Và hiện tại hình như có một cách đền đáp nằm trong khả năng của cô.
Nhưng còn cô thì sao? Cô đối với hắn rốt cuộc là loại tình cảm gì chứ? Tình anh em, tình yêu...hay chỉ đơn giản là lòng biết ơn đối với một người luôn bao bọc cùng giúp đỡ mình.
Diễm Tinh ngây người trong phong tắm suy nghĩ, Tần Phong nói sau khi hắn về hắn sẽ đưa cô đến bên cạnh hắn, rốt không biết là kiểu đưa nào đây.
Hai ngày sau là ngày Chu Gia mở tiệc.
Diễm Tinh tạm thời đem mấy chuyện này áp chế sang một bên.
Hiện tại đến lúc cô tính sổ với Chu Thiên Ân rồi.
Khóe môi Diễm Tinh nhếch lên một độ cong hoàn hảo.
Mạn Nhu nhìn điệu cười của bạn mình, biết sắp tới có chuyện chẳng lành liền đến gần Diễm Tinh tiếc nuối nói: "Đáng tiếc tớ vẫn không thể ra viện được.
Vết thương này nặng quá, nếu không tớ sao có thể bỏ lỡ màn kịch hay như vậy được chứ.
A Tinh, đừng khiến Chu Thiên Ân ngã quá sớm, tớ muốn tự tay xử lý cô ta."
"Cậu yên tâm, mối thù của cậu tớ sẽ để cậu đích thân báo thù.
Nhưng cô ta cũng nợ tớ một chuyện, hiện tại tớ chỉ đi đòi lại mà thôi." Diễm Tinh khanh khách cười, vén lọn tóc của mình lên tinh nghịch quấn lấy ngón tay cô.
"A Tinh của chính ta đúng là càng ngày càng phúc hắc, giống hệt ai đó." Diệu An không biết đứng ngoài cửa từ khi nào.
Cô đi giày cao gót bước vào bên trong cùng hai cô bạn mình, còn không quên trêu chọc Diễm Tinh một câu.
"Haizzz, A Tinh của chúng ta bị Tần thiếu dạy hư mất rồi." Mạn Nhu thở dài một hơi làm như rất tiếc nuối.
Nhắc đến Tần Phong, Diễm Tinh có chút không tự nhiên.
Những lời nói của hắn lại như có như không vang lên trong đầu cô.
"A Tinh...không sao đó chứ?" Diệu An nhận ra điều bất thường liền tiến đến gần Diễm Tinh, kéo ghế ngồi xuống hỏi.
Diễm Tinh nhíu mày, không kể hết mọi chuyện ra nhưng cũng có kể qua cho Diệu An và Mạn Nhu biết về mấy ngày qua của cô.
Cô không muốn giấu Diệu An và Mạn Nhu, lại thêm nếu cô không nói, nhỡ về sau hai cô bạn mình lỡ miệng gì đó, sẽ khiến Tần Phong nổi giận.
Mạn Nhu và Diệu An nghe xong, hai mắt trừng lớn.
Thật sự có chuyện này, linh cảm của các cô quả nhiên không sai.
Mạn Nhu cảm thán: "Tớ nói rồi mà, một người như Tần thiếu sao có thể để ý người khác chỉ vì người đó là em gái của bạn mình chứ."
"Hiện tại cậu tính sao?" Diệu An cau mày, vẻ mặt cô không khỏi nghiêm trọng hơn một chút.
"Tớ cũng chưa biết.
Anh ấy cho tớ 2 tuần suy nghĩ, nhưng hiện tại tớ cũng chưa biết tớ nên làm gì." Diễm Tinh mím môi.
"Cậu có tình cảm với Tần thiếu không?" Mạn Nhu chọc khẽ vào tay Diễm Tinh, hỏi.
Diễm Tinh nghe câu hỏi của bạn mình, rơi vào trầm tư.
Tình cảm ư? Chính bản thân cô cũng không biết chắc nữa.
Đối với cô hai chữ "tình cảm" này từ lâu đã không tồn tại.
Bây giờ lại bỗng nhiên nhảy ra, sao cô có thể xác định được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy Diễm Tinh không trả lời, Diệu An thở dài: "Cậu cũng có tình cảm với Tần thiếu, đúng không?"
Diễm Tinh nhíu mày khó hiểu nhìn Diệu An.
Giống như muốn nói vù sao Diệu An lại chắc chắn như vậy.
Thấy Diễm Tinh nhìn mình, Diệu An cười nhẹ: "Vậy tớ hỏi cậu một câu, cậu có thích Bùi thiếu không?"
Diễm Tinh nhăn mặt, dứt khoát nói: "Tớ không thích anh ấy." Vừa nói xong Diễm Tinh cũng nhận ra điểm bất thường, mặt cô nghệt ra.
Mạn Nhu cười nhẹ nhìn cô: "Cậu không hề dứt khoát như vậy khi hỏi câu trước đó."
Diễm Tinh chớp mắt, trong đôi mắt sáng như sao đó là cả một mảng hoảng loạn.
Cô...thật sự thích Tần Phong sao? Diệu An và Mạn Nhu cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Cả ba cô gái ngồi trầm mặc như vậy.
Các cô biết A Tinh còn có băn khoăn khác.
Mà các cô đồng thời cũng như vậy.
Tần thiếu là một người nguy hiểm, đi theo hắn ta liệu A Tinh có thể hạnh phúc được không? Nếu như là bình thường, cùng lắm A Tinh sẽ phải đối mặt với những chuyện tranh giành trên thương trường.
Cuộc sống có lẽ cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng...đi theo Tần Phong thì sao? Hắn không đơn giản chỉ là thiếu gia của Tần Gia, mà đằng sau hắn còn còn Lâm Gia.
Theo hắn, Diễm Tinh có thể an toàn hơn không? Chắc chắn là không, thậm chí còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Mạn Nhu và Diệu An lo cho cô bạn của mình.
"Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện tiệc tối của Chu gia đi, tớ còn cần An An giúp một tay." Hồi lâu sau Diễm Tinh mới lên tiếng cắt đứt bầu không khí yên tĩnh này.
Diệu An mỉm cười, theo ý của Diễm Tinh lái câu chuyện sang một hướng khác: "Tớ sao có thể không góp vui được chứa."
Diễm Tinh treo một nụ cười gian manh trên khóe môi.
Chu gia
Bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, hiện tại đã có rất nhiều khách đến.
Thẩm thiếu và Chu tiểu thư đính hôn cách đây không lâu, cho nên Thẩm thiếu sẽ cùng Chu tiểu thư sánh vai trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Diễm Tinh và Diệu An đến không sớm cũng không muộn, vừa lúc buổi tiệc bắt đầu.
"A Tinh." Đằng xa có một tiếng gọi vang lên, Diễm Tinh quay đầu lại, nhìn thấy người vừa đi tới cô nâng môi, nở một nụ cười nhưng lại hơi xa cách nói: "Việt ca."
"Anh còn tưởng em sẽ không đến.
Chào Mã tiểu thư!" Bùi Việt từ xa đi đến, cười nói sau đó quay sang Diệu An, khách sáo chào một câu.
Diệu An nhìn Bùi thiếu thầm lắc đầu trong lòng, người này chậm một bước rồi.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn cười nhẹ: "Bùi thiếu." Cô không biết sau này A Tinh và Tần Phong sẽ ra sao, nhưng cô biết một điều, Bùi Việt hết cơ hội rồi.
"Bữa tiệc này đồn vui như vậy, sao em không đến được." Diễm Tinh cười nhẹ.
Vừa lúc có một nam một nữ dắt tay nhau từ bên ngoài đi vào.
Diễm Tinh và Diệu An không hẹn nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đó.
Đáy mắt hai cô gái hiện lên vẻ thích thú và vui vẻ đến kì lạ.
Nhưng còn cô thì sao? Cô đối với hắn rốt cuộc là loại tình cảm gì chứ? Tình anh em, tình yêu...hay chỉ đơn giản là lòng biết ơn đối với một người luôn bao bọc cùng giúp đỡ mình.
Diễm Tinh ngây người trong phong tắm suy nghĩ, Tần Phong nói sau khi hắn về hắn sẽ đưa cô đến bên cạnh hắn, rốt không biết là kiểu đưa nào đây.
Hai ngày sau là ngày Chu Gia mở tiệc.
Diễm Tinh tạm thời đem mấy chuyện này áp chế sang một bên.
Hiện tại đến lúc cô tính sổ với Chu Thiên Ân rồi.
Khóe môi Diễm Tinh nhếch lên một độ cong hoàn hảo.
Mạn Nhu nhìn điệu cười của bạn mình, biết sắp tới có chuyện chẳng lành liền đến gần Diễm Tinh tiếc nuối nói: "Đáng tiếc tớ vẫn không thể ra viện được.
Vết thương này nặng quá, nếu không tớ sao có thể bỏ lỡ màn kịch hay như vậy được chứ.
A Tinh, đừng khiến Chu Thiên Ân ngã quá sớm, tớ muốn tự tay xử lý cô ta."
"Cậu yên tâm, mối thù của cậu tớ sẽ để cậu đích thân báo thù.
Nhưng cô ta cũng nợ tớ một chuyện, hiện tại tớ chỉ đi đòi lại mà thôi." Diễm Tinh khanh khách cười, vén lọn tóc của mình lên tinh nghịch quấn lấy ngón tay cô.
"A Tinh của chính ta đúng là càng ngày càng phúc hắc, giống hệt ai đó." Diệu An không biết đứng ngoài cửa từ khi nào.
Cô đi giày cao gót bước vào bên trong cùng hai cô bạn mình, còn không quên trêu chọc Diễm Tinh một câu.
"Haizzz, A Tinh của chúng ta bị Tần thiếu dạy hư mất rồi." Mạn Nhu thở dài một hơi làm như rất tiếc nuối.
Nhắc đến Tần Phong, Diễm Tinh có chút không tự nhiên.
Những lời nói của hắn lại như có như không vang lên trong đầu cô.
"A Tinh...không sao đó chứ?" Diệu An nhận ra điều bất thường liền tiến đến gần Diễm Tinh, kéo ghế ngồi xuống hỏi.
Diễm Tinh nhíu mày, không kể hết mọi chuyện ra nhưng cũng có kể qua cho Diệu An và Mạn Nhu biết về mấy ngày qua của cô.
Cô không muốn giấu Diệu An và Mạn Nhu, lại thêm nếu cô không nói, nhỡ về sau hai cô bạn mình lỡ miệng gì đó, sẽ khiến Tần Phong nổi giận.
Mạn Nhu và Diệu An nghe xong, hai mắt trừng lớn.
Thật sự có chuyện này, linh cảm của các cô quả nhiên không sai.
Mạn Nhu cảm thán: "Tớ nói rồi mà, một người như Tần thiếu sao có thể để ý người khác chỉ vì người đó là em gái của bạn mình chứ."
"Hiện tại cậu tính sao?" Diệu An cau mày, vẻ mặt cô không khỏi nghiêm trọng hơn một chút.
"Tớ cũng chưa biết.
Anh ấy cho tớ 2 tuần suy nghĩ, nhưng hiện tại tớ cũng chưa biết tớ nên làm gì." Diễm Tinh mím môi.
"Cậu có tình cảm với Tần thiếu không?" Mạn Nhu chọc khẽ vào tay Diễm Tinh, hỏi.
Diễm Tinh nghe câu hỏi của bạn mình, rơi vào trầm tư.
Tình cảm ư? Chính bản thân cô cũng không biết chắc nữa.
Đối với cô hai chữ "tình cảm" này từ lâu đã không tồn tại.
Bây giờ lại bỗng nhiên nhảy ra, sao cô có thể xác định được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy Diễm Tinh không trả lời, Diệu An thở dài: "Cậu cũng có tình cảm với Tần thiếu, đúng không?"
Diễm Tinh nhíu mày khó hiểu nhìn Diệu An.
Giống như muốn nói vù sao Diệu An lại chắc chắn như vậy.
Thấy Diễm Tinh nhìn mình, Diệu An cười nhẹ: "Vậy tớ hỏi cậu một câu, cậu có thích Bùi thiếu không?"
Diễm Tinh nhăn mặt, dứt khoát nói: "Tớ không thích anh ấy." Vừa nói xong Diễm Tinh cũng nhận ra điểm bất thường, mặt cô nghệt ra.
Mạn Nhu cười nhẹ nhìn cô: "Cậu không hề dứt khoát như vậy khi hỏi câu trước đó."
Diễm Tinh chớp mắt, trong đôi mắt sáng như sao đó là cả một mảng hoảng loạn.
Cô...thật sự thích Tần Phong sao? Diệu An và Mạn Nhu cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Cả ba cô gái ngồi trầm mặc như vậy.
Các cô biết A Tinh còn có băn khoăn khác.
Mà các cô đồng thời cũng như vậy.
Tần thiếu là một người nguy hiểm, đi theo hắn ta liệu A Tinh có thể hạnh phúc được không? Nếu như là bình thường, cùng lắm A Tinh sẽ phải đối mặt với những chuyện tranh giành trên thương trường.
Cuộc sống có lẽ cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng...đi theo Tần Phong thì sao? Hắn không đơn giản chỉ là thiếu gia của Tần Gia, mà đằng sau hắn còn còn Lâm Gia.
Theo hắn, Diễm Tinh có thể an toàn hơn không? Chắc chắn là không, thậm chí còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Mạn Nhu và Diệu An lo cho cô bạn của mình.
"Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện tiệc tối của Chu gia đi, tớ còn cần An An giúp một tay." Hồi lâu sau Diễm Tinh mới lên tiếng cắt đứt bầu không khí yên tĩnh này.
Diệu An mỉm cười, theo ý của Diễm Tinh lái câu chuyện sang một hướng khác: "Tớ sao có thể không góp vui được chứa."
Diễm Tinh treo một nụ cười gian manh trên khóe môi.
Chu gia
Bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, hiện tại đã có rất nhiều khách đến.
Thẩm thiếu và Chu tiểu thư đính hôn cách đây không lâu, cho nên Thẩm thiếu sẽ cùng Chu tiểu thư sánh vai trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Diễm Tinh và Diệu An đến không sớm cũng không muộn, vừa lúc buổi tiệc bắt đầu.
"A Tinh." Đằng xa có một tiếng gọi vang lên, Diễm Tinh quay đầu lại, nhìn thấy người vừa đi tới cô nâng môi, nở một nụ cười nhưng lại hơi xa cách nói: "Việt ca."
"Anh còn tưởng em sẽ không đến.
Chào Mã tiểu thư!" Bùi Việt từ xa đi đến, cười nói sau đó quay sang Diệu An, khách sáo chào một câu.
Diệu An nhìn Bùi thiếu thầm lắc đầu trong lòng, người này chậm một bước rồi.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn cười nhẹ: "Bùi thiếu." Cô không biết sau này A Tinh và Tần Phong sẽ ra sao, nhưng cô biết một điều, Bùi Việt hết cơ hội rồi.
"Bữa tiệc này đồn vui như vậy, sao em không đến được." Diễm Tinh cười nhẹ.
Vừa lúc có một nam một nữ dắt tay nhau từ bên ngoài đi vào.
Diễm Tinh và Diệu An không hẹn nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đó.
Đáy mắt hai cô gái hiện lên vẻ thích thú và vui vẻ đến kì lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương