Gần đến Tết, trung tâm thương mại treo đầy lồng đèn và bong bóng, âm nhạc cũng vui tươi rộn ràng. Vừa xuống hai tầng thang cuốn, Khương Mẫn đã nhìn thấy mẹ mình.

Bùi Như Nghi đứng ở hành lang, mặc áo khoác dài màu đen, dáng người thẳng tắp đoan trang, khi Khương Mẫn bước đến, bà vừa vặn quay đầu lại: "Nhanh vậy đã ăn xong rồi à?"

Khương Mẫn vâng một tiếng: "Ăn xong rồi, mẹ và dì cũng đi dạo xong rồi ạ?"

"Đi dạo xong rồi, mua được hai bộ đồ." Bùi Như Nghi nhấc túi xách lên, mỉm cười với Ôn Tuyển ở cách đó không xa: "Ôn Tuyển, cũng lâu rồi không gặp cháu."

Bùi Như Nghi chỉ về phía đối diện: "Kìa, dì Tống của cháu để quên túi ở cửa hàng bên kia, giờ mới quay lại."

Khương Mẫn quay người, chào mẹ của Ôn Tuyển: "Dì Tống, buổi tối tốt lành ạ."

Dì Tống kéo tay cô: "A Mẫn à, lâu rồi không qua nhà dì chơi, ngày mai có rảnh không, dì bảo Ôn Tuyển đến đón cháu nhé?"

"Cảm ơn dì Tống." Khương Mẫn cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại kiên quyết: "Cuối năm công việc bận rộn lắm, không được đâu ạ."

Bùi Như Nghi vội vàng đỡ lời: "Dạo gần đây ngày nào con bé cũng tăng ca hết. Đợi sau Tết đi, qua Tết rồi chúng ta cùng hẹn thời gian đi uống trà nhé."

Dì Tống vỗ vỗ tay Khương Mẫn rồi mới buông ra: "Vậy là hẹn rồi nhé, sau Tết gặp lại."

"Ôn Tuyển, con đưa A Mẫn và dì về đi."

"Không cần đâu ạ, cháu có lái xe. Dì Tống, lần sau gặp lại ạ."

Khương Mẫn nhận túi xách từ mẹ, gật đầu với Ôn Tuyển: "Đi đây."

Ôn Tuyển cười nhún vai: "Được rồi, lần sau gặp."

Ngồi vào xe, Bùi Như Nghi mới khẽ thở dài: "Tâm tư của dì Tống, con biết chứ?"

Khương Mẫn lạnh nhạt à một tiếng.

Hai nhà là hàng xóm, cô và Ôn Tuyển cũng là bạn thuở nhỏ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Ôn Tuyển đi du học nước ngoài, còn cô học tại Đại học Minh Xuyên, từ đó về sau hai người ít gặp nhau hơn.

Bùi Như Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ôn Tuyển ở nước ngoài từng có bạn gái, yêu rồi chia tay, chia tay rồi lại yêu, gia đình thằng bé không yên tâm, mong nó nhanh chóng ổn định..."

Điều chưa nói ra là, đúng lúc cả hai đều đang độc thân, người lớn hai bên cảm thấy, dù sao cũng có tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hay là... thử xem sao? Khương Mẫn không tiếp lời.

Bùi Như Nghi không nói tiếp nữa, chuyển sang chuyện khác: "Lần này mẹ đến ở hai hôm, gói ít sủi cảo cho con nhé, con muốn ăn nhân gì?"

Lúc này Khương Mẫn mới nở nụ cười: "Mẹ đừng suốt ngày không chịu nghỉ ngơi, gói một ít sủi cảo thôi là được rồi."

"Thế thì không được." Bùi Như Nghi gõ nhẹ lên người cô: "Chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con sao? Mỗi lần bận việc là đến ăn cũng quên. Mẹ gói sẵn ít sủi cảo để trong tủ lạnh, lúc con bận thì nấu tạm cũng được."

"Vâng vâng vâng, Thái hậu đại nhân nói phải ạ."

Bùi Như Nghi vừa về đến nhà đã không chịu ngồi yên, bận trước bận sau trong bếp. Khương Mẫn hết cách với bà, đành mặc kệ bà làm, còn mình thì ngồi trên ghế sofa, trả lời tin nhắn WeChat.

Đợi đến khi Bùi Như Nghi bận rộn trong bếp xong xuôi, liền thấy cô cầm điện thoại chăm chú xem gì đó, thuận miệng hỏi: "Muộn thế này rồi còn xử lý công việc à?"

"Không ạ." Khương Mẫn không ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Lâm Tự Thanh nhắn lại cho mình một câu 'không có gì', ngừng một chút rồi nói: "Không phải công việc."

Bùi Như Nghi bưng ly nước đi tới, vừa liếc mắt đã thấy cái tên trên màn hình, khẽ nhíu mày: "Đây là... Tiểu Lâm trước kia à?"

"Dạ?" Khương Mẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Mẹ còn nhớ em ấy à?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, sao con lại liên lạc với con bé nữa? Không phải nói đã nhiều năm không liên lạc rồi sao?"

"À, cuối năm đội của bọn con thiếu người, nên em ấy đến làm."

"Con tạo điều kiện cho con bé à? Con đâu có nợ con bé đâu. Con bé cũng vô tình nữa, đã bao năm rồi cũng chẳng hề quan tâm đến con."

"Con không tạo điều kiện đâu. Mẹ đừng nói như vậy."

Bùi Như Nghi không được vui lắm: "Vậy mẹ nói gì sai sao? Mẹ đâu bắt con bé phải báo đáp con, nhưng làm người thì phải biết ơn. Đứa bé này thật không biết điều."

Khương Mẫn nhìn mẹ, nét mặt nghiêm túc: "Em ấy không phải người như vậy. Sau khi tốt nghiệp, em ấy đã giúp đỡ cho những đứa trẻ khác."

Bùi Như Nghi ngẩn người một lúc: "Làm sao con biết?"

Khương Mẫn rũ mắt: "Ninh Nhu nói với con."

Lâm Tự Thanh không liên lạc với cô, nhưng mỗi năm đều gọi điện cho Ninh Nhu một lần, chúc Ninh Nhu năm mới vui vẻ.

Đương nhiên, nếu nói cô không hề buồn bã chút nào, thì đó cũng là giả.

"Được rồi, mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Bùi Như Nghi thở dài một hơi: "Việc của con, mẹ cũng không quản được, nhưng con bé làm việc dưới quyền con thì con phải làm cho đúng quy trình, không làm được thì sa thải."

Lời nói của bà thẳng thắn, dứt khoát, đúng với phong cách quyết đoán và mạnh mẽ của bà.

"Không làm được sao?" Khương Mẫn không khỏi mỉm cười: "Em ấy rất giỏi. Dù sao cũng là người mà con chọn trúng ngay từ đầu mà."

"Ngốc nghếch một chút thì có, nhưng dù sao cũng không lười."

"Con còn tự hào nữa chứ." Bùi Như Nghi tức giận liếc cô: "Mẹ không khuyên được con nữa rồi."

Khương Mẫn cười, đẩy Bùi Như Nghi ra đến cửa phòng: "Được rồi mẹ ơi, mẹ ngủ sớm đi, đừng lo cho con nữa, con ổn mà, mẹ nên đi ngủ trước mười một giờ để giữ gìn nhan sắc, lúc đi nhảy múa ở quảng trường mẹ sẽ là bà lão xinh đẹp nhất đó."

Bùi Như Nghi lấy đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán Khương Mẫn, vừa cười vừa mắng: "Rồi rồi rồi, nói không lại con nữa."

Khương Mẫn không để mẹ có cơ hội tiếp tục càm ràm nữa, đóng sầm cửa lại, để cho mình được yên tĩnh.

*

Sáng thứ Hai là thời gian họp định kỳ không thể thay đổi.

Tuần trước, Khương Mẫn yêu cầu mỗi nhóm đưa ra một phương án, vài nhóm đã in xong tài liệu, nhưng Khương Mẫn không có thời gian xem kỹ nên quyết định thảo luận trực tiếp trong cuộc họp.

"Chín giờ ba mươi, bắt đầu họp thôi, bắt đầu từ nhóm hậu kỳ."

Trưởng nhóm hậu kỳ Từ Xuân hắng giọng một cái rồi bắt đầu báo cáo: "Chúng tôi đã nghĩ kỹ, với những người vô gia cư thì chúng tôi sẽ mời họ ăn cơm, trong lúc ăn sẽ phỏng vấn, ai cũng nói rằng trên bàn ăn dễ tạo sự gần gũi nhất, chắc chỉ cần mời ăn vài bữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Khương Mẫn nhìn Từ Xuân: "Họ có chịu ngồi ăn cùng chúng ta không? Thử đặt mình vào vị trí họ xem, chị có muốn không?"

Từ Xuân: "Tôi..."

"Nếu lùi một bước nữa, chị có nghĩ cách 'thưởng cơm' kiểu này có tôn trọng người khác không? Nhìn xuống từ trên cao như vậy, liệu có khiến người ta mở lòng không? Có thể nói ra điều gì có giá trị không?"

Ba câu hỏi liên tiếp này đã khiến Từ Xuân bối rối, không biết trả lời thế nào.

Những người khác cũng không ai lên tiếng, cả phòng họp im lặng không một tiếng động.

Trên mặt Từ Xuân có vẻ hơi mất tự nhiên.

Cô ấy là người lớn tuổi nhất trong số những người có mặt, bị Khương Mẫn chất vấn như vậy, khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Nhưng tính tình cô ấy hiền hòa, hít một hơi thật sâu, vẫn trấn tĩnh kìm nén được cảm xúc lại.

Khương Mẫn gõ nhẹ lên bàn: "Nhóm tiếp theo."

"Em xin báo cáo." Du Huỷ tiếp lời: "Cuối tuần này, nhóm dự án bọn em đã đến khu vực gần cây cầu mà những người vô gia cư thường trú ở để khảo sát, rồi quen biết được chủ một quán nướng. Những người đó thường nhặt thùng giấy để đổi lấy bia và những con hàu nướng không bán được."

"Chúng ta có thể tiếp cận họ thông qua người chủ quán này, nhưng kế hoạch tiếp theo vẫn chưa được quyết định."

Khương Mẫn ngả người về phía sau: "Có tính khả thi rồi. Em nói rõ hơn đi."

Du Huỷ bật máy chiếu: "Trước hết, chủ quán này là người Vĩnh Châu, một mình mở quán ở đây, hiện biết được cô ấy khá nhiệt tình, cùng là phụ nữ nên việc tiếp cận sẽ dễ hơn và cũng đảm bảo an toàn hơn. Có điều, hiện tại chưa rõ mức độ thân thiết giữa chủ quán và những người vô gia cư."

Khương Mẫn gật đầu: "Em tiếp tục phân tích và sắp xếp kỹ hơn những thông tin đã thu thập ở giai đoạn trước đi."

Du Huỷ chỉ vào tài liệu trên bàn: "Bọn em vẫn đang hoàn thiện một phần thông tin, sẽ cố gắng làm nhanh."

Khương Mẫn gật đầu hỏi: "Nhóm quay phim ai sẽ báo cáo?"

Giản Minh cầm ly trà lên thổi, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nhiếp ảnh gia Lâm đã đề xuất một phương án rất hay."

Vừa nghe vậy, mọi người đều cảm thấy hứng thú.

"Phương án gì vậy?"

"Trưởng nhóm Giản đừng giữ bí mật nữa, nói một chút đi?"

"Lâm Tự Thanh, tự cô nói đi."

Giản Minh đặt ly trà xuống, ngả người ra sau, vẻ mặt thản nhiên như đang chờ xem một trò hay.

Lâm Tự Thanh không có biểu cảm gì, giọng nói bình thản: "Trước đây khi còn đi học tôi quen một thầy giáo, để nghiên cứu về công nhân nhập cư, thầy ấy đã cùng học viên tiến sĩ của mình vào nhà máy làm việc suốt một năm. Chúng ta không cần mất cả năm, chỉ cần từ nửa tháng đến một tháng, cũng có thể 'lang thang' dưới gầm cầu như những người vô gia cư."

Ngay khi nàng nói xong, sắc mặt nhiều người trong phòng họp cũng thay đổi.

Mùa đông giá rét, phải ngủ dưới gầm cầu, lại còn phải tiếp xúc với một đám người vô gia cư, ai mà chịu nổi chứ?!

Khương Mẫn nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì Giản Minh đã hỏi trước: "Vậy, cô nghĩ ai sẽ..."

"Việc này tôi đã cân nhắc rồi." Lâm Tự Thanh biết rõ anh ta định nói gì: "Tôi..."

"Không được."

Khương Mẫn vốn không lên tiếng, nhưng trước khi nàng kịp nói hết câu đã dứt khoát nói 'Không'.

Lâm Tự Thanh mím môi: "Giám đốc Khương, trước đây tôi đã đi tìm hiểu rồi..."

"Em đã nghĩ đến vấn đề an toàn của mọi người chưa?"

"Tôi đi là được."

"Không cần nói nữa. Kết thúc cuộc họp."

Khương Mẫn đẩy ghế ra sau, đứng lên đầu tiên, mặt lạnh lùng như phủ một lớp sương giá.

Giang Tuyết Tư nhìn ra cô đang giận, vội theo sát cô, cùng đi vào phòng làm việc của Khương Mẫn.

Khương Mẫn khoanh tay trước ngực, giọng cũng không mấy dễ chịu: "Tuyết Tư, cậu đến khuyên tôi à?"

"Trời đất chứng giám, tôi không định khuyên cậu đâu." Giang Tuyết Tư vỗ vai Khương Mẫn: "Nếu không để Tiểu Lâm đi, thì đổi hai đồng nghiệp nam đi thay được không?"

Khương Mẫn cười nhạo: "Cậu nghĩ họ sẽ chịu à?"

Giang Tuyết Tư thở dài: "Cũng đúng."

Hai người đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra từ bên ngoài, Lâm Tự Thanh đứng ngoài cửa, nhưng không bước vào.

"Tôi ra ngoài trước, hai người cứ nói chuyện nhé." Giang Tuyết Tư vỗ nhẹ vai Khương Mẫn, rồi hạ giọng nói nửa câu sau: "A Mẫn, cậu quan tâm quá sẽ bị loạn đấy."

Khương Mẫn trầm mặc, không nói một lời.

Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu với Giang Tuyết Tư, đợi cô ấy ra ngoài rồi mới khép cửa lại, bước đến nói: "Giám đốc Khương, tại sao lại không cho tôi cơ hội thử một lần?"

Khương Mẫn hỏi ngược lại nàng: "Thử thế nào?"

Lâm Tự Thanh nhìn thẳng vào mắt Khương Mẫn, nghiêm túc nói: "Tôi đã làm qua đủ loại công việc, hai năm ở Châu Phi, điều kiện cũng rất khắc nghiệt, tôi từng học judo, khi ra ngoài cũng từng ngủ dưới gầm cầu. Tôi..."

"Nhiếp ảnh gia Lâm đúng là việc gì cũng biết làm." Khương Mẫn cười lạnh: "Giỏi thật đấy, nhưng tiếc là tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cả đội. Gánh nặng đó tôi không gánh nổi. Mời em ra ngoài cho."

Lâm Tự Thanh vẫn nói tiếp: "Không sao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Chị yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây một chút phiền phức nào cho chị đâu."

Khương Mẫn nhắc lại lời nàng: "Tự chịu trách nhiệm à?"

Lâm Tự Thanh thấy cô vẫn chưa yên tâm, liền tiếp tục cam đoan: "Nếu chị không yên tâm, tôi có thể viết cam kết, có thể công chứng, có thể..."

Khương Mẫn: "Không cần nói nữa. Bây giờ, mời cô ra ngoài."

Lâm Tự Thanh cũng có vẻ giận: "Giám đốc Khương, tôi không hiểu, chị còn chưa nghe hết kế hoạch của tôi mà sao lại nói không được dứt khoát như vậy?"

Khương Mẫn suýt cười vì giận.

Sao lại nói không được dứt khoát như vậy?

Nếu không thì phải chờ nàng đặt mình vào nguy hiểm sao?

"Lâm Tự Thanh, tôi không cần em báo cáo công việc." Khương Mẫn chỉ thẳng về phía cửa, giọng lạnh lùng: "Tôi đã nói hai lần rồi, mời đi ra ngoài. Bây giờ, cút."

Lâm Tự Thanh nhìn chằm chằm Khương Mẫn, đứng yên tại chỗ, không chịu rời đi.

Hệt như cuộc tranh cãi tám năm về trước.

Chẳng ai chịu nhường ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện