Mạch Đông lẩm bẩm nói: "Nên làm sao bây giờ, không có Thạch Đông Thanh, tại sao chị con không thể sống được chứ?”Cái thằng này không khuyên nhủ mà còn ồn ào, Trương Thục Phân ngứa tay đến mức muốn tàn nhẫn đánh cho cậu ấy một trận, con gái thì bà ấy không đánh được, nhưng đánh con trai thì rất thoải mái!“Ông nó à! Ông nói câu gì đi.

”Lâm Trường Sinh im lặng, dưới ánh đèn dầu mờ ảo ai cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt ông ấy: “Con thật sự nghĩ kỹ rồi?”Vẫn là câu nói kia, con gái của mình thì mình hiểu, chuyện mà con gái của ông ấy đã quyết, chín trâu mười hổ cũng không kéo lại được, tính tình cô rất bướng bỉnh.

Bán Hạ gật đầu: “Con không biết phải sống với Thạch Đông Thanh như thế nào nữa, trong lòng anh ta không có con, cũng không có con trai con.

”Lâm Trường Sinh thở dài nói: "Con phải biết rằng cuộc sống sau khi ly hôn cũng sẽ không tốt hơn cuộc sống của con bây giờ, không nói đến chuyện người trong thôn bàn tán, chỉ nói đến chuyện một mình con nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng, mặc dù cha mẹ và em trai có thể giúp con, người nhà chúng ta cùng nhau sống qua ngày, nhưng dù sao tuổi của cha và mẹ con cũng đã lớn, cũng có lúc không để ý được, sau này em trai con cũng phải cưới vợ.


"Ông ấy dừng một chút: "Như mẹ con nói, con còn trẻ, sau này con còn định lấy chồng nữa hay không?”Bán Hạ cắn môi, cô cũng biết để đi đến bước này thì rất khó, nhưng cô thật sự không thể nào thuyết phục bản thân lại tiếp tục sống với Thạch Đông Thanh.

"Cha, mẹ, con đã nghĩ kỹ, về phần chuyện sau này thì sau này hãy nói, bây giờ con chỉ muốn chăm sóc Tiểu Thạch Đầu cho tốt.

Nếu như sau này có thể gặp được người đối xử tốt với Tiểu Thạch Đầu, có lẽ con sẽ suy nghĩ lại, nếu như không gặp được, một mình con cũng không sao, người khác có thể chăm sóc đứa nhỏ đến khi trưởng thành, con cũng có thể, chỉ cần hai người đừng ghét bỏ con, không bỏ rơi con là được.

"Nói xong, hốc mắt Bán Hạ đỏ lên.

Trương Thục Phân lau nước mắt: "Nói gì mà ghét bỏ hay không ghét bỏ chứ, làm gì có người mẹ nào ghét bỏ con gái mình? Con đang thu hẹp con đường của chính mình đó, mẹ không sợ điều gì khác, chỉ sợ cuộc sống sau này của con khổ sở, khi đó con lại hối hận về quyết định bây giờ.

”Bán Hạ nắm tay rồi dựa vào vai bà ấy, giọng nói của cô khàn khàn: "Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ sống tốt hơn, trải qua ngày lành tháng tốt, hiếu kính mẹ và cha con.

”Trương Thục Phân thở dài: "Mẹ đâu có cần con hiếu kính gì, mẹ chỉ muốn con sống tốt.


”Bán Hạ ôm chặt cánh tay bà ấy: "Mẹ, con hiểu mà.

”Bản thân cô cũng là một người mẹ, tất nhiên cô hiểu tâm tư của một người mẹ, bây giờ cô chỉ muốn chăm sóc Tiểu Thạch Đầu thật tốt, không để số phận của đứa nhỏ gặp nhiều thăng trầm như trong sách như vậy.

Cho dù là một đứa nhỏ rất bình thường cũng không sao, chỉ cần nó chính trực lương thiện là được.

Trong lòng Trương Thục Phân có rất nhiều lời nói muốn khuyên nhủ con gái của mình, nhưng bà ấy vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lời nói đến bên miệng cũng không thể nói ra được.

Vừa nghĩ tới câu nói vừa rồi con gái, cô nói rằng trong lòng Thạch Đông Thanh không có cô và đứa nhỏ, lòng Trương Thục Phân cũng cảm thấy buồn bực khó chịu, con gái của bà ấy đã phải chịu bao nhiêu tủi thân rồi!Chắc chắn vẫn còn có chuyện gì đó mà bọn họ không biết!Lâm Trường Sinh yên lặng gật đầu: "Con suy nghĩ kỹ rồi là được, cuộc sống là do chúng ta tự mình trải qua, người khác nói gì cũng không cần quan tâm, con yên tâm chỉ cần có cha và mẹ con ở đây, sẽ không để cho con và Tiểu Thạch Đầu đói bụng.


"Vừa rồi còn nói đến hậu quả của việc ly hôn, bây giờ đã biến thành chỗ dựa cho con gái và cháu ngoại.

“Còn con nữa!"Mạch Đông nhanh chóng tỏ thái độ: "Sau này con sẽ cố gắng làm việc, sẽ không để chị con và Tiểu Thạch Đầu đói bụng.

”Cuối cùng Bán Hạ cũng nở nụ cười, xoa tóc cậu ấy, nói đùa: "Mạch Đông trưởng thành rồi, sau này chị phải dựa vào em rồi.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện