Sáng hôm sau mọi người thức dậy khởi động một hồi xem như tập

thể dục, Lôi Hòa Nghi nhìn sang Cung Huyền Thương gật đầu mỉm cười chào hỏi một

phen. Bữa sáng là lương khô mà mọi người mang theo nên cũng chẳng tốn thời gian

nấu làm gì. Dùng bữa sáng xong mọi người lại đi dao trên núi cho dễ tiêu hóa rồi

chuẩn bị thu dọn lên đường trở về.

Qua nửa buổi sáng thì mọi thứ đã thu dọn xong, sáu người kề

vai trở về nhà họ Ninh. Đi một quãng đường dài mọi người đều mệt mỏi, về nhà là

nằm thẳng lên giường. Bánh Bao chỉ mới hai ngày không gặp đã rất nhớ chủ nhân,

thấy mọi người về đã sủa lên đầy vui vẻ rồi phóng đến. Nhưng không như trong

suy nghĩ của mọi người Bánh Bao sẽ lao đến Cung Huyền Thương mà nhóc con này lại

nhào vào lòng Lôi Hòa Nghi, không ngừng liếm mặt cô đầy phấn khích. Cung Huyền

Thương nhìn cũng chỉ biết câm nín, còn Lôi Hòa Nghi ái ngại nhìn Cung Huyền

Thương một cái rồi cũng quay sang cưng nựng Bánh Bao. Sau cùng còn dẫn nó về

phòng mà Bánh Bao một giây cũng chưa từng nhìn đến Cung Huyền Thương.

Lôi Hòa Nghi về phòng nghỉ ngơi một hồi thì nhận được điện

thoại của Lôi Lăng Quân.

‘ Anh, em nghe đây!’

‘ Đi chơi vui không? ’

‘ Rất tốt ạ, bên anh thế nào rồi? ’

‘ Ổn rồi, đoán hẳn không lâu nữa có thể về nước! ’

‘ Vậy thì tốt, đúng rồi, Triệt ca có gọi về cho anh không? ’

‘ … Không có, mặc dù đây không phải lần đầu anh ấy đi làm

nhiệm vụ không gọi về nhưng chúng ta vẫn không thể không lo lắng! ’

‘ Hi vọng anh ấy sẽ không có việc gì! ’

‘ Năng lực của Triệt ca chúng ta không còn gì phải bàn cãi,

tin tưởng anh ấy sẽ an toàn quay về thôi! ’

‘ Vâng! ’

‘ Đúng rồi, nhắc đến Triệt ca anh mới nhớ gần nhà Ninh Mẫn

có một trường đua ngựa, trường đua đó là trong lúc em còn du học Triệt ca đã

mua và tân trang để người nhà chúng ta tùy thời có thể đến giải trí. Nếu em muốn

thì có thể cùng mọi người đến đó chơi, trường đua không mở cửa phục vụ như bình

thường, Triệt ca chỉ cho phép người nhà và bạn bè đến đó mà thôi. Khi nào em muốn

đến thì nói anh để anh sắp xếp. ’

‘ Đãi ngộ tốt như vậy nếu em từ chối thì quả thật đã uổng

phí tâm tư của Triệt ca rồi, em sẽ hỏi ý mọi người rồi báo lại anh sau! ’

‘ Được, anh tắt máy đây, chơi vui vẻ! ’

‘ Vâng, tạm biệt ca ca! ’

‘ Tạm biệt! ’

Lôi Hòa Nghi vừa tắt máy thì Ninh Mẫn đi vào gọi cô ra ăn

trưa, Lôi Hòa Nghi vội vội vàng vàng bật dậy đi ra. Cùng mọi người ăn trưa rồi

dọn dẹp cô cũng nói đến chuyện đến trường đua ngựa. Ở đây ngoại trừ Quang Tuấn

và Ninh Mẫn kinh nghiệm còn non thì bốn người còn lại đều là dân chuyên nghiệp

nên rất vui vẻ đồng ý. Sáu người thống nhất ngày mốt sẽ đến trường đua ngựa, một

ngày trống vừa hay có thể chuẩn bị tinh thần và đồ dùng này nọ. Lôi Hòa Nghi về

phòng báo tin cho Lôi Lăng Quân, không bao lâu sau thì anh cũng báo lại mọi

chuyện đã dược sắp xếp xong.

Ngày mốt, sáu người được đoàn xe chuyên dụng của Cung gia do

Cung Huyền Thương gọi tới chở đến trường đua ngựa. Đường không xa nên đi tầm

45p là tới, dừng trước cổng vào thì thấy người quản lý và vài nhân viên đã đứng

chờ trước ở cổng. Mọi người lập tức xuống xe, nhân viên lập tức đi đến nhận lấy

mấy túi hành lý nhỏ trên tay mọi người, quản lý lúc này cũng đi đến, là một người

đàn ông ngoài 40, gương mặt sáng sủa tinh anh, nở nụ cười lịch sự, đứng trước

người Lôi Hòa Nghi, tay phải đặt lên ngực trái:

‘ Tiểu thư, cô đến rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Chư Tích –

quản lý ở đây, hận hạnh được gặp tiểu thư và các vị khách quý! ’

Lôi Hòa Nghi ưu nhã cúi chào sau đó khách sáo đáp lại:

‘ Rất vui được gặp quản lý Chư, hôm nay làm phiền ngài rồi! '

‘ Đó là vinh hạnh của tôi! Mọi người, mời vào trong! ’

Sáu người lần lượt theo sự hướng dẫn của Chư Tích đi vào

trong trang trại. Mọi người đi vào nhà rồi ngồi nghỉ một lát, sau đó cùng Chư

Tích đi tham quan mọi nơi. Từ chuồng ngựa cho đến đường đua, bãi cỏ,…để làm

quen địa hình tránh cho khi đua ngựa sẽ bị thương.

Sau khi timg hiểu thì mọi người về lại phòng để thay đồ cưỡi

ngựa chuyên dùng rồi ra chuồng ngựa chọn chú ngựa mà mình yêu thích. Trừ Quang

Tuấn và Ninh Mẫn cần huấn luyện viên hướng dẫn ra thì bốn người còn lại cũng đã

chọn xong ngựa cho mình. Lôi Hòa Nghi chọn một chú ngựa toàn thân đen tuyền,

cao lớn mạnh mẽ. Cô một thân đồ trắng hoàn toàn đối nghịch với chú ngựa nhưng một

người một ngựa đứng chung lại đẹp đến kỳ lạ. Lôi Hòa Nghi cầm dây cương dắt chú

ngựa ra ngoài, theo sau đó là Cung Huyền Thương với chú ngựa màu nâu đậm, cao lớn

không thua gì chú ngựa của Lôi Hòa Nghi. Olearn và Lantana đi cách hai người

không xa, con ngựa của Lantana màu trắng ngà còn của Olean là màu nâu nhạt. Ra

khỏi phạm vi chuồng ngựa, bốn người vuốt ve làm quen chú ngựa của mình một chút

rồi mới bắt đầu cưỡi.

Lôi Hòa Nghi giao lưu với ngựa của mình một phen sau đó chân

chậm rãi đặt lên bàn đạp, nhún người một cái đã an vị trên lưng ngựa. Dùng dây

chun trên tay buộc mái tóc mình lên theo kiểu đuôi ngựa, chân thúc nhẹ vào bụng

ngựa một cái. Chú ngựa hí dài một tiếng rồi phi nhanh như gió về đồng cỏ phía

trước.

Cung Huyền Thương mỉm cười cưng chiều nhìn bóng dáng Lôi Hòa

Nghi càng ngày càng xa, nhìn chú ngựa của mình rồi cũng trèo lên đuổi theo.

Olean và Lantana thì khiêm tốn hơn, hai người họ khi còn ở Mỹ thường xuyên đua

ngựa nên tâm tình cũng không quá khích như Lôi Hòa Nghi lâu lâu mới chơi. Trái

với dáng vẻ cuồng nhiệt của Lôi Hòa Nghi, hai người cho ngựa nhàn nhã đi từ từ

như ngắm cảnh. Lúc này Quang Tuấn và Ninh Mẫn mới chậm rãi cưỡi ngựa đi ra, vì

hai người có ít kinh nghiệm nên huấn luyện viên cũng không dám chọn con ngựa

quá dũng mãnh cho cả hai. Nhìn qua thì hai con ngựa này nhỏ hơn ngựa của đám

người Lôi Hòa Nghi một chút, vẻ mặt trông cũng hiền lành hơn, có lẽ là ngựa đã

được thuần chủng từ sớm chứ không phải ngựa hoang vừa được thuần phục như ngựa

của Lôi Hòa Nghi và những người khác. Quang Tuấn và Ninh Mẫn đi cạnh nhau, dến

chỗ Olearn trò chuyện với hai người.

Bên kia, Lôi Hòa Nghi phấn khích như vậy cũng không phải bởi

vì cô lâu ngày không được đua ngựa mà là cô đang tưởng niệm về quá khứ. Bản

thân cô từng có một thời rong ruổi trên thảo nguyên cùng với người quan trọng

nhất, đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất cũng là khoảng thời gian để lại cho

cô nhiều kỷ niệm nhất, cho đến thời điểm hiện tại, khoảng thời gian đó đối với

cô là không gì sánh bằng. Bây giờ cô cưỡi trên lưng một chiến mã, chạy không biết

mệt, cảm giác sảng khoái vẫn còn như xưa nhưng chung quy cũng không khiến cô

vui vẻ như lúc trước được. Lôi Hòa Nghi chìm trong dòng ký ức của mình, mặc cho

gió không ngừng thổi vào mặt, cô vẫn phi ngựa một cách điên cuồng. Đúng lúc này

một gióng nói trầm ấm vang lên như kéo Lôi Hòa Nghi về với thực tại.

‘ Trông em có vẻ rất phấn khích! ’

Lôi Hòa Nghi im lặng một lúc rồi nhìn Cung Huyền Thương sau

đó mới chậm rãi giảm tốc độ của ngựa. Cung Huyền Thương không phải không biết

tâm trạng hiện tại của Lôi Hòa Nghi nhưng anh không ngốc đến mức hỏi thẳng,

thay vì khiến cô khó xử thậm chí khó chịu, anh thà ở bên tâm sự giúp cô thoải

mái, hiệu quả tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Lôi Hòa Nghi giảm tốc độ lại cho bằng ngựa của Cung Huyền

Thương rồi mới nói:

‘ Chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ thôi! ’

Cung Huyền Thương gật đầu rồi lập tức đổi chủ đề:

‘ Kỹ thuật cưỡi ngựa của em rất tốt, có hứng thú đua một trận

không? ’

‘ Được thôi! Quy tắc như thế nào? ’

‘ Phía trước có một cái cây, chúng ta cưỡi ngựa đến đó sau

đó vòng qua cái cây trở về chỗ lúc nãy, ai về trước sẽ thắng. Người thua cuộc

phải thực hiện một yêu cầu của người thắng. ’

‘ Không thành vấn đề, bây giờ bắt đầu được chưa? ’

‘ Đợi đã! ’

Cung Huyền Thương cho ngựa dừng lại, Lôi Hòa Nghi cũng đồng

dạng cho chiến mã của mình dừng lại, anh trèo xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên cạnh

ngựa Lôi Hòa Nghi, ngoắc tay ra hiệu cô cúi đầu xuống, Lôi Hòa Nghi tuy khó hiểu

nhưng cũng ngoan ngoãn cúi đầu.

Cung Huyền Thương tháo chiếc mũ cao bồi của mình xuống đội

lên cho Lôi Hoà Nghi, điều chỉnh dây mũ cho vừa với mặt cô rồi nói:

‘ Nắng lên rồi, đừng để bị say nắng! ’

Lôi Hòa Nghi đè chiếc mũ trên đầu rồi mỉm cười gật đầu:

‘ Cảm ơn! ’

Cung Huyền Thương trở lại ngựa của mình, nhìn sang Lôi Hòa

Nghi cười, hai người đồng thanh hô lớn:

‘ BẮT ĐẦU! ’

Hai chú ngựa dũng mãnh dưới sự chỉ huy của chủ nhân giơ hai

chân trước lên hí dài một tiếng rồi cùng nhau tăng tốc, một đen một nâu mang

theo hai thân ảnh một trắng một đen lao như đạn bắn về phía trước.

Thanh âm Lôi Hòa Nghi mang theo tiếng gió rít gào vang lên:

‘ Cung thiếu, anh không được nhường tôi đâu đó! ’

‘ Yên tâm, nếu tôi nhường em thắng thì chính là không tôn trọng

em cũng là không tin tưởng bản lĩnh của em. Cung Huyền Thương này lại là người

như thế sao? Huống chi thắng còn có thể khiến em thực hiện một điều kiện của

tôi, cơ hội tốt hiếm gặp thế này tôi sao có thể bỏ qua. ’

‘ Cung thiếu, nhìn anh bây giờ rất gian xảo đó, có biết

không hả? ’

‘ Tôi có thể xem đây như một lời khen không? ’

‘ Tùy anh thôi, nói đi cũng phải nói lại, kỹ thuật của tôi rất

tốt, anh cẩn thận đó! ’

‘ Thua dưới tay em…tôi cam tâm tình nguyện! ’

Lôi Hòa Nghi không nhìn Cung Huyền Thương nữa cũng như xem lời

nói vừa rồi của anh là một câu nói đùa.

Cung Huyền Thương chưa từng đánh giá thấp khả năng của Lôi

Hòa Nghi nhưng anh vẫn có tự tin vào bản thân mình. Lôi Hòa Nghi dốc toàn lực,

anh cũng không chịu thua mà dốc hết vốn liếng. Cả hai người ngang tài ngang sức,

hai chú ngựa khoảng cách chưa bao giờ kéo dài quá 2m. Lúc thì Lôi Hòa Nghi dẫn

trước, lúc thì Cung Huyền Thương vượt qua. Trải qua một hồi ganh đua, hai người

đều không khỏi ngạc nhiên rước thực lực của đối phương đồng thời sức chiến đấu

trong lòng cũng được kích phát hoàn toàn. Đích đến ngày càng gần, cả hai đều dốc

toàn lực sau cùng Lôi Hòa Nghi nhanh hơn một bước chạm đích trước tiên mà Cung

Huyền Thượng chậm cũng chỉ là một bước chân ngựa mà thôi.

Bốn người Olearn đồng loạt vỗ tay cho cuộc đua ngựa này, quá

xuất sắc. Cung Huyền Thương vừa xuống ngựa thì Olearn đi đến bá vai anh:

‘ Nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên cậu thua

trong tất cả các cuộc đua ngựa mà cậu tham gia. ’

‘ Chịu thôi, Nghi công chúa quả nhiên thực lực bất phàm. ’

Nói xong đã không chút do dự hất cái móng heo trên vai mình

ra, ưu nhã đi đến ben cạnh chú ngựa của Lôi Hòa Nghi, giơ hai tay lên đỡ cô xuống

ngựa.

Lôi Hòa Nghi giao dây cương cho nhân viên để bọn họ dẫn ngựa

của hai người đi, bốn người kia vì không muốn làm phiền Cung Huyền Thương và

Lôi Hòa Nghi nên lặng lẽ chuồn mất.

Cung Huyền Thương đưa khăn ướt cho Lôi Hòa Nghi để cô lau bụi

trên người.

‘ Olearn nói anh chưa từng thua đua ngựa? ’

Cung Huyền Thương nhún vai:

‘ Tôi không phải vận động viên nên không thi đấu thường

xuyên, số lần chơi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đối thủ cũng như chúng ta, đều

là người trong giới, không phải dân chuyên, thắng cũng là do may mắn thôi. ’

Lôi Hòa Nghi dựa vào hàng rào, lắc lắc ngón tay:

‘ Anh không cần khiêm tốn, tôi nhìn là biết trình độ cưỡi ngựa

của anh cực cao, may mắn…cũng chỉ là một phần nhỏ thôi. Thật không ngờ tôi lại

thắng được anh, chuyện này đủ để tôi kiêu ngạo một khoảng thời gian rồi. ’

Cung Huyền Thương đưa tay vén vài sợi tóc mai bay loạn trước

mặt Lôi Hòa Nghi ra sau tai, nói:

‘ Thắng được tôi em vui vậy sao? ’

‘ Anh không biết điều mà ông nội của tôi ngưỡng mộ Cung gia

gia nhất là ở người cháu trai là anh sao? Mặc dù các anh trai của tôi đều vô

cùng xuất sắc nhưng ông nội cũng phải thừa nhận một dứa trẻ…mất bố mẹ từ nhỏ có

thể vượt qua nỗi đau mà đạt được những thành tựu như anh hiện tại quả thật không

tầm thường. Đây phải là một người rất mạnh mẽ, rất đáng khâm phục cũng rất đáng

để học hỏi. Bản thân tôi cũng rất nể phục anh! Lần này thắng anh tôi có thể

khoe với ông rồi! ’

‘ Tương lai không chừng còn có chuyện khiến em kiêu ngạo hơn

nhiều so với bây giờ! ’

‘ Gì cơ! ’

‘ Không có gì! ’

Anh cũng không thể nói là nếu tương lai cô trở thành phu

nhân Cung thị, là vợ của anh, cô có thể tùy hứng kiêu ngạo cả đời.

‘ Tôi có chút đói rồi, chúng ta quay về khu nhà nghỉ ăn chút

gì đó đi! ’

‘ Được, đi thôi! ’

Hai người sánh vai đi về phía nhà nghỉ, khi đi ngang qua chuồng

ngựa thì bên trong bỗng vang lên vài tiếng động lớn sau đó có một tiếng ngựa vừa

dài vừa vang vang lên. Ngay sau đó một con ngựa to lớn thâm đen bờm trắng phóng

ra, nhân viên chuồng ngựa sắc mặt lo lắng đuổi theo.

‘ Tiểu thư, Cung thiếu, hai người tránh ra, con ngựa hoang

này vẫn chưa được thuần hóa. ’

Sắc mặt Cung Huyền Thương tối sầm lại, kéo tay Lôi Hòa Nghi

chạy đi nhưng người làm sao nhanh bằng ngựa đặc biệt là giống ngựa hoang dũng

mãnh này. Con ngựa kia ban đầu chỉ là chạy theo bản tính hoang dã nhưng khi hướng

về phía Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi không hiểu sao lại càng trở nên điên

cuồng. Tốc độ lao đến nhanh không tưởng.

Cung Huyền Thương tự biết khó mà chạy thoát con ngựa bèn dứt

khoát ôm Lôi Hòa Nghi nằm xuống, dùng thân mình che chắn cho cô, cố gắng nằm

sát hàng rào nhất có thể.

‘ Cung Huyền Thương, anh đang làm gì vậy, bộ anh điên rồi

sao? ’

Lôi Hòa Nghi cố sức vùng vẫy nhưng sức lực của cô sao có thể

bì lại với Cung Huyền Thương, nước mắt bất giác chảy xuống, hai tay cố sức níu

vạt áo trước ngực Cung Huyền Thương xuống, trong lòng cầu nguyện hai người có

thể sống xót dưới móng ngựa.

May mắn thần chết đã không chọn hai người, con ngựa điên cuồng

lao tới, nhìn thấy hàng rào thì phóng qua, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi

xem như thoát được một kiếp nhưng hàng rào bị chân sau của ngựa đạp đổ. Vài

thanh gỗ lớn nhỏ gì đều đè lên người Cung Huyền Thương còn Lôi Hòa Nghi dưới sự

che chắn của anh lông tóc vô thương.

Sau khi ngựa hoang chạy khỏi khu vưc có người thì một bộ phận

chia nhau đi tìm nó, số còn lại đi đến chỗ Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện