Kiều Mục đi gặp Lương Giai Ngọc, muốn thông qua thời niên thiếu để làm tỉnh lại trái tim thẳng nam đầy nguy cơ của mình.

Bất quá Lương Giai Ngọc lại không có tâm tư tốt đẹp đó, hiển nhiên đã xem hắn thành bạn gái thân thiết mất rồi, lôi kéo hắn dạo phố ăn cơm mua đồ, ngược lại còn làm cái cán cân trong lòng hắn nghiêng đổ về phía bên kia một chút…

Lương cô nương cô thực sự là Chúa cứu thế đó.

*

Lúc uống cà phê ở quán cà phê ngoài trời, Kiều Mục tùy ý nhìn ngắm, chợt phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lộ. Vọng. Xuyên.

Kiều Mục bất động thanh sắc nhìn lướt qua, Lộ Vọng Xuyên chưa phát hiện ra hắn. Hắn thấy đối diện Lộ Vọng Xuyên có một bóng dáng thanh tú, rõ ràng đó là một cô gái xinh đẹp.

Kiều Mục trong cơn giận dữ nhất thời, tiến lên chất vấn Lộ Vọng Xuyên có quan hệ thế nào với cô gái này. Sau đó dưới ánh mắt vô thố của Lộ Vọng Xuyên liền phẫn nộ rời đi…

A, đọc tiểu thuyết để xem chi tiết.

Sau khi Kiều Mục nhìn thấy mặt cô gái liền biết là ai, em họ của Lộ Vọng Xuyên, Lâm Mạt. Vào buổi tối sau cuộc đánh nhau lần đó của hắn và Lộ Vọng Xuyên, hắn đã mò ra cả gia phả của Lộ Vọng Xuyên đến nhất thanh nhị sở, còn liệt kê ra không dưới ba mươi “phương pháp ứng đối nếu như Lộ gia muốn trả thù.”

Bất quá hắn biết Lộ Vọng Xuyên không có gì, không có nghĩa là Lộ Vọng Xuyên biết hắn không có gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện