Nghe xong lời của Cố Quyệt, không hiểu sao lông tơ sau gáy Thẩm Liệm dựng hết cả lên. Nàng quay đầu nhìn gương mặt vừa cay nghiệt lại vừa lạnh lùng kiều diễm ấy, giọng nói khô khốc:
"......Đây chính là sát khí sao?"
Tuy nàng luôn biết Mai Nhân có lẽ không hề hiền lành vô hại như vẻ bề ngoài, nhưng khi đối phương thực sự để lộ diện mạo vốn có, trong lòng nàng vẫn thấp thoáng run sợ.
Cũng không hẳn là sợ hãi, chỉ là cảm thấy Mai Nhân như vậy có phần quá nguy hiểm.
Cây cao đón gió lớn, người xuất chúng ắt gặp đố kỵ.
Mai Nhân vốn đã dung mạo tuyệt sắc, trí tuệ hơn người, nếu quá hiếu thắng, e rằng sẽ bị kẻ khác ghen ghét, hại đến tiền đồ.
Cố Quyệt thu lại sát khí quanh thân, nhìn qua Thẩm Liệm đang run rẩy, bực bội hỏi:
"Ngươi tránh xa như thế làm gì, sợ ta ăn ngươi à?"
Người này suốt ngày nói mấy chuyện chém đầu, ôm lý tưởng bị tru di cửu tộc cũng chẳng sợ, vậy mà lại sợ một nữ tử yếu đuối như mình là sao? Thẩm Liệm thành thật đáp:
"Trông ngươi nguy hiểm quá."
Cảm thấy cứ như sắp làm chuyện điên rồ gì đó.
Cố Quyệt lườm nàng:
"Chưa có ai nói với ngươi càng đẹp càng nguy hiểm sao?"
"Trước đây có người nói thế, nhưng không có khái niệm cụ thể nào cả." Thẩm Liệm nhỏ giọng lí nhí.
"Giờ có chưa?"
"Có rồi có rồi..."
Cố Quyệt hừ một tiếng, sắc mặt dịu lại đôi phần.
Nói xong mấy chuyện vặt vãnh, Thẩm Liệm đột nhiên nhớ ra một chuyện khác. Nàng hỏi Cố Quyệt:
"Các ngươi xuất thành là để đi tìm quân đội dẹp phỉ sao?"
"Ngươi lén giấu ta đi mua mấy cân óc chó bổ não rồi à?" Cố Quyệt hơi bất ngờ khi Thẩm Liệm có thể đoán được chuyện này. Nàng vẫn luôn cho rằng đầu óc Thẩm Liệm phản ứng quá chậm chạp, không ngờ trong những việc thế này lại khá nhanh nhạy.
Chế giễu móc mỉa mấy câu xong, nàng cũng không định giấu giếm nữa, gật đầu thừa nhận, sau đó lại thoáng nhìn qua gương mặt ngây thơ vô tà của Thẩm Liệm, nhắc lại chuyện chưa nói hết lúc hoàng hôn:
"Ngươi không thấy lạ sao?"
"Lạ gì?"
"Người mà Phạm Hào không gọi về được, ta lại có thể gọi được."
Cố Quyệt khơi lại chủ đề này một lần nữa không phải để khoe khoang gì, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy sau vụ án này, thân phận của nàng sớm muộn gì cũng bại lộ.
Thay vì cứ đợi đến một lúc nào đó, khiến Thẩm Liệm trở tay không kịp, chi bằng nhân lúc đêm lành cảnh đẹp này, nàng thẳng thắn nói ra thì hơn. Hai người cũng có thể đàng hoàng nói rõ mọi chuyện, tránh để sau này nàng ấy bị dọa sợ vô cớ.
Kết quả ai ngờ nàng vừa nói ra, phản ứng đầu tiên của Thẩm Liệm lại là đưa tay bịt miệng nàng.
Bịt miệng đã đành, lại còn làm ra bộ dạng có tật giật mình, lén lút nhìn quanh, như thể đang dò xét xem trên tường viện có ai đang nghe trộm hay không.
"Trời ơi tổ tông, ngươi tưởng ta ngốc sao? Tất nhiên là ta biết thân phận của ngươi, nhưng chuyện này không thể tùy tiện nói ra đâu. Ta biết ngươi tin ta, nhưng người ngoài không biết. Chỗ chúng ta ở cũng đâu phải nhà cao cửa rộng gì đâu, ngươi nhỏ tiếng thôi, lỡ đâu bị kẻ có tâm cơ nghe thấy, nảy sinh ý đồ xấu thì sao?"
Nàng từng nghe nói có kẻ xấu muốn một bước lên mây, chuyên bắt cóc tiểu thư quan lại đấy!
"......" Cố Quyệt vô cùng ghét bỏ, đẩy Thẩm Liệm đang bịt miệng mình ra một chút, nhưng rồi nàng lại thấy người này nói cũng có lý. Mộng Hạ đã rời khỏi thành, thiếu mất một võ tướng bảo vệ đắc lực, nàng cũng phải cẩn thận hơn.
Vậy nên nàng lại vươn tay kéo lại Thẩm Liệm vừa bị đẩy ra, để nàng ấy ngồi lên ghế của mình, còn mình thì dịch vào bên trong.
Hai người chen chúc trên một chiếc ghế mây, thân thể dán sát có phần quá mức gần gũi, nhưng nàng hoàn toàn không phát giác, còn hỏi:
"Ồ, ngươi đã biết thân phận của ta rồi?"
Vì sợ người ngoài nghe thấy, Cố Quyệt gần như cắn vào tai Thẩm Liệm để nói.
Thẩm Liệm chẳng hề cảm nhận được bầu không khí ám muội ấy, vẫn đắc ý gật đầu, còn học theo dáng vẻ của Cố Quyệt, ghé vào tai đối phương thì thầm:
"Bình thường ta không nói, không có nghĩa là ta không biết gì. Chúng ta đã ở bên nhau lâu thế rồi, nếu ta còn không biết thì đúng là óc chó thật luôn."
Mỗi lần Cố Quyệt mắng nàng óc chó, tuy ngoài miệng nàng không nói gì nhưng trong lòng cũng âm thầm ấm ức mấy lần, vậy nên lần này nàng phải tranh thủ cơ hội giải oan cho bản thân.
Nàng nói tiếp:
"Ngươi yên tâm, nỗi khổ tâm đầy thiện ý của ngươi ta đều ghi tạc trong lòng. Ta cũng không muốn ngươi phải khó xử. Ngươi không cần nói gì hết, ta nhất định sẽ thi cử thật tốt."
Nói xong, nàng còn kéo tay Cố Quyệt lại, vẻ mặt nghiêm túc mà cảm tạ:
"Mai Nhân, ngươi thật tốt, biết ta chẳng bao lâu nữa sẽ dự thi, sợ thân phận bại lộ rồi sẽ khiến người ngoài nghĩ ta đi cửa sau, cũng lo lắng ta sẽ tự tạo áp lực tâm lý cho nên, cho nên mới giấu ta......"
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Liệm, lại nghe nàng ấy cứ gọi "Mai Nhân, Mai Nhân" không ngừng, Cố Quyệt biết ngay người này thực ra chẳng hiểu gì cả. Biểu cảm của nàng đầy bất lực:
"...Ngươi không biết."
Thẩm Liệm gật đầu, nháy mắt ra hiệu cắt ngang lời nàng:
"Không sao, ta có thể coi như không biết."
Cố Quyệt: "......"
Cố Quyệt xoa mi tâm, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn:
"Câm miệng, ngươi coi cái quái gì là không biết, ngươi căn bản là không biết!"
Người này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Cái gì mà cửa sau, cái gì mà áp lực tâm lý? Không biết cái não chó của Thẩm Liệm lại tự biên tự diễn kịch bản gì nữa. Mở cửa sau á? Mình chẳng qua chỉ đang thoáng do dự chút thôi, vậy mà người này đã lo trước luôn rồi? Nằm mơ à?
Thẩm Liệm ra vẻ "ta hiểu rồi", đáp qua loa:
"À, phải phải, đúng thế đúng thế, ta căn bản là không biết gì cả. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giấu kín bí mật này giúp ngươi."
Hì hì~
"......" Cố Quyệt hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt gần trong gang tấc.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, nàng dứt khoát giơ chân đá thằng Thẩm Liệm xuống khỏi ghế mây.
"Ai da—!" Bị đá một cú ngã sấp mặt, lần này Thẩm Liệm khôn ra rồi, nằm luôn dưới đất không chịu dậy, bắt đầu giở trò ăn vạ."Đang yên đang lành ngươi đá ta làm gì? Không phải chứ, ngươi không thể sửa cái tật hở chút là thích đá người sao? Ta nói cho ngươi biết, mấy lần trước thì thôi, nhưng hôm nay ngươi thật sự đá ta thành thế này — ta gãy chân rồi, không có mấy chục lượng bạc thì chuyện này không xong đâu."
"Gãy cái chân mà chỉ mấy chục lượng bạc?" Cố Quyệt nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, bộ dạng hống hách lấy tiền đè người. "Rẻ thế à? Cho ngươi năm trăm lượng, cái mạng này của ngươi ta mua luôn."
Thẩm Liệm hiếm khi im lặng một lúc lâu, rồi nhanh chóng bò dậy, phủi phủi bụi trên người, làm ra dáng vẻ vô cùng cung kính, còn hơi khom lưng nói với Cố Quyệt:
"Tổ tông à, giờ trời cũng không còn sớm nữa, hay là để tiểu nhân đỡ người vào trong rửa mặt nghỉ ngơi sớm nhé?"
"Hừ."
* * *
Hôm sau.
Quả đúng như dự đoán, vừa ăn sáng xong thì người của nha môn đã tới, nói là nhận lệnh của Phạm Hào, mời bọn họ qua dự thính xử án.
Hai người sửa soạn rồi tới nha môn. Lúc đến nơi, Phạm Hào đã thăng đường, đang thẩm xét Lý Hâm.
Thấy Cố Quyệt và Thẩm Liệm tới, Phạm Hào ngồi trên cao đường tuy không nói gì, nhưng Mộng Hạ, chẳng biết chui từ đâu ra, đã nhân lúc người khác không chú ý lặng lẽ bước tới nói nhỏ với Cố Quyệt:
"Chủ thượng, người đã được đưa về."
Thẩm Liệm nghe xong liền hỏi:
"Đưa ai về cơ?"
Lúc này người được đưa về chắc hẳn chính là hung thủ rồi.
Mộng Hạ thấy Cố Quyệt không nói gì, bèn trả lời Thẩm Liệm:
"Thưa Thẩm tiểu thư, đã đưa được Tạ Trí Viễn về."
Thẩm Liệm chưa từng nghe cái tên này, liền quay đầu nhìn Cố Quyệt bên cạnh. Cố Quyệt cảm nhận được ánh mắt nàng, nói:
"Là nhi tử của Huyện lệnh Tạ Vô Thương."
"Hả..." Thẩm Liệm hơi giật mình. "Vậy mà lại là nhi tử của Huyện lệnh sao?"
"Nhi tử của Huyện lệnh chẳng lẽ không thể giết người sao?"
Thẩm Liệm phút chốc cứng họng, nhưng điều nàng thấy khó hiểu hơn là:
"Nếu hung thủ đã là nhi tử của Huyện lệnh, chính là tên Tạ Trí Viễn đó, vậy tại sao Phạm đại nhân vẫn còn đang thẩm vẫn Lý Hâm?"
Giữa lúc bọn họ nói chuyện, ở bên trên, Phạm Hào vỗ mạnh kinh đường mộc, hỏi tiếp Lý Hâm. Hắn đã ở trong phòng thẩm tra suốt đêm, hiển nhiên sắp không chịu nổi nữa.
"Lý Hâm, ngươi đã biết tội chưa?"
Chỉ mới qua một đêm mà Thẩm Liệm đã thấy gương mặt Lý Hâm gầy rộc đi, lộ rõ xương quai hàm, nhìn là biết tối qua sau khi trở về huyện nha, Phạm Hào đã thẩm vấn lại hắn thêm lần nữa, hẳn là còn dùng chút thủ đoạn.
Phạm Hào dám làm như vậy, chứng tỏ đã nắm chắc bằng chứng trong tay, bằng không với kiểu tính cách chu đáo thận trọng ấy, đương nhiên Phạm Hào sẽ không giữ người vô tội ở nha môn lâu như thế, lại còn thăng đường xử án từ sáng sớm.
Nghe Phạm Hào hỏi, không biết là vì còn ôm tâm lý gặp may hay vì lý do nào khác, Lý Hâm quỳ dưới đường lớn tiếng:
"Ta có tội gì? Ta chỉ muốn tìm mẫu thân mất tích của mình thôi. Đại nhân, người đổi trắng thay đen, hôm qua nhận được báo án, đại nhân không nhanh chóng phái người đi tìm mẫu thân ta thì thôi, lại còn giam ta trong ngục của nha môn, hòng vu oan cho ta, ép ta nhận tội. Đây là thiên lý sao, là công đạo sao?!"
Rất rõ ràng, qua một đêm, Phạm Hào đã nắm được đầu đuôi ngọn ngành vụ án, hôm nay thăng đường cũng chỉ để tốc chiến tốc thắng, kết thúc nhanh gọn. Vậy nên nàng không dong dài nữa, ném thẳng mấy tờ lời khai chứng cứ trước mặt Lý Hâm, hỏi:
"Hay là ngươi tự xem lời khai của hàng xóm và đồng học của ngươi trước đi?"
Trong lúc Lý Hâm đi nhặt lời khai lên xem, Phạm Hào nói tiếp:
"Hôm qua ngươi nói vào ngày xảy ra vụ án, ngươi làm rơi sách ở nhà, quay về lấy nên mới tình cờ gặp mẫu thân đang chuẩn bị ra ngoài, đúng không? Thế nhưng hàng xóm ngươi rõ ràng thấy sáng sớm hôm đó ngươi căn bản chưa từng ra khỏi nhà, mãi đến tận trưa mới cùng mẫu thân một trước một sau ra ngoài."
Lý Hâm chẳng kịp đọc hết lời khai, nghe Phạm Hào nói vậy đã lập tức cãi lại:
"Đây mà xem là chứng cứ gì? Sáng nào ta cũng đi học từ sớm, có khi lúc ta ra khỏi nhà, hàng xóm còn chưa dậy thì sao?"
"Được, coi như ngươi nói có lý. Nhưng Lý Hâm, có một việc bổn quan nghĩ mãi vẫn không hiểu. Mẫu thân ngươi Lý Liên Hoa nếu ngày thường luôn như lời ngươi nói, giữ trọn đạo làm vợ, không tự ý ra khỏi nhà, không gặp nam nhân, vậy thì đứa con nhỏ của bà ấy từ đâu mà có?"
Thẩm Liệm dự thính gần đó, nghe đến đây mí mặt giật mạnh. Nàng chợt nhớ tới hôm qua trông thấy mấy quyển truyện dâm dục trong phòng Lý Hâm, cùng tướng mạo khác thường của đứa con nhỏ ấy.
Một suy nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu nàng, ánh mắt nhìn Lý Hâm như muốn bốc lửa.
Mà Lý Hâm vẫn chưa hiểu rõ lời Phạm Hào, cả giận nói:
"Ấu đệ của ta là do mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra, chuyện này hàng xóm láng giềng đều có thể làm chứng. Phụ nữ mang thai sinh con đâu thể làm giả được? Nếu đại nhân không tin thì có thể đến y quán, tìm bà mụ đã đỡ đẻ cho mẫu thân ta mà hỏi cho rõ ràng."
Phạm Hào mặt không chút biểu cảm hỏi tiếp:
"Ta đang hỏi ngươi, thân phụ của đứa con nhỏ của Lý Liên Hoa là ai?"
Lý Hâm bị hỏi đến ngây người:
"Ta làm sao biết thân phụ của ấu đệ ta là ai? Cũng đâu phải ta sinh ra nó, ta biết gì chứ?"
Năm đó Lý Liên Hoa mang thai, mọi người trong phường Trạng Nguyên đều đoán xem cha đứa bé là ai, dù sao thường ngày cũng chưa có ai từng thấy nàng gần gũi với nam nhân nào. Tuy nàng nói với mọi người đứa con trong bụng là của người chồng đã mất, là nàng "cảm mà thụ thai", nhưng người ta cũng đâu phải kẻ ngốc.
Như Thẩm Liệm từng bình luận khi nói đến chuyện này: Một nữ nhân muốn mang thai thì nhất định phải có nam nhân.
Cái gọi là "cảm mà thụ thai" chẳng qua chỉ là cái cớ.
Nhưng chuyện này bọn họ cũng chỉ lén bàn tán sau lưng rồi thôi. Lý Liên Hoa đúng là quả phụ, nhưng đối với người dân bình thường mà nói, một quả phụ tuổi xuân tái giá thực sự chẳng phải chuyện gì mất thể diện.
Nhưng dẫu sao thế đạo này chính là như vậy. Một nữ tử mang theo con sống một mình nơi tha hương đất khách luôn khó khăn hơn người khác.
Nàng thủ tang trượng phu nhiều năm, nay tìm người mới để sống tiếp, người ngoài ai cũng hiểu. Vậy nên cho dù cái cớ của Lý Liên Hoa có bất hợp lý đến mức nào đi nữa, thì mọi người ngoài mặt vẫn thật lòng chúc phúc cho đứa bé. Bọn họ nghĩ rằng có lẽ nàng chỉ chưa tiện nói, đợi đến lúc đứa trẻ lớn hơn một chút sẽ thông báo chính thức.
Chứ chẳng lẽ thực sự để đứa trẻ mang danh "không rõ cha" sao?
Thế nhưng những lời nghị luận kiểu này rõ ràng ít nhiều gì cũng sẽ rơi vào tai Lý Hâm. Tuy lúc đó Lý Hâm đã hơn mười lăm tuổi, dáng dấp trông như một nam tử trưởng thành, nhưng hắn vẫn chưa đến nhược quán[1], vẫn còn đi học, cho nên người ta vẫn coi hắn như trẻ con, lúc đùa giỡn không tránh khỏi mấy câu như "Mẹ ngươi sắp tìm cho ngươi một người cha kế rồi".
[1] Nhược quán: hai mươi tuổi, theo phong tục xưa của người Trung Quốc, khi nam giới đến tuổi này sẽ được làm lễ đội mũ, gọi là lễ "quán", để biểu thị sự trưởng thành và chính thức bước vào đời.
Thiếu niên huyết khí phương cương. Lý Hâm năm đó nghe chuyện mẫu thân mang thai từ miệng người khác thì nhất thời giận dữ, sau khi về nhà còn đập vỡ liên tiếp mấy bộ bát đũa. Hàng xóm kể lại rằng mẫu tử bọn họ mấy tháng đều không nói chuyện, thỉnh thoảng có nói thì cũng chỉ là Lý Hâm châm chọc công kích mẫu thân mình không biết liêm sỉ.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Hâm vì buồn bực mà uống rượu với mấy bạn đồng học.
Uống say rồi, vài kẻ thiếu đạo đức còn trêu Lý Hâm tương lai có phúc lớn, mẹ hắn đẹp như thế, chắc chắn sẽ tìm cho hắn một người cha kế tài giỏi, đến lúc đó hắn chẳng cần phải thi thố khoa cử gì nữa, chỉ cần đợi một bước lên mây là xong.
Mấy tên thiếu niên uống say thì nói năng hỗn xược, có người còn nói trước mặt Lý Hâm rằng mình tình nguyện cưới Lý Liên Hoa làm vợ, tiện làm cha kế của Lý Hâm. "Già thì già thật, nhưng khoản giải nhiệt thì khỏi chê đấy, ha ha ha."
Lại có người trêu Lý Hâm không hiểu cái lý "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", thay vì để người ngoài được lợi, chi bằng cứ nghe lời họ từ sớm, để dành cho huynh đệ mình hưởng còn hơn.
Lý Hâm tức giận đập vỡ chén rượu rồi đánh nhau với đồng học, sau còn suýt nữa làm loạn đến nha môn, phải nhờ Lý Liên Hoa mang lễ đến từng nhà tạ lỗi mới dẹp yên được chuyện này.
Đủ thấy Lý Hâm phản cảm gai mắt đứa bé mà Lý Liên Hoa mang thai sau này thế nào. Nhưng kỳ lạ thay, sau khi đứa trẻ sinh ra, Lý Hâm lại hết mực yêu thương nó.
Có lẽ là vì sinh non, đứa con nhỏ của Lý Liên Hoa từ lúc còn bọc trong tã đã nhiều lần phát sốt giữa đêm, suýt mất mạng, là chính huynh trưởng Lý Hâm ôm ấu đệ của mình đến y quán xin thuốc, vừa chép sách kiếm tiền, vừa chăm sóc mẫu thân suy nhược sau sinh.
Hàng xóm mỗi khi nhắc đến Lý Hâm đều đánh giá hắn chẳng ra dáng nhi tử, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với mẫu thân mình. Lý Liên Hoa một mình nuôi dưỡng hắn đã chẳng dễ dàng gì, thế mà hắn lớn từng này, sống ở cái thời đại nào rồi mà còn dùng thứ giáo huấn cổ hủ ác độc "phu tử tòng tử" ra để quản giáo, kiểm soát mẹ mình, khiến người ta nghe mà chỉ biết lắc đầu.
Nhưng nói công bằng thì cuộc sống của Lý Hâm cũng khổ. Một thiếu niên mới lớn, đúng lúc lòng tự tôn mạnh mẽ nhất thì lại vì chuyện Lý Liên Hoa đột ngột mang thai sinh con mà không ít lần trở thành trò cười cho thiên hạ, thậm chí có tên lưu manh gặp Lý Hâm ngoài phố còn bắt Lý Hâm gọi gã là cha, nói rằng đứa con của Lý Liên Hoa là của gã......
Có lẽ xuất phát từ những lý do này, Lý Hâm kiểm soát Lý Liên Hoa ngày càng nghiêm ngặt. Về sau, đến cả việc nàng muốn ra ngoài một chuyến hắn cũng không cho phép, mà chấp thuận rồi thì cũng phải có hắn đi theo.
Đủ thấy được ham muốn kiểm soát của hắn đã lớn đến mức nào.
Phạm Hào thấy Lý Hâm không khai thật, lại vỗ kinh đường mộc, nói với nha dịch:
"Đưa Tạ Trí Viễn thượng đường!"
Nghe tên Tạ Trí Viễn, sắc mặt Lý Hâm biến đổi rõ rệt, dường như vô cùng kinh ngạc khi thấy Tạ Trí Viễn xuất hiện ở công đường. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì hai nha dịch đã áp giải Tạ Trí Viễn tay bị còng, chân tập tễnh thượng đường, để hắn ta quỳ xuống bên cạnh Lý Hâm.
Phạm Hào hỏi Lý Hâm: "Lý Hâm, nhận ra người này không?"
Lý Hâm né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng Phạm Hào: "Thảo dân... không nhận ra."
"Ồ? Hắn ngày đêm sống dưới giếng cạn bên nhà ngươi, thân thiết gần gũi với mẫu thân của ngươi như thế mà ngươi lại không biết sao?"
Phạm Hào thẳng thừng vạch trần mối quan hệ giữa Lý Liên Hoa và Tạ Trí Viễn, khiến Thẩm Liệm đứng một bên dự thính không khỏi kinh ngạc. Dù hôm qua nàng đã đoán Lý Liên Hoa khả năng là có một tình nhân, nhưng không thể ngờ người đó lại là nhi tử của Huyện lệnh.
Trông Tạ Trí Viễn mặt mày tuấn tú, nho nhã anh tài, tuổi cùng lắm cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu, đang tuổi tráng niên, lại còn là nhi tử của Huyện lệnh, dù thế nào đi nữa thì cũng không nên dính dáng gì đến một quả phụ đã sinh hai đứa con như Lý Liên Hoa chứ?
Không phải nàng coi thường thì Lý Liên Hoa hay gì, chỉ là nàng hiểu nam tử trên thế gian này bạc tình, tự tin đến mức nào. Với thân phận và bối cảnh đấy ở thành Thiên Thủy, Tạ Trí Viễn thừa sức phối hôn với một tiểu thư khuê các. Quả thực hắn chẳng cần phải làm trò tư tình vụng trộm, quan hệ bất chính với Lý Liên Hoa.
Bởi nếu có ngày sự tình bại lộ, thì không chỉ thanh danh của riêng hắn bị hủy hoại, mà rất có thể còn liên lụy đến địa vị quan trường của phụ thân hắn.
Tạ Trí Viễn tội gì phải như vậy?
Nhưng nghi vấn ấy nhanh chóng được Phạm Hào giải đáp. Nàng hỏi Tạ Trí Viễn, người từ lúc thượng đường đến giờ vẫn chỉ cúi đầu im lặng:
"Tạ Trí Viễn, ngươi quen biết Lý Liên Hoa chứ?"
Tạ Trí Viễn dường như đã cam chịu số phận, nghe Phạm Hào hỏi thì khẽ gật đầu:
"Quen."
Hắn khai báo hết ngọn nguồn:
"Ta với Liên tỷ quen nhau từ thuở nhỏ khi còn ở Bạch Quận. Lúc ấy gia phụ của ta vừa nhậm chức ở đó, còn phụ thân của Liên tỷ là thương nhân, vì cần làm thủ tục ra khơi nên ông ấy từng đến nhà ta vài lần, còn dẫn theo cả Liên tỷ đi cùng."
Thường xuyên qua lại, hai người quen biết nhau. Vì đều là trẻ con, trưởng bối không quá để tâm đến việc họ thân thiết. Một phần vì Lý Liên Hoa lớn hơn Tạ Trí Viễn vài tuổi, phần khác vì Tạ Trí Viễn mới đến nơi đất khách sinh sống, không có bạn bè, hiếm có một tỷ tỷ chịu dắt hắn đi chơi cùng, nên người nhà thấy vậy đương nhiên cũng yên tâm.
"...Về sau nàng ấy theo cha đến kinh thành Khánh Châu, rồi thành thân. Ban đầu chúng ta vẫn còn qua lại, nhưng sau đó gia phụ ta vì đắc tội với người khác nên đã bị giáng chức, rồi bị lưu đày tới nơi khổ hàn, mới đứt liên lạc."
Mãi đến vài năm trước, Tạ Vô Thương được triệu hồi về thành Thiên Thủy làm Huyện lệnh, mà Lý Liên Hoa lúc đó trượng phu qua đời, không thân không thích, cũng mới chuyển về thành Thiên Thủy. Hai người nhờ đó mới gặp lại lần nữa.
Lần này tương ngộ, một người đã là quả phụ góa chồng, một người đã tàn phế một chân. Cả hai đều không còn dáng vẻ thiếu niên, vô ưu vô lo ngày nào nữa.
[Hết chương 78]
"......Đây chính là sát khí sao?"
Tuy nàng luôn biết Mai Nhân có lẽ không hề hiền lành vô hại như vẻ bề ngoài, nhưng khi đối phương thực sự để lộ diện mạo vốn có, trong lòng nàng vẫn thấp thoáng run sợ.
Cũng không hẳn là sợ hãi, chỉ là cảm thấy Mai Nhân như vậy có phần quá nguy hiểm.
Cây cao đón gió lớn, người xuất chúng ắt gặp đố kỵ.
Mai Nhân vốn đã dung mạo tuyệt sắc, trí tuệ hơn người, nếu quá hiếu thắng, e rằng sẽ bị kẻ khác ghen ghét, hại đến tiền đồ.
Cố Quyệt thu lại sát khí quanh thân, nhìn qua Thẩm Liệm đang run rẩy, bực bội hỏi:
"Ngươi tránh xa như thế làm gì, sợ ta ăn ngươi à?"
Người này suốt ngày nói mấy chuyện chém đầu, ôm lý tưởng bị tru di cửu tộc cũng chẳng sợ, vậy mà lại sợ một nữ tử yếu đuối như mình là sao? Thẩm Liệm thành thật đáp:
"Trông ngươi nguy hiểm quá."
Cảm thấy cứ như sắp làm chuyện điên rồ gì đó.
Cố Quyệt lườm nàng:
"Chưa có ai nói với ngươi càng đẹp càng nguy hiểm sao?"
"Trước đây có người nói thế, nhưng không có khái niệm cụ thể nào cả." Thẩm Liệm nhỏ giọng lí nhí.
"Giờ có chưa?"
"Có rồi có rồi..."
Cố Quyệt hừ một tiếng, sắc mặt dịu lại đôi phần.
Nói xong mấy chuyện vặt vãnh, Thẩm Liệm đột nhiên nhớ ra một chuyện khác. Nàng hỏi Cố Quyệt:
"Các ngươi xuất thành là để đi tìm quân đội dẹp phỉ sao?"
"Ngươi lén giấu ta đi mua mấy cân óc chó bổ não rồi à?" Cố Quyệt hơi bất ngờ khi Thẩm Liệm có thể đoán được chuyện này. Nàng vẫn luôn cho rằng đầu óc Thẩm Liệm phản ứng quá chậm chạp, không ngờ trong những việc thế này lại khá nhanh nhạy.
Chế giễu móc mỉa mấy câu xong, nàng cũng không định giấu giếm nữa, gật đầu thừa nhận, sau đó lại thoáng nhìn qua gương mặt ngây thơ vô tà của Thẩm Liệm, nhắc lại chuyện chưa nói hết lúc hoàng hôn:
"Ngươi không thấy lạ sao?"
"Lạ gì?"
"Người mà Phạm Hào không gọi về được, ta lại có thể gọi được."
Cố Quyệt khơi lại chủ đề này một lần nữa không phải để khoe khoang gì, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy sau vụ án này, thân phận của nàng sớm muộn gì cũng bại lộ.
Thay vì cứ đợi đến một lúc nào đó, khiến Thẩm Liệm trở tay không kịp, chi bằng nhân lúc đêm lành cảnh đẹp này, nàng thẳng thắn nói ra thì hơn. Hai người cũng có thể đàng hoàng nói rõ mọi chuyện, tránh để sau này nàng ấy bị dọa sợ vô cớ.
Kết quả ai ngờ nàng vừa nói ra, phản ứng đầu tiên của Thẩm Liệm lại là đưa tay bịt miệng nàng.
Bịt miệng đã đành, lại còn làm ra bộ dạng có tật giật mình, lén lút nhìn quanh, như thể đang dò xét xem trên tường viện có ai đang nghe trộm hay không.
"Trời ơi tổ tông, ngươi tưởng ta ngốc sao? Tất nhiên là ta biết thân phận của ngươi, nhưng chuyện này không thể tùy tiện nói ra đâu. Ta biết ngươi tin ta, nhưng người ngoài không biết. Chỗ chúng ta ở cũng đâu phải nhà cao cửa rộng gì đâu, ngươi nhỏ tiếng thôi, lỡ đâu bị kẻ có tâm cơ nghe thấy, nảy sinh ý đồ xấu thì sao?"
Nàng từng nghe nói có kẻ xấu muốn một bước lên mây, chuyên bắt cóc tiểu thư quan lại đấy!
"......" Cố Quyệt vô cùng ghét bỏ, đẩy Thẩm Liệm đang bịt miệng mình ra một chút, nhưng rồi nàng lại thấy người này nói cũng có lý. Mộng Hạ đã rời khỏi thành, thiếu mất một võ tướng bảo vệ đắc lực, nàng cũng phải cẩn thận hơn.
Vậy nên nàng lại vươn tay kéo lại Thẩm Liệm vừa bị đẩy ra, để nàng ấy ngồi lên ghế của mình, còn mình thì dịch vào bên trong.
Hai người chen chúc trên một chiếc ghế mây, thân thể dán sát có phần quá mức gần gũi, nhưng nàng hoàn toàn không phát giác, còn hỏi:
"Ồ, ngươi đã biết thân phận của ta rồi?"
Vì sợ người ngoài nghe thấy, Cố Quyệt gần như cắn vào tai Thẩm Liệm để nói.
Thẩm Liệm chẳng hề cảm nhận được bầu không khí ám muội ấy, vẫn đắc ý gật đầu, còn học theo dáng vẻ của Cố Quyệt, ghé vào tai đối phương thì thầm:
"Bình thường ta không nói, không có nghĩa là ta không biết gì. Chúng ta đã ở bên nhau lâu thế rồi, nếu ta còn không biết thì đúng là óc chó thật luôn."
Mỗi lần Cố Quyệt mắng nàng óc chó, tuy ngoài miệng nàng không nói gì nhưng trong lòng cũng âm thầm ấm ức mấy lần, vậy nên lần này nàng phải tranh thủ cơ hội giải oan cho bản thân.
Nàng nói tiếp:
"Ngươi yên tâm, nỗi khổ tâm đầy thiện ý của ngươi ta đều ghi tạc trong lòng. Ta cũng không muốn ngươi phải khó xử. Ngươi không cần nói gì hết, ta nhất định sẽ thi cử thật tốt."
Nói xong, nàng còn kéo tay Cố Quyệt lại, vẻ mặt nghiêm túc mà cảm tạ:
"Mai Nhân, ngươi thật tốt, biết ta chẳng bao lâu nữa sẽ dự thi, sợ thân phận bại lộ rồi sẽ khiến người ngoài nghĩ ta đi cửa sau, cũng lo lắng ta sẽ tự tạo áp lực tâm lý cho nên, cho nên mới giấu ta......"
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Liệm, lại nghe nàng ấy cứ gọi "Mai Nhân, Mai Nhân" không ngừng, Cố Quyệt biết ngay người này thực ra chẳng hiểu gì cả. Biểu cảm của nàng đầy bất lực:
"...Ngươi không biết."
Thẩm Liệm gật đầu, nháy mắt ra hiệu cắt ngang lời nàng:
"Không sao, ta có thể coi như không biết."
Cố Quyệt: "......"
Cố Quyệt xoa mi tâm, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn:
"Câm miệng, ngươi coi cái quái gì là không biết, ngươi căn bản là không biết!"
Người này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Cái gì mà cửa sau, cái gì mà áp lực tâm lý? Không biết cái não chó của Thẩm Liệm lại tự biên tự diễn kịch bản gì nữa. Mở cửa sau á? Mình chẳng qua chỉ đang thoáng do dự chút thôi, vậy mà người này đã lo trước luôn rồi? Nằm mơ à?
Thẩm Liệm ra vẻ "ta hiểu rồi", đáp qua loa:
"À, phải phải, đúng thế đúng thế, ta căn bản là không biết gì cả. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giấu kín bí mật này giúp ngươi."
Hì hì~
"......" Cố Quyệt hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt gần trong gang tấc.
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, nàng dứt khoát giơ chân đá thằng Thẩm Liệm xuống khỏi ghế mây.
"Ai da—!" Bị đá một cú ngã sấp mặt, lần này Thẩm Liệm khôn ra rồi, nằm luôn dưới đất không chịu dậy, bắt đầu giở trò ăn vạ."Đang yên đang lành ngươi đá ta làm gì? Không phải chứ, ngươi không thể sửa cái tật hở chút là thích đá người sao? Ta nói cho ngươi biết, mấy lần trước thì thôi, nhưng hôm nay ngươi thật sự đá ta thành thế này — ta gãy chân rồi, không có mấy chục lượng bạc thì chuyện này không xong đâu."
"Gãy cái chân mà chỉ mấy chục lượng bạc?" Cố Quyệt nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, bộ dạng hống hách lấy tiền đè người. "Rẻ thế à? Cho ngươi năm trăm lượng, cái mạng này của ngươi ta mua luôn."
Thẩm Liệm hiếm khi im lặng một lúc lâu, rồi nhanh chóng bò dậy, phủi phủi bụi trên người, làm ra dáng vẻ vô cùng cung kính, còn hơi khom lưng nói với Cố Quyệt:
"Tổ tông à, giờ trời cũng không còn sớm nữa, hay là để tiểu nhân đỡ người vào trong rửa mặt nghỉ ngơi sớm nhé?"
"Hừ."
* * *
Hôm sau.
Quả đúng như dự đoán, vừa ăn sáng xong thì người của nha môn đã tới, nói là nhận lệnh của Phạm Hào, mời bọn họ qua dự thính xử án.
Hai người sửa soạn rồi tới nha môn. Lúc đến nơi, Phạm Hào đã thăng đường, đang thẩm xét Lý Hâm.
Thấy Cố Quyệt và Thẩm Liệm tới, Phạm Hào ngồi trên cao đường tuy không nói gì, nhưng Mộng Hạ, chẳng biết chui từ đâu ra, đã nhân lúc người khác không chú ý lặng lẽ bước tới nói nhỏ với Cố Quyệt:
"Chủ thượng, người đã được đưa về."
Thẩm Liệm nghe xong liền hỏi:
"Đưa ai về cơ?"
Lúc này người được đưa về chắc hẳn chính là hung thủ rồi.
Mộng Hạ thấy Cố Quyệt không nói gì, bèn trả lời Thẩm Liệm:
"Thưa Thẩm tiểu thư, đã đưa được Tạ Trí Viễn về."
Thẩm Liệm chưa từng nghe cái tên này, liền quay đầu nhìn Cố Quyệt bên cạnh. Cố Quyệt cảm nhận được ánh mắt nàng, nói:
"Là nhi tử của Huyện lệnh Tạ Vô Thương."
"Hả..." Thẩm Liệm hơi giật mình. "Vậy mà lại là nhi tử của Huyện lệnh sao?"
"Nhi tử của Huyện lệnh chẳng lẽ không thể giết người sao?"
Thẩm Liệm phút chốc cứng họng, nhưng điều nàng thấy khó hiểu hơn là:
"Nếu hung thủ đã là nhi tử của Huyện lệnh, chính là tên Tạ Trí Viễn đó, vậy tại sao Phạm đại nhân vẫn còn đang thẩm vẫn Lý Hâm?"
Giữa lúc bọn họ nói chuyện, ở bên trên, Phạm Hào vỗ mạnh kinh đường mộc, hỏi tiếp Lý Hâm. Hắn đã ở trong phòng thẩm tra suốt đêm, hiển nhiên sắp không chịu nổi nữa.
"Lý Hâm, ngươi đã biết tội chưa?"
Chỉ mới qua một đêm mà Thẩm Liệm đã thấy gương mặt Lý Hâm gầy rộc đi, lộ rõ xương quai hàm, nhìn là biết tối qua sau khi trở về huyện nha, Phạm Hào đã thẩm vấn lại hắn thêm lần nữa, hẳn là còn dùng chút thủ đoạn.
Phạm Hào dám làm như vậy, chứng tỏ đã nắm chắc bằng chứng trong tay, bằng không với kiểu tính cách chu đáo thận trọng ấy, đương nhiên Phạm Hào sẽ không giữ người vô tội ở nha môn lâu như thế, lại còn thăng đường xử án từ sáng sớm.
Nghe Phạm Hào hỏi, không biết là vì còn ôm tâm lý gặp may hay vì lý do nào khác, Lý Hâm quỳ dưới đường lớn tiếng:
"Ta có tội gì? Ta chỉ muốn tìm mẫu thân mất tích của mình thôi. Đại nhân, người đổi trắng thay đen, hôm qua nhận được báo án, đại nhân không nhanh chóng phái người đi tìm mẫu thân ta thì thôi, lại còn giam ta trong ngục của nha môn, hòng vu oan cho ta, ép ta nhận tội. Đây là thiên lý sao, là công đạo sao?!"
Rất rõ ràng, qua một đêm, Phạm Hào đã nắm được đầu đuôi ngọn ngành vụ án, hôm nay thăng đường cũng chỉ để tốc chiến tốc thắng, kết thúc nhanh gọn. Vậy nên nàng không dong dài nữa, ném thẳng mấy tờ lời khai chứng cứ trước mặt Lý Hâm, hỏi:
"Hay là ngươi tự xem lời khai của hàng xóm và đồng học của ngươi trước đi?"
Trong lúc Lý Hâm đi nhặt lời khai lên xem, Phạm Hào nói tiếp:
"Hôm qua ngươi nói vào ngày xảy ra vụ án, ngươi làm rơi sách ở nhà, quay về lấy nên mới tình cờ gặp mẫu thân đang chuẩn bị ra ngoài, đúng không? Thế nhưng hàng xóm ngươi rõ ràng thấy sáng sớm hôm đó ngươi căn bản chưa từng ra khỏi nhà, mãi đến tận trưa mới cùng mẫu thân một trước một sau ra ngoài."
Lý Hâm chẳng kịp đọc hết lời khai, nghe Phạm Hào nói vậy đã lập tức cãi lại:
"Đây mà xem là chứng cứ gì? Sáng nào ta cũng đi học từ sớm, có khi lúc ta ra khỏi nhà, hàng xóm còn chưa dậy thì sao?"
"Được, coi như ngươi nói có lý. Nhưng Lý Hâm, có một việc bổn quan nghĩ mãi vẫn không hiểu. Mẫu thân ngươi Lý Liên Hoa nếu ngày thường luôn như lời ngươi nói, giữ trọn đạo làm vợ, không tự ý ra khỏi nhà, không gặp nam nhân, vậy thì đứa con nhỏ của bà ấy từ đâu mà có?"
Thẩm Liệm dự thính gần đó, nghe đến đây mí mặt giật mạnh. Nàng chợt nhớ tới hôm qua trông thấy mấy quyển truyện dâm dục trong phòng Lý Hâm, cùng tướng mạo khác thường của đứa con nhỏ ấy.
Một suy nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu nàng, ánh mắt nhìn Lý Hâm như muốn bốc lửa.
Mà Lý Hâm vẫn chưa hiểu rõ lời Phạm Hào, cả giận nói:
"Ấu đệ của ta là do mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra, chuyện này hàng xóm láng giềng đều có thể làm chứng. Phụ nữ mang thai sinh con đâu thể làm giả được? Nếu đại nhân không tin thì có thể đến y quán, tìm bà mụ đã đỡ đẻ cho mẫu thân ta mà hỏi cho rõ ràng."
Phạm Hào mặt không chút biểu cảm hỏi tiếp:
"Ta đang hỏi ngươi, thân phụ của đứa con nhỏ của Lý Liên Hoa là ai?"
Lý Hâm bị hỏi đến ngây người:
"Ta làm sao biết thân phụ của ấu đệ ta là ai? Cũng đâu phải ta sinh ra nó, ta biết gì chứ?"
Năm đó Lý Liên Hoa mang thai, mọi người trong phường Trạng Nguyên đều đoán xem cha đứa bé là ai, dù sao thường ngày cũng chưa có ai từng thấy nàng gần gũi với nam nhân nào. Tuy nàng nói với mọi người đứa con trong bụng là của người chồng đã mất, là nàng "cảm mà thụ thai", nhưng người ta cũng đâu phải kẻ ngốc.
Như Thẩm Liệm từng bình luận khi nói đến chuyện này: Một nữ nhân muốn mang thai thì nhất định phải có nam nhân.
Cái gọi là "cảm mà thụ thai" chẳng qua chỉ là cái cớ.
Nhưng chuyện này bọn họ cũng chỉ lén bàn tán sau lưng rồi thôi. Lý Liên Hoa đúng là quả phụ, nhưng đối với người dân bình thường mà nói, một quả phụ tuổi xuân tái giá thực sự chẳng phải chuyện gì mất thể diện.
Nhưng dẫu sao thế đạo này chính là như vậy. Một nữ tử mang theo con sống một mình nơi tha hương đất khách luôn khó khăn hơn người khác.
Nàng thủ tang trượng phu nhiều năm, nay tìm người mới để sống tiếp, người ngoài ai cũng hiểu. Vậy nên cho dù cái cớ của Lý Liên Hoa có bất hợp lý đến mức nào đi nữa, thì mọi người ngoài mặt vẫn thật lòng chúc phúc cho đứa bé. Bọn họ nghĩ rằng có lẽ nàng chỉ chưa tiện nói, đợi đến lúc đứa trẻ lớn hơn một chút sẽ thông báo chính thức.
Chứ chẳng lẽ thực sự để đứa trẻ mang danh "không rõ cha" sao?
Thế nhưng những lời nghị luận kiểu này rõ ràng ít nhiều gì cũng sẽ rơi vào tai Lý Hâm. Tuy lúc đó Lý Hâm đã hơn mười lăm tuổi, dáng dấp trông như một nam tử trưởng thành, nhưng hắn vẫn chưa đến nhược quán[1], vẫn còn đi học, cho nên người ta vẫn coi hắn như trẻ con, lúc đùa giỡn không tránh khỏi mấy câu như "Mẹ ngươi sắp tìm cho ngươi một người cha kế rồi".
[1] Nhược quán: hai mươi tuổi, theo phong tục xưa của người Trung Quốc, khi nam giới đến tuổi này sẽ được làm lễ đội mũ, gọi là lễ "quán", để biểu thị sự trưởng thành và chính thức bước vào đời.
Thiếu niên huyết khí phương cương. Lý Hâm năm đó nghe chuyện mẫu thân mang thai từ miệng người khác thì nhất thời giận dữ, sau khi về nhà còn đập vỡ liên tiếp mấy bộ bát đũa. Hàng xóm kể lại rằng mẫu tử bọn họ mấy tháng đều không nói chuyện, thỉnh thoảng có nói thì cũng chỉ là Lý Hâm châm chọc công kích mẫu thân mình không biết liêm sỉ.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Hâm vì buồn bực mà uống rượu với mấy bạn đồng học.
Uống say rồi, vài kẻ thiếu đạo đức còn trêu Lý Hâm tương lai có phúc lớn, mẹ hắn đẹp như thế, chắc chắn sẽ tìm cho hắn một người cha kế tài giỏi, đến lúc đó hắn chẳng cần phải thi thố khoa cử gì nữa, chỉ cần đợi một bước lên mây là xong.
Mấy tên thiếu niên uống say thì nói năng hỗn xược, có người còn nói trước mặt Lý Hâm rằng mình tình nguyện cưới Lý Liên Hoa làm vợ, tiện làm cha kế của Lý Hâm. "Già thì già thật, nhưng khoản giải nhiệt thì khỏi chê đấy, ha ha ha."
Lại có người trêu Lý Hâm không hiểu cái lý "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", thay vì để người ngoài được lợi, chi bằng cứ nghe lời họ từ sớm, để dành cho huynh đệ mình hưởng còn hơn.
Lý Hâm tức giận đập vỡ chén rượu rồi đánh nhau với đồng học, sau còn suýt nữa làm loạn đến nha môn, phải nhờ Lý Liên Hoa mang lễ đến từng nhà tạ lỗi mới dẹp yên được chuyện này.
Đủ thấy Lý Hâm phản cảm gai mắt đứa bé mà Lý Liên Hoa mang thai sau này thế nào. Nhưng kỳ lạ thay, sau khi đứa trẻ sinh ra, Lý Hâm lại hết mực yêu thương nó.
Có lẽ là vì sinh non, đứa con nhỏ của Lý Liên Hoa từ lúc còn bọc trong tã đã nhiều lần phát sốt giữa đêm, suýt mất mạng, là chính huynh trưởng Lý Hâm ôm ấu đệ của mình đến y quán xin thuốc, vừa chép sách kiếm tiền, vừa chăm sóc mẫu thân suy nhược sau sinh.
Hàng xóm mỗi khi nhắc đến Lý Hâm đều đánh giá hắn chẳng ra dáng nhi tử, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với mẫu thân mình. Lý Liên Hoa một mình nuôi dưỡng hắn đã chẳng dễ dàng gì, thế mà hắn lớn từng này, sống ở cái thời đại nào rồi mà còn dùng thứ giáo huấn cổ hủ ác độc "phu tử tòng tử" ra để quản giáo, kiểm soát mẹ mình, khiến người ta nghe mà chỉ biết lắc đầu.
Nhưng nói công bằng thì cuộc sống của Lý Hâm cũng khổ. Một thiếu niên mới lớn, đúng lúc lòng tự tôn mạnh mẽ nhất thì lại vì chuyện Lý Liên Hoa đột ngột mang thai sinh con mà không ít lần trở thành trò cười cho thiên hạ, thậm chí có tên lưu manh gặp Lý Hâm ngoài phố còn bắt Lý Hâm gọi gã là cha, nói rằng đứa con của Lý Liên Hoa là của gã......
Có lẽ xuất phát từ những lý do này, Lý Hâm kiểm soát Lý Liên Hoa ngày càng nghiêm ngặt. Về sau, đến cả việc nàng muốn ra ngoài một chuyến hắn cũng không cho phép, mà chấp thuận rồi thì cũng phải có hắn đi theo.
Đủ thấy được ham muốn kiểm soát của hắn đã lớn đến mức nào.
Phạm Hào thấy Lý Hâm không khai thật, lại vỗ kinh đường mộc, nói với nha dịch:
"Đưa Tạ Trí Viễn thượng đường!"
Nghe tên Tạ Trí Viễn, sắc mặt Lý Hâm biến đổi rõ rệt, dường như vô cùng kinh ngạc khi thấy Tạ Trí Viễn xuất hiện ở công đường. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì hai nha dịch đã áp giải Tạ Trí Viễn tay bị còng, chân tập tễnh thượng đường, để hắn ta quỳ xuống bên cạnh Lý Hâm.
Phạm Hào hỏi Lý Hâm: "Lý Hâm, nhận ra người này không?"
Lý Hâm né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng Phạm Hào: "Thảo dân... không nhận ra."
"Ồ? Hắn ngày đêm sống dưới giếng cạn bên nhà ngươi, thân thiết gần gũi với mẫu thân của ngươi như thế mà ngươi lại không biết sao?"
Phạm Hào thẳng thừng vạch trần mối quan hệ giữa Lý Liên Hoa và Tạ Trí Viễn, khiến Thẩm Liệm đứng một bên dự thính không khỏi kinh ngạc. Dù hôm qua nàng đã đoán Lý Liên Hoa khả năng là có một tình nhân, nhưng không thể ngờ người đó lại là nhi tử của Huyện lệnh.
Trông Tạ Trí Viễn mặt mày tuấn tú, nho nhã anh tài, tuổi cùng lắm cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu, đang tuổi tráng niên, lại còn là nhi tử của Huyện lệnh, dù thế nào đi nữa thì cũng không nên dính dáng gì đến một quả phụ đã sinh hai đứa con như Lý Liên Hoa chứ?
Không phải nàng coi thường thì Lý Liên Hoa hay gì, chỉ là nàng hiểu nam tử trên thế gian này bạc tình, tự tin đến mức nào. Với thân phận và bối cảnh đấy ở thành Thiên Thủy, Tạ Trí Viễn thừa sức phối hôn với một tiểu thư khuê các. Quả thực hắn chẳng cần phải làm trò tư tình vụng trộm, quan hệ bất chính với Lý Liên Hoa.
Bởi nếu có ngày sự tình bại lộ, thì không chỉ thanh danh của riêng hắn bị hủy hoại, mà rất có thể còn liên lụy đến địa vị quan trường của phụ thân hắn.
Tạ Trí Viễn tội gì phải như vậy?
Nhưng nghi vấn ấy nhanh chóng được Phạm Hào giải đáp. Nàng hỏi Tạ Trí Viễn, người từ lúc thượng đường đến giờ vẫn chỉ cúi đầu im lặng:
"Tạ Trí Viễn, ngươi quen biết Lý Liên Hoa chứ?"
Tạ Trí Viễn dường như đã cam chịu số phận, nghe Phạm Hào hỏi thì khẽ gật đầu:
"Quen."
Hắn khai báo hết ngọn nguồn:
"Ta với Liên tỷ quen nhau từ thuở nhỏ khi còn ở Bạch Quận. Lúc ấy gia phụ của ta vừa nhậm chức ở đó, còn phụ thân của Liên tỷ là thương nhân, vì cần làm thủ tục ra khơi nên ông ấy từng đến nhà ta vài lần, còn dẫn theo cả Liên tỷ đi cùng."
Thường xuyên qua lại, hai người quen biết nhau. Vì đều là trẻ con, trưởng bối không quá để tâm đến việc họ thân thiết. Một phần vì Lý Liên Hoa lớn hơn Tạ Trí Viễn vài tuổi, phần khác vì Tạ Trí Viễn mới đến nơi đất khách sinh sống, không có bạn bè, hiếm có một tỷ tỷ chịu dắt hắn đi chơi cùng, nên người nhà thấy vậy đương nhiên cũng yên tâm.
"...Về sau nàng ấy theo cha đến kinh thành Khánh Châu, rồi thành thân. Ban đầu chúng ta vẫn còn qua lại, nhưng sau đó gia phụ ta vì đắc tội với người khác nên đã bị giáng chức, rồi bị lưu đày tới nơi khổ hàn, mới đứt liên lạc."
Mãi đến vài năm trước, Tạ Vô Thương được triệu hồi về thành Thiên Thủy làm Huyện lệnh, mà Lý Liên Hoa lúc đó trượng phu qua đời, không thân không thích, cũng mới chuyển về thành Thiên Thủy. Hai người nhờ đó mới gặp lại lần nữa.
Lần này tương ngộ, một người đã là quả phụ góa chồng, một người đã tàn phế một chân. Cả hai đều không còn dáng vẻ thiếu niên, vô ưu vô lo ngày nào nữa.
[Hết chương 78]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương