Lúc nãy hắn giả vờ kích động nổi giận, là muốn khích cho tên này đồng ý.

Thấy Giang Nguyên gật đầu, những người xung quanh đều sửng sốt. Họ đang đánh cược cái gì thế này? Ngay cả Hồ lão y sư cũng choáng váng, nhìn Giang Nguyên vẻ mặt cổ quái.

Miệng lão Trương đã lệch ra như vậy, chẳng lẽ con có thể dùng tay trực tiếp nắn thẳng lại sao? Đây đâu phải xây tường, chỗ này xây lệch một chút thì cứ dùng bay gõ vài cái là được chứ.

Con trai của lão Trương thấy Giang Nguyên đã gật đầu đồng ý cũng ngẩn người ra. Một lúc sau gã mới lạnh giọng cười nói:

- Được, tất cả mọi người thấy rồi đấy. Chính thằng nhãi này nói nhé... Tao cho mày nửa tiếng, nếu mày. chữa khỏi cho ba tao, chúng tao sẽ lập tức quay đầu rời đi, không đòi một đồng nào!

Hồ lão y sư ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên. Ông không lo lắng chuyện đần tiền. Vấn đề là Giang Nguyên cược với thằng nhãi này là có ý gì? Thế này chẳng phải rõ ràng nhận thua rồi sao? Bệnh nhân liệt mặt này, không mất ba bốn, bảy tám ngày làm sao khỏi được? 

Nhưng tiểu đồ đệ nhà mình là người có tính tình cực kỳ trầm ổn, đáng lẽ không thể làm ra những chuyện vô bổ như vậy mới đúng.

Những người bệnh khác đang đứng vây xem lúc này cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Nguyên. Họ không biết rốt cuộc bác sĩ tiểu Giang này muốn làm gì. Nửa tiếng... dù muốn chữa cảm cúm cũng không thể chữa

- Giang Nguyên... Thế này...

Hồ lão y sư đi tới bên cạnh Giang Nguyên, thấp giọng hỏi.

- Thầy... để con thử... nếu thật sự không được, vậy thì không còn cách nào khác...

Giang Nguyên bất đắc dĩ cười cười, nói.

- Thử...

Nghe thấy câu này, nếu như là trước đây, e là Hồ lão y sư đa lập tức nổi bão rồi. Chuyện của bệnh nhân, sao có thể thử xem được chứ?

Nhưng lần này, hai mắt ông lại sáng ngời. Tiểu đồ đệ nhà mình luôn trầm ổn, nói chuyện chắc chắn sẽ chừa lại ba phân đường lùi. Thử xem này chắc chắn cũng... nắm chắc được năm sáu mươi phần trăm rồi...

- Phải làm như thế nào? 

Hồ lão y sư trước nay chỉ có dạy người ta, đã ít nhất hơn mấy chục năm chưa từng hỏi người khác phải cứu chữa người bệnh như thế nào, lần này vô cùng hưng phấn hỏi.

Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: - Đem ngân châm đến đây...

Trương Nhạc đã không còn để ý đến chuyện Giang Nguyên vừa mắng anh ta một trận đang đứng bên cạnh vểnh tai mắt đầy mong chờ lập tức đáp lời. Sau đó anh †a chạy nhanh như trốn vào trong phòng khám, lấy một hộp ngân châm trị liệu cùng với rượu cồn khử độc đến.

Trương Nhạc tự biết gần đây mình rất xui xẻo, gặp đủ mọi vấn đề. Đặc biệt là lần này, lại do anh ta khám bệnh, không những liên lụy Hồ lão y sư chịu một cái tát, mà nói không chừng còn ảnh hưởng đến danh dự phòng khám, rồi còn phải đền tiền. Lòng anh ta sớm đã chết như tro tàn, âm thầm nghĩ về tiền đồ đen tối của mình. Anh ta nghĩ có lẽ lần này Hồ lão y sư sẽ đuổi việc mình rồi.

Giờ anh ta thấy Giang Nguyên ra tay, giống như lại nhìn thấy hi vọng, cho nên dĩ nhiên anh ta phải vội vàng làm chân chạy việc, thở hồng hộc đem đồ tới.

Giang Nguyên nhận ngân châm, lại nhìn bình rượu cồn, sau đó suy nghĩ một chút, liền nói:

- Lấy thêm một cảnh ngải... 

Nghe vậy, Trương Nhạc vội vàng chạy đi lần nữa.

Mọi người thấy Trương Nhạc làm thật, ai nấy mặt đầy hưng phấn mong chờ. Chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang thật sự có bản lĩnh này? Trong vòng nửa giờ có thể chữa khỏi bệnh liệt mặt của lão Trương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện