Chiến trường vừa mở, đất trời chấn động, cả tòa bí cảnh cũng như bị chấn kinh mà rung chuyển.
Là một trong những chiến địa viễn cổ nổi danh, chiến trường này chẳng giống như chư tu tưởng tượng sẽ có thể lần theo manh mối mà tìm ra.
Ngược lại, nó tựa như ngang nhiên từ trong trung tâm bí cảnh tạc mở một mảnh đất ba nghìn dặm thuộc về chính mình.
Trong phạm vi ba nghìn dặm ấy, tất cả cảnh tượng đều như bị cưỡng ép xé rách rồi ép mạnh xuống nền đất vàng, sinh cơ tiêu tán chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại một mảnh c.h.ế.t lặng âm trầm.
Trên khoảng lặng ấy, chỉ có khôi thủ (thủ lĩnh chiến trường) xa xa cắm nơi cao nhất, đón gió lấp lóe ánh hồng yêu dị. Thoạt nhìn tưởng gần ngay trước mắt, kỳ thực lại xa tận chân trời.
Chiến trường đã mở, nhanh chóng tranh đoạt danh vị đệ nhất!
Từ bốn phương tám hướng, các đệ tử chính phái đang ở trong bí cảnh đồng loạt buông hết mọi sự, hóa thành từng đạo lưu quang phóng về phía chiến địa, dốc toàn lực, quyết giành tiên cơ.
“A di đà Phật,” Đại đệ tử Phật Hương thở dài, ngoái đầu nhìn xa xăm, “Bần tăng chỉ cầu, đừng lại tạo sát nghiệt.”
Hai người đang cầm lệnh bài bằng ngọc, bỗng nhiên lệnh bài nổ tung thành bụi mịn, hóa thành hai đạo quang mang ngọc trắng nhập thẳng vào thể nội hắn và Vân Nhàn. Vân Nhàn cảm thấy là lạ, cúi đầu nhìn xuống.
Trên cánh tay, không biết từ khi nào đã hiện lên một ấn ký phức tạp, hình tượng là một con Thanh Long đang nằm cuộn mình chợp mắt.
Vân Nhàn: “……”
Sao lại còn cho nàng một cái hình xăm hoa văn? Nhưng mà… nhìn cũng khá ngầu đấy.
Nam Cung Tư Uyển
Xung quanh, các đệ tử khác đều gấp rút bay vèo vèo qua, sợ chậm một khắc là bị người khác đoạt mất khôi thủ. Chỉ có nhóm người bọn họ còn tạm thời đứng lại, không hề động đậy.
Giờ phút này, rốt cuộc cũng đến lúc mỗi người một ngả.
Vân Nhàn xoay người, nhìn sang Kỳ Chấp Nghiệp và Tiết Linh Tú. Cả hai đều rũ mắt, chẳng rõ tâm tình.
Phật Hương đã có mặt, chiến trường đã mở, Kỳ Chấp Nghiệp đương nhiên sẽ cùng hành động với môn phái, chuyện này trước kia hắn đã nói rõ.
Còn Tiết Linh Tú, bên người là Trọng Trường Nghiêu người đã hồi phục không ít, thần sắc cũng đã khá hơn.
Kiều Linh San và Phong Diệp lặng lẽ đứng sau lưng Vân Nhàn, ba nhóm người phân chia ranh giới rõ ràng.
Đông—Nam—Tây.
Tựa như ngay từ đầu vốn đã định vậy.
Vân Nhàn nhẹ nhàng vuốt chuôi Khi Sương kiếm, chắp tay, nói:
“Các vị, bảo trọng.”
Tiết Linh Tú mỉm cười đáp: “Bảo trọng.”
Kỳ Chấp Nghiệp thản nhiên nói: “Lo lắng chính ngươi trước đi.”
Vân Nhàn cùng Kiều Linh San nhìn nhau, khẽ gật đầu. Kế đó, mũi chân điểm nhẹ, thân hình lăng không phi độn hướng chiến trường mà đi.
Trong cơn gió gào rít, mặt Vân Nhàn bị thổi đến sắp méo, lòng nàng cứ cảm thấy cổ chiến địa này e rằng không đơn giản, liền hô lớn về phía hai người quen thuộc phía Đông Giới:
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Mạng sống quan trọng, nghe rõ chưa?”
Kiều Linh San gào lên: “A——gió lớn quá, tỷ nói gì——?”
Phong Diệp cuống quýt hét lên: “Ta… ta quên mang theo rồi!”
“……”
Có lời đồn rằng, cổ chiến trường này tồn tại từ ngàn năm trước.
Khi ấy, hai nước giao tranh, cục diện giằng co, mười vạn đại quân c.h.é.m g.i.ế.c nơi đây suốt mấy tháng trời mà vẫn không phân thắng bại. Lương thảo cạn kiệt, quân tâm mỏi mệt.
Tướng trấn thành ngóng tin chủ soái, nhưng chẳng hay biết bản thân đã bị coi là vật hy sinh, viện quân không đến, lương thực không về. Giữa nơi hoang vắng bốn phía thọ địch, cuối cùng đạn hết lương tuyệt, thảm cảnh đồ sát xảy ra, cỏ cũng bị lột sạch không còn một cọng.
Khi quân địch phá thành mới phát hiện, trong thành tướng sĩ phần lớn chẳng phải tử trận sa trường, mà là bị đói đến c.h.ế.t ngay trong thành.
Khôi thủ chính là vật hình thành từ sinh mệnh của trăm vạn binh sĩ, hấp thu huyết khí và sát khí mà thành thần binh!
Lúc Vân Nhàn ba người đến nơi, đứng từ xa mà vẫn không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ thấy huyết vụ dày đặc như sương mù bao phủ lên tường thành đổ nát.
Đám người đầu tiên xông vào đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Binh Linh bị nhốt lâu như vậy, tính khí chắc không dễ chịu đâu.” Vân Nhàn nhớ đến mấy con Binh Linh vừa rồi thoát ra, oán khí nặng nề, ít ra cũng phải tu vi Kim Đan mới có thể đối phó. “Cứ thế mà xông vào, không ổn đâu.”
Huống chi lúc trước chỉ là mấy tên tạp binh, chiến trường thực sự chắc chắn có trận hình phối hợp, càng thêm nguy hiểm.
Khôi thủ hấp dẫn quá lớn, dù biết là hung hiểm, vẫn có người liều lĩnh tiến vào.
Kiều Linh San nhìn huyết vụ, lại ngoái đầu liếc Phong Diệp.
Phong Diệp nghiêm mặt: “Ta không sao, đừng lo cho ta.”
Thái độ hắn rất kiên định, tuy miệng lắp bắp nhưng vẫn cố nói: “Chỉ là m.á.u thôi mà, ai lại chưa từng đổ m.á.u chứ? Ha… ha ha…”
Ba người không vội tiến vào, đứng ngoài đợi thêm một lát. Đúng lúc đó, trong huyết vụ bỗng vang lên một luồng linh khí mãnh liệt. Hai tán tu bị bức ra, sắc mặt tái nhợt.
Một người trong đó bị chặt đứt tay phải, m.á.u tươi phun trào, nhuộm đỏ cả mặt đất. Kẻ còn lại vội giúp hắn cầm máu. Sau lưng hai người còn có vài tu sĩ yếu hơn đang hoảng loạn chạy theo, vừa chạy vừa ngoái đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay sau đó, một Binh Linh tay cầm trường kích từ trong huyết vụ rống lớn, định xông ra lần nữa.
Trên không, một đạo kiếm khí thanh thoát lóe lên, lập tức c.h.é.m gãy trường kích, rồi thêm một đạo kiếm khí đánh tới, Binh Linh rống lớn, ngã vật xuống đất.
Binh Linh này tương tự linh tượng trong Đại Hoang cổ bảo, chỉ có thể tạm thời đánh nát, chứ không g.i.ế.c c.h.ế.t hoàn toàn.
Muốn chân chính “tiêu diệt”, chỉ có người của Phật Hương làm được họ gọi đó là “siêu độ”.
Chúng tu sĩ khiếp vía, chân đều mềm nhũn.
Tứ Phương bí cảnh có nhiều yêu thú, nhưng dù sao cũng là thú. Còn Binh Linh này thì diện mạo quỷ dị, dễ khiến người liên tưởng đến ma vật. Lại g.i.ế.c không chết, đánh không nát, tu vi lại không thấp.
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.” Tu sĩ bị c.h.ặ.t t.a.y cúi đầu cảm tạ, nhưng tay đã mất nên không hành lễ được, “Trong huyết vụ toàn là Binh Linh du đãng theo tổ, cảm giác linh mẫn dị thường. Lúc nãy đồng môn ta chỉ hơi sơ ý đã bị thất lạc. Trên tường thành còn có cung thủ và nỏ binh, trận thế nghiêm mật, đúng là…”
Quả nhiên là quân trấn thành, sao có thể không huấn luyện nghiêm chỉnh? Vân Nhàn lấy ít linh dược trong nhẫn trữ vật của Đao Tông đưa cho hắn, hỏi: “Đã có ai vào được chưa?”
“Có,” người kia đáp. “Ta mới vào đã bị thương thành ra thế này, còn tận mắt thấy đồng môn thất lạc. Mới vừa rồi có một vị đạo hữu Kim Đan ngũ tầng vượt qua tường thành, nhưng đi rồi là mất dạng, không rõ bên trong còn có gì…”
Vân Nhàn đáp một câu rất chí lý mà vô nghĩa:
“Chắc là… càng đáng sợ hơn.”
Người nọ: “……”
“Đa tạ đạo hữu,” hắn đứng dậy, cười khổ nói, “Tu vi ta như vậy, thôi không tự chuốc lấy nhục nữa, chờ kết quả ở bên ngoài là được.”
Không có Kim Đan ngũ tầng thì đến ngưỡng cửa cũng chạm không nổi, tép riu vẫn là nên biết thân biết phận.
Vân Nhàn gật đầu: “Ừm. Giữ gìn cho tốt.”
Chúng tán tu vốn đã ủ rũ chuẩn bị rút lui, ai ngờ lúc này lại nghe thấy Vân Nhàn lên tiếng trong trẻo:
“Khoan đã.”
Mọi người: “?”
Vân Nhàn mỉm cười: “Ta xem các vị đều là kiếm tu? Kiếm tu thì tốt, chư vị có nghe qua Đông Giới Kiếm Các bao giờ chưa?”
Mọi người: “……”
Giờ phút này mà còn tranh thủ quảng bá à!?
Đáng tiếc, không một ai hứng thú với màn chào hàng của Vân Nhàn. Đám người chỉ nhau tìm chỗ an toàn mà rút lui, ai cũng muốn bảo toàn tính mạng trước.
Vân Nhàn cũng chẳng để ý, rút Khi Sương kiếm ra. Nàng đảo mắt quan sát một vòng ngoài chiến trường, phát hiện số lượng Binh Linh nhiều vô kể, trải khắp các lối lên thành, cứ như thể toàn bộ chiến trường bị bao phủ bởi bức tường sống. Phạm vi chiếm cứ quá lớn, nàng có nhanh mấy cũng chẳng thể vòng hết một vòng, đành phải dừng lại, quay sang Kiều Linh San nói:
“Ta nghi ngờ chiến trường này là hình tròn.”
Một vòng tường thành bảo hộ bên ngoài, Binh Linh canh giữ khắp nơi, không có chỗ nào có thể lén chui qua, chỉ có thể liều mạng xông vào, hoặc lặng lẽ chuồn êm. Tóm lại, muốn tiến vào, là phải qua được lớp phòng thủ đó.
Kiều Linh San khẽ gật đầu, thần sắc ngưng trọng.
Ba người đồng thời điểm chân, nhảy vào trong lớp huyết vụ dày đặc.
Vừa bước vào, Vân Nhàn lập tức hiểu ra vì sao trước kia người ta bảo đao của Liễu Thế nơi này được trời ưu ái. Huyết vụ nơi đây vô cùng cổ quái, không chỉ mờ mịt tầm mắt, mà còn ẩn chứa sát khí, càng ở lâu, chiến ý càng dâng cao, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ.
Huyết vụ này sẽ âm thầm ăn mòn tâm thần, thấm vào thất khiếu, tuyệt đối không thể ở lâu.
Vân Nhàn lập tức nín thở, quay đầu phất tay với hai người phía sau, ý rõ ràng: Đừng phát ra tiếng, mau leo lên tường thành!
Cũng may nàng và Kiều Linh San đều là kiếm tu, tu luyện cùng một loại khinh công, thân pháp phiêu dật, không gây động tĩnh. Chỉ khổ cho Phong Diệp, bởi cây cổ cầm trên lưng quá nặng, mỗi bước đi đều như rền vang. Cuối cùng đành phải để Kiều Linh San dùng pháp bảo kéo theo y, trông chẳng khác gì một con diều rách bị gió cuốn bay phấp phới trên trời.
“Vân Nhàn,” Kiều Linh San truyền âm lo lắng, tay cầm pháp bảo lôi người, “Chúng ta đem theo dược thảo, hình như sắp cạn rồi.”
Lúc trước từ chỗ Đao Tông lấy được rất nhiều dược thảo, vốn đều để Tiết Linh Tú quản lý. Nhưng lần này ra chiến trường, hắn chia không ít phần cho Vân Nhàn, nói là vì thấy nàng tính tình lỗ mãng, thể nào cũng bị thương, chi bằng chia cho sẵn để đề phòng.
Tất nhiên, theo lời hắn, đây không phải là vì lo lắng gì.
“Gần hết rồi à?” Vân Nhàn cũng chẳng bất ngờ, sờ cằm trầm ngâm: “Không sao, không vội. Đợi lát nữa xem Liễu Thế còn có hay không.”
Dù gì thì Đao Tông dạo gần đây cũng cướp bóc không ít, chắc không thiếu dược thảo.
Da dê thì vẫn mọc trên lưng dê, có lông thì không nhổ là uổng.
Huyết vụ dày đặc, Binh Linh tuần tra dày đặc, dù ba người đã cẩn thận tránh né, vẫn không thể nào tránh hết, thỉnh thoảng bị mấy tên Binh Linh phát giác. Vân Nhàn ra tay cực gọn, mỗi kiếm là một mạng, c.h.é.m như cắt rau, cuối cùng ba người cũng vòng vèo leo tới chỗ cao nhất trên tường thành.
Vân Nhàn lập tức xua tay, ý rõ ràng: Dừng lại! Để ta lên trước xem!
Kiều Linh San: “…… Truyền âm cho xong, làm gì phải bày trò vậy?”
Phong Diệp: “Chắc nàng thấy làm động tác như thế thú vị hơn.”
Là một trong những chiến địa viễn cổ nổi danh, chiến trường này chẳng giống như chư tu tưởng tượng sẽ có thể lần theo manh mối mà tìm ra.
Ngược lại, nó tựa như ngang nhiên từ trong trung tâm bí cảnh tạc mở một mảnh đất ba nghìn dặm thuộc về chính mình.
Trong phạm vi ba nghìn dặm ấy, tất cả cảnh tượng đều như bị cưỡng ép xé rách rồi ép mạnh xuống nền đất vàng, sinh cơ tiêu tán chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại một mảnh c.h.ế.t lặng âm trầm.
Trên khoảng lặng ấy, chỉ có khôi thủ (thủ lĩnh chiến trường) xa xa cắm nơi cao nhất, đón gió lấp lóe ánh hồng yêu dị. Thoạt nhìn tưởng gần ngay trước mắt, kỳ thực lại xa tận chân trời.
Chiến trường đã mở, nhanh chóng tranh đoạt danh vị đệ nhất!
Từ bốn phương tám hướng, các đệ tử chính phái đang ở trong bí cảnh đồng loạt buông hết mọi sự, hóa thành từng đạo lưu quang phóng về phía chiến địa, dốc toàn lực, quyết giành tiên cơ.
“A di đà Phật,” Đại đệ tử Phật Hương thở dài, ngoái đầu nhìn xa xăm, “Bần tăng chỉ cầu, đừng lại tạo sát nghiệt.”
Hai người đang cầm lệnh bài bằng ngọc, bỗng nhiên lệnh bài nổ tung thành bụi mịn, hóa thành hai đạo quang mang ngọc trắng nhập thẳng vào thể nội hắn và Vân Nhàn. Vân Nhàn cảm thấy là lạ, cúi đầu nhìn xuống.
Trên cánh tay, không biết từ khi nào đã hiện lên một ấn ký phức tạp, hình tượng là một con Thanh Long đang nằm cuộn mình chợp mắt.
Vân Nhàn: “……”
Sao lại còn cho nàng một cái hình xăm hoa văn? Nhưng mà… nhìn cũng khá ngầu đấy.
Nam Cung Tư Uyển
Xung quanh, các đệ tử khác đều gấp rút bay vèo vèo qua, sợ chậm một khắc là bị người khác đoạt mất khôi thủ. Chỉ có nhóm người bọn họ còn tạm thời đứng lại, không hề động đậy.
Giờ phút này, rốt cuộc cũng đến lúc mỗi người một ngả.
Vân Nhàn xoay người, nhìn sang Kỳ Chấp Nghiệp và Tiết Linh Tú. Cả hai đều rũ mắt, chẳng rõ tâm tình.
Phật Hương đã có mặt, chiến trường đã mở, Kỳ Chấp Nghiệp đương nhiên sẽ cùng hành động với môn phái, chuyện này trước kia hắn đã nói rõ.
Còn Tiết Linh Tú, bên người là Trọng Trường Nghiêu người đã hồi phục không ít, thần sắc cũng đã khá hơn.
Kiều Linh San và Phong Diệp lặng lẽ đứng sau lưng Vân Nhàn, ba nhóm người phân chia ranh giới rõ ràng.
Đông—Nam—Tây.
Tựa như ngay từ đầu vốn đã định vậy.
Vân Nhàn nhẹ nhàng vuốt chuôi Khi Sương kiếm, chắp tay, nói:
“Các vị, bảo trọng.”
Tiết Linh Tú mỉm cười đáp: “Bảo trọng.”
Kỳ Chấp Nghiệp thản nhiên nói: “Lo lắng chính ngươi trước đi.”
Vân Nhàn cùng Kiều Linh San nhìn nhau, khẽ gật đầu. Kế đó, mũi chân điểm nhẹ, thân hình lăng không phi độn hướng chiến trường mà đi.
Trong cơn gió gào rít, mặt Vân Nhàn bị thổi đến sắp méo, lòng nàng cứ cảm thấy cổ chiến địa này e rằng không đơn giản, liền hô lớn về phía hai người quen thuộc phía Đông Giới:
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Mạng sống quan trọng, nghe rõ chưa?”
Kiều Linh San gào lên: “A——gió lớn quá, tỷ nói gì——?”
Phong Diệp cuống quýt hét lên: “Ta… ta quên mang theo rồi!”
“……”
Có lời đồn rằng, cổ chiến trường này tồn tại từ ngàn năm trước.
Khi ấy, hai nước giao tranh, cục diện giằng co, mười vạn đại quân c.h.é.m g.i.ế.c nơi đây suốt mấy tháng trời mà vẫn không phân thắng bại. Lương thảo cạn kiệt, quân tâm mỏi mệt.
Tướng trấn thành ngóng tin chủ soái, nhưng chẳng hay biết bản thân đã bị coi là vật hy sinh, viện quân không đến, lương thực không về. Giữa nơi hoang vắng bốn phía thọ địch, cuối cùng đạn hết lương tuyệt, thảm cảnh đồ sát xảy ra, cỏ cũng bị lột sạch không còn một cọng.
Khi quân địch phá thành mới phát hiện, trong thành tướng sĩ phần lớn chẳng phải tử trận sa trường, mà là bị đói đến c.h.ế.t ngay trong thành.
Khôi thủ chính là vật hình thành từ sinh mệnh của trăm vạn binh sĩ, hấp thu huyết khí và sát khí mà thành thần binh!
Lúc Vân Nhàn ba người đến nơi, đứng từ xa mà vẫn không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ thấy huyết vụ dày đặc như sương mù bao phủ lên tường thành đổ nát.
Đám người đầu tiên xông vào đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Binh Linh bị nhốt lâu như vậy, tính khí chắc không dễ chịu đâu.” Vân Nhàn nhớ đến mấy con Binh Linh vừa rồi thoát ra, oán khí nặng nề, ít ra cũng phải tu vi Kim Đan mới có thể đối phó. “Cứ thế mà xông vào, không ổn đâu.”
Huống chi lúc trước chỉ là mấy tên tạp binh, chiến trường thực sự chắc chắn có trận hình phối hợp, càng thêm nguy hiểm.
Khôi thủ hấp dẫn quá lớn, dù biết là hung hiểm, vẫn có người liều lĩnh tiến vào.
Kiều Linh San nhìn huyết vụ, lại ngoái đầu liếc Phong Diệp.
Phong Diệp nghiêm mặt: “Ta không sao, đừng lo cho ta.”
Thái độ hắn rất kiên định, tuy miệng lắp bắp nhưng vẫn cố nói: “Chỉ là m.á.u thôi mà, ai lại chưa từng đổ m.á.u chứ? Ha… ha ha…”
Ba người không vội tiến vào, đứng ngoài đợi thêm một lát. Đúng lúc đó, trong huyết vụ bỗng vang lên một luồng linh khí mãnh liệt. Hai tán tu bị bức ra, sắc mặt tái nhợt.
Một người trong đó bị chặt đứt tay phải, m.á.u tươi phun trào, nhuộm đỏ cả mặt đất. Kẻ còn lại vội giúp hắn cầm máu. Sau lưng hai người còn có vài tu sĩ yếu hơn đang hoảng loạn chạy theo, vừa chạy vừa ngoái đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay sau đó, một Binh Linh tay cầm trường kích từ trong huyết vụ rống lớn, định xông ra lần nữa.
Trên không, một đạo kiếm khí thanh thoát lóe lên, lập tức c.h.é.m gãy trường kích, rồi thêm một đạo kiếm khí đánh tới, Binh Linh rống lớn, ngã vật xuống đất.
Binh Linh này tương tự linh tượng trong Đại Hoang cổ bảo, chỉ có thể tạm thời đánh nát, chứ không g.i.ế.c c.h.ế.t hoàn toàn.
Muốn chân chính “tiêu diệt”, chỉ có người của Phật Hương làm được họ gọi đó là “siêu độ”.
Chúng tu sĩ khiếp vía, chân đều mềm nhũn.
Tứ Phương bí cảnh có nhiều yêu thú, nhưng dù sao cũng là thú. Còn Binh Linh này thì diện mạo quỷ dị, dễ khiến người liên tưởng đến ma vật. Lại g.i.ế.c không chết, đánh không nát, tu vi lại không thấp.
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.” Tu sĩ bị c.h.ặ.t t.a.y cúi đầu cảm tạ, nhưng tay đã mất nên không hành lễ được, “Trong huyết vụ toàn là Binh Linh du đãng theo tổ, cảm giác linh mẫn dị thường. Lúc nãy đồng môn ta chỉ hơi sơ ý đã bị thất lạc. Trên tường thành còn có cung thủ và nỏ binh, trận thế nghiêm mật, đúng là…”
Quả nhiên là quân trấn thành, sao có thể không huấn luyện nghiêm chỉnh? Vân Nhàn lấy ít linh dược trong nhẫn trữ vật của Đao Tông đưa cho hắn, hỏi: “Đã có ai vào được chưa?”
“Có,” người kia đáp. “Ta mới vào đã bị thương thành ra thế này, còn tận mắt thấy đồng môn thất lạc. Mới vừa rồi có một vị đạo hữu Kim Đan ngũ tầng vượt qua tường thành, nhưng đi rồi là mất dạng, không rõ bên trong còn có gì…”
Vân Nhàn đáp một câu rất chí lý mà vô nghĩa:
“Chắc là… càng đáng sợ hơn.”
Người nọ: “……”
“Đa tạ đạo hữu,” hắn đứng dậy, cười khổ nói, “Tu vi ta như vậy, thôi không tự chuốc lấy nhục nữa, chờ kết quả ở bên ngoài là được.”
Không có Kim Đan ngũ tầng thì đến ngưỡng cửa cũng chạm không nổi, tép riu vẫn là nên biết thân biết phận.
Vân Nhàn gật đầu: “Ừm. Giữ gìn cho tốt.”
Chúng tán tu vốn đã ủ rũ chuẩn bị rút lui, ai ngờ lúc này lại nghe thấy Vân Nhàn lên tiếng trong trẻo:
“Khoan đã.”
Mọi người: “?”
Vân Nhàn mỉm cười: “Ta xem các vị đều là kiếm tu? Kiếm tu thì tốt, chư vị có nghe qua Đông Giới Kiếm Các bao giờ chưa?”
Mọi người: “……”
Giờ phút này mà còn tranh thủ quảng bá à!?
Đáng tiếc, không một ai hứng thú với màn chào hàng của Vân Nhàn. Đám người chỉ nhau tìm chỗ an toàn mà rút lui, ai cũng muốn bảo toàn tính mạng trước.
Vân Nhàn cũng chẳng để ý, rút Khi Sương kiếm ra. Nàng đảo mắt quan sát một vòng ngoài chiến trường, phát hiện số lượng Binh Linh nhiều vô kể, trải khắp các lối lên thành, cứ như thể toàn bộ chiến trường bị bao phủ bởi bức tường sống. Phạm vi chiếm cứ quá lớn, nàng có nhanh mấy cũng chẳng thể vòng hết một vòng, đành phải dừng lại, quay sang Kiều Linh San nói:
“Ta nghi ngờ chiến trường này là hình tròn.”
Một vòng tường thành bảo hộ bên ngoài, Binh Linh canh giữ khắp nơi, không có chỗ nào có thể lén chui qua, chỉ có thể liều mạng xông vào, hoặc lặng lẽ chuồn êm. Tóm lại, muốn tiến vào, là phải qua được lớp phòng thủ đó.
Kiều Linh San khẽ gật đầu, thần sắc ngưng trọng.
Ba người đồng thời điểm chân, nhảy vào trong lớp huyết vụ dày đặc.
Vừa bước vào, Vân Nhàn lập tức hiểu ra vì sao trước kia người ta bảo đao của Liễu Thế nơi này được trời ưu ái. Huyết vụ nơi đây vô cùng cổ quái, không chỉ mờ mịt tầm mắt, mà còn ẩn chứa sát khí, càng ở lâu, chiến ý càng dâng cao, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ.
Huyết vụ này sẽ âm thầm ăn mòn tâm thần, thấm vào thất khiếu, tuyệt đối không thể ở lâu.
Vân Nhàn lập tức nín thở, quay đầu phất tay với hai người phía sau, ý rõ ràng: Đừng phát ra tiếng, mau leo lên tường thành!
Cũng may nàng và Kiều Linh San đều là kiếm tu, tu luyện cùng một loại khinh công, thân pháp phiêu dật, không gây động tĩnh. Chỉ khổ cho Phong Diệp, bởi cây cổ cầm trên lưng quá nặng, mỗi bước đi đều như rền vang. Cuối cùng đành phải để Kiều Linh San dùng pháp bảo kéo theo y, trông chẳng khác gì một con diều rách bị gió cuốn bay phấp phới trên trời.
“Vân Nhàn,” Kiều Linh San truyền âm lo lắng, tay cầm pháp bảo lôi người, “Chúng ta đem theo dược thảo, hình như sắp cạn rồi.”
Lúc trước từ chỗ Đao Tông lấy được rất nhiều dược thảo, vốn đều để Tiết Linh Tú quản lý. Nhưng lần này ra chiến trường, hắn chia không ít phần cho Vân Nhàn, nói là vì thấy nàng tính tình lỗ mãng, thể nào cũng bị thương, chi bằng chia cho sẵn để đề phòng.
Tất nhiên, theo lời hắn, đây không phải là vì lo lắng gì.
“Gần hết rồi à?” Vân Nhàn cũng chẳng bất ngờ, sờ cằm trầm ngâm: “Không sao, không vội. Đợi lát nữa xem Liễu Thế còn có hay không.”
Dù gì thì Đao Tông dạo gần đây cũng cướp bóc không ít, chắc không thiếu dược thảo.
Da dê thì vẫn mọc trên lưng dê, có lông thì không nhổ là uổng.
Huyết vụ dày đặc, Binh Linh tuần tra dày đặc, dù ba người đã cẩn thận tránh né, vẫn không thể nào tránh hết, thỉnh thoảng bị mấy tên Binh Linh phát giác. Vân Nhàn ra tay cực gọn, mỗi kiếm là một mạng, c.h.é.m như cắt rau, cuối cùng ba người cũng vòng vèo leo tới chỗ cao nhất trên tường thành.
Vân Nhàn lập tức xua tay, ý rõ ràng: Dừng lại! Để ta lên trước xem!
Kiều Linh San: “…… Truyền âm cho xong, làm gì phải bày trò vậy?”
Phong Diệp: “Chắc nàng thấy làm động tác như thế thú vị hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương