Song lục là một trò chơi cờ cổ, chơi bằng xúc xắc, rất đơn giản, ai cũng chơi được nhưng mà giải thích thế nào thì hơi dài, bạn nào thích có thể tìm "backgammon" trên mạng sẽ có thông tin, không có tên tiếng Việt nhưng có giải thích bằng tiếng Việt. Đại loại là trò may rủi thôi, dễ như chơi cá ngựa ấy.

Lý Hàn Thạch vừa nhìn thấy Phó Vân anh trên bến tàu đã ngẩn người kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu quan nhân Phó gia sao mà ai ai cũng thanh tú thế không biết.

Người trước mắt hắn hiện giờ còn nhỏ tuổi nhưng đã tự nhiên phóng khoáng, ung dung tao nhã, trong từng cử chỉ đã thấy được chỗ hơn người, hơn nữa còn trắng trẻo tuấn tú, đôi mắt tựa có hai viên ngọc trai đen bóng, sau này lớn lên, khí độ ắt không kém Phó Vân Chương.

nói chuyện đôi câu, hắn vẫn không đoán ra được chính xác người này bao nhiêu tuổi. Sau đó, hắn được biết lần này nàng dong thuyền lên phía bắc tới phủ Võ Xương liền mỉm cười mời nàng đồng hành, coi như là giúp đỡ lẫn nhau.

Bến tàu này ngay gần phủ Võ Xương, từ đây đến đó không cần cập bờ thêm lần nào, chuyện giúp đỡ là nói cho có cớ chứ thật ra Lý Hàn Thạch ngồi thuyền lâu đến phát chán, chỉ muốn tìm người chơi song lục cùng mà thôi.

Phó Vân anh uyển chuyển từ chối một lần, Lý Hàn Thạch lại mời lần nữa, nàng cố tình tỏ vẻ suy tư, chần chừ một lúc rồi mới đồng ý.

Từ trước đến nay, đồng tri ở phủ Võ Xương đều rất cao ngạo nhưng Lý Hàn Thạch mặc kệ. hắn là người ôn hòa, bình dị, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã dễ dàng làm thân với nhiều nhà nho có tiếng ở đất Hồ Quảng. Đối với nhiều người, Phó Vân anh chỉ là một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh, không đáng để hắn tìm cách tiếp xúc, hắn vẫn lại không nghĩ thế, hắn tự cho mình là bạn của Phó Vân Chương, lúc đầu còn bảo Phó Vân anh gọi hắn là Lý huynh.

Đương nhiên, Phó Vân anh sẽ không gọi như thế, nàng không phản bác nhưng vẫn cung kính gọi hắn là "Lý đại nhân".

Lý Hàn Thạch lắc đầu nhưng vẫn bật cười chấp thuận cách gọi này của nàng.

Phó Vân anh về thuyền báo cho Hàn thị và Vương thúc rằng nàng sẽ ngồi chung thuyền với Lý Hàn Thạch tới phủ Võ Xương.

Hàn thị và Vương thúc kinh hãi, sợ nhỡ đâu trên đường đi sự thật bại lộ, nhất nhất đòi đi với nàng, nàng không giải thích nhiều, để những người khác ở lại, chỉ đưa Vương thúc và thư đồng đi cùng, rời thuyền nhà mình rồi theo chỉ dẫn của tôi tớ Lý gia, đi về phía chiếc thuyền neo ở cách đó không xa. Hàn thị là phụ nữ, không thể đi theo gặp đàn ông bên ngoài, đành phải ở lại.

trên đường đi, có người đi tới trước mặt bọn họ.

một người phụ nữ đang đỏ mặt đứng trên bến thuyền quan sát hồi lâu tiến tới, hành lễ với nàng rồi trịnh trọng nói: "Phó tiểu tướng công, vừa nãy cũng nhờ tiểu tướng công ra tay cứu giúp."

Nàng ta cầm tay một cô bé xinh xắn đáng yêu. Thấy mẹ mình khom người tạ ơn, cô bé cũng chắp tay thi lễ theo.

Đây là người phụ nữ và đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc vừa được cứu khi nãy. Tôi tớ Phó gia kéo được họ lên thuyền liền lấy quần áo mới cho họ thay, thấy bé gái đã đói meo thì nhanh chóng chuẩn bị cơm canh nóng hổi. Hàn thị thấy hai mẹ con họ đáng thương, nghĩ tới cảnh mình khi trước liền đích thân chăm sóc họ, lựa lời an ủi, còn nghe lời Phó Vân anh đã dặn lúc trước, đưa họ chút bạc rồi mới tiễn họ rời thuyền. Người phụ nữ cảm động tới rơi nước mắt, nhất quyết phải trực tiếp nói lời cảm tạ với Phó Vân anh rồi mời bằng lòng rời đi.

Xa cách vài năm, nét mặt người phụ nữ này vẫn không thay đổi, có điều mệt mỏi uể oải, tiều tụy hơn xưa rất nhiều.

Phó Vân anh ngẩn ra một lát, khóe mắt liếc thấy bé gái đang nắm chặt góc áo mẹ.

Cầm tỷ nhi đã lớn như vậy rồi.

Nàng không phải chưa từng tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gặp lại những người thân quen thuở trước nhưng cũng giống như lần bái phỏng Diêu Văn Đạt, khi người quen cũ thứ hai xuất hiện trước mặt nàng, nàng chỉ thấy lòng mình gợn lên một chút chứ chẳng kích động chút nào.

Nàng nhẹ nhàng trả lời: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Người phụ nữ vô cùng cảm kích, kéo tay con gái bái tạ nàng lần nữa, thấy mặt mày nàng vẫn lãnh đạm, sợ làm lỡ việc của nàng, nhắc lại lời cảm ơn mấy lần rồi cũng nhường đường, mắt dõi theo nàng thật lâu.

Phó Vân anh lên thuyền Lý gia, Lý Hàn Thạch đã xử lý xong công việc, phái tùy tùng mời nàng vào khoang thuyền nói chuyện, mỉm cười hỏi: "Có biết chơi song lục không?"

Nàng nhìn xung quanh một vòng, trong khoang có một chiếc sập, giữa sập có một bàn cờ song lục trạm trổ tinh vi, Lý Hàn Thạch cầm xúc xắc trong nay nhìn về phía nàng đầy mong đợi, vẻ mặt tha thiết.

Phó Vân anh cảm thấy không còn gì để nói, thầm nghĩ lần trước nhị ca uống rượu với Lý Hàn Thạch, hai người ngồi với nhau tới nửa đêm, Phó tứ lão gia luôn nghĩ hai người bọn họ đàm luận vấn đề gì say mê lắm thì Lý Hàn Thạch mới tiếc nuối, không muốn để Phó Vân Chương về sớm như thế. Giờ nghĩ lại, nhị ca hẳn là bị bắt chơi cờ song lục với Lý Hàn Thạch cả đêm chăng? Nàng biết chơi cờ song lục. Phụ nữ chốn khuê phòng cả ngày chỉ ở trong nội viện bé bằng lòng bàn tay, từ ngày này qua ngày khác đều như thế, quanh năm suốt tháng không ra khỏi nhà, dù sao cũng phải làm gì đó giết thời gian. Kiếp trước nàng thường xuyên chơi cờ song lục với các chị dâu trong nhà. Con gái gia đình giàu có bình thường an tĩnh hiền thục, cười không lộ răng, nói không nói to, quy củ là thế nhưng một khi đã vào bàn song lục thì cả đám đều xắn tay áo, la lên hét xuống, chẳng khác gì dân cờ bạc ngoài đường. Người lớn trong nhà nhìn thấy tuy không thích nhưng cũng không trách móc nặng nề, chỉ răn dạy đôi câu. Sau này lấy chồng sẽ phải hầu hạ nhà chồng, quản lý việc nhà, trở thành đương gia chủ mẫu rồi, nào có thể thoải mái như lúc chưa lấy chồng được, chơi thì cứ chơi đi.

Phó Vân anh kìm nén suy nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Cũng biết một chút ạ."

Lý Hàn Thạch nghe vậy vui mừng khôn xiết, thúc giục nàng mau vào ngồi, vui vẻ nói: "Nhị ca ngươi ấy à, văn chương thì viết tốt thật đấy nhưng cờ song lục lại chẳng biết tí nào."

Phó Vân anh cười, cúi đầu xắn tay áo, "Mời đại nhân đi trước."

...

Nửa canh sau, Lý Hàn Thạch đã không còn giữ được dáng vẻ ban đầu: vạt áo xộc xệch, nho khăn lệch sang một bên, quần áo ướt một mảng do vài lần trượt tay làm đổ ly trà mà người hầu bưng tới, hắn cũng không thèm thay, tay vẫn đổ xúc xắc, đôi mắt nhìn chằm chằm viên xúc xắc đang quay tròn, miệng tấm tắc, "Tiểu hữu hóa ra là cao thủ trò này."

Phó Vân anh liếc mắt nhìn hắn xem thường, quan phụ mẫu một vùng đây sao, ngồi không ngay ngắn, đứng không chỉnh tề, chỉ cần đánh một ván cờ song lục với nàng đã một câu "tiểu hữu" hai câu "tiểu hữu", làm thế nào người này vượt qua nổi lần tuyển chọn quan lại để được đưa tới Hồ Quảng làm quan thế không biết?

Thuyền đã rời bến đi lên phía bắc, chớp mắt một canh giờ lại qua đi, Phó Vân anh xoa nhẹ cổ tay mỏi nhừ, muốn tìm cớ về khoang nghỉ ngơi. Lý Hàn Thạch lại đang tới lúc hưng phấn, hai mắt sáng bừng, chóp mũi đỏ ửng, đương nhiên sao có thể để nàng đi như thế, năn nỉ nàng chơi thêm ván nữa. Miệng nàng mấp máy mà chẳng biết phải nói sao, đành phải đồng ý.

Cuối cùng mãi tới buổi trưa, người hầu kẻ hạ nhiều lần tới thúc giục Lý Hàn Thạch dùng bữa, hắn mới sai người xếp bàn cờ lại, mời Phó Vân anh cùng ăn.

Người hầu chuẩn bị một mâm rượu và thức ăn mang vào trong khoang, tôm viên, cua viên, hoa quế củ sen, canh cá đậu hũ, hạt dẻ tươi hầm gà rừng, vịt hầm bát bảo, toàn là những đồ ăn đúng mùa ở vùng này.

Phó Vân anh cảm tạ thịnh tình của Lý Hàn Thạch, hai người tới trước bình phong dùng bữa.

Lý Hàn Thạch liên tục gắp đồ ăn cho Phó Vân anh, nhìn nàng trìu mến nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không có phong cách của người lớn tuổi hơn chút nào, "Tiểu hữu này, dùng cơm xong, chúng ta làm thêm vài ván được không?"

rõ ràng là một kẻ nghiện song lục đến phát rồ.

Về tuổi mà nói, Lý Hàn Thạch lớn hơn Phó Vân anh mười mấy tuổi, tính là trưởng bối. Về tôn ti mà nói, Lý Hàn Thạch là đồng tri phủ Võ Xương, cao cao tại thượng, Phó Vân anh còn có thể nói thế nào đây? Vậy là nàng đành phải nghe lời trưởng bối, gật đầu đồng ý.

Cả hành trình trôi qua trong tiếng gieo xúc xắc, ngoài cửa sổ, nắng dần tắt, chim mỏi cánh bay về tổ, ánh sáng chiều hôm rực rỡ chiếu qua cửa sổ rọi vào khoan thuyền, người hầu vén rèm tiến vào, chắp tay thưa: "Đại nhân, tới phủ Võ Xương rồi ạ."

Lý Hàn Thạch như vừa bừng tỉnh, kinh ngạc: "Nhanh thế à?" Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài mới phát hiện ra đã tới bến tàu thật, thậm chí còn nghe thấy loáng thoáng tiếng ồn ào trên bờ sông. một lát sau, trên boong vang lên tiếng người chỉ huy việc bốc dỡ hàng hóa rõ ràng quy củ.

Phó Vân anh nhân lúc này chào từ biệt Lý Hàn Thạch.

Lý Hàn Thạch tha thiết giữ lại.

Nàng vẫn nhất quyết phải đi: "Tiểu tử còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không dám tiếp tục làm phiền đại nhân."

Lý Hàn Thạch cười ha hả, trên mặt cũng không có chút ngại ngùng nào, cất giọng sang sảng: "Lần này còn chưa chơi đã, hôm nào tiểu hữu rảnh rỗi chúng ta lại tỷ thí được không?"

Lời mời này chẳng qua chỉ là lời xã giao, Phó Vân anh cũng không coi là thật, hơn nữa chiều nay nàng đã tìm hiểu được điều mình muốn biết, nên càng không quá để ý, lịch sự đáp lại mấy câu liền nói lời cáo từ rời đi.

...

Lý Hàn Thạch vốn làm quan ở Bộ Lại, sau khi tham gia phân công hằng tháng thì được phân tới Hồ Quảng nhậm chức đồng tri. Nghe cách nói năng hành xử của người này, hắn chắc chắn là môn sinh của Thẩm Giới Khê.

Phó Vân anh thấy trên bàn của hắn còn đặt một bộ "Thái Túc văn tập" của Thẩm Giới Khê. Thái Túc là bút danh thuở thiếu niên của Thẩm Giới Khê. Mấy cuốn sách này trang giấy đã ố vàng, có vẻ như đã dùng nhiều năm, có vẻ Lý Hàn Thạch không chỉ thường mang theo người mà còn liên tục giở ra đọc, gáy sách đã bị mài đến bạc thếch.

Thẩm Giới Khê không thể nào có ý tốt bảo môn sinh của mình an táng Ngụy Tuyển Liêm. Hai người họ không chỉ đơn giản là bất đồng chính kiến. Năm đó, Ngụy gia sụp đổ nhanh đến mức không kịp trở tay cũng không chỉ là do đương kim hoàng thượng nổi giận lôi đình, không ai dám xin thay, mà còn do Thẩm Giới Khê và Ngụy Tuyển Liêm từ có thù oán cũ, muốn dùng việc công trả thù tư. Đại thần trong triều khi ấy nơm nớp lo sợ, ốc còn không mang nổi mình ốc, sợ bị Thẩm Giới Khê giận cá chém thớt nên tất cả đều im lặng.

Mấy năm nay, Phó Vân anh cũng nghe ngóng được chuyện trước kia. Khi xưa, Thẩm Giới Khê và Ngụy Tuyển Liêm cùng làm việc ở Hàn Lâm Viện đã từng có đôi lần tranh cãi, cụ thể là về chuyện gì thì cũng chỉ là lời nói gió bay, không ai nhớ rõ, chỉ biết đó chỉ là mấy việc vặt vãnh mà thôi. Ai mà ngờ được cái người được dân chúng kính trọng như Thẩm các lão lại thù dai như thế, sau bao nhiêu năm vẫn canh cánh trong lòng, nhân dịp hoàng đế tức giận liền đổ thêm dầu vào lửa, diệt trừ toàn bộ Ngụy gia?

Phủ Giang Lăng quả nhiên là cái bẫy.

Nhưng Thẩm Giới Khê cũng không biết lời đồn về di chiếu là do nàng tung ra, làm gì đến mức sẽ bám riết lấy nàng như thế, hơn nữa Thôi Nam Hiên từ lâu đã công bố về cái chết của nàng. Thôi Nam Hiên là người cẩn thận, chắc chắn hắn không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào để Thẩm Giới Khê nghi ngờ.

Vậy chỉ còn một khả năng: Chỉ mình Thôi Nam Hiên biết chuyện nàng biến mất sau khi rời kinh sư, Lý Hàn Thạch là môn sinh của Thẩm Giới Khê, chắc chắn sẽ quen biết Thôi Nam Hiên, phải chăng hắn là người của Thôi Nam Hiên?

Phó Vân anh nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn có khả năng này.

Nếu thật sự là Thôi Nam Hiên nhờ Lý Hàn Thạch giúp đỡ đưa linh cữu người Ngụy gia về quê thì sự tình mới hợp lý. Năm đó, Thôi Nam Hiên thấy nhà vợ đi vào chỗ chết cũng không đưa tay cứu giúp, chỉ biết bo bo giữ mình. Phân tích kỹ càng ra, hắn không sai, cách làm của hắn không ai có thể chỉ trích, những người khác rơi vào tình huống như vậy thì cũng thế thôi. Về lý thì là như thế nhưng không quan tâm nhà vợ, ngay cả cha vợ tắt thở trước mặt vẫn cười nói như thường, người như thế là người lòng dạ sắt đá, đồng liêu trong triều sẽ đánh giá hắn là kẻ vô tình. Có ai dám hợp tác với người lạnh lùng vô tình như thế, nói gì đến tin tưởng, giúp đỡ?

Thôi Nam Hiên muốn lung lạc lòng người, đầu tiên cần phải thay đổi góc nhìn của người khác dành cho hắn, vậy là hắn ra tay giúp đỡ xử lý hậu sự cho nhà vợ.

Hoặc là có lẽ sau khi nàng chết, Thôi Nam Hiên bỗng cảm thấy lương tâm cắn rứt, muốn đền bù cho nàng một chút.

Phó Vân anh nhếch môi, chuyện này gần như là không thể.

...

Vương thúc không biết chơi song lục nhưng thấy Lý Hàn Thạch đối xử thân thiện với Phó Vân anh như thế cũng thở phào nhẹ nhõm, không lộ là được rồi.

Ở phủ Võ Xương, tôi tớ Phó gia đều đã được thay đổi, giờ gồm toàn những người trước kia chưa từng gặp Phó Vân anh. Họ chỉ biết trong nhà có vị tiểu thiếu gia sắp tới. Từ sáng sớm, quản sự đã đích thân tới bến tàu chờ đón, nhìn thấy Lý Hàn Thạch đi cùng với Phó Vân anh bước lên cầu thang bằng đá dẫn lên bờ sông thì bất ngờ ngẩn ra, vội vàng chạy tới chào hỏi, lấy lòng.

Rời khỏi bàn cờ song lục, Lý Hàn Thạch vẫn có mấy phần uy nghiêm của bậc quan phụ mẫu, đối đáp mấy câu với người Phó gia, dặn dò bọn họ chăm sóc Phó Vân anh cho cẩn thận rồi lại nài ép Phó Vân anh phải đồng ý lần sau lại chơi song lục với hắn rồi mới dẫn theo đám tùng tùng và sai dịch tiến về phía chiếc kiệu đang chờ bên cạnh. Đoàn người rồng rắn kéo nhau đi.

...

Phó Vân anh nói mấy câu với quản sự, chờ Hàn thị lên bờ rồi đi cùng đi về phố Cống Viện.

Giang Thành thư viện tọa lạc trong một sơn cốc có phong cảnh nên thơ, ngay gần Hoàng Hạc Lâu và Trường Xuân Quan, cách phố Đại Triều khá xa nên nàng tự bỏ tiền thuê một tòa nhà nhỏ ở gần tòa nhà của Phó Vân Chương.

Hàn thị say sóng, chưa kịp nhìn ngắm nhà cửa phòng ốc cho kỹ càng đã tiến thẳng vào trong nhà, đặt lưng xuống là ngủ luôn.

Quản sự ban đầu cũng không đánh giá cao Phó Vân anh, cũng không hẳn là xem thường nàng, chỉ đơn giản cho rằng việc chăm lo cho một tiểu thiếu gia mới từ dưới huyện lên cũng chẳng phái việc gì to tát, làm cho có lệ mà thôi, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Hàn Thạch đối xử với Phó Vân anh như người ngang hàng mới phát hiện ra mình đã nhầm. Ông ta vừa mừng vừa sợ, nói năng kính cẩn: "Thiếu gia, đồ ăn thức uống và nước tắm đều đã chuẩn bị xong, thiếu gia muốn tắm gội trước hay dùng bữa trước ạ?"

"Ăn uống thì thôi đi, chuẩn bị phòng tắm trước đã."

Bến tàu đông đúc, nhộn nhạo, đêm qua Phó Vân anh ở trên thuyền nên cũng chưa tắm rửa gì được, sau khi rời thuyền lại ngựa ngựa xe xe, trên người đã hơi có mùi gì đó khác thường, muốn tắm rửa sạch sẽ trước.

một thùng nước lớn được đưa vào phòng tắm, Phó Vân anh đuổi hết người hầu ra ngoài, chỉ để mấy đại nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ.

Phương Tuế và Chu Viêm theo nàng tới phủ Võ Xương, bình thường nàng ra ngoài sẽ đưa thư đồng và Vương thúc theo, về đến nhà vẫn cần nha hoàn hầu hạ, có điều từ nay nàng sẽ không đưa họ ra ngoài nữa. đang yên đang lành lại bị thư đồng cướp cơ hội ra ngoài, hai nha hoàn không tránh khỏi tủi thân.

Phó Vân anh tắm gội xong, thay một bộ đồ mới mang mùi hương thoang thoảng rồi nói: "Các ngươi ở nhà học mẹ ta làm khăn lưới, việc nặng không cần phải làm nhưng học lấy một cái nghề cũng tốt, sau này có thể dùng tới."

Phương Tuế và Chu Viêm đều ngạc nhiên, cắn môi, hiểu ra chuyện họ lo lắng mấy ngày nay tiểu thư cũng nhìn ra được, mặt nóng bừng lên, khom người nói: "Đa tạ tiểu thư đã nghĩ tới chúng nô tỳ."

Vừa nói xong đã thấy Phó Vân anh cau mày, Phương Tuế gãi đầu, vội vàng sửa lại, "Đa tạ thiếu gia."

...

Hàn thị ngủ một giấc xong tỉnh lại đã tràn trề năng lượng, bảo nha hoàn đưa bà đi dạo một vòng quanh nhà rồi lại quay trở về phòng, hỉ hả: "Phủ thành có khác, mẹ đứng trong viện còn có thể nghe thấy tiếng rao hàng của người bán hành rong ngoài phố, thật náo nhiệt."

Chỉ có những đại viện sâm nghiêm mới có thể hoàn toàn ngăn cách với phố phường.

Phó Vân anh sắp xếp chỗ ăn ở cho Hàn thị xong, trở về phòng chỉ huy nha hoàn dỡ rương hành lý ra, xong xuôi mọi chuyện đã không biết là giờ nào mới yên tâm đi ngủ.

Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng hẳn đã thấy ngoài cửa sổ vọng vào tiếng ồn ào, cửa phòng kêu cọt kẹt, Phương Tuế bước vào phòng, "Thiếu gia, Khải ca nhi tới!"

Phó Vân anh còn tưởng mình nghe nhầm, khoác áo đứng dậy, lắng tai nghe một chút, quả nhiên nghe thấy tiếng Phó Vân Khải nói chuyện bên ngoài. Nàng xuống giường, lê bước tới bên cạnh bình phong, ngó ra bên ngoài.

Trong viện, Phó Vân Khải mặt mày tiu nghỉu, chân đá mảnh đá vụn trong sân, tay gạt nước mắt, nhìn tức tưởi đáng thương. Đám nha hoàn đang vây quanh hắn nhẹ nhàng an ủi.

"Sao lại thế này?"

Phó Vân anh búi tạm một búi tóc nam đơn giản, đẩy cửa đi tới hành lang, vừa sửa lại vạt áo vừa hỏi.

Phó Vân Khải nhìn thấy nàng, khịt khịt mũi, tủi thân nói: "Huynh tới từ hôm qua cơ ý!"

Hóa ra hôm đó Phó Vân anh vừa rời huyện Hoàng Châu, Triệu gia đã mang rất nhiều lễ vật tới nhà. Triệu Kỳ tới để gặp Đan Ánh công tử, Triệu Thúc Uyển tới để trực tiếp xin lỗi Phó Vân anh.

Phó tứ lão gia ra mặt đón tiếp người Triệu gia, thấy Triệu Kỳ lễ nghĩa chu đáo, kính cẩn nói lời xin lỗi, hơn nữa oan gia nên giải không nên kết, ông cũng thay mặt Phó Vân anh bỏ qua chuyện này.

Nhưng cái cô Triệu Thúc Uyển kia thì làm thế nào bây giờ? May mà có danh tiếng của Trương đạo trưởng, Phó tứ lão gia nhắc tới ông ta, Triệu Kỳ và Triệu Thúc Uyển nào nghi ngờ cho nổi liền nói một câu đáng tiếc, uống mấy ly trà rồi ra về.

Phó tứ lão gia tiễn người Triệu gia về xong liền nghĩ ra một ý, sai tôi tớ sắp xếp lễ vật Triệu gia vừa đưa tới để chuyển đi phủ Võ Xương cho Phó Vân anh. Sửa soạn xong, ông hùng hổ, "Bảo Khải ca nhi và Thái ca nhi mang qua đó."

Hai anh em nhìn nhau, Phó tứ lão gia hẳn là sợ Đại Ngô thị nghe tin, liên tục thúc giục hai đứa đi cho chóng.

không ngờ đám kẻ hầu người hạ lắm miệng như thế, Đại Ngô thị biết chuyện, chống gậy đuổi tới, Phó Vân Thái bị Đại Ngô thị khóc lóc kéo về. Phó Vân Khải nhanh chân hơn nên đã ra khỏi phố Đông Đại, Phó tứ lão gia nghĩ đưa được một đứa đi trước cũng tốt, đầu tiên đưa Khải ca nhi đi, sau này cho Phó Vân Thái đi sau không phải dễ dàng hơn hay sao? Vậy nên ông không cho Phó Vân Khải quay lại, ép hắn phải đi cùng đám tôi tớ, đưa đồ tới phủ Võ Xương bằng đường bộ.

Nếu thời tiết tốt, đi đường bộ có khi còn nhanh hơn đi đường thủy, chỉ có điều phải lên dốc xuống đèo nên vất vả hơn, bình thường mọi người sẽ không chọn đi đường bộ.

Phó Vân Khải xuất phát muộn hơn Phó Vân anh nhưng lại tới phủ Võ Xương trước, ở một mình bên phố Đại Triều đợi nửa ngày, sáng sớm nay nghe nói Phó Vân anh cũng đã đến liền lập tức chạy tới gặp nàng.

"anh tỷ nhi, huynh ở bên này với muội, bên phố Đại Triều chỉ có mình huynh thôi, chán ngắt."

Phó Vân Khải vừa khóc lóc, quệt nước mắt nước mũi vừa kể lể chuyện mình đi đường bộ gặp bao nhiêu khó khăn rồi khịt mũi nói.

Phó Vân Thái không đi được, để Phó Vân Khải ở bên phố Đại Triều một mình cũng không ổn.

Phó Vân anh gật đầu.

Phó Vân Khải nín khóc ngay lập tức, cười toe toét, lớn tiếng hoan hô, sải bước đi tới dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn nàng, "anh tỷ nhi, thiếu gia Triệu gia cũng đi học ở Giang Thành thư viện, hắn còn nói muốn luận bàn với muội, muội phải chú ý đấy."

Phó Vân anh cười, "Biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện