“Cũng không cần phải như vậy...”
Đường Tiểu Bạch đang khuyên nhủ nửa câu, lại chuyển ý, thấy vẫn nên giả bộ thản nhiên đổi chủ đề thì hơn:
“A, đúng rồi, ngươi cũng thật là, không nói trước tiếng nào, vừa đi đã bốn ngày, khiến ta lo lắng mãi!”
Lo lắng thì là có thật. Nuôi dưỡng một tiểu hài tử, lần đầu xa nhà, ai mà không nhớ mong? Chỉ là nàng đã tự làm công tác tư tưởng kỹ càng, dù gì tuổi nàng còn nhỏ, không thể cứ ra vẻ như một bà mẹ già lo con vậy. Bởi thế, khi thấy tiểu tổ tông trở về, tuy trong lòng vui mừng khôn xiết, lại vẫn cố kìm nén cảm xúc.
Thế nhưng, là hắn hỏi, nàng đáp rồi, lại không vừa lòng.
Vẫn mặt đỏ bừng, giọng điệu cứng ngắc:
“Ta không ngoan, cũng không đáng yêu, nhị tiểu thư cớ gì phải nhớ mong ta?”
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. Xem cái điệu bộ giận dỗi kia, thật đúng là một tiểu yêu tinh khiến người ta phát bực mà không nỡ mắng!
Đành phải lại lần nữa chuyển đề tài:
“Đúng rồi… kết quả khảo thí ở thư viện sắp công bố rồi đấy, đoán thử xem ngươi được xếp hạng nào?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quả nhiên đổi chủ đề thành công, tiểu tổ tông sắc mặt hòa hoãn đôi chút, chỉ là giọng nói vẫn còn hơi kiêu căng lạnh nhạt: “Hạng hai.”
Đường Tiểu Bạch cười: “Khiêm tốn quá rồi đấy!”
…
“Quả thật là hạng hai à…” Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm, mắt nhìn tấm bảng thành tích dán trước lễ đường thư viện.
Mùng năm tháng Tám là ngày nhập học, đồng thời cũng là ngày công bố kết quả khảo thí.
Nhìn bảng xếp hạng, nàng cảm thấy vị tiểu tổ tông tám phần là thi không như ý.
“Không phải là hạng hai sao? Ai bảo nhất định phải tự mình thi, giờ hay rồi, đến hạng nhất cũng không lọt vào!” Đường Đại tiểu thư hừ lạnh.
Vị đại tiểu thư trước nay vốn xem thường kỳ khảo của thư viện, hôm nay không hiểu sao lại muốn đi theo, đã đi theo rồi, lại toàn buông lời châm chọc.
Đường Tiểu Bạch không phục:
“Tỷ có nhìn số người được xếp hạng nhất chưa?” Nàng giơ tay đếm, “Chỉ có năm người thôi!”
Đường Kiều Kiều thản nhiên: “Nếu không phải có người tự cao tự đại, giờ hạng nhất đã là bảy người rồi!”
Đường Tiểu Bạch cũng ở hạng hai.
Chỉ là nàng không lấy làm phiền, trái lại còn thấy bản thân đã vượt quá kỳ vọng.
Với năng lực thật sự của mình, chen vào lớp hạng nhất chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Bởi vậy, nàng không thèm để ý lời mỉa mai của tỷ tỷ, quay sang an ủi tiểu tổ tông thi rớt:
“Hạng hai cũng rất khá rồi! Ngươi xem, mấy người được hạng nhất đều là biểu ca Cố Ngũ của ta cả, không bằng cũng là chuyện thường tình!”
Không bằng cũng là thường tình? Lý Mặc khẽ nhíu mày, liếc nàng một cái. Đường Tiểu Bạch ngỡ hắn không phục, lại vội vàng an ủi:
“Không sao không sao, con người mà, có lúc cũng thất thủ. Chúng ta cùng nhau cố gắng, sang năm vào lớp hạng nhất nhé!”
Lý Mặc mỉm cười: “Được.”
Đường Kiều Kiều liếc nhìn thiếu niên cao ráo thanh tú, lại nhìn sang muội muội đáng yêu như cục bông trắng, trong lòng bất mãn.
Vừa định mở miệng nói tiếp, thì đúng lúc nhóm Cố Hồi đi tới chào hỏi, nàng đành nuốt lời trở vào bụng.
Số người đỗ hạng nhất có năm người, trong đó ba từ kinh thành, hai từ châu huyện ngoại thành. Ngoài kinh thành thì không còn ai, dù sao thư viện này cũng mới mở, thanh danh chưa lan rộng.
Ba người ở kinh thành, trong đó có hai người xuất thân từ học đường của Cố gia, một là Cố Hồi, người kia là Chu Kỳ, chính là biểu ca ruột bên ngoại tộc của Cố Doanh.
Nghe đâu, ai từng được Trương tiên sinh dạy dỗ đều đến dự thi. Song trưởng bối đã nói rõ, nếu thi không được hạng nhất thì đừng ra ngoài mất mặt. Vậy nên, sau cùng chỉ có hai vị “tiểu thần đồng” ở lại học cùng nàng, khiến Đường Tiểu Bạch có chút cảm giác “có ô dù trên đầu”, rất đắc ý.
Chỉ tiếc là trong hai nha hoàn, Trừng Tử thi đỗ, còn Đào Tử lại rớt hạng thấp nhất.
Theo như ước định giữa Đường Tiểu Bạch và tỷ tỷ, Đào Tử sẽ không được tiếp tục học nữa.
“Tiểu thư, nô tỳ vốn không phải người có duyên với bút nghiên. Từng Tử và A Tiêu cùng hầu hạ tiểu thư học tập, nô tỳ ở lại Minh Nguyệt Lâu trông nom là được!”
Đào Tử cười thoải mái, không hề để bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch tuy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
Khả năng của nàng có hạn, cùng lắm cũng chỉ giúp người thân cận biết mặt chữ, muốn học cao hơn, vẫn cần cố gắng và thiên phú.
Dù ở thời đại giáo dục công bằng, cũng không phải ai học hết phổ cập cũng có thể lên cao. Cưỡng cầu, chỉ rước lấy phiền muộn.
…
Sau khi lĩnh thành tích, các học sinh sẽ được phân vào các lớp tương ứng.
Cùng nhập học với Đường Tiểu Bạch có bốn người: Cố Hồi và Chu Kỳ vào lớp hạng nhất, nàng và A Tiêu vào lớp hạng hai, còn lại Trừng Tử thì vào lớp hạng ba.
Hỗn Thiên Thư Viện được cải tạo từ một ngôi chùa cổ bỏ hoang.
Nói là cải tạo, kỳ thực là tu sửa, phần lớn kiến trúc và bố cục đều giữ nguyên như cũ.
Chùa có quy mô trung bình, chia làm ba tầng đại điện.
Tầng thứ nhất treo mười tám bức họa của các bậc tiên hiền, dùng làm nơi hội lễ;
Tầng hai và tầng ba đều cải thành lớp học, dành cho học sinh hạng ba và hạng tư, bởi hai lớp này số lượng đông nhất, lên đến mấy chục người…
Lớp hạng hai mà Đường Tiểu Bạch và Lý Mặc theo học chỉ có mười hai người, cũng chỉ nhiều hơn lớp hạng nhất năm người mà thôi.
Lớp học được bố trí trong một tòa thiên điện ở phía đông, là điện xuyên suốt từ đông sang tây. Dù không rộng lớn bằng ba tầng đại điện phía trước, song vì số học sinh không nhiều, nên trông vẫn rất rộng rãi, thoáng đãng.
Đường Tiểu Bạch còn chưa bước vào, đã nghe thấy có người bên trong cất tiếng gọi:
“Đường Nhị tiểu thư đến rồi!”
Ngay sau đó, trong lớp vang lên một trận xôn xao nho nhỏ, rồi liền im bặt.
Nàng bước đến cửa, vừa nghiêng đầu nhìn vào liền chạm phải ánh mắt của mười người bên trong.
Ờm…
“Các ngươi đều nhận ra ta sao?” Đường Tiểu Bạch nở nụ cười vừa lúng túng vừa nhã nhặn.
Tất cả đồng loạt gật đầu.
“Nhị tiểu thư náo loạn Khâm Thiên Giám, thiên hạ ai không biết!” Một thiếu niên trong số đó cười cợt đáp lời.
Đường Tiểu Bạch nhất thời đỏ bừng mặt. Mình... nổi tiếng đến vậy sao?
“Huống hồ hôm nay nhị tiểu thư cùng Đường đại tướng quân và đại tiểu thư cùng tới, dù không nhận ra nhị tiểu thư, cũng không ai dám không nhận ra hai vị kia.”
Thì ra... cũng chưa đến mức ai ai cũng biết nàng.
Đường Tiểu Bạch âm thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi quay sang nhìn thiếu niên vừa cất lời.
Là người quen. Lần này thư viện chiêu sinh, tính ra trong đám đệ tử quyền quý, ngoài Cố Hồi, Chu Kỳ và nàng ra, chỉ còn lại hai người.
Một là công tử của họ Phí đất Hà Đông, tên gọi Phí Tuyên, hiện đang ở lớp hạng nhất.
Người còn lại chính là vị trước mặt, họ Ngụy, tên là Ngụy Tùy, tổ tiên từng giữ chức Tể tướng khai quốc, lập nhiều chiến công, nhờ vậy mà gia tộc được ban phong tước vị Trịnh Quốc công thế tập không đổi, gia sản hậu hĩnh mấy đời chưa dùng hết. Hắn và Phí Tuyên là anh em họ.
Hai người này, Đường Tiểu Bạch đều từng gặp qua. Phí Tuyên cùng một kiểu với Cố Hồi và Cố Duyên, đều là hậu duệ thế gia khuôn phép, mẫu mực.
Còn Ngụy Tùy, điển hình là công tử ăn chơi phóng túng, mặt mũi trắng trẻo, dáng đi nhẹ bẫng, bên má trái viết “tửu sắc tài khí”, má phải ghi “công tử bột chính hiệu”.
Đường Tiểu Bạch tuy có nhận ra hắn, nhưng vốn không thân, chỉ gật đầu khẽ làm lễ.
Vừa định bước vào tìm chỗ ngồi, Ngụy Tùy đã chỉ tay vào vị trí cạnh mình, cười híp mắt nói:
“Vị trí này đã giữ sẵn cho nhị tiểu thư, mời ngồi!”
Ba chỗ một hàng, mà vị trí hắn chỉ lại là chỗ trung tâm hàng đầu, ngay chính diện, vô cùng nổi bật.
Vấn đề là, phía trước chỗ ấy là tiên sinh, bốn phía đều có người. Tiểu tổ tông ngồi đâu?
Đường Tiểu Bạch quét mắt một vòng, rồi bước tới bên Ngụy Tùy, cười tươi hỏi:
“Có thể đổi chỗ với ngươi không?”
Sau lưng Ngụy Tùy đúng lúc có một chỗ trống. Nếu nàng ngồi vào chỗ hắn, thì tiểu tổ tông có thể ngồi ngay phía sau, vừa vặn.
“Hả?” Ngụy Tùy nắm lấy chiếc trường bào màu đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn rực rỡ, xoạt một tiếng đứng bật dậy—
Đường Tiểu Bạch đang khuyên nhủ nửa câu, lại chuyển ý, thấy vẫn nên giả bộ thản nhiên đổi chủ đề thì hơn:
“A, đúng rồi, ngươi cũng thật là, không nói trước tiếng nào, vừa đi đã bốn ngày, khiến ta lo lắng mãi!”
Lo lắng thì là có thật. Nuôi dưỡng một tiểu hài tử, lần đầu xa nhà, ai mà không nhớ mong? Chỉ là nàng đã tự làm công tác tư tưởng kỹ càng, dù gì tuổi nàng còn nhỏ, không thể cứ ra vẻ như một bà mẹ già lo con vậy. Bởi thế, khi thấy tiểu tổ tông trở về, tuy trong lòng vui mừng khôn xiết, lại vẫn cố kìm nén cảm xúc.
Thế nhưng, là hắn hỏi, nàng đáp rồi, lại không vừa lòng.
Vẫn mặt đỏ bừng, giọng điệu cứng ngắc:
“Ta không ngoan, cũng không đáng yêu, nhị tiểu thư cớ gì phải nhớ mong ta?”
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. Xem cái điệu bộ giận dỗi kia, thật đúng là một tiểu yêu tinh khiến người ta phát bực mà không nỡ mắng!
Đành phải lại lần nữa chuyển đề tài:
“Đúng rồi… kết quả khảo thí ở thư viện sắp công bố rồi đấy, đoán thử xem ngươi được xếp hạng nào?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quả nhiên đổi chủ đề thành công, tiểu tổ tông sắc mặt hòa hoãn đôi chút, chỉ là giọng nói vẫn còn hơi kiêu căng lạnh nhạt: “Hạng hai.”
Đường Tiểu Bạch cười: “Khiêm tốn quá rồi đấy!”
…
“Quả thật là hạng hai à…” Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm, mắt nhìn tấm bảng thành tích dán trước lễ đường thư viện.
Mùng năm tháng Tám là ngày nhập học, đồng thời cũng là ngày công bố kết quả khảo thí.
Nhìn bảng xếp hạng, nàng cảm thấy vị tiểu tổ tông tám phần là thi không như ý.
“Không phải là hạng hai sao? Ai bảo nhất định phải tự mình thi, giờ hay rồi, đến hạng nhất cũng không lọt vào!” Đường Đại tiểu thư hừ lạnh.
Vị đại tiểu thư trước nay vốn xem thường kỳ khảo của thư viện, hôm nay không hiểu sao lại muốn đi theo, đã đi theo rồi, lại toàn buông lời châm chọc.
Đường Tiểu Bạch không phục:
“Tỷ có nhìn số người được xếp hạng nhất chưa?” Nàng giơ tay đếm, “Chỉ có năm người thôi!”
Đường Kiều Kiều thản nhiên: “Nếu không phải có người tự cao tự đại, giờ hạng nhất đã là bảy người rồi!”
Đường Tiểu Bạch cũng ở hạng hai.
Chỉ là nàng không lấy làm phiền, trái lại còn thấy bản thân đã vượt quá kỳ vọng.
Với năng lực thật sự của mình, chen vào lớp hạng nhất chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Bởi vậy, nàng không thèm để ý lời mỉa mai của tỷ tỷ, quay sang an ủi tiểu tổ tông thi rớt:
“Hạng hai cũng rất khá rồi! Ngươi xem, mấy người được hạng nhất đều là biểu ca Cố Ngũ của ta cả, không bằng cũng là chuyện thường tình!”
Không bằng cũng là thường tình? Lý Mặc khẽ nhíu mày, liếc nàng một cái. Đường Tiểu Bạch ngỡ hắn không phục, lại vội vàng an ủi:
“Không sao không sao, con người mà, có lúc cũng thất thủ. Chúng ta cùng nhau cố gắng, sang năm vào lớp hạng nhất nhé!”
Lý Mặc mỉm cười: “Được.”
Đường Kiều Kiều liếc nhìn thiếu niên cao ráo thanh tú, lại nhìn sang muội muội đáng yêu như cục bông trắng, trong lòng bất mãn.
Vừa định mở miệng nói tiếp, thì đúng lúc nhóm Cố Hồi đi tới chào hỏi, nàng đành nuốt lời trở vào bụng.
Số người đỗ hạng nhất có năm người, trong đó ba từ kinh thành, hai từ châu huyện ngoại thành. Ngoài kinh thành thì không còn ai, dù sao thư viện này cũng mới mở, thanh danh chưa lan rộng.
Ba người ở kinh thành, trong đó có hai người xuất thân từ học đường của Cố gia, một là Cố Hồi, người kia là Chu Kỳ, chính là biểu ca ruột bên ngoại tộc của Cố Doanh.
Nghe đâu, ai từng được Trương tiên sinh dạy dỗ đều đến dự thi. Song trưởng bối đã nói rõ, nếu thi không được hạng nhất thì đừng ra ngoài mất mặt. Vậy nên, sau cùng chỉ có hai vị “tiểu thần đồng” ở lại học cùng nàng, khiến Đường Tiểu Bạch có chút cảm giác “có ô dù trên đầu”, rất đắc ý.
Chỉ tiếc là trong hai nha hoàn, Trừng Tử thi đỗ, còn Đào Tử lại rớt hạng thấp nhất.
Theo như ước định giữa Đường Tiểu Bạch và tỷ tỷ, Đào Tử sẽ không được tiếp tục học nữa.
“Tiểu thư, nô tỳ vốn không phải người có duyên với bút nghiên. Từng Tử và A Tiêu cùng hầu hạ tiểu thư học tập, nô tỳ ở lại Minh Nguyệt Lâu trông nom là được!”
Đào Tử cười thoải mái, không hề để bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Tiểu Bạch tuy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
Khả năng của nàng có hạn, cùng lắm cũng chỉ giúp người thân cận biết mặt chữ, muốn học cao hơn, vẫn cần cố gắng và thiên phú.
Dù ở thời đại giáo dục công bằng, cũng không phải ai học hết phổ cập cũng có thể lên cao. Cưỡng cầu, chỉ rước lấy phiền muộn.
…
Sau khi lĩnh thành tích, các học sinh sẽ được phân vào các lớp tương ứng.
Cùng nhập học với Đường Tiểu Bạch có bốn người: Cố Hồi và Chu Kỳ vào lớp hạng nhất, nàng và A Tiêu vào lớp hạng hai, còn lại Trừng Tử thì vào lớp hạng ba.
Hỗn Thiên Thư Viện được cải tạo từ một ngôi chùa cổ bỏ hoang.
Nói là cải tạo, kỳ thực là tu sửa, phần lớn kiến trúc và bố cục đều giữ nguyên như cũ.
Chùa có quy mô trung bình, chia làm ba tầng đại điện.
Tầng thứ nhất treo mười tám bức họa của các bậc tiên hiền, dùng làm nơi hội lễ;
Tầng hai và tầng ba đều cải thành lớp học, dành cho học sinh hạng ba và hạng tư, bởi hai lớp này số lượng đông nhất, lên đến mấy chục người…
Lớp hạng hai mà Đường Tiểu Bạch và Lý Mặc theo học chỉ có mười hai người, cũng chỉ nhiều hơn lớp hạng nhất năm người mà thôi.
Lớp học được bố trí trong một tòa thiên điện ở phía đông, là điện xuyên suốt từ đông sang tây. Dù không rộng lớn bằng ba tầng đại điện phía trước, song vì số học sinh không nhiều, nên trông vẫn rất rộng rãi, thoáng đãng.
Đường Tiểu Bạch còn chưa bước vào, đã nghe thấy có người bên trong cất tiếng gọi:
“Đường Nhị tiểu thư đến rồi!”
Ngay sau đó, trong lớp vang lên một trận xôn xao nho nhỏ, rồi liền im bặt.
Nàng bước đến cửa, vừa nghiêng đầu nhìn vào liền chạm phải ánh mắt của mười người bên trong.
Ờm…
“Các ngươi đều nhận ra ta sao?” Đường Tiểu Bạch nở nụ cười vừa lúng túng vừa nhã nhặn.
Tất cả đồng loạt gật đầu.
“Nhị tiểu thư náo loạn Khâm Thiên Giám, thiên hạ ai không biết!” Một thiếu niên trong số đó cười cợt đáp lời.
Đường Tiểu Bạch nhất thời đỏ bừng mặt. Mình... nổi tiếng đến vậy sao?
“Huống hồ hôm nay nhị tiểu thư cùng Đường đại tướng quân và đại tiểu thư cùng tới, dù không nhận ra nhị tiểu thư, cũng không ai dám không nhận ra hai vị kia.”
Thì ra... cũng chưa đến mức ai ai cũng biết nàng.
Đường Tiểu Bạch âm thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi quay sang nhìn thiếu niên vừa cất lời.
Là người quen. Lần này thư viện chiêu sinh, tính ra trong đám đệ tử quyền quý, ngoài Cố Hồi, Chu Kỳ và nàng ra, chỉ còn lại hai người.
Một là công tử của họ Phí đất Hà Đông, tên gọi Phí Tuyên, hiện đang ở lớp hạng nhất.
Người còn lại chính là vị trước mặt, họ Ngụy, tên là Ngụy Tùy, tổ tiên từng giữ chức Tể tướng khai quốc, lập nhiều chiến công, nhờ vậy mà gia tộc được ban phong tước vị Trịnh Quốc công thế tập không đổi, gia sản hậu hĩnh mấy đời chưa dùng hết. Hắn và Phí Tuyên là anh em họ.
Hai người này, Đường Tiểu Bạch đều từng gặp qua. Phí Tuyên cùng một kiểu với Cố Hồi và Cố Duyên, đều là hậu duệ thế gia khuôn phép, mẫu mực.
Còn Ngụy Tùy, điển hình là công tử ăn chơi phóng túng, mặt mũi trắng trẻo, dáng đi nhẹ bẫng, bên má trái viết “tửu sắc tài khí”, má phải ghi “công tử bột chính hiệu”.
Đường Tiểu Bạch tuy có nhận ra hắn, nhưng vốn không thân, chỉ gật đầu khẽ làm lễ.
Vừa định bước vào tìm chỗ ngồi, Ngụy Tùy đã chỉ tay vào vị trí cạnh mình, cười híp mắt nói:
“Vị trí này đã giữ sẵn cho nhị tiểu thư, mời ngồi!”
Ba chỗ một hàng, mà vị trí hắn chỉ lại là chỗ trung tâm hàng đầu, ngay chính diện, vô cùng nổi bật.
Vấn đề là, phía trước chỗ ấy là tiên sinh, bốn phía đều có người. Tiểu tổ tông ngồi đâu?
Đường Tiểu Bạch quét mắt một vòng, rồi bước tới bên Ngụy Tùy, cười tươi hỏi:
“Có thể đổi chỗ với ngươi không?”
Sau lưng Ngụy Tùy đúng lúc có một chỗ trống. Nếu nàng ngồi vào chỗ hắn, thì tiểu tổ tông có thể ngồi ngay phía sau, vừa vặn.
“Hả?” Ngụy Tùy nắm lấy chiếc trường bào màu đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn rực rỡ, xoạt một tiếng đứng bật dậy—
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương