Tới Địa Tiên giới đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Thực được chứng kiến một vị chân chính Thần chỉ bộc phát ra toàn bộ thực lực của bản thân, bất giác bị thần lực của Thiên Thần làm cho chấn động.
Xung quanh vị Thần chỉ kia, hương hỏa chi khí màu xanh biếc kết thành những dải lụa trôi lơ lửng, chiều rộng của các dải lụa lớn đến mức chẳng hề kém cạnh quầng sáng bao quanh những vì tinh tú kế cận.
Hắn chẳng những sở hữu thần lực do hương hỏa ngưng tụ mà còn có được tinh lực và đạo lực do tinh tú mang đến.
"Nghĩ mẫu từng nói, trong thiên hạ có ba loại Thần chỉ. Loại thứ nhất là hương hỏa thành thần, loại thứ hai là Đại đạo chi thần, loại thứ ba là Thần tướng tinh quân. Mà vị Thần chỉ trước mặt đây đồng thời sở hữu cả ba loại lực lượng ấy, thì hẳn là một trong những Thần chỉ được phong sau trận chiến diệt Thương. Loại Thần chỉ như vậy, vừa nhờ hương hỏa mà thành thần, lại được phong làm Tinh quân, theo năm tháng mà ngộ ra đại đạo ẩn tàng nơi chức vị Tinh quân."
Trần Thực vừa nghĩ đến đây, thì thấy quanh hông vị Thần chỉ ấy lơ lửng từng tòa Thần thành, trong thành có hàng vạn sát thần, kẻ nào kẻ nấy thân khoác giáp trụ, hung tợn đáng sợ, tu vi không hề tầm thường, thần lực hùng hậu, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới của Đại đạo chi thần.
Thực lực của những sát thần này, tương đương với Thần chỉ ở Tây Ngưu Tân Châu, dù có cao hơn đôi chút cũng không vượt quá giới hạn, tầm cỡ như tu sĩ Đại Thừa cảnh hoặc Độ Kiếp cảnh.
Giữa đám ấy còn có đầu mục, thần tướng, tu vi càng mạnh hơn nữa, sánh ngang với Thiên Tiên, thậm chí là Chân Tiên.
Song thứ khiến Trần Thực chú ý nhất, chính là pháp bảo trong tay những sát thần ấy, mỗi món đều mang theo sát khí nồng đậm, ẩn chứa uy thế đạo pháp! Nếu những bảo vật ấy rơi xuống phàm trần, chỉ e từng món đều có thể dẫn phát ma biến, hoặc tạo thành quỷ vực thần khu!
"Những món pháp bảo này hẳn được luyện chế bằng tinh lực."
Ánh mắt Trần Thực dừng lại nơi vị Thần chỉ kia, thầm nghĩ: "Sát khí trong pháp bảo của bọn họ, còn kém xa sát khí nơi bản thân vị Thiên Thần ấy."
Vị Thần chỉ kia chợt giơ tay khẽ đẩy, nhẹ nhàng gạt những ngôi tinh tú chắn trước mặt ra, ánh mắt quét tới, tiếng nói như sấm động vang rền: "Bổn tọa là Thái Tuế Thần Ân Giao, Ân Nguyên soái. Trên chiếc Tinh đằng này, ai là Trần Thực?"
Những người trên thuyền còn chưa kịp đáp lời, Trần Thực đã bước ra mũi thuyền, khom mình hành lễ, cao giọng nói: "Ân Nguyên soái, tại hạ chính là Trần Thực. Năm xưa ở Tây Ngưu Tân Châu, tại hạ từng phụng mệnh Hậu Thổ nương nương, hồi sinh phân thân của Nguyên soái."
Ân Tuế Quân chăm chú nhìn y, giọng nói cuồn cuộn như sấm động: "Tây Ngưu Tân Châu? Hậu Thổ nương nương? Bổn tọa không nhớ nữa. Tam giới rộng lớn như vậy, ngươi lấy một tiểu thế giới vô danh mà mong kéo gần quan hệ với ta, đúng là vọng tưởng! Trần Thực, ngươi tội ác chất chồng, trộm địa bảo linh căn của tiên gia, lại giết nhiều tiên chân như vậy, ngay cả đệ tử Đào Nguyên động thiên của ta cũng bị ngươi sát hại. Hôm nay, ta phụng sư mệnh, bắt ngươi quy án!"
Trần Thực nghe vậy, trong lòng trầm hẳn xuống.
Ở Huyền Hoàng hải Địa Tiên giới, có hàng vạn thế giới, mà những người trong các thế giới ấy đều phải kính ngưỡng Thái Tuế. Chỉ một thế giới, trong ba mươi vạn năm tích tụ hương hỏa thần lực, đã có thể sánh với Chân Tiên!
Huống hồ vị Ân Tuế Quân này, suốt ba mươi vạn năm qua, tích lũy không chỉ là hương hỏa, mà còn có cả đạo lực lẫn tinh lực.
Nếu Ân Tuế Quân thực sự muốn ra tay bắt y, e rằng bản thân chỉ có thể bó tay chịu trói.
Loại cổ thần như thế, thực lực sâu không lường được, tuyệt chẳng phải hạng tiên nhân như y có thể địch nổi!
Lúc này, Giang Quá bước đến bên y, sau đầu hiện lên đạo cảnh dài mười vạn dặm, muốn che chở cho Trần Thực. Song đạo cảnh mười vạn dặm này, trước mặt Ân Tuế Quân, lại như một chiếc lá lơ lửng giữa không trung, không đáng nhắc đến.
Trần Thực dù biết Thần chỉ Thiên Đình sâu không lường được, nhưng không ngờ lại cao đến mức này!
"Giang đạo hữu, hắn đến là vì ta."
Trần Thực nắm lấy cánh tay Giang Quá, thấp giọng nói: "Ta vẫn chưa phải là đệ tử Kim Ngao đảo, ngươi không cần can dự."
Giang Quá lắc đầu nói: "Ngươi tu hành Hỗn Nguyên đạo kinh đã có thành tựu, lại được truyền thừa Thiên La Hóa Huyết Thần Đao, đã là đệ tử Kim Ngao đảo. Đồng môn gặp nạn, thân là sư huynh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Hắn thúc giục kiếm khí, giờ phút này hắn đã là Chân Tiên, tu vi thực lực so với lần đầu gặp Trần Thực đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng đối mặt với tồn tại như Ân Tuế Quân, cảm giác vẫn chẳng khác nào kiến rung cây, căn bản không phải cùng một đẳng cấp.
Ân Tuế Quân vận chuyển pháp lực, chuẩn bị ra tay, Trần Thực và Giang Quá cũng chuẩn bị liều chết ngăn cản, thì đột nhiên Trần Thực cảm thấy Hóa Huyết Thần Đao đang ẩn trong Ma vực đáy giếng rung lên dữ dội, suýt nữa bay ra khỏi Ma vực.
Biến cố này khiến Trần Thực có phần trở tay không kịp, nhìn thấy Hóa Huyết Thần Đao sắp mất khống chế, đúng lúc ấy, bỗng nghe một tiếng cười lớn vang lên: "Nói hay lắm! Nói hay lắm! Đồng môn gặp nạn, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Thanh âm ấy vang dội như sấm, bàn tay của Ân Tuế Quân còn chưa kịp hạ xuống, đã bị một bàn tay khổng lồ khác va chạm mãnh liệt, thần lực đôi bên bùng phát, từ hai bàn tay khổng lồ phun trào ra ngoài, khiến những ngôi tinh tú xung quanh đều bị đẩy lùi sạch sẽ!
Ân Tuế Quân trong lòng chấn động, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trên Tinh đằng nơi Trần Thực đứng lúc này đã xuất hiện thêm một đạo nhân, thân cao một trượng sáu, mặt như giấy vàng, tóc đỏ râu đỏ, đồng tử màu vàng kim, vóc người cao gầy, tay cầm một mặt đại phan, tay còn lại đang dần thu về.
"Trục Hồn Phan! Cô Thần Tinh Quân!" Ân Tuế Quân thoáng do dự, không tiếp tục công kích nữa.
Trần Thực chỉ cảm thấy Hóa Huyết Thần Đao rung động càng lúc càng dữ dội, vội vàng trấn áp, ngẩng đầu nhìn đạo nhân kia, chỉ thấy lá đại phan mà vị ấy chống làm trượng có phần quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ: “Hơi giống Vạn Hồn Phan của Tây Ngưu Tân Châu chúng ta. Chỉ là uy lực của lá phan này thì vượt xa rất nhiều.”
Ở Tây Ngưu Tân Châu, để đối phó tà vật, mỗi thành đều luyện chế Vạn Hồn Phan, hình dáng rất giống với đại phan trong tay vị đạo nhân kia, đều bốc lên từng đợt hắc khí cuồn cuộn.
“Hai vị sư đệ, xin đa lễ rồi!” Vị đạo nhân mặt vàng hướng về phía Trần Thực và Giang Quá chắp tay hành lễ.
Hai người vội vàng hoàn lễ, Trần Thực đứng thẳng dậy, chỉ cảm thấy trên thân vị đạo nhân kia cũng toát ra hương hỏa chi khí dày đặc, trong lòng lấy làm lạ: “Vị sư huynh Kim Ngao đảo này, cũng là một tôn Thiên Thần.”
Đạo nhân mặt vàng hướng về phía Ân Tuế Quân hành lễ, mỉm cười nói: “Điện hạ, Cô Thần Tinh Quân Dư Hóa, xin bái kiến.”
Ân Tuế Quân từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi: “Tinh Quân, ngươi không ở Cô Thần tinh trấn thủ, cớ sao lại đến chen chân vào vũng nước đục này?”
Cô Thần Tinh Quân mỉm cười đáp: “Hai người này là đệ tử Kim Ngao đảo ta, họ gặp nạn, ta tất nhiên không thể không đến. Ngược lại là điện hạ, rõ ràng đã thoát khỏi hố lửa Đào Nguyên động thiên, nay lại muốn nhảy vào hố lửa khác, thật khiến người khó hiểu.”
Sắc mặt Ân Tuế Quân trầm xuống, lộ vẻ không vui: “Dư Hóa, ngươi là thần tử Đại Thương, mà dám nói những lời ấy trước mặt ta, há chẳng phải quá phận rồi sao?”
Cô Thần Tinh Quân cũng thoáng tức giận, cười lạnh nói: “Điện hạ quên rồi sao, Đại Thương đã sớm không còn. Năm xưa ta vì bảo vệ Đại Thương mới bị hãm hại, bất đắc dĩ phải làm Thần chỉ Thiên Đình. Còn điện hạ, phản bội lại, thân là thái tử Đại Thương mà lại theo địch, khiến ta chướng mắt vô cùng.”
Ân Tuế Quân giận dữ quát lớn: “Hôm nay cả hai chúng ta đều là thần tướng Thiên Đình, nói mấy chuyện cũ đó làm gì? Dư Hóa, Trần Thực hại chết đệ tử Đào Nguyên động thiên, làm ô danh sư môn của ta, hôm nay ta nhất định không tha cho hắn. Nếu ngươi dám ngăn cản, thì đừng trách ta vô tình!”
Cô Thần Tinh Quân cười lạnh: “Năm xưa khi phản bội Đại Thương, ngươi cũng nói những lời như vậy chăng?”
Hai người lời qua tiếng lại, khí thế căng thẳng. Cô Thần Tinh Quân âm thầm truyền âm: “Hai vị sư đệ, ta không phải đối thủ của hắn. Lát nữa động thủ, các ngươi tìm cơ hội bỏ chạy.”
Trần Thực và Giang Quá lập tức nghiêm nghị, Trần Thực khẽ ra hiệu bằng mắt với Hắc Oa.
Ân Tuế Quân tức giận bật cười, vận chuyển ba đầu sáu tay, phát động công kích, cười lạnh nói: “Dư Hóa, hôm nay ngươi tự rước lấy nhục!”
Dư Hóa tung người bay lên, rời khỏi Tinh đằng, trong khoảnh khắc thân thể cũng hóa thành khổng lồ như Ân Tuế Quân, rung mạnh Trục Hồn Phan làm thần hồn Ân Tuế Quân chấn động, lại tế xuất Phương Thiên họa kích, giao chiến cùng hắn.
Ngay khoảnh khắc hai tôn Thần chỉ giao thủ, Hắc Oa lập tức khống chế thuyền phu, thuyền phu điều khiển Tinh đằng phóng vút về phía trước.
Tinh đằng lướt qua giữa thân thể hai vị Thần chỉ vĩ ngạn, thân hình họ quá đỗi khổng lồ, mỗi cử động đều khiến tinh không nứt vỡ, đường sao mà Tinh đằng đi qua cũng liên tục bị cắt đứt. Thuyền phu dưới sự trấn an của Hắc Oa phát huy vượt mức bình thường, lái thuyền lướt qua giữa từng đợt giao tranh hung hiểm giữa tay chân của hai vị thần nhân, chấn động tâm can.
Đặc biệt là Ân Tuế Quân, ba đầu sáu tay, từng cánh tay thô to tựa cột chống trời, mỗi lần quét qua đều có thể hủy diệt vạn vật. Nếu không có thủ đoạn dốc hết mạng ra đánh cược, e rằng chỉ trong chớp mắt, cả người lẫn thuyền đều nát thành tro bụi!
Thuyền phu toàn lực phát huy, liên tục tránh khỏi cánh tay của hai vị thần nhân, điều khiển Tinh đằng xuyên lên xuyên xuống, né qua từng đạo thần thông, hết lần này đến lần khác lướt qua giữa hai vị thần, nguy hiểm vạn phần.
Cùng lúc ấy, quanh hông Ân Tuế Quân, từ từng tòa Thần thành, hàng vạn sát thần phất đại kỳ, tung người như bay, lao về phía Tinh đằng.
Đám sát thần ấy thực lực cực kỳ mạnh mẽ, giữa tinh không phất động trận kỳ, kết thành huyết sát đại trận, lập tức một biển máu vô biên ào tới đối mặt!
Trần Thực trong lòng khẽ động, lập tức tế xuất Thiên La Hóa Huyết Thần Đao, thầm nghĩ: “Đối phó huyết sát đại trận, Hóa Huyết Thần Đao chính là trọng khí hữu dụng!”
Không ngờ Thiên La Hóa Huyết Thần Đao vừa thoát ra khỏi Ma vực đáy giếng, lập tức mất khống chế, gào thét lao đi, Trần Thực giật mình kinh hãi: “Ma đao muốn nghịch chủ!”
Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hóa Huyết Thần Đao bay thẳng về phía Dư Hóa.
Trần Thực ngẩn người, lại thấy Dư Hóa giơ tay nắm lấy Thiên La Hóa Huyết Thần Đao, bật cười quái dị, cao giọng nói: “Đa tạ tiểu sư đệ tặng đao!”
“Ông!”
Sau lưng hắn, biển máu địa ngục ầm ầm bành trướng, quay cuồng dữ dội, vung đao chém về phía Ân Tuế Quân, Hóa Huyết Thần Đao trong tay hắn phát ra uy lực vượt xa lúc ở trong tay Trần Thực, đánh cho Ân Tuế Quân liên tục thoái lui.
“Chẳng lẽ Cô Thần Tinh Quân Dư Hóa mới là chủ nhân thực sự của Hóa Huyết Thần Đao?”
Trong lòng Trần Thực chợt lóe một ý niệm, lập tức lắc đầu: “Không đúng, nếu hắn là chủ nhân chân chính, thì đã chẳng nói lời cảm tạ ta tặng đao. Lạ thật, vì sao Hóa Huyết Thần Đao lại thân cận hắn hơn?”
Y còn đang suy nghĩ, thì Tinh đằng đã xông vào huyết sát đại trận, Giang Quá đứng đầu mũi thuyền, tay cầm một thanh mộc kiếm đâm ra, lập tức kiếm khí bạo phát, mang theo khí tức hủy diệt tất cả, quét sạch mọi vật, cho dù là huyết sát đại trận do hàng vạn sát thần hợp thành, cũng bị một kiếm của hắn chém rách!
Trần Thực bị uy lực một kiếm kia làm cho giật mình kinh hãi.
Giang Quá nhìn qua có vẻ nho nhã, văn chất bỉnh bỉnh, chẳng ngờ một khi ra tay lại sắc bén và bá đạo đến như vậy!
“Đây chính là truyền thừa của Kim Ngao đảo sao? Quả nhiên không tầm thường.”
Trần Thực trong lòng nóng rực. Trong mắt y, Hỗn Nguyên Kiếm Kinh đã là một môn thần thông kiếm đạo phi phàm, nhất là chiêu thứ chín “Hồng Mông Phẫu Phân”, càng thâm sâu khó dò, ngay cả hiện tại y cũng chỉ lĩnh ngộ được phần nào da lông.
Thế nhưng thần thông kiếm đạo mà Giang Quá vừa thi triển, uy lực lại vượt xa Hỗn Nguyên Kiếm Kinh.
Trần Thực tuy chưa từng được chứng kiến uy lực thực sự của chiêu “Hồng Mông Phẫu Phân”, nhưng phỏng đoán rằng dù là chiêu ấy, e cũng khó có thể sánh ngang với kiếm đạo thần thông mà Giang Quá đang sử dụng.
Thần thông kiếm đạo trong tay Giang Quá quả thực có thể xưng là diệt đạo chi kiếm, nơi kiếm quang lướt qua, bất kể là tiên đạo hay thần đạo, đều tan vỡ hóa hư không. Loại thần thông bá đạo đến vậy, Trần Thực chưa từng gặp qua.
Giang Quá mở đường máu phía trước, nhưng hai bên vẫn không ngừng có sát thần xông lên. Trần Thực lập tức tế khởi Dưỡng Kiếm Hồ Lô, đồng thời điều khiển sáu mươi bốn đạo kiếm khí, thi triển Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, hộ vệ một phía cho Tinh đằng.
Hắc Oa thì tế ra Trượng Thiên Thiết Xích, giữ lấy một bên còn lại, giao chiến với đám sát thần đang lao tới.
Một người một chó dốc toàn lực, liều mạng ngăn cản sát thần, song sát thần kéo tới càng lúc càng đông, thậm chí đã có kẻ leo lên Tinh đằng. Hắc Oa cũng đã mỏi tay, bị mấy tên sát thần nhào đến đè lên thân thể.
“Tế!”
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Trần Thực quát lớn một tiếng, Hắc Oa bay vọt lên không, bất giác hiện ra chân thân, mở rộng đại khẩu nuốt trời, có thể nhìn thấy địa ngục ma hỏa trong bụng!
Ác khuyển hộc ra một hơi, nuốt chửng hàng ngàn hàng vạn sát thần xung quanh vào bụng, sau đó thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, quay về đứng trên mũi thuyền.
Lúc này, thuyền phu điều khiển Tinh đằng xông ra khỏi huyết sát đại trận, chính là nhờ Giang Quá cầm mộc kiếm phá vỡ đại trận ấy.
Tinh đằng nối liền với tinh lộ Thiên Hà, tốc độ càng lúc càng nhanh, trước khi đám sát thần có thể đuổi kịp, đã hú lên một tiếng, lao đi vun vút, bỏ lại những sát thần ấy ở phía xa tít mù.
Trên Tinh đằng, Trần Thực, Hắc Oa cùng những hành khách trên thuyền đều chưa hoàn hồn.
Đám hành khách kia thân thể vẫn còn run rẩy. Bọn họ cùng thuyền với Trần Thực, vốn tưởng là một chuyến đi yên ổn, nào ngờ lại là một trường sinh tử ly kỳ.
Giang Quá thu mộc kiếm lại, thanh kiếm đào biến về kích thước ba tấc, treo lại nơi ngọc bội bên hông.
“Truyền thừa của Kim Ngao đảo thật quá lợi hại. Không, lợi hại chính là Giang Quá sư huynh.”
Trong lòng Trần Thực dâng lên niềm kính trọng, thầm nghĩ: “Tâm tính huynh ấy thuần tịnh, chỉ chú tâm vào kiếm đạo, cho nên mới có thành tựu như vậy. Truyền thừa Kim Ngao đảo tuy mạnh, nhưng nhìn từ Hỗn Nguyên Kiếm Kinh mà nói, truyền thừa ấy hẳn là cực kỳ khó học. Giang Quá sư huynh nếu không phải là kỳ tài kinh thế, sao có thể có được thành tựu như hôm nay?”
Nghĩ tới đây, y lại tiếp tục tham ngộ chiêu “Hồng Mông Phẫu Phân”, hồi lâu sau cảm thấy có chút lĩnh hội, liền lấy ra một đạo Huyền Hoàng kiếm khí, lặng lẽ luyện tập.
Cứ thế luyện mấy trăm lượt, Trần Thực vẫn cảm thấy chiêu thức này còn nhiều chỗ gượng gạo, khó lòng phát huy uy lực chân chính, liền lại ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu đạo văn Huyền Hoàng, tham ngộ ảo diệu của chiêu “Huyền Hoàng Phán Ly” trong “Hồng Mông Phẫu Phân”.
Bất tri bất giác đã hai ba ngày trôi qua, tốc độ của Tinh đằng cũng dần chậm lại, tinh vực xung quanh càng lúc càng hoang vắng. Ngay lúc đó, thân thuyền khẽ chấn động, Cô Thần Tinh Quân Dư Hóa lại hạ xuống Tinh đằng, bước chân có phần lảo đảo.
Trần Thực vội vàng đứng dậy hành lễ: “Hậu học mạt tiến Trần Thực, bái kiến Cô Thần Tinh Quân!”
Cô Thần Tinh Quân rõ ràng là đã bị thương nhẹ, khí tức có phần không ổn, mỉm cười nói: “Ngươi với ta là đồng môn, sao lại gọi là hậu học mạt tiến? Trần sư đệ, ta là đệ tử đời thứ tư của Kim Ngao đảo, theo học dưới môn Nhất Khí Tiên Dư Nguyên, cũng chính là sư phụ của ngươi. Thanh Thiên La Hóa Huyết Thần Đao kia, vốn là bảo vật của sư tôn. Năm xưa đao này rơi xuống phàm trần, chính là thay sư tôn chọn đồ đệ.”
Trần Thực nói thật: “Thanh đao này vốn bị trấn dưới chân Nhị Lang Chân Quân ở tổ đình, sau đó vô tình lưu lạc tới Tây Ngưu Tân Châu, phản phệ chủ nhân, giết chết không ít người. Đây cũng là sắp đặt của sư phụ sao?”
Cô Thần Tinh Quân thoáng ngượng ngùng, nói: “Môn phái chúng ta chọn truyền nhân vốn như vậy. Ai không qua được khảo nghiệm thì đa phần đều chết. Chính như lời cổ nhân rằng: ‘Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ’. Ngươi sáng sớm nghe được chính pháp, tối có chết cũng không tiếc.”
Trần Thực nghi hoặc: “Chẳng phải câu đó có nghĩa là sáng sớm tìm ra đường tới nhà kẻ thù, tối đến liền đi giết đối phương sao?”
Cô Thần Tinh Quân nhìn sang Giang Quá, Giang Quá đáp: “Trần sư đệ là người thuộc phái Phu Tử, không phải truyền thừa của Thông Thiên nhất mạch.”
Cô Thần Tinh Quân chợt hiểu, bèn đặt Trục Hồn Phan xuống, lấy Thiên La Hóa Huyết Thần Đao đưa lại cho Trần Thực, nói: “Đao này năm xưa sư tôn giao cho ta sử dụng, tiếc là ta tài mọn, khiến thần đao uế trọc. Sư đệ nay đã thu đao, ta cũng không còn mặt mũi nào dùng lại nữa.”
Trần Thực thu hồi Hóa Huyết Thần Đao, nhìn sang Trục Hồn Phan, hỏi: “Dư sư huynh, cây phan này, chẳng lẽ là Vạn Hồn Phan?”
“Vạn cái gì mà Vạn! Đây là Nhân Hoàng Phan!” Cô Thần Tinh Quân trợn mắt thổi râu.
Trần Thực bán tín bán nghi: “Sao lại đen kịt khói đặc như vậy?”
“Luyện hóa Ma đạo thì tất nhiên khói phải đen rồi.”
Cô Thần Tinh Quân chậm rãi nói: “Nếu là thứ nhìn vào lấp lánh kim quang, diễm lệ rực rỡ, thì tám chín phần là Ma đạo. Ma đạo mới hay làm vẻ ngoài cho thật lộng lẫy để mê hoặc người ta. Còn thứ của chúng ta, khói đen cuồn cuộn, đó mới là Chính đạo.”
Xung quanh vị Thần chỉ kia, hương hỏa chi khí màu xanh biếc kết thành những dải lụa trôi lơ lửng, chiều rộng của các dải lụa lớn đến mức chẳng hề kém cạnh quầng sáng bao quanh những vì tinh tú kế cận.
Hắn chẳng những sở hữu thần lực do hương hỏa ngưng tụ mà còn có được tinh lực và đạo lực do tinh tú mang đến.
"Nghĩ mẫu từng nói, trong thiên hạ có ba loại Thần chỉ. Loại thứ nhất là hương hỏa thành thần, loại thứ hai là Đại đạo chi thần, loại thứ ba là Thần tướng tinh quân. Mà vị Thần chỉ trước mặt đây đồng thời sở hữu cả ba loại lực lượng ấy, thì hẳn là một trong những Thần chỉ được phong sau trận chiến diệt Thương. Loại Thần chỉ như vậy, vừa nhờ hương hỏa mà thành thần, lại được phong làm Tinh quân, theo năm tháng mà ngộ ra đại đạo ẩn tàng nơi chức vị Tinh quân."
Trần Thực vừa nghĩ đến đây, thì thấy quanh hông vị Thần chỉ ấy lơ lửng từng tòa Thần thành, trong thành có hàng vạn sát thần, kẻ nào kẻ nấy thân khoác giáp trụ, hung tợn đáng sợ, tu vi không hề tầm thường, thần lực hùng hậu, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới của Đại đạo chi thần.
Thực lực của những sát thần này, tương đương với Thần chỉ ở Tây Ngưu Tân Châu, dù có cao hơn đôi chút cũng không vượt quá giới hạn, tầm cỡ như tu sĩ Đại Thừa cảnh hoặc Độ Kiếp cảnh.
Giữa đám ấy còn có đầu mục, thần tướng, tu vi càng mạnh hơn nữa, sánh ngang với Thiên Tiên, thậm chí là Chân Tiên.
Song thứ khiến Trần Thực chú ý nhất, chính là pháp bảo trong tay những sát thần ấy, mỗi món đều mang theo sát khí nồng đậm, ẩn chứa uy thế đạo pháp! Nếu những bảo vật ấy rơi xuống phàm trần, chỉ e từng món đều có thể dẫn phát ma biến, hoặc tạo thành quỷ vực thần khu!
"Những món pháp bảo này hẳn được luyện chế bằng tinh lực."
Ánh mắt Trần Thực dừng lại nơi vị Thần chỉ kia, thầm nghĩ: "Sát khí trong pháp bảo của bọn họ, còn kém xa sát khí nơi bản thân vị Thiên Thần ấy."
Vị Thần chỉ kia chợt giơ tay khẽ đẩy, nhẹ nhàng gạt những ngôi tinh tú chắn trước mặt ra, ánh mắt quét tới, tiếng nói như sấm động vang rền: "Bổn tọa là Thái Tuế Thần Ân Giao, Ân Nguyên soái. Trên chiếc Tinh đằng này, ai là Trần Thực?"
Những người trên thuyền còn chưa kịp đáp lời, Trần Thực đã bước ra mũi thuyền, khom mình hành lễ, cao giọng nói: "Ân Nguyên soái, tại hạ chính là Trần Thực. Năm xưa ở Tây Ngưu Tân Châu, tại hạ từng phụng mệnh Hậu Thổ nương nương, hồi sinh phân thân của Nguyên soái."
Ân Tuế Quân chăm chú nhìn y, giọng nói cuồn cuộn như sấm động: "Tây Ngưu Tân Châu? Hậu Thổ nương nương? Bổn tọa không nhớ nữa. Tam giới rộng lớn như vậy, ngươi lấy một tiểu thế giới vô danh mà mong kéo gần quan hệ với ta, đúng là vọng tưởng! Trần Thực, ngươi tội ác chất chồng, trộm địa bảo linh căn của tiên gia, lại giết nhiều tiên chân như vậy, ngay cả đệ tử Đào Nguyên động thiên của ta cũng bị ngươi sát hại. Hôm nay, ta phụng sư mệnh, bắt ngươi quy án!"
Trần Thực nghe vậy, trong lòng trầm hẳn xuống.
Ở Huyền Hoàng hải Địa Tiên giới, có hàng vạn thế giới, mà những người trong các thế giới ấy đều phải kính ngưỡng Thái Tuế. Chỉ một thế giới, trong ba mươi vạn năm tích tụ hương hỏa thần lực, đã có thể sánh với Chân Tiên!
Huống hồ vị Ân Tuế Quân này, suốt ba mươi vạn năm qua, tích lũy không chỉ là hương hỏa, mà còn có cả đạo lực lẫn tinh lực.
Nếu Ân Tuế Quân thực sự muốn ra tay bắt y, e rằng bản thân chỉ có thể bó tay chịu trói.
Loại cổ thần như thế, thực lực sâu không lường được, tuyệt chẳng phải hạng tiên nhân như y có thể địch nổi!
Lúc này, Giang Quá bước đến bên y, sau đầu hiện lên đạo cảnh dài mười vạn dặm, muốn che chở cho Trần Thực. Song đạo cảnh mười vạn dặm này, trước mặt Ân Tuế Quân, lại như một chiếc lá lơ lửng giữa không trung, không đáng nhắc đến.
Trần Thực dù biết Thần chỉ Thiên Đình sâu không lường được, nhưng không ngờ lại cao đến mức này!
"Giang đạo hữu, hắn đến là vì ta."
Trần Thực nắm lấy cánh tay Giang Quá, thấp giọng nói: "Ta vẫn chưa phải là đệ tử Kim Ngao đảo, ngươi không cần can dự."
Giang Quá lắc đầu nói: "Ngươi tu hành Hỗn Nguyên đạo kinh đã có thành tựu, lại được truyền thừa Thiên La Hóa Huyết Thần Đao, đã là đệ tử Kim Ngao đảo. Đồng môn gặp nạn, thân là sư huynh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Hắn thúc giục kiếm khí, giờ phút này hắn đã là Chân Tiên, tu vi thực lực so với lần đầu gặp Trần Thực đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng đối mặt với tồn tại như Ân Tuế Quân, cảm giác vẫn chẳng khác nào kiến rung cây, căn bản không phải cùng một đẳng cấp.
Ân Tuế Quân vận chuyển pháp lực, chuẩn bị ra tay, Trần Thực và Giang Quá cũng chuẩn bị liều chết ngăn cản, thì đột nhiên Trần Thực cảm thấy Hóa Huyết Thần Đao đang ẩn trong Ma vực đáy giếng rung lên dữ dội, suýt nữa bay ra khỏi Ma vực.
Biến cố này khiến Trần Thực có phần trở tay không kịp, nhìn thấy Hóa Huyết Thần Đao sắp mất khống chế, đúng lúc ấy, bỗng nghe một tiếng cười lớn vang lên: "Nói hay lắm! Nói hay lắm! Đồng môn gặp nạn, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Thanh âm ấy vang dội như sấm, bàn tay của Ân Tuế Quân còn chưa kịp hạ xuống, đã bị một bàn tay khổng lồ khác va chạm mãnh liệt, thần lực đôi bên bùng phát, từ hai bàn tay khổng lồ phun trào ra ngoài, khiến những ngôi tinh tú xung quanh đều bị đẩy lùi sạch sẽ!
Ân Tuế Quân trong lòng chấn động, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trên Tinh đằng nơi Trần Thực đứng lúc này đã xuất hiện thêm một đạo nhân, thân cao một trượng sáu, mặt như giấy vàng, tóc đỏ râu đỏ, đồng tử màu vàng kim, vóc người cao gầy, tay cầm một mặt đại phan, tay còn lại đang dần thu về.
"Trục Hồn Phan! Cô Thần Tinh Quân!" Ân Tuế Quân thoáng do dự, không tiếp tục công kích nữa.
Trần Thực chỉ cảm thấy Hóa Huyết Thần Đao rung động càng lúc càng dữ dội, vội vàng trấn áp, ngẩng đầu nhìn đạo nhân kia, chỉ thấy lá đại phan mà vị ấy chống làm trượng có phần quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ: “Hơi giống Vạn Hồn Phan của Tây Ngưu Tân Châu chúng ta. Chỉ là uy lực của lá phan này thì vượt xa rất nhiều.”
Ở Tây Ngưu Tân Châu, để đối phó tà vật, mỗi thành đều luyện chế Vạn Hồn Phan, hình dáng rất giống với đại phan trong tay vị đạo nhân kia, đều bốc lên từng đợt hắc khí cuồn cuộn.
“Hai vị sư đệ, xin đa lễ rồi!” Vị đạo nhân mặt vàng hướng về phía Trần Thực và Giang Quá chắp tay hành lễ.
Hai người vội vàng hoàn lễ, Trần Thực đứng thẳng dậy, chỉ cảm thấy trên thân vị đạo nhân kia cũng toát ra hương hỏa chi khí dày đặc, trong lòng lấy làm lạ: “Vị sư huynh Kim Ngao đảo này, cũng là một tôn Thiên Thần.”
Đạo nhân mặt vàng hướng về phía Ân Tuế Quân hành lễ, mỉm cười nói: “Điện hạ, Cô Thần Tinh Quân Dư Hóa, xin bái kiến.”
Ân Tuế Quân từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng hỏi: “Tinh Quân, ngươi không ở Cô Thần tinh trấn thủ, cớ sao lại đến chen chân vào vũng nước đục này?”
Cô Thần Tinh Quân mỉm cười đáp: “Hai người này là đệ tử Kim Ngao đảo ta, họ gặp nạn, ta tất nhiên không thể không đến. Ngược lại là điện hạ, rõ ràng đã thoát khỏi hố lửa Đào Nguyên động thiên, nay lại muốn nhảy vào hố lửa khác, thật khiến người khó hiểu.”
Sắc mặt Ân Tuế Quân trầm xuống, lộ vẻ không vui: “Dư Hóa, ngươi là thần tử Đại Thương, mà dám nói những lời ấy trước mặt ta, há chẳng phải quá phận rồi sao?”
Cô Thần Tinh Quân cũng thoáng tức giận, cười lạnh nói: “Điện hạ quên rồi sao, Đại Thương đã sớm không còn. Năm xưa ta vì bảo vệ Đại Thương mới bị hãm hại, bất đắc dĩ phải làm Thần chỉ Thiên Đình. Còn điện hạ, phản bội lại, thân là thái tử Đại Thương mà lại theo địch, khiến ta chướng mắt vô cùng.”
Ân Tuế Quân giận dữ quát lớn: “Hôm nay cả hai chúng ta đều là thần tướng Thiên Đình, nói mấy chuyện cũ đó làm gì? Dư Hóa, Trần Thực hại chết đệ tử Đào Nguyên động thiên, làm ô danh sư môn của ta, hôm nay ta nhất định không tha cho hắn. Nếu ngươi dám ngăn cản, thì đừng trách ta vô tình!”
Cô Thần Tinh Quân cười lạnh: “Năm xưa khi phản bội Đại Thương, ngươi cũng nói những lời như vậy chăng?”
Hai người lời qua tiếng lại, khí thế căng thẳng. Cô Thần Tinh Quân âm thầm truyền âm: “Hai vị sư đệ, ta không phải đối thủ của hắn. Lát nữa động thủ, các ngươi tìm cơ hội bỏ chạy.”
Trần Thực và Giang Quá lập tức nghiêm nghị, Trần Thực khẽ ra hiệu bằng mắt với Hắc Oa.
Ân Tuế Quân tức giận bật cười, vận chuyển ba đầu sáu tay, phát động công kích, cười lạnh nói: “Dư Hóa, hôm nay ngươi tự rước lấy nhục!”
Dư Hóa tung người bay lên, rời khỏi Tinh đằng, trong khoảnh khắc thân thể cũng hóa thành khổng lồ như Ân Tuế Quân, rung mạnh Trục Hồn Phan làm thần hồn Ân Tuế Quân chấn động, lại tế xuất Phương Thiên họa kích, giao chiến cùng hắn.
Ngay khoảnh khắc hai tôn Thần chỉ giao thủ, Hắc Oa lập tức khống chế thuyền phu, thuyền phu điều khiển Tinh đằng phóng vút về phía trước.
Tinh đằng lướt qua giữa thân thể hai vị Thần chỉ vĩ ngạn, thân hình họ quá đỗi khổng lồ, mỗi cử động đều khiến tinh không nứt vỡ, đường sao mà Tinh đằng đi qua cũng liên tục bị cắt đứt. Thuyền phu dưới sự trấn an của Hắc Oa phát huy vượt mức bình thường, lái thuyền lướt qua giữa từng đợt giao tranh hung hiểm giữa tay chân của hai vị thần nhân, chấn động tâm can.
Đặc biệt là Ân Tuế Quân, ba đầu sáu tay, từng cánh tay thô to tựa cột chống trời, mỗi lần quét qua đều có thể hủy diệt vạn vật. Nếu không có thủ đoạn dốc hết mạng ra đánh cược, e rằng chỉ trong chớp mắt, cả người lẫn thuyền đều nát thành tro bụi!
Thuyền phu toàn lực phát huy, liên tục tránh khỏi cánh tay của hai vị thần nhân, điều khiển Tinh đằng xuyên lên xuyên xuống, né qua từng đạo thần thông, hết lần này đến lần khác lướt qua giữa hai vị thần, nguy hiểm vạn phần.
Cùng lúc ấy, quanh hông Ân Tuế Quân, từ từng tòa Thần thành, hàng vạn sát thần phất đại kỳ, tung người như bay, lao về phía Tinh đằng.
Đám sát thần ấy thực lực cực kỳ mạnh mẽ, giữa tinh không phất động trận kỳ, kết thành huyết sát đại trận, lập tức một biển máu vô biên ào tới đối mặt!
Trần Thực trong lòng khẽ động, lập tức tế xuất Thiên La Hóa Huyết Thần Đao, thầm nghĩ: “Đối phó huyết sát đại trận, Hóa Huyết Thần Đao chính là trọng khí hữu dụng!”
Không ngờ Thiên La Hóa Huyết Thần Đao vừa thoát ra khỏi Ma vực đáy giếng, lập tức mất khống chế, gào thét lao đi, Trần Thực giật mình kinh hãi: “Ma đao muốn nghịch chủ!”
Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hóa Huyết Thần Đao bay thẳng về phía Dư Hóa.
Trần Thực ngẩn người, lại thấy Dư Hóa giơ tay nắm lấy Thiên La Hóa Huyết Thần Đao, bật cười quái dị, cao giọng nói: “Đa tạ tiểu sư đệ tặng đao!”
“Ông!”
Sau lưng hắn, biển máu địa ngục ầm ầm bành trướng, quay cuồng dữ dội, vung đao chém về phía Ân Tuế Quân, Hóa Huyết Thần Đao trong tay hắn phát ra uy lực vượt xa lúc ở trong tay Trần Thực, đánh cho Ân Tuế Quân liên tục thoái lui.
“Chẳng lẽ Cô Thần Tinh Quân Dư Hóa mới là chủ nhân thực sự của Hóa Huyết Thần Đao?”
Trong lòng Trần Thực chợt lóe một ý niệm, lập tức lắc đầu: “Không đúng, nếu hắn là chủ nhân chân chính, thì đã chẳng nói lời cảm tạ ta tặng đao. Lạ thật, vì sao Hóa Huyết Thần Đao lại thân cận hắn hơn?”
Y còn đang suy nghĩ, thì Tinh đằng đã xông vào huyết sát đại trận, Giang Quá đứng đầu mũi thuyền, tay cầm một thanh mộc kiếm đâm ra, lập tức kiếm khí bạo phát, mang theo khí tức hủy diệt tất cả, quét sạch mọi vật, cho dù là huyết sát đại trận do hàng vạn sát thần hợp thành, cũng bị một kiếm của hắn chém rách!
Trần Thực bị uy lực một kiếm kia làm cho giật mình kinh hãi.
Giang Quá nhìn qua có vẻ nho nhã, văn chất bỉnh bỉnh, chẳng ngờ một khi ra tay lại sắc bén và bá đạo đến như vậy!
“Đây chính là truyền thừa của Kim Ngao đảo sao? Quả nhiên không tầm thường.”
Trần Thực trong lòng nóng rực. Trong mắt y, Hỗn Nguyên Kiếm Kinh đã là một môn thần thông kiếm đạo phi phàm, nhất là chiêu thứ chín “Hồng Mông Phẫu Phân”, càng thâm sâu khó dò, ngay cả hiện tại y cũng chỉ lĩnh ngộ được phần nào da lông.
Thế nhưng thần thông kiếm đạo mà Giang Quá vừa thi triển, uy lực lại vượt xa Hỗn Nguyên Kiếm Kinh.
Trần Thực tuy chưa từng được chứng kiến uy lực thực sự của chiêu “Hồng Mông Phẫu Phân”, nhưng phỏng đoán rằng dù là chiêu ấy, e cũng khó có thể sánh ngang với kiếm đạo thần thông mà Giang Quá đang sử dụng.
Thần thông kiếm đạo trong tay Giang Quá quả thực có thể xưng là diệt đạo chi kiếm, nơi kiếm quang lướt qua, bất kể là tiên đạo hay thần đạo, đều tan vỡ hóa hư không. Loại thần thông bá đạo đến vậy, Trần Thực chưa từng gặp qua.
Giang Quá mở đường máu phía trước, nhưng hai bên vẫn không ngừng có sát thần xông lên. Trần Thực lập tức tế khởi Dưỡng Kiếm Hồ Lô, đồng thời điều khiển sáu mươi bốn đạo kiếm khí, thi triển Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, hộ vệ một phía cho Tinh đằng.
Hắc Oa thì tế ra Trượng Thiên Thiết Xích, giữ lấy một bên còn lại, giao chiến với đám sát thần đang lao tới.
Một người một chó dốc toàn lực, liều mạng ngăn cản sát thần, song sát thần kéo tới càng lúc càng đông, thậm chí đã có kẻ leo lên Tinh đằng. Hắc Oa cũng đã mỏi tay, bị mấy tên sát thần nhào đến đè lên thân thể.
“Tế!”
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Trần Thực quát lớn một tiếng, Hắc Oa bay vọt lên không, bất giác hiện ra chân thân, mở rộng đại khẩu nuốt trời, có thể nhìn thấy địa ngục ma hỏa trong bụng!
Ác khuyển hộc ra một hơi, nuốt chửng hàng ngàn hàng vạn sát thần xung quanh vào bụng, sau đó thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, quay về đứng trên mũi thuyền.
Lúc này, thuyền phu điều khiển Tinh đằng xông ra khỏi huyết sát đại trận, chính là nhờ Giang Quá cầm mộc kiếm phá vỡ đại trận ấy.
Tinh đằng nối liền với tinh lộ Thiên Hà, tốc độ càng lúc càng nhanh, trước khi đám sát thần có thể đuổi kịp, đã hú lên một tiếng, lao đi vun vút, bỏ lại những sát thần ấy ở phía xa tít mù.
Trên Tinh đằng, Trần Thực, Hắc Oa cùng những hành khách trên thuyền đều chưa hoàn hồn.
Đám hành khách kia thân thể vẫn còn run rẩy. Bọn họ cùng thuyền với Trần Thực, vốn tưởng là một chuyến đi yên ổn, nào ngờ lại là một trường sinh tử ly kỳ.
Giang Quá thu mộc kiếm lại, thanh kiếm đào biến về kích thước ba tấc, treo lại nơi ngọc bội bên hông.
“Truyền thừa của Kim Ngao đảo thật quá lợi hại. Không, lợi hại chính là Giang Quá sư huynh.”
Trong lòng Trần Thực dâng lên niềm kính trọng, thầm nghĩ: “Tâm tính huynh ấy thuần tịnh, chỉ chú tâm vào kiếm đạo, cho nên mới có thành tựu như vậy. Truyền thừa Kim Ngao đảo tuy mạnh, nhưng nhìn từ Hỗn Nguyên Kiếm Kinh mà nói, truyền thừa ấy hẳn là cực kỳ khó học. Giang Quá sư huynh nếu không phải là kỳ tài kinh thế, sao có thể có được thành tựu như hôm nay?”
Nghĩ tới đây, y lại tiếp tục tham ngộ chiêu “Hồng Mông Phẫu Phân”, hồi lâu sau cảm thấy có chút lĩnh hội, liền lấy ra một đạo Huyền Hoàng kiếm khí, lặng lẽ luyện tập.
Cứ thế luyện mấy trăm lượt, Trần Thực vẫn cảm thấy chiêu thức này còn nhiều chỗ gượng gạo, khó lòng phát huy uy lực chân chính, liền lại ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu đạo văn Huyền Hoàng, tham ngộ ảo diệu của chiêu “Huyền Hoàng Phán Ly” trong “Hồng Mông Phẫu Phân”.
Bất tri bất giác đã hai ba ngày trôi qua, tốc độ của Tinh đằng cũng dần chậm lại, tinh vực xung quanh càng lúc càng hoang vắng. Ngay lúc đó, thân thuyền khẽ chấn động, Cô Thần Tinh Quân Dư Hóa lại hạ xuống Tinh đằng, bước chân có phần lảo đảo.
Trần Thực vội vàng đứng dậy hành lễ: “Hậu học mạt tiến Trần Thực, bái kiến Cô Thần Tinh Quân!”
Cô Thần Tinh Quân rõ ràng là đã bị thương nhẹ, khí tức có phần không ổn, mỉm cười nói: “Ngươi với ta là đồng môn, sao lại gọi là hậu học mạt tiến? Trần sư đệ, ta là đệ tử đời thứ tư của Kim Ngao đảo, theo học dưới môn Nhất Khí Tiên Dư Nguyên, cũng chính là sư phụ của ngươi. Thanh Thiên La Hóa Huyết Thần Đao kia, vốn là bảo vật của sư tôn. Năm xưa đao này rơi xuống phàm trần, chính là thay sư tôn chọn đồ đệ.”
Trần Thực nói thật: “Thanh đao này vốn bị trấn dưới chân Nhị Lang Chân Quân ở tổ đình, sau đó vô tình lưu lạc tới Tây Ngưu Tân Châu, phản phệ chủ nhân, giết chết không ít người. Đây cũng là sắp đặt của sư phụ sao?”
Cô Thần Tinh Quân thoáng ngượng ngùng, nói: “Môn phái chúng ta chọn truyền nhân vốn như vậy. Ai không qua được khảo nghiệm thì đa phần đều chết. Chính như lời cổ nhân rằng: ‘Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ’. Ngươi sáng sớm nghe được chính pháp, tối có chết cũng không tiếc.”
Trần Thực nghi hoặc: “Chẳng phải câu đó có nghĩa là sáng sớm tìm ra đường tới nhà kẻ thù, tối đến liền đi giết đối phương sao?”
Cô Thần Tinh Quân nhìn sang Giang Quá, Giang Quá đáp: “Trần sư đệ là người thuộc phái Phu Tử, không phải truyền thừa của Thông Thiên nhất mạch.”
Cô Thần Tinh Quân chợt hiểu, bèn đặt Trục Hồn Phan xuống, lấy Thiên La Hóa Huyết Thần Đao đưa lại cho Trần Thực, nói: “Đao này năm xưa sư tôn giao cho ta sử dụng, tiếc là ta tài mọn, khiến thần đao uế trọc. Sư đệ nay đã thu đao, ta cũng không còn mặt mũi nào dùng lại nữa.”
Trần Thực thu hồi Hóa Huyết Thần Đao, nhìn sang Trục Hồn Phan, hỏi: “Dư sư huynh, cây phan này, chẳng lẽ là Vạn Hồn Phan?”
“Vạn cái gì mà Vạn! Đây là Nhân Hoàng Phan!” Cô Thần Tinh Quân trợn mắt thổi râu.
Trần Thực bán tín bán nghi: “Sao lại đen kịt khói đặc như vậy?”
“Luyện hóa Ma đạo thì tất nhiên khói phải đen rồi.”
Cô Thần Tinh Quân chậm rãi nói: “Nếu là thứ nhìn vào lấp lánh kim quang, diễm lệ rực rỡ, thì tám chín phần là Ma đạo. Ma đạo mới hay làm vẻ ngoài cho thật lộng lẫy để mê hoặc người ta. Còn thứ của chúng ta, khói đen cuồn cuộn, đó mới là Chính đạo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương