Trên bề mặt giáp phiến hoàn chỉnh, Lộ Dao vẽ một hình chiếc bánh đơn giản, chia thành bốn phần bằng nhau, rồi tô lên những khối màu khác nhau xanh lục, đỏ, vàng và lam.
Tư Kim lúc vừa vào, nhìn thấy thiết kế đó thì suýt nữa trợn trắng mắt. Trong đầu còn thầm rủa:
“Chủ tiệm thẩm mỹ lại bị tụt gu hay gì, làm thực nghiệm thôi mà, vẽ xấu thế ai nhìn cho nổi? Hoặc là đừng vẽ gì luôn đi, để nguyên tấm giáp trơn còn dễ nhìn hơn.”
Lúc này, Harold đã hoàn toàn biến hình ở hai tay vảy rồng màu đen bóng loáng phủ kín từ cổ tay đến tận đầu móng. Tuy nhiên, vì chỉ biến hình ở phần tay, lượng ma lực truyền vào chưa đủ để tạo ra hiệu ứng mãnh liệt. Móng vuốt cắm sâu vào giáp phiến, lớp plastic mỏng như bị nghiền nát bởi luồng sức mạnh, gần như vỡ tan thành bột.
Thế nhưng kỳ lạ là, những vụn giáp li ti đó không hề bay tán loạn. Chúng như bị một sức mạnh vô hình giữ lại, lơ lửng bên trên đầu ngón tay Harold.
Và rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Khi Harold dừng biến hình, những mảnh vụn treo lơ lửng kia đột nhiên bắt đầu co rút lại, gom về trung tâm móng tay theo một quy luật nhất định. Các khối màu xanh, vàng, đỏ, lam cứ thế hợp lại, từng chút từng chút một tái hợp thành một tấm giáp hoàn chỉnh, rồi dính chắc lên móng vuốt cự long.
Nhờ có các mảng màu được vẽ từ trước, Lộ Dao có thể quan sát rõ quá trình biến dạng và khôi phục của từng phần giáp dưới áp lực ma lực. Qua đó, cô dễ dàng suy ra được lượng ma lực đã truyền vào phục vụ cho việc điều chỉnh thiết kế giáp sau này.
Tư Kim mở to mắt rồng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lộ Dao lại bày ra trò vẽ bánh ngũ sắc lên giáp. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn là làm sao cô có thể chế tạo ra loại giáp không chỉ đàn hồi được dưới áp lực lớn, mà còn có thể tự động phục hồi nguyên trạng và dính chặt vào đầu móng rồng? Lộ Dao lúc này đang chụp hình lưu lại trạng thái của móng vuốt Harold, rồi ngẩng đầu bảo:
“Giờ thử dùng toàn lực đi. Tôi muốn biết giáp phiến này có thể chịu được tối đa bao nhiêu ma lực trước khi bị vỡ hoàn toàn.”
Harold cũng không giấu nổi kinh ngạc.
Ban đầu anh thật sự không hề muốn cắt bỏ mấy cái móng tay bóng loáng của mình để tham gia thử nghiệm này. Nhưng giờ thì lại hưng phấn đến mức muốn làm thêm vài cái luôn cũng được.
Nếu tấm giáp này thật sự có thể chịu được ma lực bộc phát từ cơ thể cự long sau khi biến hình, lại còn có thể khôi phục nguyên dạng và tự dán chặt vào đầu móng, vậy thì vấn đề lớn nhất của bọn họ là không thể giữ móng tay đẹp khi trở lại hình rồng cuối cùng cũng được giải quyết.
Harold gia tăng ma lực, vốn nghĩ giáp phiến sẽ nhanh chóng bị nổ tung vì không chịu nổi sức ép. Thế nhưng, theo dòng ma lực tuôn ra, móng vuốt càng lúc càng to, giáp phiến cũng bị kéo căng ra vậy mà lại không hề vỡ. Chúng chỉ liên tục giãn ra, lan rộng về phía ngoài, dường như không có giới hạn.
Cùng lúc đó, ở vùng núi hoang ngoài Lục Bảo Thạch trấn, Mộc Tâm đang di chuyển nhanh nhẹn giữa những mỏm đá, bàn tay giấu sau lưng.
Những ngày gần đây, ngón tay cô luôn đeo một quân cờ sáng lấp lánh, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô tò mò đến khó chịu. Hôm nay là ngày đã hẹn, vừa mới rạng sáng, khi ánh bình minh vừa vén góc trời, cô đã rời khỏi ổ rồng, hướng thẳng về phía tiệm nail.
Đột nhiên, cô cảm nhận được một luồng năng lượng hắc ám cực mạnh phát ra từ hướng Lục Bảo Thạch trấn. Luồng hơi thở này cực kỳ cường đại, mạnh ngang cự long.
Sắc mặt Mộc Tâm chợt nghiêm túc, tốc độ tăng vọt đến giới hạn của hình người, lao nhanh về phía tiệm.
Còn trong khu trọ xa hoa nhất thị trấn, Anne cũng cảm thấy làn sóng ma lực mạnh mẽ và nguy hiểm kia. Cô lập tức cầm lấy cây pháp trượng, phóng xuống lầu.
Dưới lầu, mẹ cô phu nhân Tây Đức đang ăn sáng, Anne ném cho bà một chiếc nhẫn rồi dặn:
“Mẹ, có nguy hiểm trong thị trấn. Mẹ ở lại trong tiệm, tuyệt đối đừng ra ngoài. Con phải đi xem chuyện gì xảy ra.”
Phu nhân Tây Đức biến sắc, định gọi cô lại, nhưng Anne đã lao ra khỏi cửa.
Dù không còn ở học viện ma pháp, Anne vẫn là một thiên tài, năng lực cảm nhận ma lực vượt xa người thường. Nhưng lần này, hơi thở kia lại không hề có dấu hiệu thu liễm. Cô rất nhanh đã xác định được nơi phát ra là từ… tiệm nail.
“Sao một cửa tiệm làm móng lại có thể xuất hiện luồng sức mạnh khủng khiếp như thế này?”
Anne rúng động. Lẽ nào… chủ tiệm kia đã chọc vào một kẻ không nên dây vào?
Không kịp suy nghĩ thêm, Anne lập tức lao đi. Dù biết rất nguy hiểm, trong lòng cô lại có chút phấn khích giống như đang sống lại cảm giác của những ngày tung hoành trong học viện ma pháp năm nào.
Mà lúc này, từ xa ngoài thị trấn, Mộc Tâm cũng đã đến gần. Vì đang giữ hình người nên tốc độ không bằng rồng, nhưng dù vậy, cô vẫn đến nơi cùng lúc với Anne, hai người chạm mặt ngay trước cửa tiệm nail.
Anne vừa nhìn thấy Mộc Tâm thì lập tức nhận ra chính là vị tiểu thư váy xanh lần trước. Nhưng tình huống trước mắt đang căng như dây đàn, không phải lúc để trò chuyện.
Mộc Tâm cũng chẳng buồn để ý đến Anne, bước thẳng lên đẩy cánh cửa tiệm nail đang khép hờ.
Bên trong tiệm vắng tanh không một bóng người, chỉ còn vẳng ra âm thanh “bụp bụp” từ cánh cửa đen dẫn vào khu nghiên cứu phía sau. Mộc Tâm đi theo tiếng động, Anne lặng lẽ bước theo sau.
Hai người vừa đi đến cửa phòng nghiên cứu, đúng lúc Harold đang thử nghiệm, phần giáp trên tay anh rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, “Phanh!” giáp phiến nổ tung, vỡ vụn thành bột trắng, bụi mịn bay mù cả phòng.
Lộ Dao vừa chỉ đạo Tư Kim quay clip, vừa ôm notebook ghi chép. Cô hờ hững hỏi:
“Cấp độ ma lực đó… anh dùng khoảng bao nhiêu phần?”
Harold tỏ ra khá nhẹ nhàng:
“Khoảng ba phần. Cái giáp nhỏ này chắc chắn hơn tôi tưởng nhiều. Cô rốt cuộc làm gì nó vậy?”
Theo lý mà nói, một tấm giáp mỏng như thế này tuyệt đối không thể chịu được sức ép từ ba phần ma lực của cự long. Điều duy nhất có thể giải thích chính là mấy cái trận pháp mà Lộ Dao đã vẽ lên.
Lộ Dao không trả lời, chỉ tiếp tục ghi chép trong notebook, chỉnh sửa lại cấu trúc trận pháp, đánh dấu tất cả điểm cần hoàn thiện.
Lúc này, Mộc Tâm và Anne vừa đúng chứng kiến cảnh tượng cuối cùng.
Mộc Tâm bước tới trước cửa, vừa thấy lớp giáp trên đầu ngón tay Harold lóe sáng rồi tan biến, lại nhìn quanh trạng thái trong phòng và những lời trao đổi ngắn gọn vừa rồi, cô nhanh chóng suy đoán ra bảy tám phần, trong lòng mơ hồ hiểu được chuyện gì đang diễn ra, liền nhẹ nhõm hẳn.
Cô đưa tay gõ nhẹ lên khung cửa, khiến cả nhóm chú ý, rồi mới bước vào:
“Chủ tiệm, cô đang nghiên cứu mỹ giáp dành cho ma vật biến hình?”
Đôi mắt xanh biếc của Mộc Tâm ánh lên vẻ sáng rực, so với lần đầu cô phát hiện ra sự tồn tại của “mỹ giáp”, lần này thậm chí còn phấn khích và tò mò hơn.
Anne thì ngược lại. Ánh mắt cô dừng lại ở bộ móng sắc nhọn kỳ dị của Harold, trong lòng không giấu nổi kinh hoảng, thậm chí vô thức lùi về sau một bước.
Lộ Dao cuối cùng cũng ghi xong những ý tưởng vừa nảy ra, ngẩng đầu thấy Mộc Tâm và Anne liền bất ngờ hỏi:
“Sao hai người đều tới đây?”
Mộc Tâm đã nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, nhắc nhở:
“Hôm nay là ngày hẹn. Chủ tiệm quên rồi sao?”
Lộ Dao gật đầu:
“Không quên. Đồ ở bên ngoài, tôi sẽ lấy cho cô ngay.”
Nhưng Mộc Tâm vẫn đứng im, không hề nhúc nhích:
“Không cần gấp. Chủ tiệm đã nghiên cứu thành công chưa?”
Nếu Lộ Dao đã thật sự chế tạo ra được mỹ giáp cho rồng khi biến hình, cô tất nhiên muốn lập tức đổi sang mẫu mới. Để giữ móng tay không bị ảnh hưởng mỗi khi hóa rồng đúng là quá phiền phức.
Lộ Dao suy nghĩ một lúc, không định giấu giếm, trả lời cẩn trọng:
“Còn thiếu một chút nữa. Tôi vẫn đang tinh chỉnh.”
Kết quả thử nghiệm lần đầu đã vượt mong đợi, chỉ cần chỉnh lý xong trận pháp, bước kế tiếp sẽ là áp dụng lên móng tay thật.
Nghe vậy, Mộc Tâm liền trông mong ra mặt:
“Nếu thành công, làm ơn báo cho tôi một tiếng.”
Lộ Dao vò đầu:
“Báo bằng cách nào?”
Mộc Tâm đang định đưa ra một quyển trục truyền tin, nhưng nghĩ gì đó, cô lại thu về, rồi móc ra một mảnh vảy xanh óng ánh:
“Truyền tin chậm lắm, tôi không chờ nổi. Lúc nào cô hoàn thành, chỉ cần chạm vào vảy ba lần, tôi sẽ biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Dao hơi khựng lại, biểu cảm có chút khó hiểu:
“…Miếng vảy này… đứng đắn chứ? Sờ sờ là cô biết sao?”
Mộc Tâm mặt không cảm xúc, trả lời dứt khoát.
“…Được rồi.” Lộ Dao đành nhận lấy.
Lúc này, Harold kéo cổ áo Anne lôi ra sau, cau mày hỏi:
“Còn cô nhân tộc này tính sao?”
Anh biết rõ không phải ai cũng giống Lộ Dao, nhìn thấy móng vuốt rồng là có thể bình tĩnh được.
Quả nhiên, Anne đã lờ mờ đoán ra mọi chuyện khi nhìn thấy Harold biến hình. Dạo gần đây cô có nghe lời đồn rằng chủ tiệm nail có liên quan đến long tộc, nhưng vẫn cho rằng chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Ai ngờ trong tiệm thật sự có long, còn không chỉ một con. Quả thực quá đáng sợ.
Cô biết rõ, nếu bị cự long nhắm tới, mình hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát. Lúc này, cô chỉ còn một lựa chọn duy nhất nhìn về phía Lộ Dao.
Chủ tiệm… chính là tia hy vọng sống sót cuối cùng của cô.
Mộc Tâm chuẩn bị rời đi, sợ Lộ Dao không biết nên xử lý thế nào, bèn tốt bụng đề nghị:
“Tôi có một loại dược tề, cho cô ta uống một giọt là có thể xóa sạch ký ức trong hôm nay.”
Lộ Dao nhìn Anne, do dự vài giây rồi dứt khoát gật đầu:
“Vậy làm thế đi.”
Anne: “……”
Thật ra Lộ Dao không quá lo lắng chuyện Anne đã thấy bản thiết kế mỹ giáp. Một khi nghiên cứu thành công, cô còn định công bố rộng rãi. Nhưng rắc rối là phía Long tộc lại tỏ ra rất cảnh giác với Anne. Xóa ký ức vừa không gây hại cho cô ấy, lại có thể loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn đối với Long tộc, Lộ Dao cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Thế nhưng, Anne lại không chịu, cô lấy hết dũng khí nói:
“Chủ tiệm, tôi có chuyện muốn nói.”
Dù xung quanh toàn là rồng, Anne vẫn tin rằng người có tiếng nói thực sự ở đây là Lộ Dao.
Cô nhìn thẳng vào Lộ Dao, kiên quyết nói:
“Tôi có thể giúp được cô.”
Lộ Dao: “?”
Anne suy nghĩ một chút, cố nén sợ hãi, nhìn Lộ Dao, giọng tha thiết:
“Tôi từng là học sinh của Học viện Ma pháp Hoàng gia Đế quốc, nhiều năm liền đứng đầu trong các kỳ khảo thí ma lực. Ở thủ đô, tôi cũng là pháp sư xếp hạng nhất trong đội mạo hiểm giả của hiệp hội. Tôi sẽ giữ kín chuyện về rồng, cũng nhất định sẽ có ích cho nghiên cứu của cô. Coi như là trao đổi, có thể đừng xóa ký ức của tôi được không?”
Lộ Dao hơi nghiêng đầu, có chút tò mò:
“Chỉ là xóa ký ức trong hôm nay thôi mà, cũng đâu ảnh hưởng gì lớn. Sao cô lại không muốn?”
Anne im lặng một lát, dường như hơi ngượng, cuối cùng nhỏ giọng nói:
“Đúng là không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng mẹ tôi sẽ nhận ra có gì đó không ổn. Bà ấy ngoài miệng thì không nói, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm lo lắng.”
Bố Anne mất vì bệnh từ lâu, cả gia tộc Tây Đức Levis hiện tại đều do mẹ cô gồng gánh. Những kẻ nhăm nhe khối tài sản khổng lồ của gia tộc thì không thiếu. Chuyện ở học viện đã khiến mẹ cô bị quấy rầy không ít, cô không muốn lại khiến bà thêm phiền lòng.
Lộ Dao đang định gật đầu thì Mộc Tâm đã bước lên trước một bước, tay vung nhẹ một cái, một bản khế ước xuất hiện giữa không trung.
Cô điềm nhiên nói:
“Con người khéo ăn khéo nói, giảo hoạt khó lường. Cô đừng vội tin người. Khế ước mới là đảm bảo chắc chắn nhất.”
Lộ Dao cũng là người: “…Ừm.”
Mộc Tâm lấy ra là một bản khế ước bảo mật, ký vào là sẽ không thể tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến tiệm nail hay rồng.
Thật ra, trong lòng Mộc Tâm vẫn nghiêng về việc xóa sạch ký ức của Anne. Với Long tộc, đó mới là cách an toàn nhất.
Thấy Lộ Dao có vẻ d.a.o động, Mộc Tâm cũng hiếm khi chịu thỏa hiệp.
Khế ước ma pháp có hiệu lực trực tiếp trói buộc linh hồn, một khi đã ký tên thì không thể đổi ý.
Mộc Tâm giám sát Anne ký xong khế ước, lúc này mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Anne thật ra cũng có thể rời đi ngay, nhưng cô không vội, mà ở lại xem Lộ Dao nghiên cứu.
Cô vốn là thiên tài ma pháp sư sở hữu ba hệ phong, hỏa, thổ, có thể nói là siêu cấp toàn năng. Dù là kiến thức lý thuyết hay thực chiến, trong Học viện Hoàng gia nơi toàn thiên tài tụ họp cô vẫn có thể ngẩng cao đầu đi ngang.
Ban đầu cô tưởng việc Lộ Dao đang làm cùng lắm chỉ là bài tập cấp lớp của học viện, với trình độ của mình chắc chắn có thể góp vài ý tưởng mới cho tiệm.
Nhưng khi nhìn thấy Lộ Dao dùng hai loại thuộc tính hiếm ánh sáng và bóng tối để cải tạo giáp phiến, Anne sững người mất cả một phút.
Nếu một ma pháp sư có hai hệ Ánh sáng và Bóng tối như thế này xuất hiện ở Học viện Hoàng gia, chắc chắn sẽ gây ra chấn động chẳng kém gì lúc ngài Carlos năm đó nhập học. Khi đó cả đám giáo sư tranh nhau giành mầm non tài năng, suýt nữa đánh nhau ngay tại sân trường…
Càng khiến người ta hoảng hơn là: ba hệ ma pháp mà Anne luôn tự hào, cùng với kiến thức lý luận dồi dào, lại hoàn toàn vô dụng trước đề tài nghiên cứu của Lộ Dao.
Nam Cung Tư Uyển
Việc phá hủy rồi tái cấu trúc bất kỳ vật chất nào, chỉ có ma pháp sư sở hữu cả hai hệ ánh sáng và bóng tối mới có thể làm được. Những hệ khác hoàn toàn bó tay với loại ma pháp trận này.
Anne lảo đảo đi ra khỏi phòng nghiên cứu, mất một lúc lâu mới dần lấy lại tinh thần.
Hóa ra, người mà cô tưởng là chủ tiệm bình thường nhất… lại chính là kẻ biến thái nhất ở đây.
Bên phía Tây Đức, phu nhân đã đợi ở lữ quán rất lâu mà không thấy Anne quay về, trong lòng bồn chồn không yên. Bà dẫn theo vệ sĩ đi tìm, cuối cùng tìm được Anne đang ngồi thất thần trong tiệm nail.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” phu nhân lo lắng hỏi.
Anne nhào vào lòng mẹ, chóp mũi dụi nhẹ lên vai bà, tham lam tận hưởng sự ấm áp quen thuộc:
“Mẹ, con chỉ là… đột nhiên cảm thấy thế giới này lớn quá.”
Tây Đức phu nhân nhẹ nhàng ôm con gái, không nói lời nào.
Tiệm nail treo biển “Tạm nghỉ”, Lộ Dao ở bên trong không bị quấy rầy, chuyên tâm nghiên cứu ma pháp trận.
Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng hoàn thiện bản điều chỉnh trận pháp ánh sáng và bóng tối để áp dụng lên mỹ giáp biến hình.
Cô lại một lần nữa chế tạo bộ mỹ giáp cho Harold.
Dưới tác động cố định của ma pháp trận, mỗi khi Harold biến tay thành long trảo, bộ giáp sẽ lập tức vỡ thành từng phiến nhỏ. Sau khi biến hình xong, các mảnh vỡ sẽ tự thu lại, dán lên đầu ngón tay anh ta, trở lại trạng thái ban đầu.
Trên móng vuốt đính đầy đá quý, lấp lánh chói mắt trông giống hệt nhắc nhở trước khi mở tiệm của hệ thống.
Hôm sau, tiệm nail mở cửa trở lại.
Lộ Dao cuối cùng cũng đón được người học việc mà cô mong mỏi từ lâu, lần này còn đến một lúc hai người.
Tư Kim lúc vừa vào, nhìn thấy thiết kế đó thì suýt nữa trợn trắng mắt. Trong đầu còn thầm rủa:
“Chủ tiệm thẩm mỹ lại bị tụt gu hay gì, làm thực nghiệm thôi mà, vẽ xấu thế ai nhìn cho nổi? Hoặc là đừng vẽ gì luôn đi, để nguyên tấm giáp trơn còn dễ nhìn hơn.”
Lúc này, Harold đã hoàn toàn biến hình ở hai tay vảy rồng màu đen bóng loáng phủ kín từ cổ tay đến tận đầu móng. Tuy nhiên, vì chỉ biến hình ở phần tay, lượng ma lực truyền vào chưa đủ để tạo ra hiệu ứng mãnh liệt. Móng vuốt cắm sâu vào giáp phiến, lớp plastic mỏng như bị nghiền nát bởi luồng sức mạnh, gần như vỡ tan thành bột.
Thế nhưng kỳ lạ là, những vụn giáp li ti đó không hề bay tán loạn. Chúng như bị một sức mạnh vô hình giữ lại, lơ lửng bên trên đầu ngón tay Harold.
Và rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Khi Harold dừng biến hình, những mảnh vụn treo lơ lửng kia đột nhiên bắt đầu co rút lại, gom về trung tâm móng tay theo một quy luật nhất định. Các khối màu xanh, vàng, đỏ, lam cứ thế hợp lại, từng chút từng chút một tái hợp thành một tấm giáp hoàn chỉnh, rồi dính chắc lên móng vuốt cự long.
Nhờ có các mảng màu được vẽ từ trước, Lộ Dao có thể quan sát rõ quá trình biến dạng và khôi phục của từng phần giáp dưới áp lực ma lực. Qua đó, cô dễ dàng suy ra được lượng ma lực đã truyền vào phục vụ cho việc điều chỉnh thiết kế giáp sau này.
Tư Kim mở to mắt rồng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lộ Dao lại bày ra trò vẽ bánh ngũ sắc lên giáp. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn là làm sao cô có thể chế tạo ra loại giáp không chỉ đàn hồi được dưới áp lực lớn, mà còn có thể tự động phục hồi nguyên trạng và dính chặt vào đầu móng rồng? Lộ Dao lúc này đang chụp hình lưu lại trạng thái của móng vuốt Harold, rồi ngẩng đầu bảo:
“Giờ thử dùng toàn lực đi. Tôi muốn biết giáp phiến này có thể chịu được tối đa bao nhiêu ma lực trước khi bị vỡ hoàn toàn.”
Harold cũng không giấu nổi kinh ngạc.
Ban đầu anh thật sự không hề muốn cắt bỏ mấy cái móng tay bóng loáng của mình để tham gia thử nghiệm này. Nhưng giờ thì lại hưng phấn đến mức muốn làm thêm vài cái luôn cũng được.
Nếu tấm giáp này thật sự có thể chịu được ma lực bộc phát từ cơ thể cự long sau khi biến hình, lại còn có thể khôi phục nguyên dạng và tự dán chặt vào đầu móng, vậy thì vấn đề lớn nhất của bọn họ là không thể giữ móng tay đẹp khi trở lại hình rồng cuối cùng cũng được giải quyết.
Harold gia tăng ma lực, vốn nghĩ giáp phiến sẽ nhanh chóng bị nổ tung vì không chịu nổi sức ép. Thế nhưng, theo dòng ma lực tuôn ra, móng vuốt càng lúc càng to, giáp phiến cũng bị kéo căng ra vậy mà lại không hề vỡ. Chúng chỉ liên tục giãn ra, lan rộng về phía ngoài, dường như không có giới hạn.
Cùng lúc đó, ở vùng núi hoang ngoài Lục Bảo Thạch trấn, Mộc Tâm đang di chuyển nhanh nhẹn giữa những mỏm đá, bàn tay giấu sau lưng.
Những ngày gần đây, ngón tay cô luôn đeo một quân cờ sáng lấp lánh, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô tò mò đến khó chịu. Hôm nay là ngày đã hẹn, vừa mới rạng sáng, khi ánh bình minh vừa vén góc trời, cô đã rời khỏi ổ rồng, hướng thẳng về phía tiệm nail.
Đột nhiên, cô cảm nhận được một luồng năng lượng hắc ám cực mạnh phát ra từ hướng Lục Bảo Thạch trấn. Luồng hơi thở này cực kỳ cường đại, mạnh ngang cự long.
Sắc mặt Mộc Tâm chợt nghiêm túc, tốc độ tăng vọt đến giới hạn của hình người, lao nhanh về phía tiệm.
Còn trong khu trọ xa hoa nhất thị trấn, Anne cũng cảm thấy làn sóng ma lực mạnh mẽ và nguy hiểm kia. Cô lập tức cầm lấy cây pháp trượng, phóng xuống lầu.
Dưới lầu, mẹ cô phu nhân Tây Đức đang ăn sáng, Anne ném cho bà một chiếc nhẫn rồi dặn:
“Mẹ, có nguy hiểm trong thị trấn. Mẹ ở lại trong tiệm, tuyệt đối đừng ra ngoài. Con phải đi xem chuyện gì xảy ra.”
Phu nhân Tây Đức biến sắc, định gọi cô lại, nhưng Anne đã lao ra khỏi cửa.
Dù không còn ở học viện ma pháp, Anne vẫn là một thiên tài, năng lực cảm nhận ma lực vượt xa người thường. Nhưng lần này, hơi thở kia lại không hề có dấu hiệu thu liễm. Cô rất nhanh đã xác định được nơi phát ra là từ… tiệm nail.
“Sao một cửa tiệm làm móng lại có thể xuất hiện luồng sức mạnh khủng khiếp như thế này?”
Anne rúng động. Lẽ nào… chủ tiệm kia đã chọc vào một kẻ không nên dây vào?
Không kịp suy nghĩ thêm, Anne lập tức lao đi. Dù biết rất nguy hiểm, trong lòng cô lại có chút phấn khích giống như đang sống lại cảm giác của những ngày tung hoành trong học viện ma pháp năm nào.
Mà lúc này, từ xa ngoài thị trấn, Mộc Tâm cũng đã đến gần. Vì đang giữ hình người nên tốc độ không bằng rồng, nhưng dù vậy, cô vẫn đến nơi cùng lúc với Anne, hai người chạm mặt ngay trước cửa tiệm nail.
Anne vừa nhìn thấy Mộc Tâm thì lập tức nhận ra chính là vị tiểu thư váy xanh lần trước. Nhưng tình huống trước mắt đang căng như dây đàn, không phải lúc để trò chuyện.
Mộc Tâm cũng chẳng buồn để ý đến Anne, bước thẳng lên đẩy cánh cửa tiệm nail đang khép hờ.
Bên trong tiệm vắng tanh không một bóng người, chỉ còn vẳng ra âm thanh “bụp bụp” từ cánh cửa đen dẫn vào khu nghiên cứu phía sau. Mộc Tâm đi theo tiếng động, Anne lặng lẽ bước theo sau.
Hai người vừa đi đến cửa phòng nghiên cứu, đúng lúc Harold đang thử nghiệm, phần giáp trên tay anh rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, “Phanh!” giáp phiến nổ tung, vỡ vụn thành bột trắng, bụi mịn bay mù cả phòng.
Lộ Dao vừa chỉ đạo Tư Kim quay clip, vừa ôm notebook ghi chép. Cô hờ hững hỏi:
“Cấp độ ma lực đó… anh dùng khoảng bao nhiêu phần?”
Harold tỏ ra khá nhẹ nhàng:
“Khoảng ba phần. Cái giáp nhỏ này chắc chắn hơn tôi tưởng nhiều. Cô rốt cuộc làm gì nó vậy?”
Theo lý mà nói, một tấm giáp mỏng như thế này tuyệt đối không thể chịu được sức ép từ ba phần ma lực của cự long. Điều duy nhất có thể giải thích chính là mấy cái trận pháp mà Lộ Dao đã vẽ lên.
Lộ Dao không trả lời, chỉ tiếp tục ghi chép trong notebook, chỉnh sửa lại cấu trúc trận pháp, đánh dấu tất cả điểm cần hoàn thiện.
Lúc này, Mộc Tâm và Anne vừa đúng chứng kiến cảnh tượng cuối cùng.
Mộc Tâm bước tới trước cửa, vừa thấy lớp giáp trên đầu ngón tay Harold lóe sáng rồi tan biến, lại nhìn quanh trạng thái trong phòng và những lời trao đổi ngắn gọn vừa rồi, cô nhanh chóng suy đoán ra bảy tám phần, trong lòng mơ hồ hiểu được chuyện gì đang diễn ra, liền nhẹ nhõm hẳn.
Cô đưa tay gõ nhẹ lên khung cửa, khiến cả nhóm chú ý, rồi mới bước vào:
“Chủ tiệm, cô đang nghiên cứu mỹ giáp dành cho ma vật biến hình?”
Đôi mắt xanh biếc của Mộc Tâm ánh lên vẻ sáng rực, so với lần đầu cô phát hiện ra sự tồn tại của “mỹ giáp”, lần này thậm chí còn phấn khích và tò mò hơn.
Anne thì ngược lại. Ánh mắt cô dừng lại ở bộ móng sắc nhọn kỳ dị của Harold, trong lòng không giấu nổi kinh hoảng, thậm chí vô thức lùi về sau một bước.
Lộ Dao cuối cùng cũng ghi xong những ý tưởng vừa nảy ra, ngẩng đầu thấy Mộc Tâm và Anne liền bất ngờ hỏi:
“Sao hai người đều tới đây?”
Mộc Tâm đã nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, nhắc nhở:
“Hôm nay là ngày hẹn. Chủ tiệm quên rồi sao?”
Lộ Dao gật đầu:
“Không quên. Đồ ở bên ngoài, tôi sẽ lấy cho cô ngay.”
Nhưng Mộc Tâm vẫn đứng im, không hề nhúc nhích:
“Không cần gấp. Chủ tiệm đã nghiên cứu thành công chưa?”
Nếu Lộ Dao đã thật sự chế tạo ra được mỹ giáp cho rồng khi biến hình, cô tất nhiên muốn lập tức đổi sang mẫu mới. Để giữ móng tay không bị ảnh hưởng mỗi khi hóa rồng đúng là quá phiền phức.
Lộ Dao suy nghĩ một lúc, không định giấu giếm, trả lời cẩn trọng:
“Còn thiếu một chút nữa. Tôi vẫn đang tinh chỉnh.”
Kết quả thử nghiệm lần đầu đã vượt mong đợi, chỉ cần chỉnh lý xong trận pháp, bước kế tiếp sẽ là áp dụng lên móng tay thật.
Nghe vậy, Mộc Tâm liền trông mong ra mặt:
“Nếu thành công, làm ơn báo cho tôi một tiếng.”
Lộ Dao vò đầu:
“Báo bằng cách nào?”
Mộc Tâm đang định đưa ra một quyển trục truyền tin, nhưng nghĩ gì đó, cô lại thu về, rồi móc ra một mảnh vảy xanh óng ánh:
“Truyền tin chậm lắm, tôi không chờ nổi. Lúc nào cô hoàn thành, chỉ cần chạm vào vảy ba lần, tôi sẽ biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Dao hơi khựng lại, biểu cảm có chút khó hiểu:
“…Miếng vảy này… đứng đắn chứ? Sờ sờ là cô biết sao?”
Mộc Tâm mặt không cảm xúc, trả lời dứt khoát.
“…Được rồi.” Lộ Dao đành nhận lấy.
Lúc này, Harold kéo cổ áo Anne lôi ra sau, cau mày hỏi:
“Còn cô nhân tộc này tính sao?”
Anh biết rõ không phải ai cũng giống Lộ Dao, nhìn thấy móng vuốt rồng là có thể bình tĩnh được.
Quả nhiên, Anne đã lờ mờ đoán ra mọi chuyện khi nhìn thấy Harold biến hình. Dạo gần đây cô có nghe lời đồn rằng chủ tiệm nail có liên quan đến long tộc, nhưng vẫn cho rằng chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Ai ngờ trong tiệm thật sự có long, còn không chỉ một con. Quả thực quá đáng sợ.
Cô biết rõ, nếu bị cự long nhắm tới, mình hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát. Lúc này, cô chỉ còn một lựa chọn duy nhất nhìn về phía Lộ Dao.
Chủ tiệm… chính là tia hy vọng sống sót cuối cùng của cô.
Mộc Tâm chuẩn bị rời đi, sợ Lộ Dao không biết nên xử lý thế nào, bèn tốt bụng đề nghị:
“Tôi có một loại dược tề, cho cô ta uống một giọt là có thể xóa sạch ký ức trong hôm nay.”
Lộ Dao nhìn Anne, do dự vài giây rồi dứt khoát gật đầu:
“Vậy làm thế đi.”
Anne: “……”
Thật ra Lộ Dao không quá lo lắng chuyện Anne đã thấy bản thiết kế mỹ giáp. Một khi nghiên cứu thành công, cô còn định công bố rộng rãi. Nhưng rắc rối là phía Long tộc lại tỏ ra rất cảnh giác với Anne. Xóa ký ức vừa không gây hại cho cô ấy, lại có thể loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn đối với Long tộc, Lộ Dao cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Thế nhưng, Anne lại không chịu, cô lấy hết dũng khí nói:
“Chủ tiệm, tôi có chuyện muốn nói.”
Dù xung quanh toàn là rồng, Anne vẫn tin rằng người có tiếng nói thực sự ở đây là Lộ Dao.
Cô nhìn thẳng vào Lộ Dao, kiên quyết nói:
“Tôi có thể giúp được cô.”
Lộ Dao: “?”
Anne suy nghĩ một chút, cố nén sợ hãi, nhìn Lộ Dao, giọng tha thiết:
“Tôi từng là học sinh của Học viện Ma pháp Hoàng gia Đế quốc, nhiều năm liền đứng đầu trong các kỳ khảo thí ma lực. Ở thủ đô, tôi cũng là pháp sư xếp hạng nhất trong đội mạo hiểm giả của hiệp hội. Tôi sẽ giữ kín chuyện về rồng, cũng nhất định sẽ có ích cho nghiên cứu của cô. Coi như là trao đổi, có thể đừng xóa ký ức của tôi được không?”
Lộ Dao hơi nghiêng đầu, có chút tò mò:
“Chỉ là xóa ký ức trong hôm nay thôi mà, cũng đâu ảnh hưởng gì lớn. Sao cô lại không muốn?”
Anne im lặng một lát, dường như hơi ngượng, cuối cùng nhỏ giọng nói:
“Đúng là không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng mẹ tôi sẽ nhận ra có gì đó không ổn. Bà ấy ngoài miệng thì không nói, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm lo lắng.”
Bố Anne mất vì bệnh từ lâu, cả gia tộc Tây Đức Levis hiện tại đều do mẹ cô gồng gánh. Những kẻ nhăm nhe khối tài sản khổng lồ của gia tộc thì không thiếu. Chuyện ở học viện đã khiến mẹ cô bị quấy rầy không ít, cô không muốn lại khiến bà thêm phiền lòng.
Lộ Dao đang định gật đầu thì Mộc Tâm đã bước lên trước một bước, tay vung nhẹ một cái, một bản khế ước xuất hiện giữa không trung.
Cô điềm nhiên nói:
“Con người khéo ăn khéo nói, giảo hoạt khó lường. Cô đừng vội tin người. Khế ước mới là đảm bảo chắc chắn nhất.”
Lộ Dao cũng là người: “…Ừm.”
Mộc Tâm lấy ra là một bản khế ước bảo mật, ký vào là sẽ không thể tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến tiệm nail hay rồng.
Thật ra, trong lòng Mộc Tâm vẫn nghiêng về việc xóa sạch ký ức của Anne. Với Long tộc, đó mới là cách an toàn nhất.
Thấy Lộ Dao có vẻ d.a.o động, Mộc Tâm cũng hiếm khi chịu thỏa hiệp.
Khế ước ma pháp có hiệu lực trực tiếp trói buộc linh hồn, một khi đã ký tên thì không thể đổi ý.
Mộc Tâm giám sát Anne ký xong khế ước, lúc này mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Anne thật ra cũng có thể rời đi ngay, nhưng cô không vội, mà ở lại xem Lộ Dao nghiên cứu.
Cô vốn là thiên tài ma pháp sư sở hữu ba hệ phong, hỏa, thổ, có thể nói là siêu cấp toàn năng. Dù là kiến thức lý thuyết hay thực chiến, trong Học viện Hoàng gia nơi toàn thiên tài tụ họp cô vẫn có thể ngẩng cao đầu đi ngang.
Ban đầu cô tưởng việc Lộ Dao đang làm cùng lắm chỉ là bài tập cấp lớp của học viện, với trình độ của mình chắc chắn có thể góp vài ý tưởng mới cho tiệm.
Nhưng khi nhìn thấy Lộ Dao dùng hai loại thuộc tính hiếm ánh sáng và bóng tối để cải tạo giáp phiến, Anne sững người mất cả một phút.
Nếu một ma pháp sư có hai hệ Ánh sáng và Bóng tối như thế này xuất hiện ở Học viện Hoàng gia, chắc chắn sẽ gây ra chấn động chẳng kém gì lúc ngài Carlos năm đó nhập học. Khi đó cả đám giáo sư tranh nhau giành mầm non tài năng, suýt nữa đánh nhau ngay tại sân trường…
Càng khiến người ta hoảng hơn là: ba hệ ma pháp mà Anne luôn tự hào, cùng với kiến thức lý luận dồi dào, lại hoàn toàn vô dụng trước đề tài nghiên cứu của Lộ Dao.
Nam Cung Tư Uyển
Việc phá hủy rồi tái cấu trúc bất kỳ vật chất nào, chỉ có ma pháp sư sở hữu cả hai hệ ánh sáng và bóng tối mới có thể làm được. Những hệ khác hoàn toàn bó tay với loại ma pháp trận này.
Anne lảo đảo đi ra khỏi phòng nghiên cứu, mất một lúc lâu mới dần lấy lại tinh thần.
Hóa ra, người mà cô tưởng là chủ tiệm bình thường nhất… lại chính là kẻ biến thái nhất ở đây.
Bên phía Tây Đức, phu nhân đã đợi ở lữ quán rất lâu mà không thấy Anne quay về, trong lòng bồn chồn không yên. Bà dẫn theo vệ sĩ đi tìm, cuối cùng tìm được Anne đang ngồi thất thần trong tiệm nail.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” phu nhân lo lắng hỏi.
Anne nhào vào lòng mẹ, chóp mũi dụi nhẹ lên vai bà, tham lam tận hưởng sự ấm áp quen thuộc:
“Mẹ, con chỉ là… đột nhiên cảm thấy thế giới này lớn quá.”
Tây Đức phu nhân nhẹ nhàng ôm con gái, không nói lời nào.
Tiệm nail treo biển “Tạm nghỉ”, Lộ Dao ở bên trong không bị quấy rầy, chuyên tâm nghiên cứu ma pháp trận.
Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng hoàn thiện bản điều chỉnh trận pháp ánh sáng và bóng tối để áp dụng lên mỹ giáp biến hình.
Cô lại một lần nữa chế tạo bộ mỹ giáp cho Harold.
Dưới tác động cố định của ma pháp trận, mỗi khi Harold biến tay thành long trảo, bộ giáp sẽ lập tức vỡ thành từng phiến nhỏ. Sau khi biến hình xong, các mảnh vỡ sẽ tự thu lại, dán lên đầu ngón tay anh ta, trở lại trạng thái ban đầu.
Trên móng vuốt đính đầy đá quý, lấp lánh chói mắt trông giống hệt nhắc nhở trước khi mở tiệm của hệ thống.
Hôm sau, tiệm nail mở cửa trở lại.
Lộ Dao cuối cùng cũng đón được người học việc mà cô mong mỏi từ lâu, lần này còn đến một lúc hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương