tô Yến Thành tươi cười, khẽ lắc đầu nói:

"Chưa, buổi sáng anh ăn bánh bao."

"Vậy anh có muốn nếm thử không? Thật sự rất ngon."



Thẩm Uyển hơi nghiêng người nhìn hắn, bỏ nửa cái sủi cảo hấp còn lại trong tay vào miệng, đồng thời gắp một cái khác đưa về phía anh, tựa như chỉ cần anh đồng ý thì cô sẽ đút cho anh ăn.

Ánh mắt Tô Yến Thành không rời khỏi con đường, nhưng hai người ở gần nhau, anh hơi nghiêng mắt là có thể nhìn thấy hết động tác của cô, khi nhìn thấy cảnh này, trái tim anh nhảy lên dữ dội, cực kỳ rung động.

Anh chỉ do dự chưa đầy hai giây, tay Thẩm Uyển liền có dấu hiệu thu về, dường như cô vừa nhận ra điều này có vẻ không tốt lắm.

"Được."

Tô Yến Thành nhanh chóng lên tiếng, đồng thời cũng hơi quay đầu lại gần cô, nói ám chỉ:

"Nhưng anh lái xe nên không tiện lắm."

Hai má Thẩm Uyển đỏ ửng, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại véo sủi cảo hấp, đút không được mà không đút cũng chẳng xong, cuối cùng cô vẫn lựa chọn tiến về phía trước, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Vậy thì em đút cho anh."

Tô Yến Thành hiển nhiên nghe thấy sự ngập ngừng trong lời nói của cô, cô gái xấu hổ thay đổi từ ngữ, nhưng chỉ riêng hành động của cô đã khiến anh không ổn định, bàn tay nắm vô lăng rõ ràng đã chặt hơn rất nhiều.

Trước đây dù lái đường núi gồ ghề có khó khăn đến đâu, anh cũng có thể lái bằng một tay mà rất ổn định, nhưng hôm nay đi trên một con đường rộng rãi như vậy, tay anh chưa bao giờ rời khỏi tay lái.

Nói xong, Thẩm Uyển cũng không ngượng ngùng nữa, nghiêng người lại gần anh, giơ tay đặt sủi cảo hấp lên môi anh, ra hiệu cho anh mau ăn.

 Lúc sủi cảo hấp được đưa đến chỉ còn lại một chút hơi ấm kề sát bên môi anh, trái tim Tô Yến Thành run rẩy, khoảnh khắc anh mở miệng muốn cắn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Thẩm Uyển đang ở gần trong tầm tay, ý muốn xâm lược nóng bỏng trong mắt làm đầu ngón tay cô run lên, tiến lên phía trước chạm vào khóe môi anh.



Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp, lần đầu tiên Thẩm Uyển trêu người khác không thành ngược lại bị dọa, không quan tâm anh có ăn được hay không đã rút tay về, gập đầu ngón tay giấu ở bên cạnh người.

Tô Yến Thành cũng có chút kinh ngạc, nhưng xe vốn hơi lắc lư, gặp phải chuyện này cũng là bình thường, anh nhai sủi cảo hấp trong miệng ba hai lần rồi nuốt, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô.

Thẩm Uyển khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm hộp cơm trên đùi mình, vành tau hơi phiếm hồng, anh không khỏi cong khóe miệng, ánh mắt rơi vào hộp cơm, bên trong có bốn, năm cái sủi cảo hấp.

"Em nói đúng, quả thật rất ngon."

Lời nói mơ hồ của anh khó mà không làm cho người ta suy nghĩ nhiều, Thẩm Uyển thầm nói, anh thật sự khác với trước kia.

Xe nhanh chóng lái vào cổng bộ đội, lúc dừng xe Tô Yến Thành lén liếc nhìn hộp cơm được Thẩm Uyển cất đi, vẻ hối hận lướt qua trong mắt.

Thẩm Uyển chỉ làm như không biết, vừa vẫy tay chào tạm biệt anh vừa xuống xe:

"Anh Yến Thành, em đến đoàn trước đây, hẹn gặp lại lần sau."

"Ừm, nếu em có chuyện gì thì cứ đến tìm anh, tạm biệt Uyển Uyển."

Kỷ luật của quân đội được kiểm soát chặt chẽ, Tô Yến Thành không đi theo cô nữa mà chỉ đứng bên cạnh xe nhìn cô bước đi.

Khi người hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, anh quay lại và đi về hướng khác, đi mãi đi mãi, giơ tay lên vô thức chạm vào khóe môi dưới, khẽ cười thành tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện