Tổng công ty nằm ở gần trung tâm Hà thành, nguy nga lộng lẫy, như một con công muốn phô trương hết vẻ đẹp của mình. Hai toà nhà cao đứng song song, nối với nhau bằng một cây cầu kính trong suốt. Sảnh công ty xa hoa đúng như phong cách của Mạc Khiết Thần, nhân viên đứng thành mấy hàng xếp đều hai bên cửa lớn, nhường lại một lối đi rộng rãi ở giữa.

Mạc Khiết Thần khoan thai bước chậm, tầm mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không bị tiếng chào mạnh mẽ của các vị đứng đầu mỗi bộ phận làm ảnh hưởng. Nhưng người bên cạnh hắn thì không mấy thoải mái. Phong Miên bị hắn ôm, cảm giác như có cả trăm nghìn ánh mắt lén lút soi từng ngóc ngách trên cơ thể. Cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, thở hắt ra một hơi nhẹ hều.

"Hửm?"

Đôi chân dừng bước. Âm thanh trầm bổng vang lên, cắt đứt mọi lời nói của những người xung quanh.
Nam nhân hơi nghiêng người nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình, gương mặt dịu dàng khôn cùng khiến lòng người bỗng nhẹ bẫng.

"Sao ạ?"

Phong Miên chớp mắt nhìn gương mặt đang sát gần mình. Cô lại cảm thấy những ánh mắt sắc lẹm nhìn mình đang tăng lên theo cấp số nhân rồi. Tấm lưng mỏng manh chợt thẳng tắp.

"Em vừa không vui sao?"

Hắn cười nhẹ. Những ngón tay ôm eo cô nhẹ nhàng mơn trớn trong phạm vi nhỏ, tâm tình dường như đang vui vẻ.

"Ở đây..."

Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn xung quanh, giọng nói hạ thật thấp vô cùng tủi thân.

"Em không có."

Mạc Khiết Thần bật cười kéo sát cô vào người, sải bước về phía thang máy.

Vào lúc cánh cửa đóng lại, đại sảnh rộng lớn gần như bùng nổ.

Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất. Cả tầng được thiết kế đa số bằng kính một chiều, dễ dàng nhìn ra bên ngoài, mây bồng bềnh và những con người nhỏ xíu. Phong Miên ngạc nhiên nhìn xung quanh, môi nhỏ hé mở kinh hô.
"Chủ tịch, đây là lịch trình ngày hôm nay ạ."

Là Minh Triết. Nhưng anh ta gọi Mạc Khiết Thần là chủ tịch. Cô cũng để ý thấy từ khi ra khỏi Mạc gia, Minh Triết đã trở nên lịch lãm hơn rất nhiều, khí chất toàn thân cũng thay đổi, không còn bộ dạng tăm tối nữa.

Phong Miên mím môi, muốn hỏi nhưng không tiện, nhanh chóng bước theo chân hắn vào phòng làm việc.

"Ừ, chuẩn bị họp đi."

Mạc Khiết Thần ngồi xuống ghế xoay sau bàn làm việc. Áo vest được hắn cởi bỏ, vắt trên lưng ghế.

"Lại đây."

Hắn ngồi dựa lưng, vẫy vẫy ngón tay. Phong Miên nhìn thấy Minh Triết liếc cô rồi lui ra ngoài, nhận mệnh đi về phía Mạc Khiết Thần.

Cô gái nhỏ đứng giữa thành ghế và mặt bàn, hai tay chụm trước người trông rất ngoan ngoãn. Phối hợp với bộ váy trên người, trông rất giống học sinh trung học đang tập làm điệu. Mạc Khiết Thần định kéo cô ngồi vào lòng, lại đổi thành giữ cô tựa lưng vào thành bàn.
"Khi nãy không vui?"

Mạc Khiết Thần dán lại gần cô, không khí xung quanh như bị đàn áp. Phong Miên hít sâu một hơi, có chút không biết làm sao với đôi tay như con rắn đang vòng qua eo cô. Gương mặt quyến rũ kia áp lên bụng nhỏ, dù cho cô có hóp bụng lại cũng vẫn tiếp tục dính chặt. Má hắn cọ nhẹ lên lớp vải mềm mại, nhưng lại như lửa nóng làm khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng lên.

"Em không có."

Bàn tay to lớn vuốt dọc theo sống lưng, nóng bỏng truyền qua lớp vải tiếp xúc với làn da mẫn cảm. Gương mặt tuyệt mĩ dụi dụi lên bụng nhỏ, mũi cao thẳng cọ nhẹ qua rốn.

Phong Miên đột nhiên muốn bỏ chạy. Cô cắn môi, hai mắt nhắm tịt.

"Là, Là do mọi người nhìn chằm chằm vào em. Em, Em không quen..."

Cô cảm giác được động tác của bàn tay trên lưng mình chậm lại, dần dần chuyển lại về eo, không còn di chuyển trên lưng cô nữa. Phong Miên nhẹ nhõm buông lỏng cơ thể, nhịn xuống một tiếng thở phào.

"Phong Miên, tôi không muốn nghe lời nói dối."

Hơi nóng phả vào bụng cô. Phong Miên rùng mình, bàn tay chạm lên khuỷu tay rắn chắc hơi dùng sức.

"Vâng... Em sẽ không thế nữa."

Hắn nghe thấy giọng cô như sắp khóc, tâm trạng trong thoáng chốc liền vui vẻ trở lại.

Mạc Khiết Thần hơi ngồi thẳng lưng, mặt lập tức tiếp xúc với mảnh mềm mại thơm tho. Gương mặt nhỏ nhắn như phát hoả, nóng ran, lắp bắp mãi không thành một lời. Phong Miên há hốc miệng nhìn mái tóc có hơi dài của hắn đang ngự trị ngay dưới cổ mình, ngón tay muốn giương lên cũng run lẩy bẩy.

Cổ áo thiết kế vuông cổ điển kín kẽ, chỉ có thể qua lớp vải mà cảm nhận được xúc cảm đặc trưng của cô gái nhỏ. Nam nhân thoải mái giữ tư thế ấy một lúc, đến tận khi tiếng gõ cửa vang lên hắn mới động đậy.

Mạc Khiết Thần dựa vào cô mà đứng lên, bóng dáng cao lớn che khuất cơ thể của cô. Phong Miên vẫn đang là bộ dáng kinh hãi, hai mắt trợn tròn nhìn theo từng động tác của hắn. Mạc Khiết Thần phì cười, búng một cái lên trán cô.

"Ngoan một chút, tôi sẽ không làm gì em."

Nhìn theo bóng lưng vững chãi của hắn, Phong Miên nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện