Nghĩ tới việc này, Diệp Huyền lại nhìn Diệp Linh đang ngủ:

- Bất kể phải trả giá thế nào, ca nhất định phải chữa tốt cho muội!

Sau một hồi, như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn lấy ra một sợi dây chuyền, trên dây chuyền là một chiếc nhẫn đen nhánh, chiếc nhẫn này, là mẫu thân hắn lưu lại.

Đối với người mẫu thân kia, hắn cũng chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, bởi từ khi hắn mười tuổi, đối phương đã rời đi.

Năm đó, tại cửa sau Diệp phủ, nữ nhân kia ôm hắn thật chặt, nước mắt không ngừng rơi.

Mà sau lưng người kia không xa, là một trung niên đứng thẳng mặc hắc bào, kỳ thực, trung niên kia cũng không phải đứng đó, mà là lơ lửng ở đó!

Trong ấn tượng của hắn, trung niên kia nói một câu:

- Tiểu thư, nếu còn không đi, để tộc trưởng biết tới sự tồn tại của thiếu gia, trong lúc tức giận, e là giới này sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, thiếu gia cũng khó mà sống sót!

Nghe người này nói, nữ nhân kia nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó lặng lẽ nắm chiếc nhẫn kia, nhét vào trong ngực hắn:

- Huyền nhi, chiếu cố Linh nhi cho tốt, chiếu cố bản thân cho tốt, không nên hận mẫu thân…

Nói xong câu này, nữ nhân kia quay người cùng trung niên hắn bào rời đi.

Hắn ngẩn ngơ, sau đó điên cuồng đuổi theo, đáng tiếc, hắn cũng không đuổi được, bởi trung niên hắc bào cùng nữ nhân kia đã bay đi.

Dù như thế, hắn một mực đuổi, mãi cho tới khi đuổi không nổi nữa mới dừng lại, mà nữ nhân kia, cũng không quay đầu lại, cứ thế cùng trung niên kia biến mất cuối chân trời.

Một lát sau, Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, tay phải nắm chặt chiếc nhẫn kia, tay phải hắn vốn đã bị thương, hiện lại dùng sức, vết thương nứt ra, một giọt máu tươi đột nhiên tiếp xúc lên hắc sắc giới chỉ.

Chiếc nhẫn đột nhiên rung lên, Diệp Huyền thầm giật mình, vội cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, ngay chớp mắt hắn cúi đầu, chiếc nhẫn đã hóa thành một đạo hắc quang bắn thẳng vào giữa mi tâm.

Trong nháy mắt, Diệp Huyền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại, đã đứng giữa một mảnh tinh không vô tận.

Mà trước mặt hắn không xa, một tòa hắc tháp lơ lửng, cao mười hai tầng, cứ vậy trôi nổi ở đó. Bốn phía tháp cao có bốn cây cột lớn cột chặt xích sắt, mà đỉnh tháp, còn cắm ba thanh kiếm!

Cả tòa tháp, vừa đen vừa âm u.

Diệp Huyền ngăn rung động trong lòng, nhìn về lối vào tầng thứ nhất, nơi đó, có hai chữ lớn như được viết bằng máu: Giới Ngục.

Hai bên cổng, cũng có hai hàng huyết tự, tựa như một đôi câu đối:

Bên trái: Tù Thiên, Tù Địa, Tù Chư Thiên Thần Ma.

Bên phải: Cấm Đạo, Cấm Mệnh, Cấm Vạn Giới Nhân Tiên.



Nhìn tòa hắc tháp trước mắt, Diệp Huyền thầm chấn động không thôi.

Tất cả những thứ trước mắt này, đã xa xa vượt qua nhận biết của hắn.

Rất nhanh, hắn cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại. Hắn biết, thứ này có thể là kỳ ngộ, hoặc cũng có thể là nguy hiểm khó lường.

Kỳ ngộ đi liền với hung hiểm.

Diệp Huyền cuối cùng vẫn lựa chọn đẩy cửa tháp đi vào, hiện mà rời đi, hắn không cam lòng.

Sau khi bước vào trong, Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, vách tường bốn phía, vẻ đủ loại dị thú mà hắn chưa từng nhìn qua, trừ đó ra, còn có một số tử kim phù văn thần bí, thậm chí còn có phù văn đang rung động.

Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào một vị trí cách đó không xa, nơi đó, có một bộ xương khô, bên cạnh xương khô, dựng thẳng một thanh trường kiếm.

Tầm mắt hắn rơi vào bên cạnh bộ xương khô, trên mặt đất có một hàng chữ:

- Ta là Thương Giới Kiếm chủ, mười hai tuổi luyện kiếm, mười bảy tuổi đại thành Kiếm đạo, hai mốt tổi vô địch Thương Giới, hai bảy tuổi, lấy kiếm phá tâm, thành tựu Vô thượng Kiếm đạo. Bị nhốt trong ngục này một ngàn hai trăm năm, cố gắng cả đời không thể thoát khỏi tháp, hôm nay tự biết chắc chắn phải chết, nên quyết lưu lại truyền thừa, xem kẻ đến sau có thể kế tục, nếu niệm tình này, mong trông nom Thương Kiếm tông một ít.

Thương Giới Kiếm chủ?

Diệp Huyền nhíu mày, hắn căn bản chưa từng nghe qua danh hào này. Ánh mắt lại dời xuống, dưới dòng chữ, bày một viên ngọc thạch chừng nắm đấm!

Truyền Thừa thạch!

Máu huyết Diệp Huyền lập tức sôi trào.

Kiếm tu!

Ở Thanh Châu này, có vô số võ giả, thế nhưng, Kiếm tu lại vô cùng ít, thậm chí nói là Phượng mao Lân giác cũng không ngoa. Bởi vì muốn trở thành kiếm tu, nghe nói phải có một loại Linh căn đặc thù. Mà thứ gọi là Linh căn này, hắn hoàn toàn không hiểu, chỉ mới nghe qua. Ngay khi Diệp Huyền đang nghĩ, một âm thanh vang lên:

- Giới này ai chủ Thiên Đạo?

Diệp Huyền sửng sốt:

- Thiên Đạo? Là cái gì?

Chớp mắt yên lặng, âm thanh kia lại lần nữa vang lên:

- Sao lại có thể yếu như thế? Không đúng, ngươi không phải là bị nhốt vào đây!

Diệp Huyền nghe lơ ngơ.

Lúc này, thanh âm nữ tử thần bí kia hơi kinh ngạc:

- Thiên Sinh Đạo Thể thì cũng thôi, còn có cả song trọng Linh căn, hai thứ hợp một thân, khó tránh lại được Giới Ngục tháp tuyển chọn.

Thiên Sinh Đạo Thể? Song trọng Linh căn?

Diệp Huyền đầy nghi hoặc:

- Tiền bối, ngươi là?

Nữ tử thần bí nói:

- Ngươi đã trưởng thành, theo lý mà nói, ít nhất cũng phải đạt tới Thông U cảnh, sao lại yếu như thế? Hơn nữa căn cơ lại còn kém như vậy, thực sự quá khó coi.

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi:

- Ngươi rèn thể thế nào?

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Chính là chống đẩy, gánh nặng chạy dài, va chạm các thứ…

Nữ tử thần bí lạnh lùng:

- Ngươi sống ở thời nguyên thủy sao? Lại có chỗ dùng phương thức tu luyện lạc hậu như thế, thực sự đúng là lãng phí thể chất, lãng phí Linh căn của ngươi!

Diệp Huyền cười khổ:

- Tiền bối, người Thanh thành chúng ta, đều tu luyện như vậy.

Nữ tử trầm mặc.

Diệp Huyền có chút im lặng, hắn liếc mắt đánh giá bốn phía, vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai.

Nơi này, nhìn đâu cũng thấy quỷ dị.

Thấy nữ tử thần bí kia không nói nữa, ánh mắt hắn lần nữa rơi vào viên Truyền Thừa thạch không xa, ánh mắt không chút che giấu vẻ nóng bỏng.

- Ngươi muốn học kiếm?

Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền vội gật đầu:

- Muốn!

Có ai mà không muốn được ngự kiếm phi thiên độn địa? Từ cao nhìn xuống quan sát thiên khung vạn vật?

Nữ tử thần bí nói:

- Đan điền của ngươi đã nát, không tu được truyền thừa của người này.

Nghe vậy, thần sắc Diệp Huyền liền ảm đạm xuống.

Đan điền đã phá, đừng nói là Kiếm tu, coi như là võ giả bình thường cũng đã ngoài tầm với. Hiện tại, hắn chỉ có thể được tính là một tên võ đồ.

Ngay lúc này, nữ tử thần bí kia đột nhiên nói:

- Thế này, ta có một phương thức luyện Kiếm không giống các loại bình thường, ngươi muốn học không?

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội vàng nói:

- Không có đan điền cũng có thể học?

Nữ tử thần bí:

- Không có đan điền càng tốt hơn.

Không có đan điền cũng có thể học!

Diệp Huyền hưng phấn tới mức kém chút nhảy dựng lên, nhưng hắn vẫn cố để bản thân bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua bốn phía:

- Tiền bối có điều kiện gì không a?

Hắn hiểu, trên đời này không có bất cứ bữa cơm nào miễn phí.

- -------------

Phóng tác: xonevictory
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện