Nàng thực sự không thể bình tĩnh lại, môi run run nói: “Ngài, hay là trước tiên thả ta xuống?”
Nàng thực sự cần bình tĩnh lại đã.
Thái tử cười khẩy: “Sao, có gan suy nghĩ miên man trong lòng, lại không có gan đối mặt với cô?”
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, trước khi bị ném vào xe ngựa còn muốn thừa cơ bỏ trốn, lại bị hắn ấn ngồi xuống.
Thái tử: “Còn dám làm loạn, nợ mới nợ cũ tính chung.”
Lúc này Vân Quỳ mới không dám lộn xộn, nhưng vừa chửi thầm hai câu trong lòng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của người đàn ông lập tức b.ắ.n tới.
“…”
Cuộc sống này còn để người ta sống nữa không!
Xe ngựa lộc cộc trở về, lần hiếm hoi nàng to gan bỏ nhà đi, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã thất bại thảm hại.
Mà giờ phút này, đủ chuyện trong quá khứ  như đèn kéo quân lướt qua trên đầu nàng.
Ngoài mặt nàng cụp mi rũ mắt, miệng luôn ghi nhớ thân phận của mình, nhưng trong lòng chưa bao giờ ngừng mơ ước thân thể hắn. Mỗi ngày mờ mắt nhắm mắt đều là cơ n.g.ự.c thật cường tráng, cơ bụng thật sâu, tiểu điện hạ thật lớn… những điều này hắn đều biết.
Rất nhiều chuyện trước đây còn nghi ngờ, giờ phút này đều đã có lời giải thích.
Khó trách khi tắm thuốc ở Thang Tuyền Cung không cần nàng hầu hạ, khó trách hắn luôn mặc áo ngủ kín mít, khó trách mỗi tối trước khi ngủ đều không cho nàng suy nghĩ miên man… Hoá ra là đã biết tâm tư của nàng từ sớm, vẫn luôn đề phòng nàng!
Thái tử đột nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Ngươi chắc chắn, muốn nhớ lại những ý nghĩ dơ bẩn trước đây từ đầu đến cuối?”
Vân Quỳ: “…”
「A a a đồ ngốc, đừng nghĩ nữa!!!」
Nàng quyết định làm chút chuyện khác để dời sự chú ý, để bản thân bình tĩnh lại.
Trước tiên là lướt qua từng cửa hàng ven đường, đợi xe ngựa rẽ vào ngõ hẻm, lại giả vờ bận rộn ngắm nghía từng góc chạm khắc trên xe. Đến khi thu hồi tầm mắt, ánh mắt vô tình chú ý đến bàn tay trắng lạnh đặt trên đầu gối người đàn ông.
Và chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái.
Vân Quỳ ngẩn người hồi lâu, trong lòng chậm rãi dâng lên cảm xúc khác lạ: “Điện hạ… sao lại đeo chiếc nhẫn ta mua?”
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, không trả lời.
Cho đến khi nàng bị ôm về Tùng Viên, nằm trên chiếc giường gỗ xưa trong phòng ngủ của hắn, chiếc nhẫn ngọc bích lạnh lẽo trong suốt lướt qua cổ nàng.
Ánh mắt hắn trầm xuống, cuối cùng cũng mở miệng: “Vì sao mua chiếc nhẫn này cho cô, hửm?”
Vân Quỳ lạnh đến mức không nhịn được rụt người lại, miệng cứng rắn nói: “Điện hạ cho ta ba ngàn lượng bạc, ta biết ơn nên muốn báo đáp, đương nhiên không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình.”
「Chiếc nhẫn ngọc đen của ngài cộm quá! Cọ xát làm ta khó chịu muốn chết!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Suy nghĩ không tự chủ bay đi, lại đột ngột hoàn hồn, nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được mình vừa nghĩ gì, run rẩy đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.
Thái tử: “Ra là vậy.”
Vân Quỳ: “…”
「Quả nhiên ngài ấy lại nghe thấy rồi!」
Chiếc nhẫn ngọc bích từ từ di chuyển xuống dưới, dán sát vào từng tấc da thịt trắng mịn như ngưng chi. Người đàn ông mặc kệ sự run rẩy kịch liệt của nàng, động tác trong tay không nhanh không chậm.
“Chiếc nhẫn ngọc đen của cô, khắc kinh Phật trừ tà phá ma, ngươi tất nhiên là chịu không nổi.”
Vân Quỳ: “…”
「Sao ta cảm thấy ngài đang mắng ta!」
Thái tử nói: “Chiếc của ngươi chất ngọc tuy kém hơn nhiều, nhưng lại trơn nhẵn mịn màng, đã mua rồi, không ngại thử một lần xem.”
Cảm giác lạnh lẽo như dòng điện nhanh chóng lan lên từ xương cụt. Mặt Vân Quỳ ửng hồng, toàn thân căng thẳng, ê ẩm, mỗi ngón tay đều không nhịn được run rẩy.
Cuối cùng nàng ôm lấy gối mềm khóc nức nở.
「Tạo nghiệt mà!」
「Sao ta lại tự đào cho mình một cái hố to như vậy!」
Nhớ đến việc mình rơi vào tình cảnh này, sự bi ai trong lòng không khỏi trào dâng. Nàng lau nước mắt, có lúc nghi ngờ đây là ảo giác của mình sau khi chết.
Thực ra nàng đã c.h.ế.t từ đêm Thái tử bị thương nặng tỉnh lại rồi!
Cái gì mà thuật đọc tâm, cái gì mà đi vào giấc mơ lập công, nhiều lần phá được kì án, vạch trần chuyện bí mật trong cung. Cái gì mà được Thái tử sủng ái, thưởng ngàn lượng ngân phiếu, đều là tưởng tượng sau khi nàng chết, căn bản không có chuyện như vậy!
Thái tử nghe thấy, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn ném tấm lót nệm ẩm ướt xuống, xoay thân mình nhỏ bé đang cuộn tròn trong giường lại: “Suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”
Vân Quỳ mặt đầy nước mắt, mũi đỏ ửng, búi tóc rối bời rủ xuống hai bên, vẻ mặt như bị ức h.i.ế.p rất tàn nhẫn.
“Ta không tin, chắc chắn đều là giả.”
Nàng khóc đến giọng run rẩy, đôi mắt ngấn nước mơ màng ngước lên nhìn hắn.
“Trừ phi điện hạ cho ta một lời giải thích, rõ ràng ở trong lòng ta mơ ước ngài bằng mọi cách, vì sắc mà gan lớn bằng trời. Vì sao điện hạ mãi không chịu g.i.ế.c ta?”
“Còn câu ‘có ý’ kia, ta quá ngốc, nghe không hiểu.”
“Còn…”
Chưa dứt lời, người đàn ông đã cúi người nâng mặt nàng, đôi môi nóng bỏng mỏng manh phủ lên đôi môi không ngừng mấp máy của nàng, nuốt trọn những lời chưa nói hết kia vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện