Bình minh ló dạng, ánh nắng rọi khắp sân tập, Naruto đã sẵn sàng từ sớm. Shizune đứng bên cạnh, đôi tay khoanh lại, ánh mắt nghiêm túc nhưng không giấu được sự kỳ vọng.
Naruto hít một hơi thật sâu, tay cậu kết ấn, chakra xanh biếc tụ lại, xoay tròn mạnh mẽ:
"Rasengan!"
Vút! Quả cầu chakra xoay tròn mạnh mẽ trong tay cậu, tạo ra những vòng xoáy khí xoay tít, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Shizune gật đầu, giọng cô vang lên đều đặn:
"Được rồi, Naruto-kun, giờ hãy từ từ đưa Phong Độn vào. Nhớ là điều hòa nó theo vòng xoáy, đừng để thoát ra ngoài."
Naruto gật đầu, ánh mắt cậu tập trung tuyệt đối. Tay trái bắt đầu điều động chakra Phong, những tia sáng mờ ảo len lỏi vào vòng xoáy. Nhưng chưa đầy vài giây sau…
Bùm!
Quả cầu nổ tung, luồng gió mạnh hất ngược Naruto ra sau, cậu lăn vài vòng rồi nằm bẹp xuống đất.
Shizune chạy tới, cô đỡ Naruto ngồi dậy, ánh mắt lo lắng:
"Naruto-kun, em không sao chứ?"
Naruto bật dậy, phủi bụi trên quần áo, nét mặt đầy quyết tâm:
"Không sao! Em sẽ làm lại!"
Shizune mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ:
"Em thật sự rất kiên cường. Nhưng hãy nhớ, Phong Độn rất khó điều khiển, em cần một lớp bảo vệ chakra để không bị thoát ra ngoài."
Naruto gật đầu, cậu bắt đầu tập trung hơn, nhưng mỗi lần thử nghiệm đều thất bại. Chakra Phong vẫn luôn tràn ra khỏi vòng xoáy, phá hủy cấu trúc của Rasengan.
Cả buổi sáng hôm đó, Naruto không ngừng cố gắng, liên tục thất bại nhưng cũng không từ bỏ. Shizune vẫn luôn đứng đó, chỉ bảo từng chi tiết nhỏ nhất, sửa từng lỗi sai cho cậu.
Khi mặt trời ngả bóng về phía tây, Naruto trở về phòng nghỉ ngơi. Cậu nằm bệt xuống sàn, đôi tay mỏi nhừ vì không ngừng sử dụng chakra.
Vergil hiện lên trong tâm thức, đôi mắt anh sắc bén, giọng trầm tĩnh:
"Thằng nhóc, ngươi còn định lười biếng đến khi nào? Đứng lên đi, đêm là thời điểm thích hợp nhất để kiểm soát Phong Độn."
Naruto bật dậy, ánh mắt cậu lấp lánh sự quyết tâm:
"Được! Luyện tập tiếp thôi!"
Naruto nuốt khan, ánh mắt cậu lấp lánh sự hứng thú:
"Em phải làm thế nào để giữ nó trong Rasengan mà không thoát ra ngoài đây ta?"
Vergil nhướn mày, ánh mắt anh lóe lên sự sắc bén:
"Ngươi phải tạo ra một lớp bảo vệ. Hãy tưởng tượng Rasengan của ngươi là một quả bóng nước. Nếu không có lớp màng, nước sẽ tràn ra. Chakra Phong cũng vậy, ngươi phải "khóa" nó lại."
Naruto gật đầu, đôi tay cậu đưa lên kết ấn, chakra xoay tròn mạnh mẽ:
"Rasengan!"
Vergil đứng lặng lẽ quan sát, anh không nói gì, chỉ nhìn Naruto từng bước điều khiển chakra Phong len lỏi vào quả cầu.
Bùm!
Lại một lần nữa nổ tung, Naruto bị thổi ngược ra sau, mồ hôi đẫm trán nhưng ánh mắt không hề chùn bước.
Vergil bước lại gần, anh nhìn sâu vào mắt Naruto:
"Ngươi đã làm sai từ bước đầu tiên. Đừng vội vàng đưa Phong Độn vào. Tạo vòng xoáy trước, cảm nhận dòng chảy. Sau đó mới đưa chakra Phong vào từ từ, đồng bộ hóa với vòng xoáy."
Naruto gật đầu, cậu tiếp tục thử lại, nhưng hết lần này đến lần khác, quả cầu vẫn nổ tung.
Cả đêm hôm đó, Naruto không ngừng luyện tập. Cứ mỗi lần thất bại, cậu lại đứng dậy, ánh mắt rực cháy ý chí chiến đấu. Vergil vẫn đứng đó, không nói nhiều, chỉ ra từng lỗi nhỏ nhất cho Naruto sửa lại.
Khi ánh sáng bình minh bắt đầu ló dạng, Naruto ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Cậu nhắm mắt lại, hình ảnh của quả cầu Rasengan lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Ino và Hinata chợt hiện lên.
Lúc đó, Ino đã dùng Shinten Bunshin no Jutsu để đồng bộ chakra, còn Hinata thì dùng Bát Quái Không Chưởng để khóa chặt dòng chảy, không để chakra thoát ra.
Naruto mở bừng mắt, gương mặt cậu bừng sáng:
"Em hiểu rồi! Em cần một lớp vỏ bảo vệ giống như Hinata đã làm! Chỉ có như vậy mới giữ được chakra Phong không thoát ra ngoài!"
Vergil nhếch mép, ánh mắt anh lấp lánh sự thích thú:
"Cuối cùng ngươi cũng ngộ ra. Không cần ai giúp, ngươi tự mình phải làm được điều đó."
Naruto bật dậy, đôi mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm:
"Em sẽ thử lại! Lần này chắc chắn sẽ làm được!"
Vergil khoanh tay, đôi mắt anh trầm xuống:
"Vậy bắt đầu đi. Ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào."
—------------------
Sáng hôm sau…
Naruto hít một hơi thật sâu, tay cậu nâng lên cao, chakra bắt đầu hội tụ:
"Rasengan!"
Vút!
Quả cầu chakra xoay tròn mạnh mẽ, tạo nên những vòng xoáy hoàn hảo. Naruto nhắm mắt, tập trung tinh thần, chakra Phong từ từ len lỏi vào, từng sợi gió mỏng manh xoay quanh quả cầu.
Shizune gật đầu nhẹ, ánh mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên:
"Đúng rồi, Naruto-kun! Em đã điều khiển nó tốt hơn trước rồi đấy!"
Nhưng chỉ một giây sau…
Bùm!
Quả cầu nổ tung, luồng gió mạnh thổi bay Naruto ra sau, cậu ngã lăn xuống đất, mồ hôi đầm đìa.
Naruto ngồi dậy, nét mặt cậu vẫn bình tĩnh:
"Không sao! Em sẽ làm lại!"
Shizune mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng:
"Em thật sự có ý chí rất lớn đấy, Naruto-kun. Nhưng nhớ đừng vội vàng, lớp bảo vệ phải tạo ra ngay từ lúc bắt đầu, đừng để đến khi Phong Độn vào rồi mới cố gắng khóa lại, lúc đó đã muộn rồi."
Naruto gật đầu mạnh, ánh mắt cậu sáng rực lên ý chí chiến đấu:
"Được! Em sẽ làm lại!"
Cả buổi sáng hôm đó, Naruto không ngừng cố gắng tạo ra lớp bảo vệ chakra cho Phong Độn Rasengan. Những vụ nổ nhỏ liên tục xảy ra, nhưng cậu không hề bỏ cuộc.
Phía xa xa, trên mái nhà, Tsunade lặng lẽ đứng quan sát. Đôi mắt nàng ánh lên sự trầm ngâm, tay nắm chặt chiếc vòng cổ của Đệ Nhất Hokage. Từng vòng xoáy chakra của Naruto làm nàng nhớ lại Nawaki… lần cuối cùng nàng trao chiếc vòng cổ này cho cậu bé với niềm hy vọng cháy bỏng rằng cậu sẽ trở thành Hokage. Nhưng rồi…
Tsunade cúi đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự day dứt. Những ký ức đau thương hiện lên như thước phim cũ kỹ: Nawaki nằm bất động trên chiến trường, máu loang đỏ cả mặt đất… Dan với ánh mắt yếu ớt, thì thào gọi tên nàng trước khi đôi mắt khép lại mãi mãi.
Tsunade nắm chặt tay, đôi mắt nàng đong đầy cảm xúc lẫn lộn:
"Orochimaru… ngươi thật sự có thể làm được điều đó sao?"
Tối hôm đó, Naruto vẫn không trở về đúng giờ như mọi khi. Shizune lo lắng, vội vàng đi tìm cậu khắp nơi. Ánh trăng sáng chiếu rọi con đường mờ ảo, từng ngọn gió thổi nhẹ qua những tán cây.
Cuối cùng, Shizune tìm thấy Naruto, cậu ngã gục dưới một gốc cây to, thân cây bị chém sâu một nửa, như thể ai đó đã cố gắng chặt đứt nó. Mồ hôi rịn khắp trán, tay vẫn nắm chặt, hơi thở nặng nề.
Shizune vội vã chạy tới, cô kiểm tra mạch đập và thở phào nhẹ nhõm khi biết cậu chỉ ngất đi vì kiệt sức.
"Thằng bé ngốc này… sao lại tập đến mức này chứ?"
Shizune cẩn thận nâng Naruto lên, dìu cậu trở về khách sạn. Dọc đường, cô không ngừng lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ xen lẫn lo lắng:
"Naruto-kun, em thật sự quyết tâm đến mức này sao?"
Trong khi đó, tại một quán rượu, Jiraiya và Tsunade ngồi đối diện nhau, trước mặt là những ly rượu nồng đượm. Jiraiya uống một ngụm lớn, ánh mắt tràn đầy phấn khởi:
"Ta phải công nhận, Naruto tiến bộ rất nhanh! Chỉ cần một chút nữa thôi, thằng nhóc đó sẽ tạo ra kỹ thuật mà Đệ Tứ còn chưa hoàn thành được!"
Tsunade cười nhẹ, ánh mắt nàng thoáng chút đượm buồn:
"Ông tin tưởng vào thằng nhóc đó nhiều đến vậy sao?"
Jiraiya gật đầu mạnh, nụ cười nửa miệng đầy tự tin:
"Phải! Nó là hy vọng của Konoha. Nếu có ai đó có thể kế thừa ý chí của Đệ Tứ, đó chính là Naruto."
Trong lúc Jiraiya không để ý, Tsunade khẽ rắc một ít bột màu trắng vào ly rượu của ông. Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi, nhưng ánh mắt đầy mâu thuẫn:
"Thật sao… vậy ông hãy ngủ một giấc dài đi, Jiraiya."
Jiraiya uống một hơi cạn ly, chưa đầy vài giây sau, gương mặt ông trở nên lờ đờ, tay chống xuống bàn, ánh mắt mờ dần:
"Tsunade… nàng…"
Phịch!
Jiraiya gục xuống bàn, hơi thở đều đặn chìm vào giấc ngủ sâu. Tsunade đứng dậy, ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm, đôi tay nắm chặt chiếc vòng cổ.
Bước vào căn phòng của Naruto, Tsunade nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường, hơi thở vẫn đều đặn nhưng gương mặt xanh xao vì kiệt sức. Ánh mắt nàng lướt qua cậu, lòng nàng dậy lên cảm giác khó tả. Naruto với sức mạnh ý chí mãnh liệt, khiến nàng nhớ về những gì mình đã mất, những người đã đi xa.
Tsunade siết chặt tay, ánh mắt nàng kiên định hơn bao giờ hết:
"Mình đã cược một cách vô lý… nhưng không còn đường quay lại nữa."
Bên ngoài cửa, Shizune xuất hiện, đôi mắt cô đầy đau khổ:
"Tsunade-sama, xin người… đừng đi! Hãy suy nghĩ lại!"
Tsunade quay lại, ánh mắt nàng lạnh lùng:
"Không còn gì để suy nghĩ nữa. Nếu có thể đưa họ trở về… ta sẽ đánh đổi tất cả!"
Shizune quỳ xuống, đôi tay cô run rẩy, nước mắt lăn dài:
"Nếu người nhất quyết đi, em… em sẽ chết để ngăn cản người!"
Tsunade khựng lại, ánh mắt nàng thoáng lóe lên sự dao động, nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Một cú đấm nhanh gọn, Shizune ngã gục xuống sàn, bất tỉnh.
Tsunade đứng thẳng người, đôi mắt đẹp nhắm lại:
"Xin lỗi, Shizune… nhưng ta không thể từ bỏ cơ hội này."
Nàng quay người rời khỏi phòng, từng bước chân dứt khoát tiến về phía địa điểm hẹn với Orochimaru.
Naruto hít một hơi thật sâu, tay cậu kết ấn, chakra xanh biếc tụ lại, xoay tròn mạnh mẽ:
"Rasengan!"
Vút! Quả cầu chakra xoay tròn mạnh mẽ trong tay cậu, tạo ra những vòng xoáy khí xoay tít, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Shizune gật đầu, giọng cô vang lên đều đặn:
"Được rồi, Naruto-kun, giờ hãy từ từ đưa Phong Độn vào. Nhớ là điều hòa nó theo vòng xoáy, đừng để thoát ra ngoài."
Naruto gật đầu, ánh mắt cậu tập trung tuyệt đối. Tay trái bắt đầu điều động chakra Phong, những tia sáng mờ ảo len lỏi vào vòng xoáy. Nhưng chưa đầy vài giây sau…
Bùm!
Quả cầu nổ tung, luồng gió mạnh hất ngược Naruto ra sau, cậu lăn vài vòng rồi nằm bẹp xuống đất.
Shizune chạy tới, cô đỡ Naruto ngồi dậy, ánh mắt lo lắng:
"Naruto-kun, em không sao chứ?"
Naruto bật dậy, phủi bụi trên quần áo, nét mặt đầy quyết tâm:
"Không sao! Em sẽ làm lại!"
Shizune mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ:
"Em thật sự rất kiên cường. Nhưng hãy nhớ, Phong Độn rất khó điều khiển, em cần một lớp bảo vệ chakra để không bị thoát ra ngoài."
Naruto gật đầu, cậu bắt đầu tập trung hơn, nhưng mỗi lần thử nghiệm đều thất bại. Chakra Phong vẫn luôn tràn ra khỏi vòng xoáy, phá hủy cấu trúc của Rasengan.
Cả buổi sáng hôm đó, Naruto không ngừng cố gắng, liên tục thất bại nhưng cũng không từ bỏ. Shizune vẫn luôn đứng đó, chỉ bảo từng chi tiết nhỏ nhất, sửa từng lỗi sai cho cậu.
Khi mặt trời ngả bóng về phía tây, Naruto trở về phòng nghỉ ngơi. Cậu nằm bệt xuống sàn, đôi tay mỏi nhừ vì không ngừng sử dụng chakra.
Vergil hiện lên trong tâm thức, đôi mắt anh sắc bén, giọng trầm tĩnh:
"Thằng nhóc, ngươi còn định lười biếng đến khi nào? Đứng lên đi, đêm là thời điểm thích hợp nhất để kiểm soát Phong Độn."
Naruto bật dậy, ánh mắt cậu lấp lánh sự quyết tâm:
"Được! Luyện tập tiếp thôi!"
Naruto nuốt khan, ánh mắt cậu lấp lánh sự hứng thú:
"Em phải làm thế nào để giữ nó trong Rasengan mà không thoát ra ngoài đây ta?"
Vergil nhướn mày, ánh mắt anh lóe lên sự sắc bén:
"Ngươi phải tạo ra một lớp bảo vệ. Hãy tưởng tượng Rasengan của ngươi là một quả bóng nước. Nếu không có lớp màng, nước sẽ tràn ra. Chakra Phong cũng vậy, ngươi phải "khóa" nó lại."
Naruto gật đầu, đôi tay cậu đưa lên kết ấn, chakra xoay tròn mạnh mẽ:
"Rasengan!"
Vergil đứng lặng lẽ quan sát, anh không nói gì, chỉ nhìn Naruto từng bước điều khiển chakra Phong len lỏi vào quả cầu.
Bùm!
Lại một lần nữa nổ tung, Naruto bị thổi ngược ra sau, mồ hôi đẫm trán nhưng ánh mắt không hề chùn bước.
Vergil bước lại gần, anh nhìn sâu vào mắt Naruto:
"Ngươi đã làm sai từ bước đầu tiên. Đừng vội vàng đưa Phong Độn vào. Tạo vòng xoáy trước, cảm nhận dòng chảy. Sau đó mới đưa chakra Phong vào từ từ, đồng bộ hóa với vòng xoáy."
Naruto gật đầu, cậu tiếp tục thử lại, nhưng hết lần này đến lần khác, quả cầu vẫn nổ tung.
Cả đêm hôm đó, Naruto không ngừng luyện tập. Cứ mỗi lần thất bại, cậu lại đứng dậy, ánh mắt rực cháy ý chí chiến đấu. Vergil vẫn đứng đó, không nói nhiều, chỉ ra từng lỗi nhỏ nhất cho Naruto sửa lại.
Khi ánh sáng bình minh bắt đầu ló dạng, Naruto ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Cậu nhắm mắt lại, hình ảnh của quả cầu Rasengan lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Ino và Hinata chợt hiện lên.
Lúc đó, Ino đã dùng Shinten Bunshin no Jutsu để đồng bộ chakra, còn Hinata thì dùng Bát Quái Không Chưởng để khóa chặt dòng chảy, không để chakra thoát ra.
Naruto mở bừng mắt, gương mặt cậu bừng sáng:
"Em hiểu rồi! Em cần một lớp vỏ bảo vệ giống như Hinata đã làm! Chỉ có như vậy mới giữ được chakra Phong không thoát ra ngoài!"
Vergil nhếch mép, ánh mắt anh lấp lánh sự thích thú:
"Cuối cùng ngươi cũng ngộ ra. Không cần ai giúp, ngươi tự mình phải làm được điều đó."
Naruto bật dậy, đôi mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm:
"Em sẽ thử lại! Lần này chắc chắn sẽ làm được!"
Vergil khoanh tay, đôi mắt anh trầm xuống:
"Vậy bắt đầu đi. Ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào."
—------------------
Sáng hôm sau…
Naruto hít một hơi thật sâu, tay cậu nâng lên cao, chakra bắt đầu hội tụ:
"Rasengan!"
Vút!
Quả cầu chakra xoay tròn mạnh mẽ, tạo nên những vòng xoáy hoàn hảo. Naruto nhắm mắt, tập trung tinh thần, chakra Phong từ từ len lỏi vào, từng sợi gió mỏng manh xoay quanh quả cầu.
Shizune gật đầu nhẹ, ánh mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên:
"Đúng rồi, Naruto-kun! Em đã điều khiển nó tốt hơn trước rồi đấy!"
Nhưng chỉ một giây sau…
Bùm!
Quả cầu nổ tung, luồng gió mạnh thổi bay Naruto ra sau, cậu ngã lăn xuống đất, mồ hôi đầm đìa.
Naruto ngồi dậy, nét mặt cậu vẫn bình tĩnh:
"Không sao! Em sẽ làm lại!"
Shizune mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng:
"Em thật sự có ý chí rất lớn đấy, Naruto-kun. Nhưng nhớ đừng vội vàng, lớp bảo vệ phải tạo ra ngay từ lúc bắt đầu, đừng để đến khi Phong Độn vào rồi mới cố gắng khóa lại, lúc đó đã muộn rồi."
Naruto gật đầu mạnh, ánh mắt cậu sáng rực lên ý chí chiến đấu:
"Được! Em sẽ làm lại!"
Cả buổi sáng hôm đó, Naruto không ngừng cố gắng tạo ra lớp bảo vệ chakra cho Phong Độn Rasengan. Những vụ nổ nhỏ liên tục xảy ra, nhưng cậu không hề bỏ cuộc.
Phía xa xa, trên mái nhà, Tsunade lặng lẽ đứng quan sát. Đôi mắt nàng ánh lên sự trầm ngâm, tay nắm chặt chiếc vòng cổ của Đệ Nhất Hokage. Từng vòng xoáy chakra của Naruto làm nàng nhớ lại Nawaki… lần cuối cùng nàng trao chiếc vòng cổ này cho cậu bé với niềm hy vọng cháy bỏng rằng cậu sẽ trở thành Hokage. Nhưng rồi…
Tsunade cúi đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự day dứt. Những ký ức đau thương hiện lên như thước phim cũ kỹ: Nawaki nằm bất động trên chiến trường, máu loang đỏ cả mặt đất… Dan với ánh mắt yếu ớt, thì thào gọi tên nàng trước khi đôi mắt khép lại mãi mãi.
Tsunade nắm chặt tay, đôi mắt nàng đong đầy cảm xúc lẫn lộn:
"Orochimaru… ngươi thật sự có thể làm được điều đó sao?"
Tối hôm đó, Naruto vẫn không trở về đúng giờ như mọi khi. Shizune lo lắng, vội vàng đi tìm cậu khắp nơi. Ánh trăng sáng chiếu rọi con đường mờ ảo, từng ngọn gió thổi nhẹ qua những tán cây.
Cuối cùng, Shizune tìm thấy Naruto, cậu ngã gục dưới một gốc cây to, thân cây bị chém sâu một nửa, như thể ai đó đã cố gắng chặt đứt nó. Mồ hôi rịn khắp trán, tay vẫn nắm chặt, hơi thở nặng nề.
Shizune vội vã chạy tới, cô kiểm tra mạch đập và thở phào nhẹ nhõm khi biết cậu chỉ ngất đi vì kiệt sức.
"Thằng bé ngốc này… sao lại tập đến mức này chứ?"
Shizune cẩn thận nâng Naruto lên, dìu cậu trở về khách sạn. Dọc đường, cô không ngừng lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ xen lẫn lo lắng:
"Naruto-kun, em thật sự quyết tâm đến mức này sao?"
Trong khi đó, tại một quán rượu, Jiraiya và Tsunade ngồi đối diện nhau, trước mặt là những ly rượu nồng đượm. Jiraiya uống một ngụm lớn, ánh mắt tràn đầy phấn khởi:
"Ta phải công nhận, Naruto tiến bộ rất nhanh! Chỉ cần một chút nữa thôi, thằng nhóc đó sẽ tạo ra kỹ thuật mà Đệ Tứ còn chưa hoàn thành được!"
Tsunade cười nhẹ, ánh mắt nàng thoáng chút đượm buồn:
"Ông tin tưởng vào thằng nhóc đó nhiều đến vậy sao?"
Jiraiya gật đầu mạnh, nụ cười nửa miệng đầy tự tin:
"Phải! Nó là hy vọng của Konoha. Nếu có ai đó có thể kế thừa ý chí của Đệ Tứ, đó chính là Naruto."
Trong lúc Jiraiya không để ý, Tsunade khẽ rắc một ít bột màu trắng vào ly rượu của ông. Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi, nhưng ánh mắt đầy mâu thuẫn:
"Thật sao… vậy ông hãy ngủ một giấc dài đi, Jiraiya."
Jiraiya uống một hơi cạn ly, chưa đầy vài giây sau, gương mặt ông trở nên lờ đờ, tay chống xuống bàn, ánh mắt mờ dần:
"Tsunade… nàng…"
Phịch!
Jiraiya gục xuống bàn, hơi thở đều đặn chìm vào giấc ngủ sâu. Tsunade đứng dậy, ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm, đôi tay nắm chặt chiếc vòng cổ.
Bước vào căn phòng của Naruto, Tsunade nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường, hơi thở vẫn đều đặn nhưng gương mặt xanh xao vì kiệt sức. Ánh mắt nàng lướt qua cậu, lòng nàng dậy lên cảm giác khó tả. Naruto với sức mạnh ý chí mãnh liệt, khiến nàng nhớ về những gì mình đã mất, những người đã đi xa.
Tsunade siết chặt tay, ánh mắt nàng kiên định hơn bao giờ hết:
"Mình đã cược một cách vô lý… nhưng không còn đường quay lại nữa."
Bên ngoài cửa, Shizune xuất hiện, đôi mắt cô đầy đau khổ:
"Tsunade-sama, xin người… đừng đi! Hãy suy nghĩ lại!"
Tsunade quay lại, ánh mắt nàng lạnh lùng:
"Không còn gì để suy nghĩ nữa. Nếu có thể đưa họ trở về… ta sẽ đánh đổi tất cả!"
Shizune quỳ xuống, đôi tay cô run rẩy, nước mắt lăn dài:
"Nếu người nhất quyết đi, em… em sẽ chết để ngăn cản người!"
Tsunade khựng lại, ánh mắt nàng thoáng lóe lên sự dao động, nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Một cú đấm nhanh gọn, Shizune ngã gục xuống sàn, bất tỉnh.
Tsunade đứng thẳng người, đôi mắt đẹp nhắm lại:
"Xin lỗi, Shizune… nhưng ta không thể từ bỏ cơ hội này."
Nàng quay người rời khỏi phòng, từng bước chân dứt khoát tiến về phía địa điểm hẹn với Orochimaru.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương