Editor: Hannah

Phía nam có một con sông, vượt qua con sông sẽ ra ngoài. Phía tây có một con sông quanh co khúc khuỷu đi tới hướng nam bắc, bên cạnh Hà Tây toàn bộ là rừng rậm. Khu người nhà cách sông chỉ hai ba dặm. Thiệu Diệu Tông nói có thể tới sông giặt quần áo, tổng bộ không thể ở bên sông, mà là ở giữa sông và khu người nhà.

Đỗ Xuân Phân hỏi: "Sợ em tới bộ đội? Bộ đội của các anh ở đâu?"

Phía đông bắc đằng sau núi kéo dài đến bên này chỉ cách một ngọn núi. Khu người nhà ở đỉnh núi phía tây. Tổng bộ ở đỉnh núi phía đông. Phía đông còn có một mảnh đất trống trải, mà sân huấn luyện cũng ở bên đó.

Đỗ Xuân Phân tạm thời không biết, nhưng không tới mấy ngày cô đã có thể nhìn ra. Bởi vì quân nhân sẽ đi về hướng đông.

Không cần thiết giấu giếm, Thiệu Diệu Tông nói: "Ở phía đông."

"Em không đi về hướng đông được chứ? Cam đoan trong vòng một giờ em sẽ trở về."

Đỗ Xuân Phân sớm muộn cũng sẽ phải quen thuộc cảnh vật xung quanh, Thiệu Diệu Tông nghĩ nghĩ, "Đừng chơi đùa quá lâu."

"Ai chơi." Đỗ Xuân Phân lườm anh một cái, quay người trở về phòng.

Thiệu Diệu Tông thuận mồm hỏi: "Thay quần áo?"

Đỗ Xuân Phân: "Đổi quần áo làm gì. Dù sao khi về vẫn phải trồng rau, cho dù quần áo tốt cũng mặc thành không sạch sẽ. Đi lấy tiền. Mua ở xưởng thực phẩm phụ mấy con cá." Vào bên trong phòng giấu ná cao su ở trên lưng. Lúc đầu muốn bỏ vào trong túi, lại sợ bị mắt sắc của Thiệu Diệu Tông phát hiện.

Đồ ngốc Thiệu Diệu Tông không biết tốt xấu, không có bản lĩnh đấu tranh cùng cha mẹ vợ trước, ngược lại luôn nhìn chằm chằm cô rất chặt.

"Mua con nào ít xương thôi." Thiệu Diệu Tông nói xong, liền biết anh đang nói nhảm.

Anh làm cha, cô làm mẹ, có nhiều xương trẻ con dễ hóc, Đỗ Xuân Phân không thể không biết.

Đỗ Xuân Phân ra tới cửa mặt không cảm xúc liếc anh một cái, Thiệu Diệu Tông cũng không có ngoài ý muốn.



"Mẹ!"

Tiểu Mỹ hô theo.

Đỗ Xuân Phân dừng lại, "Cùng cha ở nhà. Nếu đói hay khát thì tìm cha. Không muốn tìm cha thì tự mình lấy, đồ ăn ngon ở trong ngăn kéo, bên trong bình tráng men trên bàn có nước. Mẹ đi một chút sẽ trở lại."

"Mẹ đi nhanh lên nhé." Điềm Nhi lớn tiếng nói.

Đỗ Xuân Phân khoát khoát tay: "Mẹ cô cũng không phải cô, chơi bạt mạng không biết đường về nhà."

Điềm Nhi hướng về phía cô là cái mặt quỷ, chạy về phía Thiệu Diệu Tông: "Cha, con giúp cha."

Thiệu Diệu Tông trong lòng tự nhủ, tổ tông nên đi nghỉ ngơi đi.

"Cảm ơn Điềm Nhi. Cha làm một lúc sẽ xong, con đi chơi cùng các em gái đi." Thiệu Diệu Tông nói.

Điềm Nhi bé nhỏ ngửa đầu hỏi: "Thật sự không cần con hỗ trợ sao?"

"Không cần." Thiệu Diệu Tông giơ cái xẻng lên, "Các con ở đây, cha không dám vung xẻng."

Điềm Nhi gật đầu một cái, "Vậy được. Em gái, chúng ta đi!" Tay nhỏ vung lên, chân nhỏ mở ra chạy vào trong phòng.

Bình Bình và An An trông mong nhìn Thiệu Diệu Tông.

Thiệu Diệu Tông kỳ quái: "Sao còn không đi?"

Tiểu Mỹ xoay người lại nói, "Em gái, đi thôi."

Hai nhóc con lúc này mới biết “em gái” trong miệng Điềm Nhi "cũng gốm hai bé, lập tức đuổi theo.



Thiệu Diệu Tông lại không nhịn được đau lòng con gái, ở nhà cha ruột, thế mà lại không dám cùng hai người em gái của mẹ mới chơi.

Nếu không phải thời cơ không đúng, Thiệu Diệu Tông rất muốn viết thư về nhà hỏi cha mẹ anh một chút, hỏi vợ trước của anh một chút, Bình Bình và An An có phải là con cháu nhà họ Thiệu, có phải là con ruột của vợ trước anh hay không.

Cùng là làm mẹ, chồng trước của Đỗ Xuân Phân là "Trần Thế Mỹ", cô cũng không giận chó đánh mèo lên người con gái. Vợ trước của anh vì sao không thể? Vấn đề của người lớn sao lại liên lụy tới trẻ con.

"Cha, mứt táo ở đâu?"

Suy nghĩ của Thiệu Diệu Tông bị đánh gãy, không khỏi hỏi: "Cái gì?"

"Mứt táo Iraq."

Thiệu Diệu Tông buông xẻng xuống, "Đói rồi?"

Điềm Nhi vô ý thức nhìn sang Bình Bình và An An, chị em hai bé liền khẩn trương bất an.

Thiệu Diệu Tông đã rõ, ôn nhu nói: "Cha lấy cho các con." Tìm bát, đổ một nắm ra, "Tự phân nhé." Sợ Bình Bình và An An ở trước mặt anh không dám ăn, anh liền giao cho Điềm Nhi rồi đi ra bên ngoài.

Điềm Nhi chuyển tay liền đút cho Bình Bình, giống như là người lớn mà nói lời nãi thanh nãi khí: "Ăn đi."

Bình Bình không nhận.

Điềm Nhi không hiểu.

"Chia ra." Bình Bình yếu ớt nói ra một chữ, nhìn ra phía bên ngoài, mang theo ý tứ, cha bảo chia ra ăn.

Điềm Nhi sờ cái đầu nhỏ một chút, bốn chị em ngồi vây quanh bàn vuông, "Em một quả, chị một quả, Tiểu Mỹ một quả, An An một quả. Lại em một quả, chị một quả. . ." Cuối cùng còn lại ba quả, "Tiểu Mỹ, muốn hay không?"

Tiểu Mỹ không đói, so với mứt táo, bé càng thích ăn kẹo mạch nha, cầm kẹo que mạnh nha chậm rãi liếm, "Không á."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện