Dạy chồng

Đỗ Xuân Phân cười thầm, tức giận nói: "Sớm biết chị dâu Nguyệt Nga là dạng người thế này, tôi liền —— cũng may sớm biết. Trở về nói cho chị dâu Nguyệt Nga, về sau tôi, thấy cô ấy sẽ đi đường vòng."

"Xuân Phân, không cần đến mức này." Thiệu Diệu Tông hoà giải, "Chị dâu Nguyệt Nga có khả năng bị dọa quá mức, nói chuyện mất thứ tự, Khổng Doanh Trưởng quan tâm quá sẽ bị loạn, cho nên, đã hiểu sai. Khổng Doanh Trưởng, đúng không?"

Điềm Nhi vươn bắp chân béo chạy đến, ba em gái đuổi theo.

Khổng Doanh Trưởng luôn có một loại cảm giác, nếu hắn ta nói không, bốn đứa nhỏ, đặc biệt là cô nhóc này sẽ lại cắn hắn bóp hắn giẫm hắn, "Đúng, đúng, là tôi hiểu sai. Tôi sẽ đi về hỏi chị dâu Nguyệt Nga của cô."

Đỗ Xuân Phân cười lạnh: "Tôi cũng không dám gọi chị dâu nữa."

Sắc mặt Khổng Doanh Trưởng xấu hổ.

Đỗ Xuân Phân không khách khí: "Hỏi rõ ràng rồi nói cho chị ta, về sau cách xa tôi một chút, đừng có để có ngày thật sự bị lợn rừng ăn."

Khổng Doanh Trưởng đi ba bước thành hai bước, giống như ở đằng sau có sói đuổi theo hắn ta.

Thiệu Diệu Tông nhìn về phía Đỗ Xuân Phân: "Nói thật đi."

"Anh không tin em?" Đỗ Xuân Phân trừng mắt.

Thiệu Diệu Tông dù không tin cô, cũng tin tưởng nhân cách của chị Trương cùng anh Lý.



Đỗ Xuân Phân nếu thật sự mang ác ý, dựa theo kinh nghiệm sống của anh Lý, không có khả năng nhìn không ra.

"Tôi tin tưởng em không chủ động gây chuyện."

Đỗ Xuân Phân nhìn mấy đứa bé, "Vừa rồi làm không sai. Về sau đối phó với người lớn như thế, phải có cha hoặc mẹ ở bên cạnh mới được. Nếu không hắn ta vung tay nhẹ một cái là có thể ném các con ra. Bình Bình, An An, các con làm thế trận này, ông bà con cộng lại cũng đánh không lại. Nhưng chờ các con lớn —— "

"Sau lại nói." Thiệu Diệu Tông ngắt lời cô.

Anh cũng sẽ không thiên vị người ngoài, Đỗ Xuân Phân vui lòng nghe lời anh một lần, trong nháy mắt, trong phòng im lặng lại.

Thiệu Diệu Tông cũng không muốn lời nói riêng tư của hai vợ chồng bị hàng xóm nghe được.

"Các cô nói ngươi không được, không sinh ra nhi tử, nói tôi là cái không hạ trứng gà mái."

Sắc mặt Thiệu Diệu Tông bỗng nhiên trở nên rất khó coi.

Trên chiến trường cửu tử nhất sinh, cho nên đời này nguyện vọng lớn nhất của Thiệu Diệu Tông là được sống thì đã rất tốt. Hi vọng xa vời là con sống, sống hạnh phúc cả cuộc đời.

Lãnh đạo cũ trước kia của anh đường đường là tướng quân lại không có con cái, cấp dưới cũng chưa từng nói một lời bảo ông bỏ vợ tái giá sinh con. Anh làm cảnh vệ viên cho thủ trưởng mấy năm, lại học ở trường quân đội, tiếp xúc nhiều kiến thức mới, tư tưởng từ lâu đã khác biệt nghiêng trời lệch đất, căn bản không quan tâm có con trai hay không.

Anh không quan tâm, không có nghĩa là mấy người phụ nữ tám chuyện linh tinh có thể mắng anh, còn mắng luôn cả Đỗ Xuân Phân, "Về sau, đừng như thế nữa."

"Anh cho rằng em khuyến khích cô ta đi?" Đỗ Xuân Phân cười nhạo, "Trần Nguyệt Nga làm người như vậy, không để cô ta đi, cô ta sẽ cho rằng em sợ cô ta đi, bên trong núi nhất định là có gà rừng."



Thiệu Diệu Tông không khỏi nhìn về hướng Đông.

"Đừng nhìn. Khổng Doanh Trưởng nếu hiểu rõ Trần Nguyệt Nga, vừa mới rồi không có khả năng tới đây. Em nghe bên trong căn nhà phía đông có tiếng người, vài câu nhắc nhở kia với chị ta lại dùng âm thanh rất lớn. Người nhà nếu có lương tâm cũng không có khả năng lừa gạt Khổng Doanh Trưởng." Đỗ Xuân Phân ngẫm lại hiện tại Khổng Doanh Trưởng sẽ sắp tìm tới cửa, "Khi quay lại nhìn thấy anh, khẳng định vừa chột dạ vừa xấu hổ."

Thiệu Diệu Tông thở dài: "Sau khi xấu hổ, khả năng nhìn thấy chúng ta sẽ đi đường vòn."

"Loại tình tình nóng nảy như hắn ta, nghe lời nói một phía, còn muốn có quan hệ tốt với hắn ta? Nhanh tránh xa hắn ta, tránh sớm thì khỏi làm liên lụy tới anh." Đỗ Xuân Phân nói, "Hắn ta không gây chuyện, có vợ như Trần Nguyệt Nga, anh cũng phải tránh xa một chút. Buổi sáng ở nhà hắn ta nói chút chuyện, buổi chiều có thể bị truyền khắp toàn bộ quân đội."

Thiệu Diệu Tông muốn nói cái gì, nghĩ rằng đây là biên cảnh, vợ quân không dễ: "Chị dâu Nguyệt Nga không giống em, chị ta chưa đi học mấy ngày."

"Dân quê?"

Thiệu Diệu Tông: "Trong thành phố cũng có người nghèo.”

"Vậy thì thế nào. Tóc chị ta ít không mở mang đầu óc, em sẽ phải chiều theo chị ta? Em cũng không phải mẹ chị ta." Đỗ Xuân Phân nhìn về phía mấy coo con gái, "Đã gặp Trần Nguyệt Nga hết rồi phải không? Hôm qua khi chũng ta vừa tới, người phụ nữ nói chuyện với các con. Về sau thấy bà ta thì chạy nhanh."

Bên trong bốn cái miệng nhỏ đang ăn, không có cách nào nói chuyện, liền dùng sức gật đầu.

"Ngoan. Buổi chiều mẹ nấu nước nhổ lông gà, buổi tối sẽ ăn gà."

Bốn đứa bé cười cong con mắt.

Đỗ Xuân Phân nhìn về phía Thiệu Diệu Tông, chờ anh trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện