Trương Liên Hoa còn chưa nằm được bao lâu, Bùi Nhị Xuân đã trở về.

“Mẹ ơi, Chu Tú Tú vào nhà ăn công xã rồi!”

“Đi làm gì?”

“Làm đầu bếp, đi làm đầu bếp rồi!”

Trương Liên Hoa giật mình bật dậy từ trên giường đất: “Cô ta có bản lĩnh đó ư?”

Lời còn chưa dứt, bà ta muốn tự vả vào miệng mình, sao không có bản lĩnh chứ, bữa cơm tối hôm qua, mùi vị đó thực sự quá tuyệt vời, đã chặn miệng tất cả mọi người!

“Mẹ, lần này nhất định không thể để Chu Tú Tú ra ở riêng. Cô ta vào nhà ăn rồi, điểm làm việc từ từ cao lên, bây giờ ra ở riêng, nghĩ cũng hay lắm!”

Trương Liên Hoa nhướng mày, khôi phục tinh thần: “Không đâu, cũng lâu rồi cô ta không nhắc đến chuyện này.”

Bùi Nhị Xuân gật đầu, đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào: “Thím Trương, thím có nhà không?”

Bùi Nhị Xuân sửng sốt, vội vã chạy ra ngoài, quay đầu buồn bực nói: “Mẹ, thanh niên trí thức Trần đến làm gì vậy? Hai người quen nhau sao?”



Chu Tú Tú một tay dắt con, tay kia cầm cái sọt mà mình vừa lấy trong nhà ra.

Trong sọt đã cất thịt cô vừa ở sau lưng hai đứa nhỏ lấy từ hệ thống ra, thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, trông rất tươi.

Không biết có phải trước đây Chu Tú Tú mắng hệ thống keo kiệt mấy lần không, nên lần này hệ thống còn tặng kèm theo một túi gia vị, đem đi nấu thịt kho tàu thì không sợ thiếu gia vị rồi.



Bình thường Chu Tú Tú không mê ăn thịt, nhưng lần này đã lâu rồi không nếm được mùi vị thịt, lại có hơi thèm.

May mà nhà mẹ đẻ nguyên chủ cách thôn Thứu Sơn không xa, Chu Tú Tú sải bước, tần suất cái chân ngắn của hai đứa nhỏ kế bên bước cũng nhiều, nhưng không kêu khổ không than mệt, vốn không gây cản trở, nên rất nhanh đã tới nơi rồi.

Nhà mẹ đẻ nguyên chủ ở thôn Thản Dương, ở đây đã bãi bỏ nhà ăn công xã từ lâu, mọi người tan ca thì lần lượt về nhà.

Trước Chu Tú Tú còn có hai người anh trai, lần lượt cưới vợ ở cùng thôn, bây giờ con trai con gái đầy đủ. Mỗi người nhà họ Chu đều làm việc cẩn trọng, cuộc sống trôi qua rất giản dị và khó khăn.

Chỉ là không khí hài hòa như vậy, phải dựa trên tiền đề là không có mặt Chu Tú Tú.

Lúc này hai người chị dâu đang bận rộn nấu cơm, liếc thấy Chu Tú Tú, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Dâu cả nhà họ Chu dùng khuỷu tay huých chị em dâu: “Trong nhà hoàn cảnh ra sao, mình ăn chưa no, còn phải cho cô ta đến dựa hơi?”

Dâu thứ nhà họ Chu thở dài: “Về thì thôi đi, còn dắt con theo. Sao trước đây không thấy cô ta tốt với hai đứa nhỏ như vậy?”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mẹ ra rồi kìa.”

Hai người chị dâu vừa phàn nàn vừa nấu khoai lang, lại xới một ít dưa muối vào trong đĩa, đặt lên bàn, giả vờ như không nhìn thấy cô em chồng.

Miêu Lan Hương đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Chu Tú Tú dẫn hai đứa con về.

Bà lập tức vui vẻ tiến lên phía trước: “Sao con về giờ này?”

Chu Tú Tú mỉm cười nói với hai đứa con: “Chào bà ngoại đi.”

Tiểu Niên dùng giọng non nớt gọi: “Bà ngoại.”

Tiểu Uyển lập tức đuổi kịp, hai mắt đen như quả nho chớp chớp, khiến người nhìn vô cùng yêu thích.



“Còn gì nữa không?” Chu Tú Tú cười hỏi.

Tiểu Niên và Tiểu Uyển lại nắm tay đi đến trước mắt chị dâu cả và chị dâu thứ, đồng thanh nói: “Cháu chào mợ.”

Giọng nói của hai đứa đặc biệt trong trẻo, dù không mạnh dạn, nhưng suy cho cùng cũng không dè dặt giống như trước đây. Thấy hai đứa nhỏ vẫn đáng yêu, lòng hai người chị dâu mềm nhũn, đáp lại một tiếng, nhưng mắt vẫn không nhìn lên người Chu Tú Tú.

Lòng Chu Tú Tú cảm khái, thấy nguyên chủ này ở đâu cũng bị người ta ghét, nơi nào cũng muốn cô xử lý giúp.

“Mẹ à, mọi người đã ăn cơm chưa?” Chu Tú Tú hỏi.

“Sắp ăn rồi! Sắp ăn rồi! Hai đứa các con đi nấu thêm vài món, đúng rồi, trong nhà còn trứng gà không? Lấy ra làm chè trứng cho tụi nhỏ ăn!”

Tim hai người chị dâu như sắp vỡ ra, nhưng cũng không dám không nghe lời mẹ chồng, chỉ có thể chậm chạp đi nấu chè trứng.

Nhưng không ngờ, hai người còn chưa kịp cất bước, Chu Tú Tú đột nhiên lấy hai miếng thịt ngon từ trong cái sọt ra: “Đừng bận rộn nữa, hôm nay em mang thịt về, để em xuống bếp.”

Hai người chị dâu liếc nhìn nhau, hai mắt trợn tròn, miệng cũng há hốc.

Cô em chồng mang hai miếng thịt về? Đây là “nhổ được lông con gà trống” rồi hả!

Dâu cả và dâu thứ nhà họ Chu ngạc nhiên, không lẽ Miêu Lan Hương không ngạc nhiên sao? Bà biết con gái có tiền, nhưng một người phụ nữ phải nuôi hai đứa con, cuộc sống không dễ dàng, có tiền cũng không thể lãng phí được!

Lòng Miêu Lan Hương gấp gáp, huých cánh tay con gái mình: “Đừng có nghèo mà còn hào phóng, mang về nhà ăn đi, đem cho bọn mẹ làm cái gì?”

Giọng điệu này vừa nôn nóng vừa mộc mạc, Chu Tú Tú nghe thấy rất vui: “Mẹ à, cho người nhà mình ăn thịt sao có thể gọi là nghèo mà hào phóng được? Mọi người đi nghỉ ngơi đi, chút nữa là nấu xong rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện