Nếu đúng là như , thì bức họa ở trong tay cô cô cũng hơn một tháng . Với tính cách của bà, hẳn là cho điều tra kỹ càng, tìm kết quả mới đành đem trả cho . Đây rõ ràng là để tự đưa câu trả lời.
Cô cô là thể tin tưởng. Cho tới giờ, ngoại trừ ngoại tổ, vẫn từng kể chuyện về tỷ tỷ cho bất kỳ ai khác. Tiêu Yến cất kỹ bức họa, thẳng tới cung Đạo Đức Cao Sang.
Trong nội điện – cung Đạo Đức Cao Sang
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương! Ngài hỉ !” Trương thái y khi bắt mạch cho Hiền phi, liền vui mừng báo tin.
“Có hỉ?” Khương Tâm Nhu khẽ đặt tay lên bụng , vẻ mặt bàng hoàng. Bà còn nghĩ tới chuyện sinh con bao năm, mà giờ đây… thật sự mang thai? “Vâng, đúng là như , nương nương.”
Khương Tâm Nhu bừng tỉnh, đầu phân phó:
“Lưu tổng quản, ban thưởng.”
“Vâng, nương nương.”
“Tất cả trong cung, bất kể chức vị cao thấp, đều ban thưởng.”
“Nô tài lập tức an bài.”
Trong phút chốc, khắp cung Đạo Đức Cao Sang rộn ràng hỷ khí, vui mừng phấn khởi. Tiêu Yến khi bước , khỏi sửng sốt, từ lúc tới đây tâm trạng vốn nặng nề, mà vài bước, cảm thấy lòng nhẹ bẫng, chẳng đặt cảm xúc .
Hắn mang theo thắc mắc về phía điện chính, từ xa thấy tiếng vui vẻ vọng .
“Thái tử điện hạ.” Cung nhân ngoài cửa hành lễ.
Khương Tâm Nhu thấy tiếng, liền đầu , thấy Tiêu Yến tiến một cẩm phục đen thẫm, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt điềm đạm. Đứa nhỏ bà nuôi lớn… thực sự trưởng thành .
“Yến Nhi.”
Tiêu Yến thấy cô cô hôm nay vui vẻ khác thường, liền hỏi:
“Có chuyện vui gì ? Vừa bước cung cảm thấy bầu khí khác.”
Khương Tâm Nhu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nở nụ dịu dàng:
“Con sắp một tiểu hoàng … hoặc tiểu hoàng .”
Tiêu Yến , trong lòng cũng thấy mừng cho bà:
“Chúc mừng cô cô.”
ngay đó, vẻ mặt Khương Tâm Nhu đột ngột đổi. Từ dịu dàng chuyển sang nghiêm túc hẳn, bà lập tức lệnh cho tất cả lui xuống. Đợi đến khi trong điện chỉ còn hai , Khương Tâm Nhu mới thẳng mắt , trầm giọng hỏi:
“Con hãy thật cho . Nữ tử trong bức họa đó là ai? Có vì nàng mà con mới chịu thành ?”
Tiêu Yến phủ nhận, nhưng cũng chẳng giải thích thế nào. Cô cô giống ngoại tổ, nếu nhiều đến mấy chuyện huyền bí kỳ quái, chỉ e bà sẽ chấp nhận nổi. Huống hồ, hiện tại bà đang mang long thai, tâm tư càng nên xáo trộn.
Thấy chối cũng nhận, Khương Tâm Nhu càng thêm sốt ruột:
“Nếu thật sự là thế thì càng ! Con chỉ cần cho nàng là ai, là con gái nhà nào, chúng lập tức cầu hôn!”
Tiêu Yến khẽ an ủi:
“Cô cô đừng vội, bây giờ lúc thích hợp.”
“Vậy con dự tính ?”
“Yến Nhi tính toán. Cô cô chỉ cần an tâm dưỡng thai, cần bận lòng vì chuyện .”
Khương Tâm Nhu , nửa tin nửa ngờ:
“Vậy con cũng ngại sơ cho nàng tên là gì, nhà ở , trong nhà những ai? Có ai đang quan trong triều ? Ta cho lật tung cả kinh thành lên tìm, mà vẫn chút tin tức nào!”
Bà càng càng tức:
“Đã trong lòng thì , cũng ép. Yến Nhi, con nhớ sang xuân sang năm con sẽ lễ trưởng thành. Đến lúc đó, hôn sự là thể trì hoãn nữa. Nếu …”
Tiêu Yến nhẹ giọng cắt lời bà:
“Yến Nhi , xin cô cô đừng lo.”
Rời khỏi cung Đạo Đức Cao Sang, suốt dọc đường trở về Đông Cung, đầu óc Tiêu Yến chỉ hiện lên hình ảnh tỷ tỷ trong men say ngả lòng khác, nở nụ xinh dịu dàng.
Nàng mặc một hồng y, tóc dài như thác đổ, búi tóc cài trâm vàng lắc ngọc, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, vẻ mê hoặc, quyến rũ. Hơn nữa, trang phục hôm nay của nàng, với sắc đỏ rực rỡ, kim sa thêu hình phượng hoàng vạt áo, chẳng khác gì áo cưới của nữ tử khi xuất giá.
Hắn bỗng nhiên tưởng tượng đến cảnh thành của , tỷ tỷ đội mũ phượng, choàng khăn đỏ, tay cầm quạt tròn thêu rồng phượng, che dung nhan tuyệt mỹ, chỉ để lộ đôi mắt linh động, tươi chậm rãi bước về phía …
Ý nghĩ đó khiến lập tức tăng bước trở về Đông Cung, lao thẳng thư phòng, mở cuộn tranh trong tay . Quả nhiên, bức họa mà cô cô từng cầm , chính là bức yêu thích nhất, khung cảnh ngày đầu gặp gỡ, đến mức cả đời quên .
Tay khẽ run, mở thêm mấy bức nữa. Không từ lúc nào, vẽ nhiều hình ảnh về nàng.
Cả đời … thể thành với khác?
Tỷ tỷ… chính là duy nhất trong lòng .
Hắn cầm lấy ngọc châu, bỗng nhiên khát khao gặp nàng, nàng hiện tại đang ở Đại Càn, nếu , cũng nguyện đến thế giới của nàng, cùng nàng sống trọn đời.
“Mẫu hậu… nếu để vật cho nhi thần, thể cho con … liệu con thể đánh cược một ?”
Hắn rút chủy thủ , cắt nhẹ đầu ngón tay, một giọt m.á.u nhỏ rơi lên ngọc châu. Ánh sáng trắng dịu dàng lan tỏa, hình ảnh hiện , đang vây quanh đống lửa nhảy múa, mà trong lòng tỷ tỷ vẫn ôm khư khư một vò rượu.
Nàng vốn uống nhiều rượu, mà cứ cố chấp thích uống. Hắn thích nhất dáng vẻ nàng khi say, tán hoa, tay nâng chén rượu mơ xanh, đôi mắt mơ màng say đắm.
Hắn dậy đến kệ sách, gạt sang một bên, mở ngăn bí mật nhỏ trong thư phòng. Bên trong đặt hai bình sứ một lọ “giải độc ”, một lọ thuốc độc do tự tay luyện chế.
Tiêu Yến lấy cả hai lọ , án thư, rót rượu mơ xanh ly ngọc, nhỏ thêm thuốc độc . Dung dịch đen sẫm tỏa mùi cay nồng nặc, khiến cau mày, nhưng vẫn chần chừ mà uống cạn.
Hắn nhớ tỷ tỷ từng : đó là viên “giải độc ” cuối cùng, thể giải loại độc. Hắn nhanh chóng nhét viên thuốc còn n.g.ự.c nếu uống độc dược, thì nàng sẽ cần hao tâm tổn sức tìm thuốc giải nữa.
Hắn nhắm mắt , tưởng như giây tiếp theo, tỷ tỷ sẽ bước đến mặt …
Thế nhưng đợi mãi, vẫn chẳng phản ứng gì.
Chuyện gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cầm bình thuốc độc, đưa sát mũi. Mùi cay gay mũi, còn mạnh hơn khi mới luyện độc thảo gấp trăm , hiệu quả?
Tiêu Yến dậy quanh thư phòng. Hắn hạ quyết tâm đánh cược một , mà thứ độc mạnh nhất thể tổn thương . Trong lòng bỗng dấy lên một nỗi bức bối khó tả.
Ánh mắt dừng con d.a.o đặt bàn. Hắn cầm lấy, nhắm mắt, chút do dự… đ.â.m thẳng bụng .
~~
Cùng lúc đó, Phùng Yên ăn uống no say, gọi phi diều chuẩn về nhà:
“Ta về nhà đây, Hoa Hoa.”
Dù hôm nay nhiệm vụ chính thức, nhưng nhờ Lạc thổ hào tặng cho cả ngàn vạn đồng vàng, cô biến căn biệt phủ rộng hai vạn mét vuông của thành một lễ hội Thất Tịch chỉnh, thiết kế đầy đủ tập tục Khất Xảo truyền thống. Năm nay coi như cô chơi Thất Tịch một trận thỏa thích.
Chỉ tiếc là, cô nữa bỏ lỡ cơ hội nhận vật phẩm “trang sức lãng mạn”.
Vật đó thể kích hoạt “Ngân Hà Kiều Hỉ Thước dẫn”, cảnh tượng mà cô chỉ từng thấy qua video đặt giữa dải ngân hà lấp lánh, bước từng bước như nở hoa sen, cùng đồng hành từ hai hướng khác tìm đến , cuối cùng gặp giữa cầu đá ngọc ánh … mỹ lệ và huyền ảo như mộng.
cô vẫn từng thật sự trải nghiệm.
Nghĩ , lẽ nên tiện tay tổ chức một tổ hai thành nhiệm vụ cũng xong thì thôi, dây dưa gì. Chỉ là… vật trang sức đó sẽ khắc tên của hai cùng thành, còn ghi thêm dòng chữ:
“Ai đó và ai đó – đồng tâm vĩnh kết, bạn đồng hành giang hồ, cùng cùng về.”
Tựa như khóa chặt bởi một chiếc khóa đồng tâm vô hình, Phùng Yên dù rời , vẫn cảm thấy chẳng thể an tâm nổi.
“Đi đường cẩn thận.” Hoa Vũ căn dặn nàng.
“Phì!” Phùng Yên say đến vững, loạng choạng tiến về phía , đưa ngón trỏ lắc lư mặt Hoa Vũ, lè nhè : “Cậu tưởng đây là chốn nào, còn dám giữa đường cướp bóc tớ ? Đừng quên, tớ mới nâng cấp trang đó nha, Lạc Thanh Phong cũng chịu thua tay tớ , còn sợ ai chứ? Hơn nữa, lãnh địa nhà thuộc khu cấm, đánh cũng hắc hắc…”
Hoa Vũ đỡ lấy cô, chỉ con phi diều: “Cấm lái phi diều khi say rượu.”
Quan Hành cũng lớn: “Đừng cố mà cưỡi phi diều, nhỡ buff say hết, tỉnh thì còn, ha ha ha…”
Lạc Thanh Phong địa hình xung quanh, cũng nhắc nhở: “Cô còn phân biệt nổi phương hướng đấy? Cẩn thận ngã luôn xuống biển.”
Quan Hành: “Ha ha ha ha ha ha!”
Phùng Yên vung quạt lên hùng hồn, mơ mơ màng màng nhảy lên phi diều, bay trong tiếng đùa của .
Cô quen ở gia viên chơi bời suốt ngày đêm, xuyên cổng khắp nơi. Một tháng gần đây, ngày nào cũng chạy qua chạy giữa nhà và nhà Lạc Thanh Phong, giờ nhắm mắt cũng bay thẳng về cửa nhà.
Phi diều đáp xuống gần mặt đất, Phùng Yên nhảy xuống, thu phi diều , loạng choạng về phía cổng. chân thứ gì đó quấn lấy.
Phùng Yên cúi đầu trong tầm mắt là một bóng màu đen tuyền. Cô lảo đảo cúi định kỹ hơn, nhưng buff say rượu quá mạnh, hình ảnh mắt cứ nhòe . Cô ngây ngô: “Chẳng lẽ là kỳ ngộ trời ban?”
Cười xong, thể mềm nhũn, cô đổ ập xuống bên cạnh bóng … ngủ mất.
Mười phút , Phùng Yên lăn một vòng tỉnh , ngửi ngửi khí, chóp mũi ngập tràn mùi m.á.u tươi nồng nặc.
Gia viên là khu an , thể đánh ?
Cô ngẩn , dậy cảm thấy lòng bàn tay dính dính, cúi đầu suýt nữa thì hét toáng.
Ngọa tào! Rốt cuộc cô gì khi say chứ? Không lẽ lỡ tay đánh trúng sủng vật? Hay nào đánh đến mức trọng thương?!
Phùng Yên còn đang định viện xem xét tình hình, vấp thứ gì đó chân suýt nữa ngã sấp mặt.
Nam Cung Tư Uyển
Đèn lồng vàng nhạt lắc lư trong gió đêm, đom đóm bay lượn lập lòe trong bụi cỏ. Phùng Yên bóng đất, mặc một cẩm phục màu đen thêu hoa văn tối màu, chất liệu vải rõ ràng cực kỳ cao cấp. Ống tay thêu một đóa bỉ ngạn đỏ rực, thiết kế … trông chẳng giống phong cách sư sư Ngọc Phiến Môn bọn họ ?
Cô lên khuôn mặt , n.g.ự.c khẽ siết .
Là gương mặt quen thuộc tuấn mỹ như xưa, nhưng đường nét thêm phần sắc sảo cứng cỏi, vóc cũng cao lớn, trưởng thành hơn nhiều. Cô xuống hông , thấy chiếc eo quải quen thuộc, nhưng tay đang nắm chặt đúng là viên ngọc châu vàng kim lấp lánh.
Lưu Ly… trở về ?
Rốt cuộc đây là kỳ ngộ kiểu gì trời? Cứ treo ngược lòng chơi mãi thế … cô mới học cách buông bỏ cái tiếc nuối đó, thế mà cái NPC cứ đột nhiên báo mà xuất hiện cửa nhà cô.
Chẳng lẽ, mở giai đoạn ba ?
Nếu là giai đoạn ba, thông báo cốt truyện ? Sẽ phần thưởng khiến kinh ngạc nào nữa?
Phùng Yên nghiêm túc hồi tưởng hai giai đoạn , tìm quy luật thúc đẩy nhiệm vụ, nhưng nhận căn bản chẳng thông báo hướng dẫn gì cả. Tất cả đều tùy cơ ứng biến, thậm chí cốt truyện tiến triển đều là do chơi tự suy đoán và hành động.
Vậy thì, sẽ dẫn đến loại kịch bản nào đây?
Phùng Yên đất mà khẽ lắc đầu vì nào gặp ngươi, ngươi cũng mang đầy thương tích? Nhiệm vụ kỳ ngộ … lẽ nào tuyến chính là chữa thương cho ngươi, từ đó mở phần thưởng bất ngờ?
Cô xổm xuống kiểm tra vết thương, thấy ngay vết đ.â.m ở bụng một con chủy thủ còn cắm trong, áo ngoài thấm đẫm máu.
Phùng Yên đưa tay chạm chủy thủ lạnh buốt, cảm giác vô cùng tinh xảo.
Cô lấy một chiếc đèn đỏ trong ba lô soi kỹ, tấm tắc cảm thán, tay cầm chủy thủ khảm hồng ngọc quý hiếm, ánh đèn hiện lên lấp lánh, lưỡi d.a.o hình lục giác sắc bén.
Chẳng lẽ… đây là phần thưởng của giai đoạn ba?
Hứng thú trong cô dâng lên, nhưng nhớ đến vẻ mặt thống khổ chân thật của NPC khi thương ở mấy , Phùng Yên cũng nỡ rút chủy thủ luôn.
Nếu nào cũng là trọng thương, thì… vẫn nên chữa tính tiếp.
Cô khẽ thở dài: “Lưu Ly, lâu gặp. Ngươi vẫn khỏe, ai…”
Phùng Yên đặt đèn lồng gần mặt hơn thấy rõ, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Sao môi tái xanh thế ?
Không là… trúng độc chứ?
Cô cô là thể tin tưởng. Cho tới giờ, ngoại trừ ngoại tổ, vẫn từng kể chuyện về tỷ tỷ cho bất kỳ ai khác. Tiêu Yến cất kỹ bức họa, thẳng tới cung Đạo Đức Cao Sang.
Trong nội điện – cung Đạo Đức Cao Sang
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương! Ngài hỉ !” Trương thái y khi bắt mạch cho Hiền phi, liền vui mừng báo tin.
“Có hỉ?” Khương Tâm Nhu khẽ đặt tay lên bụng , vẻ mặt bàng hoàng. Bà còn nghĩ tới chuyện sinh con bao năm, mà giờ đây… thật sự mang thai? “Vâng, đúng là như , nương nương.”
Khương Tâm Nhu bừng tỉnh, đầu phân phó:
“Lưu tổng quản, ban thưởng.”
“Vâng, nương nương.”
“Tất cả trong cung, bất kể chức vị cao thấp, đều ban thưởng.”
“Nô tài lập tức an bài.”
Trong phút chốc, khắp cung Đạo Đức Cao Sang rộn ràng hỷ khí, vui mừng phấn khởi. Tiêu Yến khi bước , khỏi sửng sốt, từ lúc tới đây tâm trạng vốn nặng nề, mà vài bước, cảm thấy lòng nhẹ bẫng, chẳng đặt cảm xúc .
Hắn mang theo thắc mắc về phía điện chính, từ xa thấy tiếng vui vẻ vọng .
“Thái tử điện hạ.” Cung nhân ngoài cửa hành lễ.
Khương Tâm Nhu thấy tiếng, liền đầu , thấy Tiêu Yến tiến một cẩm phục đen thẫm, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt điềm đạm. Đứa nhỏ bà nuôi lớn… thực sự trưởng thành .
“Yến Nhi.”
Tiêu Yến thấy cô cô hôm nay vui vẻ khác thường, liền hỏi:
“Có chuyện vui gì ? Vừa bước cung cảm thấy bầu khí khác.”
Khương Tâm Nhu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nở nụ dịu dàng:
“Con sắp một tiểu hoàng … hoặc tiểu hoàng .”
Tiêu Yến , trong lòng cũng thấy mừng cho bà:
“Chúc mừng cô cô.”
ngay đó, vẻ mặt Khương Tâm Nhu đột ngột đổi. Từ dịu dàng chuyển sang nghiêm túc hẳn, bà lập tức lệnh cho tất cả lui xuống. Đợi đến khi trong điện chỉ còn hai , Khương Tâm Nhu mới thẳng mắt , trầm giọng hỏi:
“Con hãy thật cho . Nữ tử trong bức họa đó là ai? Có vì nàng mà con mới chịu thành ?”
Tiêu Yến phủ nhận, nhưng cũng chẳng giải thích thế nào. Cô cô giống ngoại tổ, nếu nhiều đến mấy chuyện huyền bí kỳ quái, chỉ e bà sẽ chấp nhận nổi. Huống hồ, hiện tại bà đang mang long thai, tâm tư càng nên xáo trộn.
Thấy chối cũng nhận, Khương Tâm Nhu càng thêm sốt ruột:
“Nếu thật sự là thế thì càng ! Con chỉ cần cho nàng là ai, là con gái nhà nào, chúng lập tức cầu hôn!”
Tiêu Yến khẽ an ủi:
“Cô cô đừng vội, bây giờ lúc thích hợp.”
“Vậy con dự tính ?”
“Yến Nhi tính toán. Cô cô chỉ cần an tâm dưỡng thai, cần bận lòng vì chuyện .”
Khương Tâm Nhu , nửa tin nửa ngờ:
“Vậy con cũng ngại sơ cho nàng tên là gì, nhà ở , trong nhà những ai? Có ai đang quan trong triều ? Ta cho lật tung cả kinh thành lên tìm, mà vẫn chút tin tức nào!”
Bà càng càng tức:
“Đã trong lòng thì , cũng ép. Yến Nhi, con nhớ sang xuân sang năm con sẽ lễ trưởng thành. Đến lúc đó, hôn sự là thể trì hoãn nữa. Nếu …”
Tiêu Yến nhẹ giọng cắt lời bà:
“Yến Nhi , xin cô cô đừng lo.”
Rời khỏi cung Đạo Đức Cao Sang, suốt dọc đường trở về Đông Cung, đầu óc Tiêu Yến chỉ hiện lên hình ảnh tỷ tỷ trong men say ngả lòng khác, nở nụ xinh dịu dàng.
Nàng mặc một hồng y, tóc dài như thác đổ, búi tóc cài trâm vàng lắc ngọc, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, vẻ mê hoặc, quyến rũ. Hơn nữa, trang phục hôm nay của nàng, với sắc đỏ rực rỡ, kim sa thêu hình phượng hoàng vạt áo, chẳng khác gì áo cưới của nữ tử khi xuất giá.
Hắn bỗng nhiên tưởng tượng đến cảnh thành của , tỷ tỷ đội mũ phượng, choàng khăn đỏ, tay cầm quạt tròn thêu rồng phượng, che dung nhan tuyệt mỹ, chỉ để lộ đôi mắt linh động, tươi chậm rãi bước về phía …
Ý nghĩ đó khiến lập tức tăng bước trở về Đông Cung, lao thẳng thư phòng, mở cuộn tranh trong tay . Quả nhiên, bức họa mà cô cô từng cầm , chính là bức yêu thích nhất, khung cảnh ngày đầu gặp gỡ, đến mức cả đời quên .
Tay khẽ run, mở thêm mấy bức nữa. Không từ lúc nào, vẽ nhiều hình ảnh về nàng.
Cả đời … thể thành với khác?
Tỷ tỷ… chính là duy nhất trong lòng .
Hắn cầm lấy ngọc châu, bỗng nhiên khát khao gặp nàng, nàng hiện tại đang ở Đại Càn, nếu , cũng nguyện đến thế giới của nàng, cùng nàng sống trọn đời.
“Mẫu hậu… nếu để vật cho nhi thần, thể cho con … liệu con thể đánh cược một ?”
Hắn rút chủy thủ , cắt nhẹ đầu ngón tay, một giọt m.á.u nhỏ rơi lên ngọc châu. Ánh sáng trắng dịu dàng lan tỏa, hình ảnh hiện , đang vây quanh đống lửa nhảy múa, mà trong lòng tỷ tỷ vẫn ôm khư khư một vò rượu.
Nàng vốn uống nhiều rượu, mà cứ cố chấp thích uống. Hắn thích nhất dáng vẻ nàng khi say, tán hoa, tay nâng chén rượu mơ xanh, đôi mắt mơ màng say đắm.
Hắn dậy đến kệ sách, gạt sang một bên, mở ngăn bí mật nhỏ trong thư phòng. Bên trong đặt hai bình sứ một lọ “giải độc ”, một lọ thuốc độc do tự tay luyện chế.
Tiêu Yến lấy cả hai lọ , án thư, rót rượu mơ xanh ly ngọc, nhỏ thêm thuốc độc . Dung dịch đen sẫm tỏa mùi cay nồng nặc, khiến cau mày, nhưng vẫn chần chừ mà uống cạn.
Hắn nhớ tỷ tỷ từng : đó là viên “giải độc ” cuối cùng, thể giải loại độc. Hắn nhanh chóng nhét viên thuốc còn n.g.ự.c nếu uống độc dược, thì nàng sẽ cần hao tâm tổn sức tìm thuốc giải nữa.
Hắn nhắm mắt , tưởng như giây tiếp theo, tỷ tỷ sẽ bước đến mặt …
Thế nhưng đợi mãi, vẫn chẳng phản ứng gì.
Chuyện gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cầm bình thuốc độc, đưa sát mũi. Mùi cay gay mũi, còn mạnh hơn khi mới luyện độc thảo gấp trăm , hiệu quả?
Tiêu Yến dậy quanh thư phòng. Hắn hạ quyết tâm đánh cược một , mà thứ độc mạnh nhất thể tổn thương . Trong lòng bỗng dấy lên một nỗi bức bối khó tả.
Ánh mắt dừng con d.a.o đặt bàn. Hắn cầm lấy, nhắm mắt, chút do dự… đ.â.m thẳng bụng .
~~
Cùng lúc đó, Phùng Yên ăn uống no say, gọi phi diều chuẩn về nhà:
“Ta về nhà đây, Hoa Hoa.”
Dù hôm nay nhiệm vụ chính thức, nhưng nhờ Lạc thổ hào tặng cho cả ngàn vạn đồng vàng, cô biến căn biệt phủ rộng hai vạn mét vuông của thành một lễ hội Thất Tịch chỉnh, thiết kế đầy đủ tập tục Khất Xảo truyền thống. Năm nay coi như cô chơi Thất Tịch một trận thỏa thích.
Chỉ tiếc là, cô nữa bỏ lỡ cơ hội nhận vật phẩm “trang sức lãng mạn”.
Vật đó thể kích hoạt “Ngân Hà Kiều Hỉ Thước dẫn”, cảnh tượng mà cô chỉ từng thấy qua video đặt giữa dải ngân hà lấp lánh, bước từng bước như nở hoa sen, cùng đồng hành từ hai hướng khác tìm đến , cuối cùng gặp giữa cầu đá ngọc ánh … mỹ lệ và huyền ảo như mộng.
cô vẫn từng thật sự trải nghiệm.
Nghĩ , lẽ nên tiện tay tổ chức một tổ hai thành nhiệm vụ cũng xong thì thôi, dây dưa gì. Chỉ là… vật trang sức đó sẽ khắc tên của hai cùng thành, còn ghi thêm dòng chữ:
“Ai đó và ai đó – đồng tâm vĩnh kết, bạn đồng hành giang hồ, cùng cùng về.”
Tựa như khóa chặt bởi một chiếc khóa đồng tâm vô hình, Phùng Yên dù rời , vẫn cảm thấy chẳng thể an tâm nổi.
“Đi đường cẩn thận.” Hoa Vũ căn dặn nàng.
“Phì!” Phùng Yên say đến vững, loạng choạng tiến về phía , đưa ngón trỏ lắc lư mặt Hoa Vũ, lè nhè : “Cậu tưởng đây là chốn nào, còn dám giữa đường cướp bóc tớ ? Đừng quên, tớ mới nâng cấp trang đó nha, Lạc Thanh Phong cũng chịu thua tay tớ , còn sợ ai chứ? Hơn nữa, lãnh địa nhà thuộc khu cấm, đánh cũng hắc hắc…”
Hoa Vũ đỡ lấy cô, chỉ con phi diều: “Cấm lái phi diều khi say rượu.”
Quan Hành cũng lớn: “Đừng cố mà cưỡi phi diều, nhỡ buff say hết, tỉnh thì còn, ha ha ha…”
Lạc Thanh Phong địa hình xung quanh, cũng nhắc nhở: “Cô còn phân biệt nổi phương hướng đấy? Cẩn thận ngã luôn xuống biển.”
Quan Hành: “Ha ha ha ha ha ha!”
Phùng Yên vung quạt lên hùng hồn, mơ mơ màng màng nhảy lên phi diều, bay trong tiếng đùa của .
Cô quen ở gia viên chơi bời suốt ngày đêm, xuyên cổng khắp nơi. Một tháng gần đây, ngày nào cũng chạy qua chạy giữa nhà và nhà Lạc Thanh Phong, giờ nhắm mắt cũng bay thẳng về cửa nhà.
Phi diều đáp xuống gần mặt đất, Phùng Yên nhảy xuống, thu phi diều , loạng choạng về phía cổng. chân thứ gì đó quấn lấy.
Phùng Yên cúi đầu trong tầm mắt là một bóng màu đen tuyền. Cô lảo đảo cúi định kỹ hơn, nhưng buff say rượu quá mạnh, hình ảnh mắt cứ nhòe . Cô ngây ngô: “Chẳng lẽ là kỳ ngộ trời ban?”
Cười xong, thể mềm nhũn, cô đổ ập xuống bên cạnh bóng … ngủ mất.
Mười phút , Phùng Yên lăn một vòng tỉnh , ngửi ngửi khí, chóp mũi ngập tràn mùi m.á.u tươi nồng nặc.
Gia viên là khu an , thể đánh ?
Cô ngẩn , dậy cảm thấy lòng bàn tay dính dính, cúi đầu suýt nữa thì hét toáng.
Ngọa tào! Rốt cuộc cô gì khi say chứ? Không lẽ lỡ tay đánh trúng sủng vật? Hay nào đánh đến mức trọng thương?!
Phùng Yên còn đang định viện xem xét tình hình, vấp thứ gì đó chân suýt nữa ngã sấp mặt.
Nam Cung Tư Uyển
Đèn lồng vàng nhạt lắc lư trong gió đêm, đom đóm bay lượn lập lòe trong bụi cỏ. Phùng Yên bóng đất, mặc một cẩm phục màu đen thêu hoa văn tối màu, chất liệu vải rõ ràng cực kỳ cao cấp. Ống tay thêu một đóa bỉ ngạn đỏ rực, thiết kế … trông chẳng giống phong cách sư sư Ngọc Phiến Môn bọn họ ?
Cô lên khuôn mặt , n.g.ự.c khẽ siết .
Là gương mặt quen thuộc tuấn mỹ như xưa, nhưng đường nét thêm phần sắc sảo cứng cỏi, vóc cũng cao lớn, trưởng thành hơn nhiều. Cô xuống hông , thấy chiếc eo quải quen thuộc, nhưng tay đang nắm chặt đúng là viên ngọc châu vàng kim lấp lánh.
Lưu Ly… trở về ?
Rốt cuộc đây là kỳ ngộ kiểu gì trời? Cứ treo ngược lòng chơi mãi thế … cô mới học cách buông bỏ cái tiếc nuối đó, thế mà cái NPC cứ đột nhiên báo mà xuất hiện cửa nhà cô.
Chẳng lẽ, mở giai đoạn ba ?
Nếu là giai đoạn ba, thông báo cốt truyện ? Sẽ phần thưởng khiến kinh ngạc nào nữa?
Phùng Yên nghiêm túc hồi tưởng hai giai đoạn , tìm quy luật thúc đẩy nhiệm vụ, nhưng nhận căn bản chẳng thông báo hướng dẫn gì cả. Tất cả đều tùy cơ ứng biến, thậm chí cốt truyện tiến triển đều là do chơi tự suy đoán và hành động.
Vậy thì, sẽ dẫn đến loại kịch bản nào đây?
Phùng Yên đất mà khẽ lắc đầu vì nào gặp ngươi, ngươi cũng mang đầy thương tích? Nhiệm vụ kỳ ngộ … lẽ nào tuyến chính là chữa thương cho ngươi, từ đó mở phần thưởng bất ngờ?
Cô xổm xuống kiểm tra vết thương, thấy ngay vết đ.â.m ở bụng một con chủy thủ còn cắm trong, áo ngoài thấm đẫm máu.
Phùng Yên đưa tay chạm chủy thủ lạnh buốt, cảm giác vô cùng tinh xảo.
Cô lấy một chiếc đèn đỏ trong ba lô soi kỹ, tấm tắc cảm thán, tay cầm chủy thủ khảm hồng ngọc quý hiếm, ánh đèn hiện lên lấp lánh, lưỡi d.a.o hình lục giác sắc bén.
Chẳng lẽ… đây là phần thưởng của giai đoạn ba?
Hứng thú trong cô dâng lên, nhưng nhớ đến vẻ mặt thống khổ chân thật của NPC khi thương ở mấy , Phùng Yên cũng nỡ rút chủy thủ luôn.
Nếu nào cũng là trọng thương, thì… vẫn nên chữa tính tiếp.
Cô khẽ thở dài: “Lưu Ly, lâu gặp. Ngươi vẫn khỏe, ai…”
Phùng Yên đặt đèn lồng gần mặt hơn thấy rõ, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Sao môi tái xanh thế ?
Không là… trúng độc chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương