Fuu và Torune không cần trao đổi ánh mắt. Chúng lao lên cùng lúc – một kẻ tấn công trực diện, một kẻ vòng sang mé trái. Bộ pháp như bóng, sát chiêu không báo trước.
Torune là người mở màn – hắn lao tới như một cơn bão độc.
Hai tay đẫm chakra xám đen, vung ra theo nhịp đòn thể thuật cận chiến. Naruto lùi nửa bước, nghiêng người tránh một đòn quét ngang, rồi vung Yamato lên chặn đòn chém thứ hai. Lưỡi kiếm đỡ lấy tay Torune – xì xì xì! – lớp chakra ăn mòn bắt đầu bốc khói.
“Độc tế bào…” – Naruto nghĩ thầm – “Chạm trúng là tiêu.”
Không để chậm, Naruto kết ấn tay trái:
Fūton – Kazekiri no Jutsu! (Phong Độn – Phong Thiết Trảm)
Một lưỡi gió sắc bén xé ngang mặt đất – buộc Torune phải nhảy bật lùi, tránh né. Nhưng đó là lúc Fuu đã áp sát từ phía sau.
Ngay lúc ấy, Fuu đã áp sát từ bên trái. Hắn kết ấn một tay cực nhanh:
“Shintenshin no Jutsu! (Tâm Chuyển Chi Thuật)”
Luồng ý thức của hắn phóng ra như mũi tên ý niệm – định xâm nhập tâm trí Naruto.
Nhưng – ầm! Một áp lực không tên mạnh mẽ đánh thẳng vào luồng chakra của Fuu – đẩy thẳng tinh thần Fuu trở về bản thể. Mắt hắn trợn ngược, mũi rỉ máu.
“Chú ý tình huống, Naruto, đừng để chúng đánh lén” – Vergil nói.
Naruto chuyển sang thế công.
“Tajū Kage Bunshin no Jutsu! (Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật)”
Mười phân thân xuất hiện, chia thành hình cánh quạt, vây lấy hai đối thủ.
Torune đập tay xuống đất:
Kai! – Chakra phản hồi, làm tiêu biến ba phân thân gần nhất. Nhưng từ góc mù bên trái, bản thể Naruto đã áp sát, vung kiếm chém xéo vai hắn.
Torune né được, nhưng một phần áo đã bị rách – cánh tay bắt đầu rỉ máu.
“Thằng nhóc này nhanh thật.” – Torune lùi lại.
Lúc này, Fuu bật người dậy, lại thi triển nhẫn thuật:
Shintenshin: Kakuremi! (Tâm Chuyển: Ẩn Thể Chi Thuật)
Hắn phóng chakra xung quanh như màn nhiễu xạ, khiến hình ảnh bản thân mờ đi – không thể định vị bằng mắt thường.
Naruto phản ứng, nhưng hình ảnh Fuu lúc ẩn lúc hiện – chỉ thấy sát khí không thấy người.
“Hắn đang chờ khoảnh khắc ngươi bất cẩn…” – Vergil nói trong tâm trí. “Giữ tĩnh. Dùng giác quan – không dùng mắt.”
Naruto nhắm mắt. Tập trung toàn bộ cảm giác… rồi đột ngột xoay người.
Tách!
Lưỡi kiếm vung ngang – trúng cổ tay Fuu vừa hiện ra định kết ấn.
Máu bắn thành đường cong trong không trung. Cánh tay phải của Fuu văng khỏi thân thể, rơi xuống nền đá. Hắn quỳ một gối, mắt mở to vì đau đớn, miệng gào thét trong tuyệt vọng.
Torune hét lên, lao tới định đỡ bạn mình — nhưng ngay lập tức, Naruto đã áp sát như một cơn lốc, vung kiếm ngược tay chém xuống chân hắn, ép phải lùi. Trong giây phút ấy, cậu kết ấn:
Fūton – Daitoppa! (Phong Độn – Đại Đột Phá)
Một luồng gió cực mạnh nổ tung giữa không trung, hất cả hai tên Root văng ngược vào tường. Cả hai ho khan, người bê bết máu.
Naruto bước đến chậm rãi, giọng nói lạnh lẽo:
“Đủ rồi. Các ngươi đầu hàng đi, Hokage-sama sẽ có sự khoan hồng.”
Fuu khạc ra máu, nghiêng đầu nhìn Danzo vẫn đang tháo phong ấn ở phía sau — gần xong rồi. Chỉ cần thêm thời gian. Chỉ cần… thêm một phút.
Torune nhoài người, bàn tay nhuốm độc bấu vào đá để đứng dậy, đôi mắt vô hồn như bị thôi miên:
“Bọn ta không được phép đầu hàng… vì ta là công cụ.”
Fuu cười, nụ cười đầy châm chọc, máu chảy từ khóe miệng:
“Nếu là ngươi… ngươi sẽ chiến đấu vì điều gì? Một làng đã bỏ rơi ngươi? Một niềm tin bị phản bội?”
Naruto cười lạnh:
“Ta chiến đấu vì chính ta! Vì những người thân và bạn bè của ta!”
Cậu giơ kiếm lên – ánh mắt lạnh lẽo.
“Các ngươi đã làm ra sự lựa chọn. Vậy thì chết đi!”
Nhưng chính lúc đó — Fuu và Torune cùng gào lên, cả hai đều móc kunai chĩa thẳng vào tim mình.
“Chúng ta là ninja Root. Danzo-sama… vĩnh biệt.”
BÙMMM!
Hai vụ nổ liên hoàn rung chuyển cả kết giới. Đất đá vỡ tung, Naruto giật mình lùi lại, nhưng sức ép đã hất cậu ngã bật ra sau.
Khi bụi tan đi — chỉ còn hai thân xác không toàn vẹn, nằm sóng đôi.
“Chết tiệt! Bọn chúng tự sát để câu giờ.”
Naruto nhìn qua Danzo, quả nhiên lão đã tháo hết phong ấn. Và trước sự kinh hãi của mọi người, Danzo đã giơ ra tay phải của mình - Một cánh tay chứa mười con mắt Sharingan đang mở lớn, nhìn về mười hướng khác nhau. Ánh sáng của chúng vừa mê hoặc, vừa dị dạng. Một hình ảnh không nên tồn tại.
Bên ngoài kết giới, Tsunade, Jiraiya, Kakashi, Gai, Asuma, Kurenai cùng nhiều Jonin cấp cao chứng kiến tất cả qua lớp lửa đỏ. Mọi ánh mắt đều lạnh toát.
“Trời ơi…” – Kurenai che miệng lùi lại nửa bước.
“Lão ta đã… cấy Sharingan?” – Asuma hoảng hốt, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Đây là… một tội ác quỷ dị hơn bất kỳ thứ gì Orochimaru từng làm.” – Kakashi lặng người.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi trước cảnh tượng này.
Khi cánh tay phải của Danzo để lộ hoàn toàn, với lớp da xám nhạt lốm đốm vằn rễ, cùng mười con mắt Sharingan khẽ mở từng cái một — Tsunade lập tức biến sắc.
Đôi mắt nàng mở to, giọng trầm xuống như bị bóp nghẹt:
“Không thể… Lớp da, mạch chakra… Đó là tế bào của ông nội ta…”
Jiraiya đứng cạnh nàng, cau mày:
“Hắn dùng tế bào của Đệ Nhất… để dung hợp với Sharingan? Danzo điên rồi… Hắn đã vượt xa giới hạn của đạo đức.”
Tsunade nắm chặt tay, môi mím đến bật máu.
“Đây không chỉ là phản bội làng… Đây là sự báng bổ với cả tộc Senju.”
Và ở bên trong, Naruto cất tiếng.
“Là ngươi… phải không? Ngươi là người đã ngăn cản việc cha mẹ ta được cứu đúng lúc. Ngươi là người ra lệnh không hỗ trợ họ. Ngươi để mẹ của ta – một jinchūriki sắp sinh – bị bỏ mặc. Chính ngươi… là kẻ góp phần vào cái chết của cha mẹ ta.”
Danzo không né tránh, không phủ nhận.
“Đúng vậy. Namikaze Minato… là thằng ngốc đặt tình cảm lên trên đại cục. Kushina… là một jinchūriki quá nguy hiểm. Đáng lẽ một vũ khí mạnh mẽ như vậy, phải được kiểm soát, phải được huấn luyện và thuần hóa. Nhưng cha ngươi không làm vậy. Bọn hắn sinh ra nghiệt chủng - là ngươi! Nếu như hắn không biết sử dụng vũ khí đó thì để ta! Vậy là chỉ khi bọn hắn chết, làng Lá… mới mạnh hơn.”
Trái tim Naruto như đông cứng.
“Và ngươi chỉ là một con rối của ta. Một vũ khí dự phòng. Với ta, ngươi là một đứa con vô nghĩa… của hai kẻ đã hy sinh vô ích.”
Mọi ánh mắt ngoài kết giới quay sang Tsunade.
“Naruto… là con trai của Minato-sama…?!”
Shikaku thở dài, trả lời thay cho Tsunade:
“Đúng vậy, Naruto chính là con trai của Hokage Đệ Tứ…”
Danzo đã tiết lộ tất cả, không giữ lại gì hết. Bởi vì hiện tại giữ lại cũng không để làm gì.
Naruto thét lớn, cậu bật khỏi mặt đất, lao đến Danzo như một vũ khí hình người.
“Danzo! Ngươi phải chết!”
Yamato chém thẳng từ bả vai đến hông Danzo – máu bắn tung tóe, cơ thể già nua đổ sập xuống nền đá cháy khét.
Một nhát chém – kết liễu.
Khi Naruto còn đang thở dốc, tim đập dồn dập, thì… từ phía sau – một giọng nói vang lên:
“Cảm xúc… không thay đổi được kết cục. Chỉ kẻ kiểm soát được thực tại… mới tồn tại sau cùng.”
Danzo – nguyên vẹn – bước ra khỏi bóng tối. Vết thương biến mất. Cơ thể không hề hấn gì. Cánh tay đầy Sharingan vẫn còn, vẫn mở trừng trừng.
Naruto quay lại – ánh mắt không còn tin nổi vào những gì mình thấy.
Bên ngoài, hai người vừa mới đến đã chứng kiến cảnh tượng đó:
Sasuke – vừa tới cùng Sakura, cả hai vừa vặn nhìn thấy cảnh vừa rồi, ánh mắt Sasuke run rẩy.
“Không thể nào… Không thể nào…! Izanagi! Lão già kia sao lại sử dụng được Izanagi?!”
Sasuke thì thầm trong sự khiếp sợ vô cùng. Sakura nhìn cậu, hoảng hốt:
“Sasuke-kun vừa nói gì… Izanagi là gì?!”
Sasuke cắn răng:
“Là một cấm thuật của tộc Uchiha. Khi dùng nó… kẻ thi triển có thể biến cái chết thành ảo ảnh. Chết… nhưng không chết. Bị giết… nhưng chưa từng bị giết. Lão già Danzo kia đã biến một phần cơ thể mình thành một khối thịt chứa mười con mắt Sharingan, vậy có nghĩa là… Hắn có thể sống lại tới mười lần! Miễn là còn Sharingan… hắn có thể viết lại thực tại theo ý mình.”
Naruto nghe được Sasuke nói bên ngoài kết giới, cười khẩy
“Hóa ra cũng chỉ là một kẻ sợ chết. Lão không khác gì Orochimaru, thậm chí còn hèn nhát, tệ hơn cả hắn. Nếu lão thích viết lại thực tại đến vậy… thì để ta… giúp lão một tay bằng thanh kiếm này!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Izanagi quả thực là một cục xương khó nhai, Naruto đang điên cuồng suy nghĩ đối sách trong đầu. Đột nhiên, ánh mắt cậu lia nhanh qua cánh tay phải của Danzo – lúc này đang thả xuống theo dáng đi nhàn nhã. Chỉ một thoáng, ánh mắt Naruto lóe lên. Một trong số những con mắt Sharingan trên tay phải... đã nhắm lại.
“...!”
Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu.
“Chẳng lẽ… mỗi lần tái sinh, là đánh đổi bằng một Sharingan…”
Không chần chừ, Naruto lao lên.
“Xem chiêu!”
Rasenrengan!
Hai quả Rasengan xuất hiện trong hai tay, cậu lướt đến nhanh như chớp, đâm vào ngực Danzo. Lão già kinh ngạc không kịp phản ứng.
ẦMMMMM!!!
Cơ thể Danzo bị xé tung lần thứ hai. Bắn văng ra xa, đập vào vách đá kết giới, máu đổ thành dòng.
Naruto nheo mắt nhìn kỹ khối thi thể kia.
Mười giây trôi qua…
Từ đống đá vụn, Danzo lại bước ra. Bình thản. Không thương tích. Không lời giải thích.
Naruto không thốt lên. Chỉ lùi nửa bước… nhìn xuống cánh tay hắn.
Lại một con mắt Sharingan khác... khép lại.
Naruto trong lòng hô thầm một tiếng:
“Quả nhiên…”
Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi cậu — nhưng không phải vì vui mừng, mà vì… cậu đã hiểu cách để giết Danzo thật sự.
“Ngươi khá lắm…” – Danzo chậm rãi nói. “Nhưng giết ta lần thứ ba… sẽ không dễ như hai lần trước.”
Lão kết ấn:
Fūton – Shinkū Renpa! (Phong Độn – Chân Không Liên Phá)
Từ miệng lão, một loạt lưỡi gió sắc bén bắn ra như vô số lưỡi dao vô hình. Chúng lao đến với tốc độ xé gió, cuốn theo tro bụi và khí áp ép chặt Naruto vào thế phòng thủ. Cậu bật lui, lăn tròn tránh sát đòn, rồi dùng kiếm chém chéo ngang, phá vỡ quỹ đạo một luồng gió đang nhắm thẳng cổ mình.
Bùmmm! – Mặt đất sau lưng nổ tung, để lại một vết rạch sâu gần nửa mét. Một nhát ấy, nếu trúng, có thể đã chém nửa người Naruto ra làm hai.
“Chỉ cần ngươi không chạm được ta lần thứ ba, Izanagi sẽ là vô địch.” – Danzo gằn giọng
Sau hai lần tái sinh, Danzo bắt đầu di chuyển khôn ngoan hơn, không còn lao vào trực diện mà liên tục dùng Shinkūgyoku (Chân Không Ngọc) để giữ khoảng cách, khiến Naruto không thể áp sát. Lão vận dụng địa hình hẹp trong Tứ Tử Viêm Trận, ẩn thân sau các cột kết giới và đánh du kích bằng đòn gió áp suất cao.
Naruto hiểu mình không thể cứ tiếp tục áp sát bằng nhẫn thuật thông thường – cậu cần một đòn khiến đối phương không kịp phản ứng.
Tay phải giữ chặt Yamato. Một làn sóng chakra sắc bén tỏa ra quanh kiếm. Lần đầu tiên trong trận chiến, cậu không lao đến… mà đứng yên.
Danzo cau mày:
“Sao không đến?”
Naruto hạ thấp người, rút kiếm khỏi vỏ trong nháy mắt – không chém vào người… mà vào không khí.
“Judgement Cut!”
Không gian quanh Danzo bỗng rạn nứt, như bị vỡ bằng mắt thường. Những nhát chém vô hình xuất hiện xung quanh lão – nhanh đến mức không thể định hình quỹ đạo.
Phập! Phập! Phập!
Ba đường cắt xé toạc vai, ngực và bụng Danzo cùng lúc. Máu chưa kịp bắn ra thì cơ thể lão đã gục, quỳ sụp, run rẩy.
Một con mắt Sharingan khép lại – lần thứ ba.
Danzo tái sinh trong cơn sợ hãi. Máu từ lần trước còn chưa phai trên nền đá, thì lão đã vận toàn lực thi triển Shikoku Fūin (Tứ Hắc Phong Ấn), đặt trận pháp làm chậm chuyển động của Naruto.
“Ngươi giỏi áp sát? Để xem khi ngươi không thể nhúc nhích thì còn làm được gì!”
Naruto cảm thấy chân mình như bị dính vào đá. Một luồng chakra đen trói buộc quanh gối và bụng dưới. Nhưng cậu không hoảng.
Hai tay kết ấn
Fūton – Kazekiri no Jutsu! (Phong Độn – Phong Thiết Trảm)
Đồng thời…
Katon: Gōkakyū no Jutsu (Hỏa Thuật: Hào hỏa cầu thuật)
Một lưỡi gió sắc và một quả cầu lửa phóng ra, xoắn vào nhau giữa không trung, tạo thành một cột xoáy phong-hỏa hợp nhất.
Nó lao đến Danzo nhanh như cắt.
Danzo vội vàng chạy trốn, nhưng quá muộn. Luồng chakra xoáy xuyên phá lớp chắn, cắt rách toàn bộ phần bụng và vai phải, sau đó đốt cháy cơ thể lão thành tro tàn.
Lần thứ tư.
Một con mắt nữa khép lại.
Không còn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, Danzo lúc này đã hiểu: Naruto không phải là một thằng nhóc dễ hạ gục. Bốn mạng đã mất, và số mắt Sharingan trên tay chỉ còn sáu.
“Nếu tiếp tục giữ lại quân bài mạnh nhất, ta sẽ chết trước khi kịp dùng đến.” – Danzo lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sâu, bàn tay khẽ chạm vào miếng ấn thứ hai giấu trong tay áo.
Lão búng máu lên không trung, kết ấn chớp nhoáng:
Fūinjutsu – Genkaku Rensa! (Phong Ấn Thuật – Ảo Ảnh Liên Tỏa)
Một trường ảo thuật từ chakra Senju kết hợp Uchiha tỏa ra từ mắt lão. Naruto nhìn thấy bốn Danzo đứng ở bốn hướng, tất cả đều chuẩn bị lao tới, tất cả đều thật.
Cùng lúc ấy, một thanh kiếm xuất hiện trên tay Danzo thật – chuẩn bị đâm xuyên tim Naruto từ góc khuất phía sau lưng.
Naruto thoáng chần chừ. Ánh mắt không kịp phân biệt thật – giả. Tất cả đều có khí tức, đều có sát khí.
Nhưng… chính vào giây phút ấy, một dòng máu nhỏ từ vai chảy xuống cổ, báo hiệu — đã bị trúng đòn.
Danzo thật đã đâm xuyên qua vai trái từ phía sau!
“Ngươi phân tâm quá lâu.” – Danzo gằn giọng.
Naruto nghiến răng, cơn đau xé vai khiến cậu loạng choạng đi một nhịp. Nhưng cậu không lùi, mà nắm chặt lấy thanh kiếm đang ghim qua người mình — giữ nó lại.
“Có thể ta phân tâm hơi lâu…” – Naruto lẩm bẩm, máu tuôn đỏ cả bàn tay. “…nhưng ta sẽ không cho phép một kẻ như ngươi sống sót thêm giây nào nữa!”
Cậu kết ấn:
Tajū Kage Bunshin no Jutsu! (Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật)
Một phân thân xuất hiện ngay sau lưng Danzo, đấm thẳng vào bụng lão, đánh bật ra khỏi vai cậu.
Bản thể Naruto lộn người giữa không trung, tay lại nắm chặt Yamato, chakra cuộn trào:
“Judgement Cut!”
Những nhát chém không gian lại xé tan Danzo lần thứ năm, thổi tung nửa người lão lên cao, hóa thành tro giữa ngọn lửa của kết giới.
Naruto quỳ một gối, thở dốc. Máu vẫn rỉ từ vai trái.
Lúc này, ở bên ngoài, Hinata và Ino vừa mới kịp đến bên ngoài kết giới. Cảnh tượng Naruto quỵ xuống vì bị thương như một mũi dao đâm thẳng vào tim họ.
“Naruto!!” – Hinata hét lên, đôi mắt Bạch Nhãn như vỡ nát.
“Cậu ấy bị thương!! Mình phải vào! Mình phải cứu cậu ấy!!” – Ino gần như phát điên, lao lên như muốn phá vỡ kết giới bằng tay không.
Nhưng hai bàn tay vững chãi chặn lại họ.
Hiashi, tộc trưởng Hyūga, siết lấy vai Hinata. Inoichi, tộc trưởng Yamanaka, giữ chặt cổ tay con gái mình.
“Không được. Cả hai đứa… không đủ mạnh để bước vào nơi đó.”
Hinata quay phắt sang cha mình, giọng nghẹn:
“Nhưng nếu cứ đứng đây nhìn cậu ấy bị thương… con sẽ hối hận cả đời!”
Ino vùng vẫy, mắt đỏ hoe:
“Naruto đã cứu cả làng này không biết bao lần… mà con lại bất lực nhìn cậu ấy gục xuống sao?!”
Hiashi lặng thinh. Inoichi chỉ nói một câu:
“Vậy thì… hãy mạnh lên. Mạnh đến mức không ai ngăn nổi con nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, trong tim Hinata và Ino, một suy nghĩ bật lên:
“Mình không muốn là người đứng sau gọi tên cậu ấy trong vô vọng nữa. Mình phải mạnh lên… để không bao giờ phải nhìn thấy cậu ấy đổ máu mà chỉ biết khóc.”
Phân thân Naruto tan biến. Bàn tay cậu run nhè nhẹ.
“Cánh tay này… tê cứng rồi. Một đòn nữa như vậy… chắc gãy.”
Nhưng… cậu không muốn chịu thua. Trong mắt Naruto, còn năm mắt nữa đang mở trên cánh tay Danzo.
“Chỉ cần… thêm năm lần. Dù có phải bò... ta cũng sẽ kéo ngươi xuống tận đáy địa ngục! Danzo!”
Sau lần hồi sinh thứ năm, cả hai bên đều rách nát. Naruto với vết thương ở vai trái, thở dốc, áo choàng cháy sém, chakra đã yếu đi rõ rệt. Danzo thì chỉ còn năm con mắt Sharingan mở.
Lão chuyển sang chiến đấu như một con thú bị dồn vào đường cùng. Lão dùng tốc độ, phản xạ, vũ khí cận chiến, chakra bẫy, thậm chí cả độc dược.
Naruto – đã gần như không còn chakra, phải dựa hoàn toàn vào kinh nghiệm, thể thuật và ý chí sinh tồn.
Lần thứ sáu: Naruto dùng phản xạ bản năng, kết ấn chỉ bằng tay phải, tung một Kazekiri (Phong Thiết Trảm) cắt phăng nửa thân Danzo khi lão đang lao tới bằng kiếm chakra.
Lần thứ bảy: Naruto dùng phân thân đánh lạc hướng, còn bản thể trườn sát mặt đất, đâm kiếm Yamato xuyên thẳng bụng lão — một nhát dứt khoát.
Lần thứ tám: Danzo cố dùng ấn kết giới để phong tỏa chuyển động, nhưng Naruto bật cao, lộn ngược người, rồi nén hết chakra còn sót vào Rasengan thuần túy, nổ tung đầu vai của lão.
Lần thứ chín: Naruto sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn thừa cơ Danzo mất thăng bằng, sử dụng thêm một lần Judgement Cut, chém nát đầu lão.
Chín con mắt… đã khép lại.
Khi Danzo xuất hiện lần thứ mười, Naruto đã gần như gục xuống vì kiệt lực.
“Ngươi nghĩ ta đã dốc hết bài?” – Danzo bật cười khàn khàn.
Tuy nhiên, thay vì lao tới, Danzo bắt đầu kết ấn khác thường.
Lão đưa tay lên hốc mắt phải, nơi một con mắt đặc biệt vừa mới mở ra — không phải Sharingan bình thường, mà có hoa văn hình một chiếc Shuriken.
Mắt phải của Shisui Uchiha.
“Còn một quân cờ cuối: Biệt Thiên Thần. Chỉ cần một ánh nhìn… ta có thể khiến ngươi quỳ xuống, suốt đời trung thành với ta.”
Từ bên ngoài kết giới, Sasuke gào lên:
“Naruto!! Không được nhìn vào mắt hắn!! Đó là ảo thuật của Shisui! Là ảo thuật mạnh nhất tộc Uchiha!!”
Nhưng đã quá muộn — mắt Shisui đã mở hoàn toàn, chakra xoáy dữ dội như hố đen muốn cuốn lấy linh hồn Naruto.
Thế nhưng…
Naruto cũng hành động.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nén toàn bộ chakra còn sót lại, bứt khỏi mặt đất, xoay người giữa không trung như một lưỡi dao sống:
Rasengan!
Quả cầu xoáy khổng lồ đập thẳng vào mặt Danzo, đánh bật lão ra xa như một xác rối rách nát. Máu phun đầy không trung, mắt phải chưa kịp thi triển đã bị nghiền nát.
“Ngươi có thể tẩy não bất kỳ ai…” – Naruto thở dốc, tay chảy máu – “…nhưng không bao giờ điều khiển được một kẻ… không chịu cúi đầu.”
Danzo gào lên trong đau đớn, toàn bộ khuôn mặt phải biến dạng, và đương nhiên, Biệt Thiên Thần không được sử dụng, mà lão buộc phải sử dụng Izanagi một lần cuối cùng.
Danzo đã chết mười một lần, và giờ đây trên người lão không còn Sharingan. Lão đã không còn đường lui.
Nhưng Naruto cũng đã không còn gì để chiến đấu.
Toàn thân cậu rỉ máu, tay run, gối khuỵu. Chakra đã cạn đến giọt cuối. Đôi mắt mở trừng nhưng nhòe đi vì mờ.
Danzo nhận ra điều đó. Và lão cười.
Một tiếng cười điên dại, méo mó, đầy tuyệt vọng của một kẻ sống bằng âm mưu và chết vì ánh sáng.
“Cuối cùng… cũng là ta chiến thắng…”
Lão nhặt lên một thanh đoản kiếm rơi bên cạnh, bước từng bước đến trước mặt Naruto.
“Không ai cản được tao. Không ai…”
Bên ngoài kết giới… Tsunade cố gắng đấm vỡ kết giới nhưng không được.
“Phá kết giới! Mở nó ra!! NARUTO ĐANG MỘT MÌNH TRONG ĐÓ!!”
Jiraiya kết ấn, dùng hết những gì có thể.
Kakashi dùng Raikiri.
Asuma, Gai, Kurenai, các Jonin cùng nhau đánh lên thành kết giới.
Nhưng Tứ Tử Viêm Trận không hề lung lay.
Tất cả chỉ có thể chứng kiến trong vô vọng.
Hinata, Ino đứng gần đó, nước mắt chảy dài. Hai cô gái không thể hét nữa — cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi.
Danzo đứng trước mặt Naruto, giơ kiếm.
Chỉ một cú chém nữa…
Toàn bộ Konoha sẽ không còn người thừa kế mang dòng máu của Minato.
Naruto, đôi mắt mờ, nhắm mắt lại, dường như chấp nhận số phận.
Tinh thần cậu trôi lơ lửng trong bóng đêm vô tận.
Khi thanh kiếm trong tay Danzo giơ lên, ánh sáng cuối cùng trong mắt Naruto nhòe đi... Thế giới vật chất rút khỏi cậu như sợi chỉ bị kéo ngược, và ý thức Naruto rơi xuống một vực sâu vô hình.
Trong giây phút ấy – tinh thần Naruto trôi lơ lửng vào không gian phong ấn.
Không còn tiếng ồn. Không còn chiến trường.
Chỉ là căn phòng trống trải, âm u, nơi trung tâm là cánh cổng sắt khổng lồ, phong ấn Cửu Vĩ bên trong.
Hàm răng nanh lởm chởm. Đôi mắt đỏ rực hiện ra sau song chắn sắt, nhìn chòng chọc vào Naruto như một kẻ đi săn nhìn thấy con mồi đã kiệt sức.
“Cuối cùng… ngươi cũng tới.”
“Ngươi tưởng rằng ngươi có thể đánh bại Danzo mà không cần ta sao? Ngươi đã tự cao. Ngươi đã tưởng mình mạnh hơn cái định mệnh đã được định sẵn.”
Naruto quỳ một gối, đầu cúi gằm, hơi thở như lưỡi gươm cùn đã gãy.
“Ngươi đã cố chối bỏ ta…” – Cửu Vĩ khẽ cười lạnh – “…vậy nên ta đã thu hồi toàn bộ chakra của mình.”
“Ta muốn xem… ngươi có thể đi được bao xa mà không có ta.”
Naruto ngẩng đầu. Mắt cậu rỗng, vô hồn. Sự mỏi mệt tràn qua từng sợi thần kinh.
“Ngươi đang hấp hối.” – Cửu Vĩ khẽ nhếch mép – “Mở phong ấn ra. Cho ta tự do. Đổi lại, ta sẽ tiêu diệt Danzo ngay lập tức.”
Một chuỗi xiềng khóa chặt phong ấn lóe sáng. Giữa trung tâm cánh cổng là ổ khóa chính – mạch ấn nối giữa thân thể và tâm trí.
Naruto chậm rãi đứng dậy. Tay phải run rẩy vươn ra.
“Ta chỉ cần… kết thúc hắn…” – giọng nói gần như thì thầm – “…chỉ cần có đủ sức để chém một lần cuối…”
Từng bước, Naruto tiến về ổ khóa.
Khoảng cách giữa tay cậu và phong ấn chỉ còn chưa đến một gang.
Ở bên cạnh, Vergil đứng im lặng, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cậu thiếu niên tóc vàng. Vergil không can thiệp, cũng không ngăn cản hay cổ vũ. Chỉ quan sát – bởi vì anh đang chờ xem liệu đệ tử của mình có vượt qua được cám dỗ này hay không.
Khi ngón tay Naruto gần như chạm vào phong ấn…
Tại một nơi xa xăm… sâu tận đáy tâm linh — nơi một thác nước yên tĩnh nằm giữa rừng cây, ánh nắng chiều rọi xiên qua tán lá.
Dưới chân thác, từng làn nước lấp lánh chảy. Bầu không gian yên bình như chưa từng tồn tại bóng tối.
Và… một bóng người xuất hiện. Người đó… đứng quay lưng lại. Mái tóc màu vàng kim được chải vuốt gọn gàng. Người này mặc áo choàng trắng viền lửa đỏ nhạt.
Gió thổi tung gấu áo, lộ ra ba chữ:
"Hokage Đệ Tứ"
Anh ta dường như cảm nhận được gì, rốt cục cũng mở mắt.
Ánh mắt ấy không nói một lời, nhưng… toả ra một tia sáng chạm đến tận lõi ý thức của Naruto, khiến từng bước chân của cậu khựng lại.
Một thoáng thôi — như ánh chớp.
Anh biến mất… thành một vệt sáng vàng, cuộn lên trời rồi phản chiếu lại trong con ngươi của Naruto.
Khoảng cách giữa tay Naruto và ổ khóa chỉ còn chưa tới một tấc.
Cửu Vĩ nín thở, kiên nhẫn chờ đợi.
Naruto nhắm mắt, ngón tay chuẩn bị chạm vào khe ổ khóa — chỉ một cái chạm nữa thôi, là tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy… Một bàn tay khác nắm lấy cổ tay cậu.
Không thô bạo hay vội vàng, nó chỉ là một cái nắm tay — vừa đủ để dừng mọi chuyển động.
Naruto mở choàng mắt.
Trước mặt cậu — là một người đàn ông tóc vàng rực dưới ánh sáng của phong ấn, áo choàng trắng, viền lửa đỏ đuôi áo lặng lẽ tung bay như đang cháy trong gió.
Người ấy không cần giới thiệu.
Naruto biết rõ là ai.
Và rồi…
Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, đầy cảm xúc:
“Naruto, dừng lại.”
Torune là người mở màn – hắn lao tới như một cơn bão độc.
Hai tay đẫm chakra xám đen, vung ra theo nhịp đòn thể thuật cận chiến. Naruto lùi nửa bước, nghiêng người tránh một đòn quét ngang, rồi vung Yamato lên chặn đòn chém thứ hai. Lưỡi kiếm đỡ lấy tay Torune – xì xì xì! – lớp chakra ăn mòn bắt đầu bốc khói.
“Độc tế bào…” – Naruto nghĩ thầm – “Chạm trúng là tiêu.”
Không để chậm, Naruto kết ấn tay trái:
Fūton – Kazekiri no Jutsu! (Phong Độn – Phong Thiết Trảm)
Một lưỡi gió sắc bén xé ngang mặt đất – buộc Torune phải nhảy bật lùi, tránh né. Nhưng đó là lúc Fuu đã áp sát từ phía sau.
Ngay lúc ấy, Fuu đã áp sát từ bên trái. Hắn kết ấn một tay cực nhanh:
“Shintenshin no Jutsu! (Tâm Chuyển Chi Thuật)”
Luồng ý thức của hắn phóng ra như mũi tên ý niệm – định xâm nhập tâm trí Naruto.
Nhưng – ầm! Một áp lực không tên mạnh mẽ đánh thẳng vào luồng chakra của Fuu – đẩy thẳng tinh thần Fuu trở về bản thể. Mắt hắn trợn ngược, mũi rỉ máu.
“Chú ý tình huống, Naruto, đừng để chúng đánh lén” – Vergil nói.
Naruto chuyển sang thế công.
“Tajū Kage Bunshin no Jutsu! (Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật)”
Mười phân thân xuất hiện, chia thành hình cánh quạt, vây lấy hai đối thủ.
Torune đập tay xuống đất:
Kai! – Chakra phản hồi, làm tiêu biến ba phân thân gần nhất. Nhưng từ góc mù bên trái, bản thể Naruto đã áp sát, vung kiếm chém xéo vai hắn.
Torune né được, nhưng một phần áo đã bị rách – cánh tay bắt đầu rỉ máu.
“Thằng nhóc này nhanh thật.” – Torune lùi lại.
Lúc này, Fuu bật người dậy, lại thi triển nhẫn thuật:
Shintenshin: Kakuremi! (Tâm Chuyển: Ẩn Thể Chi Thuật)
Hắn phóng chakra xung quanh như màn nhiễu xạ, khiến hình ảnh bản thân mờ đi – không thể định vị bằng mắt thường.
Naruto phản ứng, nhưng hình ảnh Fuu lúc ẩn lúc hiện – chỉ thấy sát khí không thấy người.
“Hắn đang chờ khoảnh khắc ngươi bất cẩn…” – Vergil nói trong tâm trí. “Giữ tĩnh. Dùng giác quan – không dùng mắt.”
Naruto nhắm mắt. Tập trung toàn bộ cảm giác… rồi đột ngột xoay người.
Tách!
Lưỡi kiếm vung ngang – trúng cổ tay Fuu vừa hiện ra định kết ấn.
Máu bắn thành đường cong trong không trung. Cánh tay phải của Fuu văng khỏi thân thể, rơi xuống nền đá. Hắn quỳ một gối, mắt mở to vì đau đớn, miệng gào thét trong tuyệt vọng.
Torune hét lên, lao tới định đỡ bạn mình — nhưng ngay lập tức, Naruto đã áp sát như một cơn lốc, vung kiếm ngược tay chém xuống chân hắn, ép phải lùi. Trong giây phút ấy, cậu kết ấn:
Fūton – Daitoppa! (Phong Độn – Đại Đột Phá)
Một luồng gió cực mạnh nổ tung giữa không trung, hất cả hai tên Root văng ngược vào tường. Cả hai ho khan, người bê bết máu.
Naruto bước đến chậm rãi, giọng nói lạnh lẽo:
“Đủ rồi. Các ngươi đầu hàng đi, Hokage-sama sẽ có sự khoan hồng.”
Fuu khạc ra máu, nghiêng đầu nhìn Danzo vẫn đang tháo phong ấn ở phía sau — gần xong rồi. Chỉ cần thêm thời gian. Chỉ cần… thêm một phút.
Torune nhoài người, bàn tay nhuốm độc bấu vào đá để đứng dậy, đôi mắt vô hồn như bị thôi miên:
“Bọn ta không được phép đầu hàng… vì ta là công cụ.”
Fuu cười, nụ cười đầy châm chọc, máu chảy từ khóe miệng:
“Nếu là ngươi… ngươi sẽ chiến đấu vì điều gì? Một làng đã bỏ rơi ngươi? Một niềm tin bị phản bội?”
Naruto cười lạnh:
“Ta chiến đấu vì chính ta! Vì những người thân và bạn bè của ta!”
Cậu giơ kiếm lên – ánh mắt lạnh lẽo.
“Các ngươi đã làm ra sự lựa chọn. Vậy thì chết đi!”
Nhưng chính lúc đó — Fuu và Torune cùng gào lên, cả hai đều móc kunai chĩa thẳng vào tim mình.
“Chúng ta là ninja Root. Danzo-sama… vĩnh biệt.”
BÙMMM!
Hai vụ nổ liên hoàn rung chuyển cả kết giới. Đất đá vỡ tung, Naruto giật mình lùi lại, nhưng sức ép đã hất cậu ngã bật ra sau.
Khi bụi tan đi — chỉ còn hai thân xác không toàn vẹn, nằm sóng đôi.
“Chết tiệt! Bọn chúng tự sát để câu giờ.”
Naruto nhìn qua Danzo, quả nhiên lão đã tháo hết phong ấn. Và trước sự kinh hãi của mọi người, Danzo đã giơ ra tay phải của mình - Một cánh tay chứa mười con mắt Sharingan đang mở lớn, nhìn về mười hướng khác nhau. Ánh sáng của chúng vừa mê hoặc, vừa dị dạng. Một hình ảnh không nên tồn tại.
Bên ngoài kết giới, Tsunade, Jiraiya, Kakashi, Gai, Asuma, Kurenai cùng nhiều Jonin cấp cao chứng kiến tất cả qua lớp lửa đỏ. Mọi ánh mắt đều lạnh toát.
“Trời ơi…” – Kurenai che miệng lùi lại nửa bước.
“Lão ta đã… cấy Sharingan?” – Asuma hoảng hốt, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Đây là… một tội ác quỷ dị hơn bất kỳ thứ gì Orochimaru từng làm.” – Kakashi lặng người.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi trước cảnh tượng này.
Khi cánh tay phải của Danzo để lộ hoàn toàn, với lớp da xám nhạt lốm đốm vằn rễ, cùng mười con mắt Sharingan khẽ mở từng cái một — Tsunade lập tức biến sắc.
Đôi mắt nàng mở to, giọng trầm xuống như bị bóp nghẹt:
“Không thể… Lớp da, mạch chakra… Đó là tế bào của ông nội ta…”
Jiraiya đứng cạnh nàng, cau mày:
“Hắn dùng tế bào của Đệ Nhất… để dung hợp với Sharingan? Danzo điên rồi… Hắn đã vượt xa giới hạn của đạo đức.”
Tsunade nắm chặt tay, môi mím đến bật máu.
“Đây không chỉ là phản bội làng… Đây là sự báng bổ với cả tộc Senju.”
Và ở bên trong, Naruto cất tiếng.
“Là ngươi… phải không? Ngươi là người đã ngăn cản việc cha mẹ ta được cứu đúng lúc. Ngươi là người ra lệnh không hỗ trợ họ. Ngươi để mẹ của ta – một jinchūriki sắp sinh – bị bỏ mặc. Chính ngươi… là kẻ góp phần vào cái chết của cha mẹ ta.”
Danzo không né tránh, không phủ nhận.
“Đúng vậy. Namikaze Minato… là thằng ngốc đặt tình cảm lên trên đại cục. Kushina… là một jinchūriki quá nguy hiểm. Đáng lẽ một vũ khí mạnh mẽ như vậy, phải được kiểm soát, phải được huấn luyện và thuần hóa. Nhưng cha ngươi không làm vậy. Bọn hắn sinh ra nghiệt chủng - là ngươi! Nếu như hắn không biết sử dụng vũ khí đó thì để ta! Vậy là chỉ khi bọn hắn chết, làng Lá… mới mạnh hơn.”
Trái tim Naruto như đông cứng.
“Và ngươi chỉ là một con rối của ta. Một vũ khí dự phòng. Với ta, ngươi là một đứa con vô nghĩa… của hai kẻ đã hy sinh vô ích.”
Mọi ánh mắt ngoài kết giới quay sang Tsunade.
“Naruto… là con trai của Minato-sama…?!”
Shikaku thở dài, trả lời thay cho Tsunade:
“Đúng vậy, Naruto chính là con trai của Hokage Đệ Tứ…”
Danzo đã tiết lộ tất cả, không giữ lại gì hết. Bởi vì hiện tại giữ lại cũng không để làm gì.
Naruto thét lớn, cậu bật khỏi mặt đất, lao đến Danzo như một vũ khí hình người.
“Danzo! Ngươi phải chết!”
Yamato chém thẳng từ bả vai đến hông Danzo – máu bắn tung tóe, cơ thể già nua đổ sập xuống nền đá cháy khét.
Một nhát chém – kết liễu.
Khi Naruto còn đang thở dốc, tim đập dồn dập, thì… từ phía sau – một giọng nói vang lên:
“Cảm xúc… không thay đổi được kết cục. Chỉ kẻ kiểm soát được thực tại… mới tồn tại sau cùng.”
Danzo – nguyên vẹn – bước ra khỏi bóng tối. Vết thương biến mất. Cơ thể không hề hấn gì. Cánh tay đầy Sharingan vẫn còn, vẫn mở trừng trừng.
Naruto quay lại – ánh mắt không còn tin nổi vào những gì mình thấy.
Bên ngoài, hai người vừa mới đến đã chứng kiến cảnh tượng đó:
Sasuke – vừa tới cùng Sakura, cả hai vừa vặn nhìn thấy cảnh vừa rồi, ánh mắt Sasuke run rẩy.
“Không thể nào… Không thể nào…! Izanagi! Lão già kia sao lại sử dụng được Izanagi?!”
Sasuke thì thầm trong sự khiếp sợ vô cùng. Sakura nhìn cậu, hoảng hốt:
“Sasuke-kun vừa nói gì… Izanagi là gì?!”
Sasuke cắn răng:
“Là một cấm thuật của tộc Uchiha. Khi dùng nó… kẻ thi triển có thể biến cái chết thành ảo ảnh. Chết… nhưng không chết. Bị giết… nhưng chưa từng bị giết. Lão già Danzo kia đã biến một phần cơ thể mình thành một khối thịt chứa mười con mắt Sharingan, vậy có nghĩa là… Hắn có thể sống lại tới mười lần! Miễn là còn Sharingan… hắn có thể viết lại thực tại theo ý mình.”
Naruto nghe được Sasuke nói bên ngoài kết giới, cười khẩy
“Hóa ra cũng chỉ là một kẻ sợ chết. Lão không khác gì Orochimaru, thậm chí còn hèn nhát, tệ hơn cả hắn. Nếu lão thích viết lại thực tại đến vậy… thì để ta… giúp lão một tay bằng thanh kiếm này!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Izanagi quả thực là một cục xương khó nhai, Naruto đang điên cuồng suy nghĩ đối sách trong đầu. Đột nhiên, ánh mắt cậu lia nhanh qua cánh tay phải của Danzo – lúc này đang thả xuống theo dáng đi nhàn nhã. Chỉ một thoáng, ánh mắt Naruto lóe lên. Một trong số những con mắt Sharingan trên tay phải... đã nhắm lại.
“...!”
Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu.
“Chẳng lẽ… mỗi lần tái sinh, là đánh đổi bằng một Sharingan…”
Không chần chừ, Naruto lao lên.
“Xem chiêu!”
Rasenrengan!
Hai quả Rasengan xuất hiện trong hai tay, cậu lướt đến nhanh như chớp, đâm vào ngực Danzo. Lão già kinh ngạc không kịp phản ứng.
ẦMMMMM!!!
Cơ thể Danzo bị xé tung lần thứ hai. Bắn văng ra xa, đập vào vách đá kết giới, máu đổ thành dòng.
Naruto nheo mắt nhìn kỹ khối thi thể kia.
Mười giây trôi qua…
Từ đống đá vụn, Danzo lại bước ra. Bình thản. Không thương tích. Không lời giải thích.
Naruto không thốt lên. Chỉ lùi nửa bước… nhìn xuống cánh tay hắn.
Lại một con mắt Sharingan khác... khép lại.
Naruto trong lòng hô thầm một tiếng:
“Quả nhiên…”
Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi cậu — nhưng không phải vì vui mừng, mà vì… cậu đã hiểu cách để giết Danzo thật sự.
“Ngươi khá lắm…” – Danzo chậm rãi nói. “Nhưng giết ta lần thứ ba… sẽ không dễ như hai lần trước.”
Lão kết ấn:
Fūton – Shinkū Renpa! (Phong Độn – Chân Không Liên Phá)
Từ miệng lão, một loạt lưỡi gió sắc bén bắn ra như vô số lưỡi dao vô hình. Chúng lao đến với tốc độ xé gió, cuốn theo tro bụi và khí áp ép chặt Naruto vào thế phòng thủ. Cậu bật lui, lăn tròn tránh sát đòn, rồi dùng kiếm chém chéo ngang, phá vỡ quỹ đạo một luồng gió đang nhắm thẳng cổ mình.
Bùmmm! – Mặt đất sau lưng nổ tung, để lại một vết rạch sâu gần nửa mét. Một nhát ấy, nếu trúng, có thể đã chém nửa người Naruto ra làm hai.
“Chỉ cần ngươi không chạm được ta lần thứ ba, Izanagi sẽ là vô địch.” – Danzo gằn giọng
Sau hai lần tái sinh, Danzo bắt đầu di chuyển khôn ngoan hơn, không còn lao vào trực diện mà liên tục dùng Shinkūgyoku (Chân Không Ngọc) để giữ khoảng cách, khiến Naruto không thể áp sát. Lão vận dụng địa hình hẹp trong Tứ Tử Viêm Trận, ẩn thân sau các cột kết giới và đánh du kích bằng đòn gió áp suất cao.
Naruto hiểu mình không thể cứ tiếp tục áp sát bằng nhẫn thuật thông thường – cậu cần một đòn khiến đối phương không kịp phản ứng.
Tay phải giữ chặt Yamato. Một làn sóng chakra sắc bén tỏa ra quanh kiếm. Lần đầu tiên trong trận chiến, cậu không lao đến… mà đứng yên.
Danzo cau mày:
“Sao không đến?”
Naruto hạ thấp người, rút kiếm khỏi vỏ trong nháy mắt – không chém vào người… mà vào không khí.
“Judgement Cut!”
Không gian quanh Danzo bỗng rạn nứt, như bị vỡ bằng mắt thường. Những nhát chém vô hình xuất hiện xung quanh lão – nhanh đến mức không thể định hình quỹ đạo.
Phập! Phập! Phập!
Ba đường cắt xé toạc vai, ngực và bụng Danzo cùng lúc. Máu chưa kịp bắn ra thì cơ thể lão đã gục, quỳ sụp, run rẩy.
Một con mắt Sharingan khép lại – lần thứ ba.
Danzo tái sinh trong cơn sợ hãi. Máu từ lần trước còn chưa phai trên nền đá, thì lão đã vận toàn lực thi triển Shikoku Fūin (Tứ Hắc Phong Ấn), đặt trận pháp làm chậm chuyển động của Naruto.
“Ngươi giỏi áp sát? Để xem khi ngươi không thể nhúc nhích thì còn làm được gì!”
Naruto cảm thấy chân mình như bị dính vào đá. Một luồng chakra đen trói buộc quanh gối và bụng dưới. Nhưng cậu không hoảng.
Hai tay kết ấn
Fūton – Kazekiri no Jutsu! (Phong Độn – Phong Thiết Trảm)
Đồng thời…
Katon: Gōkakyū no Jutsu (Hỏa Thuật: Hào hỏa cầu thuật)
Một lưỡi gió sắc và một quả cầu lửa phóng ra, xoắn vào nhau giữa không trung, tạo thành một cột xoáy phong-hỏa hợp nhất.
Nó lao đến Danzo nhanh như cắt.
Danzo vội vàng chạy trốn, nhưng quá muộn. Luồng chakra xoáy xuyên phá lớp chắn, cắt rách toàn bộ phần bụng và vai phải, sau đó đốt cháy cơ thể lão thành tro tàn.
Lần thứ tư.
Một con mắt nữa khép lại.
Không còn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, Danzo lúc này đã hiểu: Naruto không phải là một thằng nhóc dễ hạ gục. Bốn mạng đã mất, và số mắt Sharingan trên tay chỉ còn sáu.
“Nếu tiếp tục giữ lại quân bài mạnh nhất, ta sẽ chết trước khi kịp dùng đến.” – Danzo lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sâu, bàn tay khẽ chạm vào miếng ấn thứ hai giấu trong tay áo.
Lão búng máu lên không trung, kết ấn chớp nhoáng:
Fūinjutsu – Genkaku Rensa! (Phong Ấn Thuật – Ảo Ảnh Liên Tỏa)
Một trường ảo thuật từ chakra Senju kết hợp Uchiha tỏa ra từ mắt lão. Naruto nhìn thấy bốn Danzo đứng ở bốn hướng, tất cả đều chuẩn bị lao tới, tất cả đều thật.
Cùng lúc ấy, một thanh kiếm xuất hiện trên tay Danzo thật – chuẩn bị đâm xuyên tim Naruto từ góc khuất phía sau lưng.
Naruto thoáng chần chừ. Ánh mắt không kịp phân biệt thật – giả. Tất cả đều có khí tức, đều có sát khí.
Nhưng… chính vào giây phút ấy, một dòng máu nhỏ từ vai chảy xuống cổ, báo hiệu — đã bị trúng đòn.
Danzo thật đã đâm xuyên qua vai trái từ phía sau!
“Ngươi phân tâm quá lâu.” – Danzo gằn giọng.
Naruto nghiến răng, cơn đau xé vai khiến cậu loạng choạng đi một nhịp. Nhưng cậu không lùi, mà nắm chặt lấy thanh kiếm đang ghim qua người mình — giữ nó lại.
“Có thể ta phân tâm hơi lâu…” – Naruto lẩm bẩm, máu tuôn đỏ cả bàn tay. “…nhưng ta sẽ không cho phép một kẻ như ngươi sống sót thêm giây nào nữa!”
Cậu kết ấn:
Tajū Kage Bunshin no Jutsu! (Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật)
Một phân thân xuất hiện ngay sau lưng Danzo, đấm thẳng vào bụng lão, đánh bật ra khỏi vai cậu.
Bản thể Naruto lộn người giữa không trung, tay lại nắm chặt Yamato, chakra cuộn trào:
“Judgement Cut!”
Những nhát chém không gian lại xé tan Danzo lần thứ năm, thổi tung nửa người lão lên cao, hóa thành tro giữa ngọn lửa của kết giới.
Naruto quỳ một gối, thở dốc. Máu vẫn rỉ từ vai trái.
Lúc này, ở bên ngoài, Hinata và Ino vừa mới kịp đến bên ngoài kết giới. Cảnh tượng Naruto quỵ xuống vì bị thương như một mũi dao đâm thẳng vào tim họ.
“Naruto!!” – Hinata hét lên, đôi mắt Bạch Nhãn như vỡ nát.
“Cậu ấy bị thương!! Mình phải vào! Mình phải cứu cậu ấy!!” – Ino gần như phát điên, lao lên như muốn phá vỡ kết giới bằng tay không.
Nhưng hai bàn tay vững chãi chặn lại họ.
Hiashi, tộc trưởng Hyūga, siết lấy vai Hinata. Inoichi, tộc trưởng Yamanaka, giữ chặt cổ tay con gái mình.
“Không được. Cả hai đứa… không đủ mạnh để bước vào nơi đó.”
Hinata quay phắt sang cha mình, giọng nghẹn:
“Nhưng nếu cứ đứng đây nhìn cậu ấy bị thương… con sẽ hối hận cả đời!”
Ino vùng vẫy, mắt đỏ hoe:
“Naruto đã cứu cả làng này không biết bao lần… mà con lại bất lực nhìn cậu ấy gục xuống sao?!”
Hiashi lặng thinh. Inoichi chỉ nói một câu:
“Vậy thì… hãy mạnh lên. Mạnh đến mức không ai ngăn nổi con nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, trong tim Hinata và Ino, một suy nghĩ bật lên:
“Mình không muốn là người đứng sau gọi tên cậu ấy trong vô vọng nữa. Mình phải mạnh lên… để không bao giờ phải nhìn thấy cậu ấy đổ máu mà chỉ biết khóc.”
Phân thân Naruto tan biến. Bàn tay cậu run nhè nhẹ.
“Cánh tay này… tê cứng rồi. Một đòn nữa như vậy… chắc gãy.”
Nhưng… cậu không muốn chịu thua. Trong mắt Naruto, còn năm mắt nữa đang mở trên cánh tay Danzo.
“Chỉ cần… thêm năm lần. Dù có phải bò... ta cũng sẽ kéo ngươi xuống tận đáy địa ngục! Danzo!”
Sau lần hồi sinh thứ năm, cả hai bên đều rách nát. Naruto với vết thương ở vai trái, thở dốc, áo choàng cháy sém, chakra đã yếu đi rõ rệt. Danzo thì chỉ còn năm con mắt Sharingan mở.
Lão chuyển sang chiến đấu như một con thú bị dồn vào đường cùng. Lão dùng tốc độ, phản xạ, vũ khí cận chiến, chakra bẫy, thậm chí cả độc dược.
Naruto – đã gần như không còn chakra, phải dựa hoàn toàn vào kinh nghiệm, thể thuật và ý chí sinh tồn.
Lần thứ sáu: Naruto dùng phản xạ bản năng, kết ấn chỉ bằng tay phải, tung một Kazekiri (Phong Thiết Trảm) cắt phăng nửa thân Danzo khi lão đang lao tới bằng kiếm chakra.
Lần thứ bảy: Naruto dùng phân thân đánh lạc hướng, còn bản thể trườn sát mặt đất, đâm kiếm Yamato xuyên thẳng bụng lão — một nhát dứt khoát.
Lần thứ tám: Danzo cố dùng ấn kết giới để phong tỏa chuyển động, nhưng Naruto bật cao, lộn ngược người, rồi nén hết chakra còn sót vào Rasengan thuần túy, nổ tung đầu vai của lão.
Lần thứ chín: Naruto sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn thừa cơ Danzo mất thăng bằng, sử dụng thêm một lần Judgement Cut, chém nát đầu lão.
Chín con mắt… đã khép lại.
Khi Danzo xuất hiện lần thứ mười, Naruto đã gần như gục xuống vì kiệt lực.
“Ngươi nghĩ ta đã dốc hết bài?” – Danzo bật cười khàn khàn.
Tuy nhiên, thay vì lao tới, Danzo bắt đầu kết ấn khác thường.
Lão đưa tay lên hốc mắt phải, nơi một con mắt đặc biệt vừa mới mở ra — không phải Sharingan bình thường, mà có hoa văn hình một chiếc Shuriken.
Mắt phải của Shisui Uchiha.
“Còn một quân cờ cuối: Biệt Thiên Thần. Chỉ cần một ánh nhìn… ta có thể khiến ngươi quỳ xuống, suốt đời trung thành với ta.”
Từ bên ngoài kết giới, Sasuke gào lên:
“Naruto!! Không được nhìn vào mắt hắn!! Đó là ảo thuật của Shisui! Là ảo thuật mạnh nhất tộc Uchiha!!”
Nhưng đã quá muộn — mắt Shisui đã mở hoàn toàn, chakra xoáy dữ dội như hố đen muốn cuốn lấy linh hồn Naruto.
Thế nhưng…
Naruto cũng hành động.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nén toàn bộ chakra còn sót lại, bứt khỏi mặt đất, xoay người giữa không trung như một lưỡi dao sống:
Rasengan!
Quả cầu xoáy khổng lồ đập thẳng vào mặt Danzo, đánh bật lão ra xa như một xác rối rách nát. Máu phun đầy không trung, mắt phải chưa kịp thi triển đã bị nghiền nát.
“Ngươi có thể tẩy não bất kỳ ai…” – Naruto thở dốc, tay chảy máu – “…nhưng không bao giờ điều khiển được một kẻ… không chịu cúi đầu.”
Danzo gào lên trong đau đớn, toàn bộ khuôn mặt phải biến dạng, và đương nhiên, Biệt Thiên Thần không được sử dụng, mà lão buộc phải sử dụng Izanagi một lần cuối cùng.
Danzo đã chết mười một lần, và giờ đây trên người lão không còn Sharingan. Lão đã không còn đường lui.
Nhưng Naruto cũng đã không còn gì để chiến đấu.
Toàn thân cậu rỉ máu, tay run, gối khuỵu. Chakra đã cạn đến giọt cuối. Đôi mắt mở trừng nhưng nhòe đi vì mờ.
Danzo nhận ra điều đó. Và lão cười.
Một tiếng cười điên dại, méo mó, đầy tuyệt vọng của một kẻ sống bằng âm mưu và chết vì ánh sáng.
“Cuối cùng… cũng là ta chiến thắng…”
Lão nhặt lên một thanh đoản kiếm rơi bên cạnh, bước từng bước đến trước mặt Naruto.
“Không ai cản được tao. Không ai…”
Bên ngoài kết giới… Tsunade cố gắng đấm vỡ kết giới nhưng không được.
“Phá kết giới! Mở nó ra!! NARUTO ĐANG MỘT MÌNH TRONG ĐÓ!!”
Jiraiya kết ấn, dùng hết những gì có thể.
Kakashi dùng Raikiri.
Asuma, Gai, Kurenai, các Jonin cùng nhau đánh lên thành kết giới.
Nhưng Tứ Tử Viêm Trận không hề lung lay.
Tất cả chỉ có thể chứng kiến trong vô vọng.
Hinata, Ino đứng gần đó, nước mắt chảy dài. Hai cô gái không thể hét nữa — cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi.
Danzo đứng trước mặt Naruto, giơ kiếm.
Chỉ một cú chém nữa…
Toàn bộ Konoha sẽ không còn người thừa kế mang dòng máu của Minato.
Naruto, đôi mắt mờ, nhắm mắt lại, dường như chấp nhận số phận.
Tinh thần cậu trôi lơ lửng trong bóng đêm vô tận.
Khi thanh kiếm trong tay Danzo giơ lên, ánh sáng cuối cùng trong mắt Naruto nhòe đi... Thế giới vật chất rút khỏi cậu như sợi chỉ bị kéo ngược, và ý thức Naruto rơi xuống một vực sâu vô hình.
Trong giây phút ấy – tinh thần Naruto trôi lơ lửng vào không gian phong ấn.
Không còn tiếng ồn. Không còn chiến trường.
Chỉ là căn phòng trống trải, âm u, nơi trung tâm là cánh cổng sắt khổng lồ, phong ấn Cửu Vĩ bên trong.
Hàm răng nanh lởm chởm. Đôi mắt đỏ rực hiện ra sau song chắn sắt, nhìn chòng chọc vào Naruto như một kẻ đi săn nhìn thấy con mồi đã kiệt sức.
“Cuối cùng… ngươi cũng tới.”
“Ngươi tưởng rằng ngươi có thể đánh bại Danzo mà không cần ta sao? Ngươi đã tự cao. Ngươi đã tưởng mình mạnh hơn cái định mệnh đã được định sẵn.”
Naruto quỳ một gối, đầu cúi gằm, hơi thở như lưỡi gươm cùn đã gãy.
“Ngươi đã cố chối bỏ ta…” – Cửu Vĩ khẽ cười lạnh – “…vậy nên ta đã thu hồi toàn bộ chakra của mình.”
“Ta muốn xem… ngươi có thể đi được bao xa mà không có ta.”
Naruto ngẩng đầu. Mắt cậu rỗng, vô hồn. Sự mỏi mệt tràn qua từng sợi thần kinh.
“Ngươi đang hấp hối.” – Cửu Vĩ khẽ nhếch mép – “Mở phong ấn ra. Cho ta tự do. Đổi lại, ta sẽ tiêu diệt Danzo ngay lập tức.”
Một chuỗi xiềng khóa chặt phong ấn lóe sáng. Giữa trung tâm cánh cổng là ổ khóa chính – mạch ấn nối giữa thân thể và tâm trí.
Naruto chậm rãi đứng dậy. Tay phải run rẩy vươn ra.
“Ta chỉ cần… kết thúc hắn…” – giọng nói gần như thì thầm – “…chỉ cần có đủ sức để chém một lần cuối…”
Từng bước, Naruto tiến về ổ khóa.
Khoảng cách giữa tay cậu và phong ấn chỉ còn chưa đến một gang.
Ở bên cạnh, Vergil đứng im lặng, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cậu thiếu niên tóc vàng. Vergil không can thiệp, cũng không ngăn cản hay cổ vũ. Chỉ quan sát – bởi vì anh đang chờ xem liệu đệ tử của mình có vượt qua được cám dỗ này hay không.
Khi ngón tay Naruto gần như chạm vào phong ấn…
Tại một nơi xa xăm… sâu tận đáy tâm linh — nơi một thác nước yên tĩnh nằm giữa rừng cây, ánh nắng chiều rọi xiên qua tán lá.
Dưới chân thác, từng làn nước lấp lánh chảy. Bầu không gian yên bình như chưa từng tồn tại bóng tối.
Và… một bóng người xuất hiện. Người đó… đứng quay lưng lại. Mái tóc màu vàng kim được chải vuốt gọn gàng. Người này mặc áo choàng trắng viền lửa đỏ nhạt.
Gió thổi tung gấu áo, lộ ra ba chữ:
"Hokage Đệ Tứ"
Anh ta dường như cảm nhận được gì, rốt cục cũng mở mắt.
Ánh mắt ấy không nói một lời, nhưng… toả ra một tia sáng chạm đến tận lõi ý thức của Naruto, khiến từng bước chân của cậu khựng lại.
Một thoáng thôi — như ánh chớp.
Anh biến mất… thành một vệt sáng vàng, cuộn lên trời rồi phản chiếu lại trong con ngươi của Naruto.
Khoảng cách giữa tay Naruto và ổ khóa chỉ còn chưa tới một tấc.
Cửu Vĩ nín thở, kiên nhẫn chờ đợi.
Naruto nhắm mắt, ngón tay chuẩn bị chạm vào khe ổ khóa — chỉ một cái chạm nữa thôi, là tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy… Một bàn tay khác nắm lấy cổ tay cậu.
Không thô bạo hay vội vàng, nó chỉ là một cái nắm tay — vừa đủ để dừng mọi chuyển động.
Naruto mở choàng mắt.
Trước mặt cậu — là một người đàn ông tóc vàng rực dưới ánh sáng của phong ấn, áo choàng trắng, viền lửa đỏ đuôi áo lặng lẽ tung bay như đang cháy trong gió.
Người ấy không cần giới thiệu.
Naruto biết rõ là ai.
Và rồi…
Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, đầy cảm xúc:
“Naruto, dừng lại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương