Hắn dậy, ánh mắt dừng nơi chiếc giá áo phía xa, nơi đó treo bộ đồ đen mà từng mặc. Tiêu Yến bước đến, giơ tay chạm nhẹ bông hoa bỉ ngạn nhỏ thêu vai áo, ánh mắt dịu dàng, môi khẽ mỉm :
“Lại gặp .”
Không tỷ tỷ giờ ở nhà , mở cửa bước , bất ngờ phát hiện tường treo hai chiếc đèn lồng: một hình hoa sen, một màu đỏ rực rỡ.
Không là hai chiếc mà ở Trấn Biển Cả tỷ tỷ bảo thả cùng ?
Không ngờ nàng vẫn còn giữ … Trong lòng Tiêu Yến dâng lên một cảm xúc khó tả, nghĩ đến chuyện từng rời lời từ biệt, càng thấy áy náy, tỷ tỷ giận ? Hắn bước sân, dọc hành lang phủ đầy hoa tử đằng buông rủ, bóng hoa lay động như sương khói, lòng bỗng thấy như cách nàng cả một thế giới, nhớ thương vẫn y nguyên như trong mộng.
Phùng Yên ngủ dậy vội vàng đăng nhập game. Mới online, cô liền thấy ngay mặt là một trai cao lớn, gương mặt cương nghị, dáng quen thuộc mà phần xa lạ. Cô ngẩn trong chốc lát.
Tiêu Yến đang tìm bóng dáng tỷ tỷ, ngờ ngẩng đầu lên, liền thấy nàng đang mặt .
“Ngươi tỉnh .”
Cô gái mỉm bước đến gần, vẫn nhỏ nhắn, xinh như xưa dường như chẳng đổi chút nào.
Còn , thể mở miệng gọi một tiếng “tỷ tỷ” nữa. Cô bây giờ còn là tỷ tỷ mà là một cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn cả .
Hắn mỉm :
“Ngươi vẫn như cũ, chẳng đổi gì.”
Phùng Yên khó hiểu, “NPC đang gì ?”
ánh mắt cô lướt qua bộ ngoại trang mà đang mặc, chính là bộ cô từng chọn mua cho . Đai ngọc, phát quan, tà áo mềm nhẹ… khiến ôn hòa hẳn . Giờ phút trong sân đình, cao lớn hơn cô cả cái đầu, nhưng cô vẫn cảm giác an lý giải .
Cô tiến gần , hỏi nhỏ:
“Ngươi đói ?”
Tiêu Yến con gái mắt, nhất thời rõ cô gì. Đây là nhớ nhung suốt bao năm, giờ thật sự xuất hiện mặt . Bao tỉnh giấc trong cô đơn, bao chỉ nỗi nhớ chất đầy tâm trí.
Giờ phút , cuối cùng cũng gặp .
Phùng Yên thấy thất thần, trả lời, còn tưởng đói đến ngơ , bèn vòng qua chạy bếp, chạy to:
“Ta cho ngươi bánh ngon đấy! Ở Điếu Ngư Đài đó nha!”
Tiêu Yến dõi theo bóng dáng cô, cô vẫn mặc bộ váy đỏ thêu hoa, đội trâm vàng, tóc đen dài mượt, làn da trắng như tuyết, dáng thanh tú mà kiêu kỳ, đến mức khiến lòng hỗn loạn.
Đến khi cô khuất hẳn cửa bếp, mới bừng tỉnh, vội vàng theo lối cũ đến nơi cô . Chỉ thấy bóng lưng cô yên tĩnh cúi đầu chuẩn nguyên liệu. Ánh nắng rọi qua, phủ một lớp sáng nhè nhẹ lên nàng.
Trong khoảnh khắc đó, n.g.ự.c bỗng nghẹn xúc động đến mức nghẹt thở. Hắn thể kìm nén cảm xúc nữa, bước tới, ôm chầm lấy nàng từ phía , siết chặt trong lòng, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ quen thuộc từ mái tóc, từ cơ thể cô gái. Trái tim rối loạn mới dần bình tĩnh .
“Yên Yên, nhớ ngươi.”
Tất cả những chần chừ, băn khoăn, lo lắng trong khoảnh khắc ôm lấy nàng, đều tan biến thành hư vô, chỉ còn đọng nỗi nhớ từng nguôi ngoai.
Phùng Yên: ……
Cô cú ôm bất ngờ dọa cho suýt đánh rơi cả cái bánh kem đang cầm!
Cái quái gì !?
NPC kỳ ngộ mới nhà cô còn thể phát triển tình cảm với chơi!? Ba giai đoạn qua chẳng lẽ đều là kiểu game yêu đương nuôi dưỡng!?
Cảm nhận thở phía lưng, vòng tay cứng rắn ấm áp, trái tim Phùng Yên như nhảy khỏi lồng ngực.
Thôi xong , chắc do bầu khí Thất Tịch của “Triều Hoa” lãng mạn quá … Cô thật sự ‘xiêu’ !?!?
Phùng Yên đang định gỡ tay thì phía bất ngờ buông lỏng, lùi vài bước cách đó xa, ánh mắt sâu thẳm mang theo vẻ dò xét và trầm tư.
“Xin , là mạo .”
Phùng Yên: ???
Không thì thôi, xong càng khiến bầu khí trở nên lúng túng khó tả.
Không lẽ hệ thống thật sự lời chơi, bắt đầu phân phối “ yêu” theo yêu cầu luôn !?
Tiêu Yến thấy nàng chỉ ngạc nhiên chứ tức giận, trong lòng lập tức vui vẻ, chắc chắn là nàng cũng chút tình cảm với . Không thì tại chăm sóc chu đáo như , lo lắng từ chuyện nhỏ nhất?
Hắn gương mặt xinh mềm mại của cô gái mắt, cuối cùng thể mở miệng gọi một tiếng “tỷ tỷ” như nữa. Thế là nghiêm túc hỏi:
“Từ nay thể gọi nàng là Yên Yên ? Hoặc là Sương Khói nữ hiệp?”
Vừa , cong môi . Môi mỏng gợi cảm, ánh mắt sáng và đầy dịu dàng, xen lẫn chút tinh nghịch khiến Phùng Yên khỏi tim đập loạn nhịp.
A a a, quá trai! Quá cuốn hút! Càng lớn càng mê là đây trời!?
Chỉ là, cái danh “Sương Khói nữ hiệp” là cái quái gì thế!?
Phùng Yên ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh :
“Cứ gọi là Yên Yên, Sương Khói, hoặc Tiểu Yên đều .”
Dù bây giờ cũng còn là nhóc đáng yêu ngày xưa nữa , kêu “tỷ tỷ” thì cô cũng thấy ngại.
Cô lấy chiếc bánh kem quả phỉ mới , đặt lên bàn, chuẩn thêm d.a.o muỗng đặt gọn khay hoa văn sơn đen, đưa cho :
“Ngươi đói ? Thử món mới nhé, chắc hợp khẩu vị ngươi đấy.”
Tiêu Yến nhận lấy, chiếc đĩa sứ thanh hoa tinh xảo, bên trong là chiếc bánh tròn nâu trắng xen kẽ, phía còn trang trí thêm vài quả đỏ nhỏ xinh. Mùi thơm nhè nhẹ, vị ngọt dịu hòa với chút chua thanh, thêm cả mùi sữa béo ngậy khiến tâm trạng cũng dịu theo.
“Chỉ ăn bánh thôi thì đơn điệu.” Phùng Yên : “Để thêm ít nước kim ngân lộ, bây giờ đang tháng bảy, trời cũng bắt đầu oi . Dù ở vùng núi nhưng vẫn nên uống chút gì đó giải nhiệt.”
Thế giới nhỏ của nàng, quả nhiên cái gì cũng thú vị. Tiêu Yến chiếc bánh kem tròn xinh bàn, tò mò thích thú, liền hỏi:
“Cái gọi là bánh kem ?”
Phùng Yên gật đầu:
“Ừ, lát nữa nếm thử . Vỏ ngàn lớp, bên trong bơ quả phỉ, thêm cả trái mâm xôi chua ngọt nữa đấy.”
Thật đấy, ở Triều Hoa mà cũng thể cả đồ ngọt kiểu Tây hiện đại. Không đùa .
Tiêu Yến vẫn vội rời , chờ Phùng Yên xong nước kim ngân lộ. Sau đó, nàng rót nước ly pha lê, hai cùng mang bánh và nước đến chỗ Điếu Ngư Đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đến nơi, Tiêu Yến thành thạo tìm chỗ quen thuộc, cứ như tất cả thứ nơi đây đều khắc sâu trong lòng . Đây là nơi mà , một lui tới bao nhiêu , đó, tĩnh lặng mà nghĩ về nàng.
Hiện tại, cuối cùng cũng trở và thể gặp nàng. Nhìn cô gái đang mặt, ánh mắt ngập tràn ôn nhu đến mức thể giấu nổi.
Mà chính sự ôn nhu khiến Phùng Yên đang ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt giật sửng sốt.
Khoan . Ánh mắt là ?
NPC cô kiểu gì mà như đang đắm chìm trong tình yêu thế ?!
Thật sự là hệ thống phát phần “ yêu” cho chơi hả? Lại còn là phiên bản thâm tình, dịu dàng tận xương nữa?!
Vừa lén lút dò xét , Phùng Yên tiếp tục trang trí bánh kem, trong lòng vẫn ngập tràn hoài nghi.
Làm xong một phần bánh, cô đặt đĩa, còn chuẩn thêm một chiếc muỗng bạc nhỏ xinh đưa đến mặt , mỉm chờ mong:
“Nếm thử xem.”
Tiêu Yến nhận lấy, múc một miếng nhỏ đưa miệng, ánh mắt vẫn dõi theo Phùng Yên rời lấy một giây. Cứ như thế thẳng , ánh mắt sâu lắng, chuyên chú khiến tim Phùng Yên như đánh trống, đến nỗi quên cả chờ phản hồi.
Bánh miệng, hương vị mát lạnh, mềm mịn như lụa, ngọt dịu mà ngấy. Vị béo ngậy của hạt phỉ hòa quyện với hương sữa thơm lừng, thêm chút chua chua của trái mâm xôi dậy lên hương vị tổng thể. Tiêu Yến từ đến nay từng ăn món gì giống như , trong ánh mắt lập tức tràn đầy tán thưởng, khóe môi cong lên:
“Ngon lắm. Yên Yên điểm tâm thật giỏi.”
Cũng là một câu khen ngợi, nhưng khi đổi cách xưng hô, thêm giọng trầm ấm đầy từ tính , cộng với ánh mắt dịu dàng và cưng chiều khiến Phùng Yên như đánh thẳng tim!
Cái kiểu khen , NPC thật sự lấy mạng ?!
Cô bắt đầu nghi ngờ Triều Hoa dùng “mỹ nam kế” để gia tăng độ dính của chơi.
Mà cô bằng chứng xác thực!
Cô vội dời mắt , cố nén nhịp tim nhảy loạn, mỉm đáp :
“Ngươi thích là .”
Nói cô đặt ly nước hoa ngân mặt :
“Thử luôn cái . Là hoa kim ngân mới hái, dùng sương sớm ngâm đấy. Rất tươi mát.”
Tiêu Yến nghi ngờ bất kỳ món gì từ chỗ nàng. Hắn nhấc ly, uống một ngụm, gật gù hài lòng:
“Quả nhiên tuyệt. Uống cùng bánh kem của tiểu Yên, đúng là hảo.”
A a a xưng hô đổi! Giọng cũng đổi! Còn ánh mắt thì sâu như biển!
Phùng Yên nhớ khoảnh khắc phòng bếp khi nãy, dung mạo tuấn tú góc c.h.ế.t của mặt, ánh mắt như như , thần thái cao ngạo lạnh lùng mà vẫn mang theo khí chất cưng chiều… cộng thêm cơ bụng đầy mê hoặc cô từng thấy qua…
Chết thật , đây đúng là hình mẫu bạn trai lý tưởng trong truyền thuyết mà!
Phùng Yên và trong đầu bỗng hiện lên một ý tưởng vô cùng liều lĩnh.
Nhìn thiếu niên mặt ăn bánh ngọt mà vẫn giữ dáng vẻ ung dung, khí chất kiêu ngạo ưu nhã, cộng thêm ánh mắt quá mức dịu dàng thâm tình Phùng Yên thấy thật sự chút hiểu chuyện gì đang xảy nữa.
Cô chớp mắt, đột nhiên nhớ :
“À đúng , Lưu Li, mấy tháng nay… ừm…”
Phùng Yên trai rõ ràng trưởng thành hơn vài tuổi, lời định khựng , đổi câu hỏi:
“Ngươi mấy năm nay rốt cuộc gì ? Ngươi từ đến thế?”
Tiêu Yến thoáng kinh ngạc. Hắn nghĩ cô sẽ hỏi vì đột ngột biến mất chứ?
Chẳng lẽ Yên Yên điều gì ?
Một cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhàng bay tới, dừng ngay đầu mũi cô. Phùng Yên giơ tay định phủi thì một bàn tay ấm áp cô gỡ cánh hoa xuống. Cánh hoa giữ nơi đầu ngón tay , nhẹ nhàng xoay xoay thưởng thức.
Phùng Yên Lưu Li, cảm giác còn là thiếu niên ngoan ngoãn, hiền lành ngày xưa nữa. Không chỉ là ngoại hình vóc dáng đổi, mà thần thái và khí chất cũng khác hẳn. Ánh mắt giờ đây sâu thẳm và khiến khác khó mà đoán .
Cô thậm chí thoáng nghĩ chẳng còn giống một NPC chút nào, mà giống như một bạn cũ từng thiết với cô.
Chắc là do thiết lập nhiệm vụ mới nên hệ thống cho NPC “hồi phục ký ức”, xây dựng tính cách ngày càng phức tạp?
Phùng Yên cũng nghĩ quá nhiều. Nếu thích kiểu ánh mắt “dụ ” như … thế thì, là dùng thử luôn ?
Cô liếc Tiêu Yến, trong lòng bắt đầu tính toán.
Nhiệm vụ Thất Tịch yêu cầu chơi lập cặp với “ yêu” để cùng thực hiện chuỗi nhiệm vụ. Nếu cùng nữa, hoặc năm còn là “ yêu” nữa, thì đến miếu Nguyệt Lão hủy kết buộc, đó mới tham gia tiếp.
Quá phiền. Nên từ đến nay cô vẫn lười chọn đại để thành mấy nhiệm vụ .
Mặc dù hệ thống bảo là “chỉ cần nhiệm vụ xong là đường ai nấy ”, nhưng mấy vật phẩm khen thưởng đó khắc tên hai chung một dòng chú thích, kiểu như:
“XX và YY, đồng tâm kết lữ, giang hồ xa xôi, cùng cùng về.”
Nghe thôi cũng cảm thấy dính líu.
bây giờ, Lưu Li lột xác thành một trai trưởng thành như , trong lòng Phùng Yên nảy một ý nghĩ liều lĩnh.
Nếu thể giúp thành chuỗi nhiệm vụ thi đấu “Ngày Của Hoa”, thì thử luôn nhiệm vụ Thất Tịch cùng ?
Dù tên thật của NPC là gì, nhưng “Lưu Li” là do cô đặt, còn chiếc khóa “Đồng Tâm” khắc tên hai cũng .
Cô nhớ đến nét chữ “Yến” từng để bức tranh. Một chữ “Yến”, lấy từ câu trong Kinh Thi:
“Nói yến yến, lời thề son sắt.”
Dù là họ tên, chữ “Yến” cô đều thích.
Huống hồ nếu kết thành hiệp lữ với NPC, biến mất thì hệ thống sẽ tự động hủy cặp, chẳng thể bí cảnh trải nghiệm cảnh “Ngưu Lang Chức Nữ gặp cầu Ô Thước” lãng mạn, thành luôn Thất Tịch nhiệm vụ?
Quá hảo !
Phùng Yên càng nghĩ càng thấy hứng khởi, bất giác nở nụ tươi, ánh mắt long lanh phản chiếu bóng hoa rực rỡ, rơi trong mắt thiếu niên mặt khiến càng thêm sững sờ.
“Vài năm nay…”
“Ừ?”
lúc Phùng Yên nghĩ sẽ trả lời, thì mở miệng.
“Mấy năm nay, vẫn luôn nhớ nàng.”
Nam Cung Tư Uyển
Phùng Yên: …
Hình như… mở sai chủ đề ?
Cái nhiệm vụ kỳ ngộ quái quỷ gì thế , đừng bảo đây thật sự là dạng game nuôi dưỡng tình cảm đấy nhé?!
Nếu đúng như thì Triều Hoa sắp sửa chơi bùng nổ vì… quá đỗi lãng mạn mất .
“Lại gặp .”
Không tỷ tỷ giờ ở nhà , mở cửa bước , bất ngờ phát hiện tường treo hai chiếc đèn lồng: một hình hoa sen, một màu đỏ rực rỡ.
Không là hai chiếc mà ở Trấn Biển Cả tỷ tỷ bảo thả cùng ?
Không ngờ nàng vẫn còn giữ … Trong lòng Tiêu Yến dâng lên một cảm xúc khó tả, nghĩ đến chuyện từng rời lời từ biệt, càng thấy áy náy, tỷ tỷ giận ? Hắn bước sân, dọc hành lang phủ đầy hoa tử đằng buông rủ, bóng hoa lay động như sương khói, lòng bỗng thấy như cách nàng cả một thế giới, nhớ thương vẫn y nguyên như trong mộng.
Phùng Yên ngủ dậy vội vàng đăng nhập game. Mới online, cô liền thấy ngay mặt là một trai cao lớn, gương mặt cương nghị, dáng quen thuộc mà phần xa lạ. Cô ngẩn trong chốc lát.
Tiêu Yến đang tìm bóng dáng tỷ tỷ, ngờ ngẩng đầu lên, liền thấy nàng đang mặt .
“Ngươi tỉnh .”
Cô gái mỉm bước đến gần, vẫn nhỏ nhắn, xinh như xưa dường như chẳng đổi chút nào.
Còn , thể mở miệng gọi một tiếng “tỷ tỷ” nữa. Cô bây giờ còn là tỷ tỷ mà là một cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn cả .
Hắn mỉm :
“Ngươi vẫn như cũ, chẳng đổi gì.”
Phùng Yên khó hiểu, “NPC đang gì ?”
ánh mắt cô lướt qua bộ ngoại trang mà đang mặc, chính là bộ cô từng chọn mua cho . Đai ngọc, phát quan, tà áo mềm nhẹ… khiến ôn hòa hẳn . Giờ phút trong sân đình, cao lớn hơn cô cả cái đầu, nhưng cô vẫn cảm giác an lý giải .
Cô tiến gần , hỏi nhỏ:
“Ngươi đói ?”
Tiêu Yến con gái mắt, nhất thời rõ cô gì. Đây là nhớ nhung suốt bao năm, giờ thật sự xuất hiện mặt . Bao tỉnh giấc trong cô đơn, bao chỉ nỗi nhớ chất đầy tâm trí.
Giờ phút , cuối cùng cũng gặp .
Phùng Yên thấy thất thần, trả lời, còn tưởng đói đến ngơ , bèn vòng qua chạy bếp, chạy to:
“Ta cho ngươi bánh ngon đấy! Ở Điếu Ngư Đài đó nha!”
Tiêu Yến dõi theo bóng dáng cô, cô vẫn mặc bộ váy đỏ thêu hoa, đội trâm vàng, tóc đen dài mượt, làn da trắng như tuyết, dáng thanh tú mà kiêu kỳ, đến mức khiến lòng hỗn loạn.
Đến khi cô khuất hẳn cửa bếp, mới bừng tỉnh, vội vàng theo lối cũ đến nơi cô . Chỉ thấy bóng lưng cô yên tĩnh cúi đầu chuẩn nguyên liệu. Ánh nắng rọi qua, phủ một lớp sáng nhè nhẹ lên nàng.
Trong khoảnh khắc đó, n.g.ự.c bỗng nghẹn xúc động đến mức nghẹt thở. Hắn thể kìm nén cảm xúc nữa, bước tới, ôm chầm lấy nàng từ phía , siết chặt trong lòng, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ quen thuộc từ mái tóc, từ cơ thể cô gái. Trái tim rối loạn mới dần bình tĩnh .
“Yên Yên, nhớ ngươi.”
Tất cả những chần chừ, băn khoăn, lo lắng trong khoảnh khắc ôm lấy nàng, đều tan biến thành hư vô, chỉ còn đọng nỗi nhớ từng nguôi ngoai.
Phùng Yên: ……
Cô cú ôm bất ngờ dọa cho suýt đánh rơi cả cái bánh kem đang cầm!
Cái quái gì !?
NPC kỳ ngộ mới nhà cô còn thể phát triển tình cảm với chơi!? Ba giai đoạn qua chẳng lẽ đều là kiểu game yêu đương nuôi dưỡng!?
Cảm nhận thở phía lưng, vòng tay cứng rắn ấm áp, trái tim Phùng Yên như nhảy khỏi lồng ngực.
Thôi xong , chắc do bầu khí Thất Tịch của “Triều Hoa” lãng mạn quá … Cô thật sự ‘xiêu’ !?!?
Phùng Yên đang định gỡ tay thì phía bất ngờ buông lỏng, lùi vài bước cách đó xa, ánh mắt sâu thẳm mang theo vẻ dò xét và trầm tư.
“Xin , là mạo .”
Phùng Yên: ???
Không thì thôi, xong càng khiến bầu khí trở nên lúng túng khó tả.
Không lẽ hệ thống thật sự lời chơi, bắt đầu phân phối “ yêu” theo yêu cầu luôn !?
Tiêu Yến thấy nàng chỉ ngạc nhiên chứ tức giận, trong lòng lập tức vui vẻ, chắc chắn là nàng cũng chút tình cảm với . Không thì tại chăm sóc chu đáo như , lo lắng từ chuyện nhỏ nhất?
Hắn gương mặt xinh mềm mại của cô gái mắt, cuối cùng thể mở miệng gọi một tiếng “tỷ tỷ” như nữa. Thế là nghiêm túc hỏi:
“Từ nay thể gọi nàng là Yên Yên ? Hoặc là Sương Khói nữ hiệp?”
Vừa , cong môi . Môi mỏng gợi cảm, ánh mắt sáng và đầy dịu dàng, xen lẫn chút tinh nghịch khiến Phùng Yên khỏi tim đập loạn nhịp.
A a a, quá trai! Quá cuốn hút! Càng lớn càng mê là đây trời!?
Chỉ là, cái danh “Sương Khói nữ hiệp” là cái quái gì thế!?
Phùng Yên ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh :
“Cứ gọi là Yên Yên, Sương Khói, hoặc Tiểu Yên đều .”
Dù bây giờ cũng còn là nhóc đáng yêu ngày xưa nữa , kêu “tỷ tỷ” thì cô cũng thấy ngại.
Cô lấy chiếc bánh kem quả phỉ mới , đặt lên bàn, chuẩn thêm d.a.o muỗng đặt gọn khay hoa văn sơn đen, đưa cho :
“Ngươi đói ? Thử món mới nhé, chắc hợp khẩu vị ngươi đấy.”
Tiêu Yến nhận lấy, chiếc đĩa sứ thanh hoa tinh xảo, bên trong là chiếc bánh tròn nâu trắng xen kẽ, phía còn trang trí thêm vài quả đỏ nhỏ xinh. Mùi thơm nhè nhẹ, vị ngọt dịu hòa với chút chua thanh, thêm cả mùi sữa béo ngậy khiến tâm trạng cũng dịu theo.
“Chỉ ăn bánh thôi thì đơn điệu.” Phùng Yên : “Để thêm ít nước kim ngân lộ, bây giờ đang tháng bảy, trời cũng bắt đầu oi . Dù ở vùng núi nhưng vẫn nên uống chút gì đó giải nhiệt.”
Thế giới nhỏ của nàng, quả nhiên cái gì cũng thú vị. Tiêu Yến chiếc bánh kem tròn xinh bàn, tò mò thích thú, liền hỏi:
“Cái gọi là bánh kem ?”
Phùng Yên gật đầu:
“Ừ, lát nữa nếm thử . Vỏ ngàn lớp, bên trong bơ quả phỉ, thêm cả trái mâm xôi chua ngọt nữa đấy.”
Thật đấy, ở Triều Hoa mà cũng thể cả đồ ngọt kiểu Tây hiện đại. Không đùa .
Tiêu Yến vẫn vội rời , chờ Phùng Yên xong nước kim ngân lộ. Sau đó, nàng rót nước ly pha lê, hai cùng mang bánh và nước đến chỗ Điếu Ngư Đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đến nơi, Tiêu Yến thành thạo tìm chỗ quen thuộc, cứ như tất cả thứ nơi đây đều khắc sâu trong lòng . Đây là nơi mà , một lui tới bao nhiêu , đó, tĩnh lặng mà nghĩ về nàng.
Hiện tại, cuối cùng cũng trở và thể gặp nàng. Nhìn cô gái đang mặt, ánh mắt ngập tràn ôn nhu đến mức thể giấu nổi.
Mà chính sự ôn nhu khiến Phùng Yên đang ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt giật sửng sốt.
Khoan . Ánh mắt là ?
NPC cô kiểu gì mà như đang đắm chìm trong tình yêu thế ?!
Thật sự là hệ thống phát phần “ yêu” cho chơi hả? Lại còn là phiên bản thâm tình, dịu dàng tận xương nữa?!
Vừa lén lút dò xét , Phùng Yên tiếp tục trang trí bánh kem, trong lòng vẫn ngập tràn hoài nghi.
Làm xong một phần bánh, cô đặt đĩa, còn chuẩn thêm một chiếc muỗng bạc nhỏ xinh đưa đến mặt , mỉm chờ mong:
“Nếm thử xem.”
Tiêu Yến nhận lấy, múc một miếng nhỏ đưa miệng, ánh mắt vẫn dõi theo Phùng Yên rời lấy một giây. Cứ như thế thẳng , ánh mắt sâu lắng, chuyên chú khiến tim Phùng Yên như đánh trống, đến nỗi quên cả chờ phản hồi.
Bánh miệng, hương vị mát lạnh, mềm mịn như lụa, ngọt dịu mà ngấy. Vị béo ngậy của hạt phỉ hòa quyện với hương sữa thơm lừng, thêm chút chua chua của trái mâm xôi dậy lên hương vị tổng thể. Tiêu Yến từ đến nay từng ăn món gì giống như , trong ánh mắt lập tức tràn đầy tán thưởng, khóe môi cong lên:
“Ngon lắm. Yên Yên điểm tâm thật giỏi.”
Cũng là một câu khen ngợi, nhưng khi đổi cách xưng hô, thêm giọng trầm ấm đầy từ tính , cộng với ánh mắt dịu dàng và cưng chiều khiến Phùng Yên như đánh thẳng tim!
Cái kiểu khen , NPC thật sự lấy mạng ?!
Cô bắt đầu nghi ngờ Triều Hoa dùng “mỹ nam kế” để gia tăng độ dính của chơi.
Mà cô bằng chứng xác thực!
Cô vội dời mắt , cố nén nhịp tim nhảy loạn, mỉm đáp :
“Ngươi thích là .”
Nói cô đặt ly nước hoa ngân mặt :
“Thử luôn cái . Là hoa kim ngân mới hái, dùng sương sớm ngâm đấy. Rất tươi mát.”
Tiêu Yến nghi ngờ bất kỳ món gì từ chỗ nàng. Hắn nhấc ly, uống một ngụm, gật gù hài lòng:
“Quả nhiên tuyệt. Uống cùng bánh kem của tiểu Yên, đúng là hảo.”
A a a xưng hô đổi! Giọng cũng đổi! Còn ánh mắt thì sâu như biển!
Phùng Yên nhớ khoảnh khắc phòng bếp khi nãy, dung mạo tuấn tú góc c.h.ế.t của mặt, ánh mắt như như , thần thái cao ngạo lạnh lùng mà vẫn mang theo khí chất cưng chiều… cộng thêm cơ bụng đầy mê hoặc cô từng thấy qua…
Chết thật , đây đúng là hình mẫu bạn trai lý tưởng trong truyền thuyết mà!
Phùng Yên và trong đầu bỗng hiện lên một ý tưởng vô cùng liều lĩnh.
Nhìn thiếu niên mặt ăn bánh ngọt mà vẫn giữ dáng vẻ ung dung, khí chất kiêu ngạo ưu nhã, cộng thêm ánh mắt quá mức dịu dàng thâm tình Phùng Yên thấy thật sự chút hiểu chuyện gì đang xảy nữa.
Cô chớp mắt, đột nhiên nhớ :
“À đúng , Lưu Li, mấy tháng nay… ừm…”
Phùng Yên trai rõ ràng trưởng thành hơn vài tuổi, lời định khựng , đổi câu hỏi:
“Ngươi mấy năm nay rốt cuộc gì ? Ngươi từ đến thế?”
Tiêu Yến thoáng kinh ngạc. Hắn nghĩ cô sẽ hỏi vì đột ngột biến mất chứ?
Chẳng lẽ Yên Yên điều gì ?
Một cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhàng bay tới, dừng ngay đầu mũi cô. Phùng Yên giơ tay định phủi thì một bàn tay ấm áp cô gỡ cánh hoa xuống. Cánh hoa giữ nơi đầu ngón tay , nhẹ nhàng xoay xoay thưởng thức.
Phùng Yên Lưu Li, cảm giác còn là thiếu niên ngoan ngoãn, hiền lành ngày xưa nữa. Không chỉ là ngoại hình vóc dáng đổi, mà thần thái và khí chất cũng khác hẳn. Ánh mắt giờ đây sâu thẳm và khiến khác khó mà đoán .
Cô thậm chí thoáng nghĩ chẳng còn giống một NPC chút nào, mà giống như một bạn cũ từng thiết với cô.
Chắc là do thiết lập nhiệm vụ mới nên hệ thống cho NPC “hồi phục ký ức”, xây dựng tính cách ngày càng phức tạp?
Phùng Yên cũng nghĩ quá nhiều. Nếu thích kiểu ánh mắt “dụ ” như … thế thì, là dùng thử luôn ?
Cô liếc Tiêu Yến, trong lòng bắt đầu tính toán.
Nhiệm vụ Thất Tịch yêu cầu chơi lập cặp với “ yêu” để cùng thực hiện chuỗi nhiệm vụ. Nếu cùng nữa, hoặc năm còn là “ yêu” nữa, thì đến miếu Nguyệt Lão hủy kết buộc, đó mới tham gia tiếp.
Quá phiền. Nên từ đến nay cô vẫn lười chọn đại để thành mấy nhiệm vụ .
Mặc dù hệ thống bảo là “chỉ cần nhiệm vụ xong là đường ai nấy ”, nhưng mấy vật phẩm khen thưởng đó khắc tên hai chung một dòng chú thích, kiểu như:
“XX và YY, đồng tâm kết lữ, giang hồ xa xôi, cùng cùng về.”
Nghe thôi cũng cảm thấy dính líu.
bây giờ, Lưu Li lột xác thành một trai trưởng thành như , trong lòng Phùng Yên nảy một ý nghĩ liều lĩnh.
Nếu thể giúp thành chuỗi nhiệm vụ thi đấu “Ngày Của Hoa”, thì thử luôn nhiệm vụ Thất Tịch cùng ?
Dù tên thật của NPC là gì, nhưng “Lưu Li” là do cô đặt, còn chiếc khóa “Đồng Tâm” khắc tên hai cũng .
Cô nhớ đến nét chữ “Yến” từng để bức tranh. Một chữ “Yến”, lấy từ câu trong Kinh Thi:
“Nói yến yến, lời thề son sắt.”
Dù là họ tên, chữ “Yến” cô đều thích.
Huống hồ nếu kết thành hiệp lữ với NPC, biến mất thì hệ thống sẽ tự động hủy cặp, chẳng thể bí cảnh trải nghiệm cảnh “Ngưu Lang Chức Nữ gặp cầu Ô Thước” lãng mạn, thành luôn Thất Tịch nhiệm vụ?
Quá hảo !
Phùng Yên càng nghĩ càng thấy hứng khởi, bất giác nở nụ tươi, ánh mắt long lanh phản chiếu bóng hoa rực rỡ, rơi trong mắt thiếu niên mặt khiến càng thêm sững sờ.
“Vài năm nay…”
“Ừ?”
lúc Phùng Yên nghĩ sẽ trả lời, thì mở miệng.
“Mấy năm nay, vẫn luôn nhớ nàng.”
Nam Cung Tư Uyển
Phùng Yên: …
Hình như… mở sai chủ đề ?
Cái nhiệm vụ kỳ ngộ quái quỷ gì thế , đừng bảo đây thật sự là dạng game nuôi dưỡng tình cảm đấy nhé?!
Nếu đúng như thì Triều Hoa sắp sửa chơi bùng nổ vì… quá đỗi lãng mạn mất .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương