Chú Lý thấy Trương Nhạc bị Giang Nguyên tát cho. một cái ngã xuống đất, vội vàng bước đến nâng dậy, vất vả lắm mới đỡ được đầu Trương Nhạc lên.

Trương Nhạc dùng tay sờ lên mặt, chỉ cảm thấy da thịt tê tê.

- Mày dám đánh tao?

Trương Nhạc run rẩy môi, hai mắt đỏ bừng đẩy chú Lý ra, rít lên một tiếng rồi cầm cái ghế đánh tới Giang Nguyên.

Cảm giác có một luồng gió bổ tới, Giang Nguyên vừa mới kiểm tra đồng tử cho dì Lý xong, liền hất tay bắt được cái ghế.

Trương Nhạc muốn giật cái ghế khỏi tay Giang Nguyên, nhưng mặc kệ y kéo thế nào cũng không chút sứt mẻ. Chú Lý ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, sớm đã trợn mắt há mồm. Vốn ông tưởng rằng nếu ông ngăn cản không kịp, Trương Nhạc bổ cái ghế xuống vị bác sĩ trẻ tuổi kia, cậu ấy sẽ bị thương không nhẹ. Ai ngờ cậu ta lại bắt được một cách dễ dàng.

Y tá Tiểu Lệ nghe được phòng khám bên cạnh có tiếng ồn ào, vội vàng chạy đến. Khi chạy đến cửa, rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng này, cũng trợn mắt há mồm.

Trương Nhạc kéo mấy lần cũng không được, liền bỏ lại cái ghế, quơ nắm đấm định sáp lá cà với Giang Nguyên. 

Bốp! Lần này còn chưa đến gần, lại bị Giang Nguyên tát cho một cái ngã lăn quay.

Sắc mặt Giang Nguyên âm trầm, vứt cái ghế trong †ay xuống, sau đó nhìn Trương Nhạc, tức giận quát:

- Anh đúng là đồ ngu. Người bệnh uống thuốc trừ sâu Giáp Án Lân mà anh còn bảo người bệnh không có gì.

Rống hết một câu, Giang Nguyên tiện tay ném cái ghế xuống bên cạnh Trương Nhạc, sau đó nói với Tiểu

Lệ đang hốt hoảng ngoài cửa:

- Mau đẩy xe thuốc đến đây, bảo chị Ngô gọi điện thoại đến bệnh viện.

- Thế, vị bác sĩ kia...không thể nào? Bà xã của tôi làm sao lại như vậy?

Chú Lý vừa run rẩy vừa nhìn vợ bên cạnh, rồi lại khẩn trương nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó nhìn Trương Nhạc đang sững sờ, trâm giọng quát:

- Mau đứng dậy hỗ trợ đi. Trương Nhạc bị lời nói của Giang Nguyên làm cho. hoảng hốt, khi nghe Giang Nguyên quát, vội lảo đảo đứng dậy:

- Sao có thể như vậy chứ? Tôi kiểm tra qua, mọi thứ  rất tốt mà. Hơn nữa cũng không ngửi được mùi Giáp Án Lân?

- Dì ấy ngậm chặt miệng, anh đương nhiên là không ngửi thấy rồi.

Giang Nguyên cầm thùng rác phóng đến bên cạnh người phụ nữ, gấp giọng nói:

~ Nhịp tim của dì ấy đã xuống dưới sáu mươi rồi, bắt đầu xuất mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng, đồng tử đã thu nhỏ.

Nghe Giang Nguyên nói, Trương Nhạc chỉ cảm thấy trống ngực nhảy lên, biến sắc. Nếu Giang Nguyên nói không sai, đây là phản ứng lúc đầu sau khi trúng độc Giáp Án Lân.

Giang Nguyên một tay kéo dì Lý lên, sau đó dùng tay phải dùng sức đánh vào bụng của bà.

Chỉ nghe dì Lý vẫn ngậm chặt miệng bỗng nhiên ụa một tiếng rồi phun ra.

Thoáng chốc, cả phòng khám tràn ngập một mùi thuốc trừ sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện