CHƯƠNG 82

Cho nên Nguyễn Hạo Thần không có ngăn cản cô, để cho cô đi, chỉ muốn nhìn bóng lưng của cô một chút. Nhưng bóng lưng của cô lại hoàn toàn không lộ ra như anh mong muốn. Bởi vì qua lớp áo khoác rộng thùng thình, thậm chí ngay cả dáng người nhìn cũng không chân thật.

Chỉ là trong thời gian này, người từ trên lầu đi xuống cũng chỉ có người phụ nữ này khả nghi nhất, cho nên anh không thể để cô ta cứ thế rời đi.

Thế nhưng người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại làm rối loạn cục diện trước mắt.

Anh ta kéo Tô Khiết ra khỏi đại sảnh, sau đó vô cùng thô lỗ nhét cô vào trong xe, sau đó anh ta cũng nhanh chóng lên xe.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt một cái, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi biến.

Đúng lúc này, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, dì dọn vệ sinh đi ra.

“Giày này là từ đâu ra?” Cậu năm Tào nhìn thấy đôi giày trong tay dì dọn vệ sinh, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh ta biết đôi giày này, chính là đôi mà người phụ nữ kia mang, còn có thắt lưng trên tay bà ấy, cũng là của người phụ nữ kia.

“Vừa rồi nhặt được ngoài thang máy lầu ba, còn có rất nhiều đồ trang điểm, nhìn giống như mới mà cứ vứt đi như thế. Con gái bây giờ đúng là không biết sống thế nào. Hơn nữa còn có một chiếc điện thoại di động, tuy rằng đã hơi cũ một chút nhưng cũng không thể vứt đi như thế chứ….” Dì đó lấy ra vật trong tay, bất mãn lẩm bẩm.

“Anh ba, người phụ nữ kia…” Sắc mặt Cậu năm Tào thay đổi, có chút khó coi. Những đồ trang điểm này tuy rằng anh ta chưa từng dùng đến, nhưng cũng biết nó dùng để làm gì. Chính là dùng để hóa trang. Anh ta hiểu rất rõ, trang điểm với phong cách hoàn toàn khác nhau sẽ khiến dung mạo của một người khác biệt rất lớn.

Đôi giày này, cùng với những đồ trang điểm này ở cùng một chỗ, hơn nữa còn có thắt lưng, tất cả khiến anh ta nghĩ đến một khả năng…

Có điều, lúc anh ta nói lời này, Nguyễn Hạo Thần đã ra khỏi cửa, tốc độ thực sự rất nhanh. Anh ta có thể nghĩ tới, đương nhiên Nguyễn Hạo Thần có thể nghĩ ra nhanh hơn anh ta. Hơn nữa lúc dì ấy chưa đi ra, Nguyễn Hạo Thần đã nghi ngờ rồi….

“Cậu, thu thập vân tay trên mấy thứ này một chút.” Thấy cậu cảnh sát vừa trả lời vẫn đứng đó, Cậu năm Tào đem mấy thứ trên tay dì dọn vệ sinh cho cậu ta đi lấy vân tay.

Mấy thứ này đều là của người phụ nữ kia, trên đó nhất định sẽ lưu lại dấu vân tay. Chỉ cần có vân tay, cho dù bây giờ anh ba không bắt được người phụ nữ kia, nhưng cũng có thể tìm ra được cô nhờ dấu vân tay.

Cậu năm Tào không hổ là Cục trưởng Cục Công an, phản ứng này cũng khá nhanh.

Lúc này, chiếc xe Tô Khiết ngồi đã khởi động.

“Người anh em, làm nghề gì thế? Diễn xuất không tệ.” Tô Khiết nhìn người đàn ông vừa giúp mình một tay, trên mặt mang theo sự tán thưởng.

“Nói với Hứa Dinh Dinh, lần sau những chuyện thế này đừng có tìm tôi, chuyện giữa hai chúng tôi đã giải quyết xong.” Người đàn ông kia cũng không nhìn cô một cái, giọng nói cũng rất hung dữ.

Khóe môi Tô Khiết hơi nhếch, tính tình cũng hung lắm, quan hệ giữa người này với Dinh Dinh là thế nào đây?

“Nhanh, đi mau.” Ánh mắt Tô Khiết vừa chuyển thì đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang nhanh chóng ra khỏi đại sảnh, chạy thẳng đến bên này. Cô nhất thời biến sắc.

Tốc độ của Nguyễn Hạo Thần quá nhanh, nháy mắt đã lên xe, hơn nữa, cùng lúc đó, mấy người khác trong sân cũng đều theo lên xe, đuổi theo hướng của cô.

“Mẹ kiếp, cô làm gì Nguyễn Hạo Thần thế hả? Sao anh ta lại đuổi theo cô như vậy?” Người đàn ông cau mày, nhưng lại chợt tăng tốc, chỉ là vẻ mặt hơi ngưng trọng: “Tình hình này, muốn chạy thoát rất khó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện