Nghe thấy hắn nói Dạ Tử Ly bắt được trọng điểm " Giao dịch? Vân Hồ Ly rốt cuộc hắn muốn ngươi làm giao dịch gì?"
Vân Phi Vũ yêu mị tức giận, giọng nói lần đầu toả ra uy lực sát khí " Tuyết Vô Ảnh, cho dù ngươi là Vương Gia quyền cao Thanh Long Quốc, nếu tổn hại đến nàng, ta cũng sẽ không bỏ qua"
Tuyết Vô Ảnh như cũ lạnh nhạt như mọi việc không liên quan đến hắn. Sở Vệ Phong cả kinh, một Thừa Tướng lại có khí thế lớn như vậy, rốt cuộc Vân Phi Vũ có lai lịch như thế nào?
Nàng kinh ngạc, Vân Phi Vũ đang bảo vệ nàng. Trong lòng rộn lên bồi hồi, hắn lại vì nàng sẵn sàng đối đầu cùng Hinh Vương.
" Ngươi yên tâm, Bổn Vương không phải dạng người nói không giữ lời" Nói rồi hắn nhìn sang Sở Vệ Phong, hắn biết ý đi đến đưa băng che mắt cho bọn họ. Khi nãy hắn cảm nhận được mạnh mẽ nội lực của Vân Phi Vũ, lúc này không dám nữa khinh thường.
Vân Phi Vũ đưa tay cằm lấy, nhẹ nhàng quấn quanh mắt nàng, xong lại đến bản thân. Mị hoặc nhân dung mạo lần nữa che lên mảnh vải " Mong Hinh Vương điện hạ giữ đúng lời hứa"
Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng. Sở Vệ Phong đưa bọn họ ra ngoài. Trong phòng lúc này xuất hiện thêm một bóng dáng, cung kính hành lễ " Vương Gia, ngươi nghĩ Vân Phi Vũ sẽ giữ đúng lời nói"
Tuyết Vô Ảnh lạnh nhạt trả lời " Vân Phi Vũ sẽ không đem tính mạng Mộ Dung Ngữ Lam ra để nuốt lời"
Nam tử hắc y Tân Vệ Lai tiếp tục hỏi " Thuộc hạ nghe nói Vân Phi Vũ từng từ chối hôn sự với nàng trước mặt Huyền Vũ quốc, hắn thật sự sẽ vì Khuynh Hạc công chúa mà đem chúng ta đỉnh Thiên Vân"
Hắn xoay ngón tay xung quanh chén trà " Quá khứ Bổn Vương không rõ, có điều ta tin vào bản thân trực giác."
Đỉnh Thiên Vân cũng chính là nơi quan trọng của Bắc Ly Hoàng Triều, cho dù Bắc Ly sụp đổ, đỉnh Thiên Vân vẫn như cũ dồi dào tài nguyên, chỉ cần có thể có được đó, Thanh Long Quốc có thể nâng cao mạnh mẽ quân đội.
Ngồi trên xe ngựa suốt một quãng, cuối cùng Sở Vệ Phong đưa bọn họ xuống bìa cánh rừng rồi biến mất. Dọc đường Vân Phi Vũ luôn nắm chặt tay nàng. Dạ Tử Ly gỡ xuống bịch mắt, nhìn đến trời đã lần nữa hừng sáng, nàng không kiềm được cảm thán " Bình minh thật hảo"
Bình thường trong hoàng cung không bao giờ thấy được những cảnh như vậy. Vân Phi Vũ nhìn qua nàng, đôi mắt lộ ra dịu dàng " Thích ? Ta sẽ thường xuyên đưa nàng đi ngắm"
Như thế nào đột nhiên như thế lãng mạn. Vân hồ ly có bệnh? " Ngươi không sao chứ"
Hắn đưa tay kéo lấy nàng ôm trong lòng, nhẹ thở một hơi. Lúc nàng bị mất tích, hắn như nào lo lắng. Thật may mắn nàng không sao. Dạ Tử Ly bất ngờ " Vân Phi Vũ?"
Hắn đột nhớ ra gì đó vội vàng buông nàng ra hỏi " Ngươi không thấy khó chịu đâu đó? Tuyết Vô Ảnh rốt cuộc cho ngươi cái gì độc"
" Ta không rõ, đến giờ cũng không thấy chỗ nào không đúng" Hắn không nhắc nàng cũng quên hẳn mất.
Vân Phi Vũ chau mày " Về Hoàng Cung đưa thái y kiểm tra thử"
Chỉ thấy Vân Phi Vũ bắn lên pháo tín hiệu không lâu sao một cỗ xe ngựa đã chạy đến. Nàng thì không vấn đề, Vân Phi Vũ ngược lại lo lắng không thôi. Đến cửa Hoàng cung đứng đợi bên ngoài là lạnh lùng mỹ mạo Mộ Dung Ngạo Thần, nàng xuống xe ngựa, nhìn đến hắn, không biết phải do đi đường xa hoa mắt. Nàng đột nhiên thấy Mộ Dung Ngạo Thần lộ ra mệt mỏi thần sắc, giống như lâu không ngủ đủ.
" Hoàng Huynh" Nàng đi đến theo lệ chào hỏi.
Mộ Dung Ngạo Thần như chim ưng ánh mắt nhìn nàng, lại đưa mắt sang Vân Phi Vũ " Về là tốt"
Đây là lời nói thật lòng? Nàng sao lại nghe ra quan tâm trong lời nói của hắn.
Nàng về lại chính mình cung điện, ngồi trên giường xung quanh lần lượt Mộ Dung Cảnh, Mộ Dung Ngạo Thần, Vân Phi Vũ cùng Tiểu Khả. Thái y chẩn mạch cho nàng. Hơi nhíu mày, tiếp đến lại khó xử đến chỗ Mộ Dung Cảnh quỳ xuống " Hoàng Thượng tha tội, đúng là công chúa trúng độc, nhưng thần vô năng không thể giải"
Ngôn Nhã Tú hoảng hốt " Sao có thể?"
Mộ Dung Ngạo Thần cùng Vân Phi Vũ không khỏi lộ vẻ lo lắng bồn chồn. Mộ Dung Cảnh lạnh giọng " Đó là loại độc gì?"
" Đây không phải độc, đây là cổ" Tô Thái Y ôm quyền, hắn sống ngành y gần cả đời, cổ độc này chỉ thấy trên sách, lần đầu thấy ngoài đời. Là ai hạ cổ công chúa.
Mộ Dung Cảnh cả kinh " Cổ trùng? Lam Nhi là ai đã làm?"
Dạ Tử Ly nhìn sang Vân Phi Vũ, nàng biết bọn họ có giao dịch, nàng như thế nào cũng được Vân Phi Vũ cứu ra. Không thể khai ra là Tuyết Vô Ảnh. Nàng lắc đầu " Tên đó luôn đeo mặt nạ, ta nhìn không rõ"
Mộ Dung Cảnh nhìn sang Vân Phi Vũ " Phi Vũ, ngươi tìm được công chúa, có thấy được kẻ đó"
Vân Phi Vũ như nàng đoán lắc đầu " Thần vô năng, lúc đến đã không nhìn thấy hắn"
Hạ cổ nhưng lại không có một đích. Hơn thế tại sao lại hạ hắn này danh tiếng không tốt nữ nhi. Mộ Dung Cảnh hỏi " Cổ như thế nào"
Tô Thái Y cung kính " Đây là Lệ Cổ, cổ mẫu là người gieo cổ sẽ tạo ra đau khổ cho người bị hạ cổ. Có điều nếu hắn không điều khiển cho dù sống đến già trong cơ thể chính chủ, cũng không ảnh hưởng gì"
Đó là lí do cổ này không được lưu hành, vì nếu muốn dụng cổ phải dùng đến huyết trong tim người hạ cổ để thi triển cổ cắn xé người bị hại. Đây là phương thức đau khổ kể cả cho người hạ lẫn người bị hạ. Từ lâu đã không ai dùng đến
Vân Phi Vũ yêu mị tức giận, giọng nói lần đầu toả ra uy lực sát khí " Tuyết Vô Ảnh, cho dù ngươi là Vương Gia quyền cao Thanh Long Quốc, nếu tổn hại đến nàng, ta cũng sẽ không bỏ qua"
Tuyết Vô Ảnh như cũ lạnh nhạt như mọi việc không liên quan đến hắn. Sở Vệ Phong cả kinh, một Thừa Tướng lại có khí thế lớn như vậy, rốt cuộc Vân Phi Vũ có lai lịch như thế nào?
Nàng kinh ngạc, Vân Phi Vũ đang bảo vệ nàng. Trong lòng rộn lên bồi hồi, hắn lại vì nàng sẵn sàng đối đầu cùng Hinh Vương.
" Ngươi yên tâm, Bổn Vương không phải dạng người nói không giữ lời" Nói rồi hắn nhìn sang Sở Vệ Phong, hắn biết ý đi đến đưa băng che mắt cho bọn họ. Khi nãy hắn cảm nhận được mạnh mẽ nội lực của Vân Phi Vũ, lúc này không dám nữa khinh thường.
Vân Phi Vũ đưa tay cằm lấy, nhẹ nhàng quấn quanh mắt nàng, xong lại đến bản thân. Mị hoặc nhân dung mạo lần nữa che lên mảnh vải " Mong Hinh Vương điện hạ giữ đúng lời hứa"
Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng. Sở Vệ Phong đưa bọn họ ra ngoài. Trong phòng lúc này xuất hiện thêm một bóng dáng, cung kính hành lễ " Vương Gia, ngươi nghĩ Vân Phi Vũ sẽ giữ đúng lời nói"
Tuyết Vô Ảnh lạnh nhạt trả lời " Vân Phi Vũ sẽ không đem tính mạng Mộ Dung Ngữ Lam ra để nuốt lời"
Nam tử hắc y Tân Vệ Lai tiếp tục hỏi " Thuộc hạ nghe nói Vân Phi Vũ từng từ chối hôn sự với nàng trước mặt Huyền Vũ quốc, hắn thật sự sẽ vì Khuynh Hạc công chúa mà đem chúng ta đỉnh Thiên Vân"
Hắn xoay ngón tay xung quanh chén trà " Quá khứ Bổn Vương không rõ, có điều ta tin vào bản thân trực giác."
Đỉnh Thiên Vân cũng chính là nơi quan trọng của Bắc Ly Hoàng Triều, cho dù Bắc Ly sụp đổ, đỉnh Thiên Vân vẫn như cũ dồi dào tài nguyên, chỉ cần có thể có được đó, Thanh Long Quốc có thể nâng cao mạnh mẽ quân đội.
Ngồi trên xe ngựa suốt một quãng, cuối cùng Sở Vệ Phong đưa bọn họ xuống bìa cánh rừng rồi biến mất. Dọc đường Vân Phi Vũ luôn nắm chặt tay nàng. Dạ Tử Ly gỡ xuống bịch mắt, nhìn đến trời đã lần nữa hừng sáng, nàng không kiềm được cảm thán " Bình minh thật hảo"
Bình thường trong hoàng cung không bao giờ thấy được những cảnh như vậy. Vân Phi Vũ nhìn qua nàng, đôi mắt lộ ra dịu dàng " Thích ? Ta sẽ thường xuyên đưa nàng đi ngắm"
Như thế nào đột nhiên như thế lãng mạn. Vân hồ ly có bệnh? " Ngươi không sao chứ"
Hắn đưa tay kéo lấy nàng ôm trong lòng, nhẹ thở một hơi. Lúc nàng bị mất tích, hắn như nào lo lắng. Thật may mắn nàng không sao. Dạ Tử Ly bất ngờ " Vân Phi Vũ?"
Hắn đột nhớ ra gì đó vội vàng buông nàng ra hỏi " Ngươi không thấy khó chịu đâu đó? Tuyết Vô Ảnh rốt cuộc cho ngươi cái gì độc"
" Ta không rõ, đến giờ cũng không thấy chỗ nào không đúng" Hắn không nhắc nàng cũng quên hẳn mất.
Vân Phi Vũ chau mày " Về Hoàng Cung đưa thái y kiểm tra thử"
Chỉ thấy Vân Phi Vũ bắn lên pháo tín hiệu không lâu sao một cỗ xe ngựa đã chạy đến. Nàng thì không vấn đề, Vân Phi Vũ ngược lại lo lắng không thôi. Đến cửa Hoàng cung đứng đợi bên ngoài là lạnh lùng mỹ mạo Mộ Dung Ngạo Thần, nàng xuống xe ngựa, nhìn đến hắn, không biết phải do đi đường xa hoa mắt. Nàng đột nhiên thấy Mộ Dung Ngạo Thần lộ ra mệt mỏi thần sắc, giống như lâu không ngủ đủ.
" Hoàng Huynh" Nàng đi đến theo lệ chào hỏi.
Mộ Dung Ngạo Thần như chim ưng ánh mắt nhìn nàng, lại đưa mắt sang Vân Phi Vũ " Về là tốt"
Đây là lời nói thật lòng? Nàng sao lại nghe ra quan tâm trong lời nói của hắn.
Nàng về lại chính mình cung điện, ngồi trên giường xung quanh lần lượt Mộ Dung Cảnh, Mộ Dung Ngạo Thần, Vân Phi Vũ cùng Tiểu Khả. Thái y chẩn mạch cho nàng. Hơi nhíu mày, tiếp đến lại khó xử đến chỗ Mộ Dung Cảnh quỳ xuống " Hoàng Thượng tha tội, đúng là công chúa trúng độc, nhưng thần vô năng không thể giải"
Ngôn Nhã Tú hoảng hốt " Sao có thể?"
Mộ Dung Ngạo Thần cùng Vân Phi Vũ không khỏi lộ vẻ lo lắng bồn chồn. Mộ Dung Cảnh lạnh giọng " Đó là loại độc gì?"
" Đây không phải độc, đây là cổ" Tô Thái Y ôm quyền, hắn sống ngành y gần cả đời, cổ độc này chỉ thấy trên sách, lần đầu thấy ngoài đời. Là ai hạ cổ công chúa.
Mộ Dung Cảnh cả kinh " Cổ trùng? Lam Nhi là ai đã làm?"
Dạ Tử Ly nhìn sang Vân Phi Vũ, nàng biết bọn họ có giao dịch, nàng như thế nào cũng được Vân Phi Vũ cứu ra. Không thể khai ra là Tuyết Vô Ảnh. Nàng lắc đầu " Tên đó luôn đeo mặt nạ, ta nhìn không rõ"
Mộ Dung Cảnh nhìn sang Vân Phi Vũ " Phi Vũ, ngươi tìm được công chúa, có thấy được kẻ đó"
Vân Phi Vũ như nàng đoán lắc đầu " Thần vô năng, lúc đến đã không nhìn thấy hắn"
Hạ cổ nhưng lại không có một đích. Hơn thế tại sao lại hạ hắn này danh tiếng không tốt nữ nhi. Mộ Dung Cảnh hỏi " Cổ như thế nào"
Tô Thái Y cung kính " Đây là Lệ Cổ, cổ mẫu là người gieo cổ sẽ tạo ra đau khổ cho người bị hạ cổ. Có điều nếu hắn không điều khiển cho dù sống đến già trong cơ thể chính chủ, cũng không ảnh hưởng gì"
Đó là lí do cổ này không được lưu hành, vì nếu muốn dụng cổ phải dùng đến huyết trong tim người hạ cổ để thi triển cổ cắn xé người bị hại. Đây là phương thức đau khổ kể cả cho người hạ lẫn người bị hạ. Từ lâu đã không ai dùng đến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương