Tiêu Hành khẽ cười, cúi đầu xoa nhẹ lên đầu ta và Chi Triệt, giọng ôn hòa dịu dàng:
“Vi sư không sao, đã làm các con sợ rồi.”

Ta và Lăng Chi Triệt cứ thế khóc thật lâu mới dần nín được. 
Nghe nói pháp khí của ta đã bị tổn hại, Tiêu Hành liền vội bảo ta gọi Cửu Thiều ra cho hắn xem thử.

“Không được, (hợ), sư phụ, người (hợ) vừa tỉnh, không thể (hợ) để mệt thêm được…”

Tuy ta không khóc nữa, nhưng những cơn nấc thì vẫn chưa chịu dừng. 
Nguyên Thư Dao thì trốn sau mái tóc của Tiêu Hành, len lén cười, cố nhịn không bật ra tiếng, đến nỗi vai cũng run lên bần bật.

“Không sao, vi sư chỉ xem một chút, không dùng linh lực là được.”

Nghe hắn nói sẽ không dùng linh lực, ta mới nấc một cái, rồi gọi Cửu Thiều ra. 
Tiêu Hành nhẹ nhàng đỡ lấy Cửu Thiều, cẩn thận quan sát, chân mày chẳng biết tự lúc nào đã khẽ chau lại.

“Linh lực trong Cửu Thiều rất yếu, nhưng may là vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. 
Bây giờ nó giống như đang rơi vào trạng thái ngủ sâu.”

“Vậy… Cửu Thiều (hợ), sau này còn có thể (hợ) tỉnh lại không?”

Tiêu Hành nhìn ta một cái, khẽ lắc đầu. 
Tim ta chợt thắt lại, nhưng lại nghe hắn nói:
“Vi sư không phải muốn dọa con, chỉ là thật sự không biết Cửu Thiều có thể tỉnh lại hay không. 
Phái Côn Luân hiểu biết về pháp khí này rất ít, chỉ biết mỗi cái tên mà thôi.”

Ta chợt nhớ lại hôm đó, toàn thân đầy thương tích, không thể cử động, vì cứu Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao mà suýt tẩu hỏa nhập ma. 
Chính Cửu Thiều đã gọi ta trở về, cũng chính nó đã liều mình chắn lấy đạo thiên lôi thứ hai.

Tiêu Hành dường như đoán ra được những gì ta đang nghĩ, khẽ đặt Cửu Thiều lại vào tay ta, nhẹ giọng nói:
“Nhờ có Cửu Thiều, ta và Thư Dao mới có thể bình an vượt qua đạo lôi thứ hai. 
Yên Ninh, cảm ơn con.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta lắc đầu, nước mắt lại rơi.
“Sư phụ… Cửu Thiều (hợ) , là bản (hợ) mệnh pháp khí của con, còn (hợ) cách nào có thể (hợ) cứu được nó không?”

Tiêu Hành lại lắc đầu, dịu giọng đáp:
“Để vi sư suy nghĩ thêm đã, giờ ta thật sự chưa có manh mối gì cả.”

“Sư phụ, người (hợ) vẫn nên (hợ) dưỡng thương cho (hợ) tốt đã.”

Ta ôm lấy Cửu Thiều, đứng dậy. 
Trong lòng vẫn thấp thỏm buồn bã. 
Lúc vừa đứng lên, Lăng Chi Triệt lặng lẽ đưa tay nắm lấy cổ tay ta. 
Trái tim ta bỗng chùng xuống, rồi lại thấy ấm áp, không còn khó chịu đến vậy nữa.

Ta và Lăng Chi Triệt cũng không nấn ná lâu trong phòng Tiêu Hành, chỉ đến xác nhận sư phụ bình an, rồi yên tâm rời đi.
Lăng Chi Triệt vẫn nắm cổ tay ta, nhưng đến lúc bước ra khỏi cửa phòng, hắn lại đột nhiên buông tay. 
Sau đó quay đầu, mỉm cười chào ta một tiếng, định vội vã rời đi.

“Lăng Chi Triệt.”
Ta bất giác gọi hắn lại. 
Hắn quay đầu nhìn ta, vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng nụ cười ấy chẳng thể chạm tới đáy mắt đào hoa sâu thẳm kia.

“Sư muội tìm ta có chuyện gì sao?”

Cổ họng ta lại nghẹn lên, nghẹn đến mức cả lồng n.g.ự.c cũng bắt đầu đau âm ỉ. 
Thế nhưng ta chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu nói với hắn:
“Không có gì đâu, sư huynh đi chậm nhé.”

Lăng Chi Triệt gật đầu, không nói thêm lời nào, cứ thế xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không biết phải đi đâu, vô thức cưỡi kiếm quay về căn nhà nhỏ nơi ta sống một mình. 
Xung quanh nhà vẫn y nguyên như cũ, ngay cả đám lá khô đầy trước cửa cũng dường như chưa bị gió cuốn đi tí nào.

Cũng mới đây thôi, lúc ta kết đan Nguyên Anh, Lăng Chi Triệt từng ở nơi này, canh giữ suốt mười ngày. 
Suốt mười ngày trọn vẹn, không rời nửa bước.

Vân Yên Ninh à, tại sao… rõ ràng ngươi biết hắn là người như thế nào, vậy mà vẫn không kìm được mà động lòng rồi.
Rốt cuộc là vì sao? 14.
Ta lại bắt đầu bế quan tu hành. 
Dù sao, thứ ta giỏi nhất cũng chỉ có tu hành mà thôi.
Ít nhất thì tu luyện giúp ta tai mắt thanh tĩnh, tâm trí không vướng bụi trần, cũng khiến thời gian trôi qua thật nhanh.

Mỗi ngày ngoài việc tu luyện, ta còn đặt Cửu Thiều trong đan điền, dùng linh khí ân cần săn sóc. 
Nhưng vô ích—Cửu Thiều vẫn đen kịt như cũ, chẳng có chút chuyển biến nào.

Cứ thế mà qua một thời gian rất dài, ta cũng không đếm nữa, đã dần trở nên tê dại với khái niệm thời gian rồi.

Nguyên Thư Dao thỉnh thoảng truyền âm cho ta, kể vài chuyện gần đây của Tiêu Hành. 
Mỗi lần xuất quan, ta đều đến thăm hắn một chút. 
Hắn hồi phục rất nhanh, nguyên thần và Nguyên Anh đều đã ổn định, chẳng bao lâu nữa là có thể tiếp tục tu luyện.

Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao đều lấy làm ngạc nhiên trước tốc độ tu hành của ta. 
Họ nói mỗi lần gặp ta đều có cảm giác như đang nhìn một người khác. 
Tự lúc nào, ta đã bước vào trung kỳ Nguyên Anh.

Lăng Chi Triệt cũng tu hành rất chăm chỉ. 
Cuối cùng thì, hắn cũng sắp đột phá Nguyên Anh kỳ. 
Tiêu Hành không thể làm hộ pháp cho hắn, đành nhờ Chưởng môn ra mặt.
Việc kết đan của Chi Triệt thuận lợi hơn ta nhiều, chỉ mất một đêm là hoàn tất.

Từ sau khi Lăng Chi Triệt kết đan, Chưởng môn bắt đầu giao cho hắn xử lý một số việc trong môn phái. 
Hắn thường xuyên xuống núi, việc gì cũng làm rất tốt, được khen ngợi không ngớt. 
Nhưng cũng vì bận rộn hơn nên ta lại càng ít có cơ hội gặp hắn.

Ta tự an ủi mình, như vậy cũng tốt, chi bằng cứ không gặp nữa thì hơn.

Lại một mùa xuân nữa đến, thân thể Tiêu Hành cuối cùng cũng đã hồi phục, có thể tiếp tục tu luyện. Tất cả chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm. 

Lăng Chi Triệt cũng trở về từ dưới núi, sư phụ và ba đệ tử, bốn thầy trò cuối cùng cũng tụ họp đủ vào đúng ngày Lập Xuân.

Qua ngày hôm ấy, Tiêu Hành sẽ phải lĩnh nốt hình phạt cuối cùng: bế quan suy ngẫm trên Giang Tâm Đảo trong mười năm.

Khi Tiêu Hành đang trò chuyện với Lăng Chi Triệt về những trải nghiệm dưới núi, ta khẽ bước đến bên Nguyên Thư Dao, thử dò hỏi:
“Thư Dao, sau khi sư phụ đến Giang Tâm đảo, muội có muốn đến ở cùng ta không? 
Tuy viện ta đơn sơ hẻo lánh, nhưng chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, còn hơn để muội một mình ở lại sư môn lẻ loi.”

Nguyên Thư Dao nhìn ta, khẽ mỉm cười, rồi rụt người nép vào lòng ta, thì thầm nói nhỏ:
“Sư tỷ, cảm ơn tỷ, nhưng muội đã quyết rồi, muội muốn cùng Tiêu lang đến Giang Tâm đảo.”

Giang Tâm đảo hoang vắng lạnh lẽo, đâu phải nơi mà một tu sĩ Trúc Cơ như muội ấy có thể ở lâu. 
Ta vừa định mở miệng khuyên ngăn, nhưng Nguyên Thư Dao đã ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt kiên định, như thể không cho ta bất kỳ cơ hội nào để phản bác.

“Sư tỷ, muội biết tỷ là vì lo cho muội. 
Mười năm với tỷ, có lẽ chỉ như chớp mắt, nhưng với muội, nếu không được thấy Tiêu lang, thì từng khắc trôi qua đều khó mà chịu đựng nổi.”

Ta cứng họng, lúc đó liền bừng tỉnh.

Thì ra, trong nguyên tác, vì sao nàng có thể cắn răng luyện hóa lượng linh khí khổng lồ như vậy, có thể chịu đựng cơn đau như xé nát gân cốt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã đột phá đến Đại Thừa kỳ.
Có lẽ, chỉ là để cầu một lần thoát thai hoán cốt, đi cứu lấy Tiêu lang của nàng.
Có thể đối mặt với Ma Tôn và hàng vạn ma tu mà sắc mặt không đổi, mười ngày c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng, cho đến khi kẻ cuối cùng ngã xuống dưới tay nàng, chuyện đó, e rằng không chỉ vì hào quang nữ chính, mà còn bởi một tấm chân tình khắc cốt ghi tâm, nàng dành trọn cho Tiêu Hành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện