Ngôn Trăn nằm trong lòng anh, nhìn anh cởi thắt lưng quần ra, giải phóng tính khí đã sớm cương cứng khỏi lớp vải.

Một cây vừa thô vừa dài, nặng trịch dâng cao, màu sắc sạch sẽ, nhưng gân xanh trên thân gậy chi chít, tản ra khí tức hung ác xâm lược.

Cây gậy đáng sợ hoàn toàn khác với bề ngoài nhã nhặn của Trần Hoài Tự.

Cô không hiểu sao có chút sợ hãi, xoay người muốn từ trên đùi anh đi xuống: "Tôi phải đi, tôi không muốn giải quyết giúp anh. ”

"Muộn rồi." Trần Hoài Tự kéo chân cô lại gần, làn da mềm mại trần trụi cọ xát lên vải vóc lạnh lẽo của quần âu, cho đến khi bên trong chân cô chống đỡ lên xương hông anh, hạ thân hai người dán chặt vào nhau.

Ngôn Trăn cảm nhận dương vật kia không hề che chắn mà chọc vào chân tâm mình, vừa cứng vừa nóng, lại càng hoảng sợ, đứng dậy muốn chạy trốn, rồi lại bị anh ấn trở về, giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được.

"Không được... Trần Hoài Tự... Tôi không muốn làm..." Cô có chút hoảng hốt kêu lên, đẩy bả vai anh, "Anh không thể như vậy!”

"Không làm." Anh hôn lên môi cô, cúi đầu thở dốc, "Bảo bối giúp tôi kẹp một lúc. ”

Anh nắm dương vật, chống trên hoa huyệt bắt đầu dò xét vào bên trong, eo Ngôn Trăn mềm nhũn, nhịn không được dồn dập thở dốc.

Không giống như các ngón tay, đây là một xúc giác xa lạ, nhưng lại càng đáng sợ hơn.



Quy đầu trượt lên trượt xuống trên chân tâm dính đầy chất lỏng, lún vào giữa khe hở kia, khiến thịt mềm bên cạnh hoa môi đều đè xuống lõm vào. Anh ấn mông cô xuống, thân gậy nặng nề mài qua miệng huyệt, cô lập tức mẫn cảm rên rỉ, rụt lại hoa huyệt phun nước tưới lên tính khí, xối ướt một mảnh.

Trần Hoài Tự ôm cô cọ xát một lúc, cảm thấy chẳng những không giải tỏa được bao nhiêu, ngược lại dục hỏa càng tăng hơn một chút.

Anh nặng nề thở dốc vài tiếng, lật cô qua đưa lưng về phía anh.

Tấm lưng trắng nõn trần trụi theo hô hấp của cô khẽ run rẩy phập phồng, đường cong xinh đẹp ở eo nhỏ hơi thu lại, tiếp theo là hai cánh mông đầy đặn mềm mại, đang kề vào bụng anh, theo động tác của anh tạo thành gợn sóng ngon ngọt lắc lư.

Cảnh đẹp quyến rũ. Anh nắm lấy chân cô, từ phía sau từng chút một đâm vào giữa chân cô. Ngôn Trăn nhiều lần cho rằng anh muốn chen vào, vừa khóc vừa hừ, vặn vẹo thân thể không chịu phối hợp, bị anh nắm lấy mông thấp giọng uy hiếp: "Trốn nữa thì tôi sẽ thật sự cắm vào.”

Cô cả kinh, không dám nhúc nhích nữa, chỉ có thể dồn dập thở dốc rên rỉ nhỏ, mở chân tâm bị dương vật từ phía sau mài lên.

"Thật cứng… Ừm a..." Cô có chút muốn trốn, lại bị anh ấn xuống ngồi lên, thịt mềm mẫn cảm bị thân gậy thô cứng nghiền qua ma sát lại, khoái cảm tê dại kịch liệt nổ tung trong đầu.

Ngôn Trăn bị đâm không ngừng  chống đỡ không nổi nghiêng về phía trước, Trần Hoài Tự kéo ghế xuống bên cạnh bàn, ôm cô lại ngồi xuống, dỗ dành cô vịn mép bàn, từ phía sau tiếp tục đâm vào chân tâm mềm mại.

Động tác của anh càng thêm dùng sức, giống như muốn nhét cả dương vật vào hoa huyệt cô. Thân gậy thô cứng bị hai cánh hoa mềm mại tách ra miễn cưỡng ngậm lấy, đỉnh quy đầu cọ xát âm vật nhỏ bé đứng thẳng tắp phía trên cùng. Theo động tác phập phồng của anh, gậy thịt liên tục va chạm hạt đậu cứng rắn, kích thích đến mức tiếng thở dốc của Ngôn Trăn đều mang theo một chút nức nở, đưa tay ra sau lưng ý đồ ngăn cản anh: "Ưm... Không... Chậm một chút..."

Tiếng nước dính nhớp không ngừng vang lên, bị động tác đè ép đâm cho văng tung tóe. Trần Hoài Tự đưa tay xoa nhũ mềm bị đâm đến run run không ngừng, hạ thân càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn đem âm vật mẫn cảm kia đâm lõm vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện