74.Lôi Hòa Nghi sắp xếp thời gian cùng đạo diễn Macxen đi gặp Vincent, hai người lần đầu gặp mặt nhưng rất thoải mái không chút e dè. Nhiệt tình trò chuyện làm quen một hồi lâu, giới thiệu bản thân và công việc sau đó chủ đề dần chuyển sang việc đóng phim. Vincent tính tình thẳng thắn phóng khoáng, hơn nữa đã có bạn gái cho nên đối với Lôi Hòa Nghi rất có chừng mực, không nhiệt tình thái quá như Lôi Hòa Nghi vẫn lo nghĩ khiến cô rất yên tâm, hảo cảm ngày càng tăng lên. Cũng vì lý do đó nên đạo diễn Macxen mới không chút lo lắng việc hai người bị đồn thổi này nọ.

Ngoài việc đóng phim, Lôi Hòa Nghi cũng nói với Vincent về chuyện của CHEN, cô cũng không nói muốn gặp Iris ngay bây giờ bởi vì dù sao cô và Vincent cũng mới gặp nhau, mạo muội nhờ giúp đỡ như vậy cũng không phải phép, lại tạo cảm giác cô đang lợi dụng người ta. Cô chỉ đơn giản nhờ Vincent trong quá trình quay phim có thể đánh giá thiết kế của Ninh Mẫn mà cô mặc để quay rồi nói cho Iris xem suy nghĩ của cô ấy như thế nào. Vincent cũng có ấn tượng rất tốt với Lôi Hòa Nghi cho nên rất vui vẻ đồng ý, hai người kết thúc buổi làm quen trong tốt đẹp, trước khi đi Vincent cười đùa với cô một câu:

- Rachel tiểu thư không cần lo, tôi và Cung thiếu quen biết đã lâu, cậu ấy đã nhờ tôi chiếu cố cô trước khi chúng ta gặp nhau. Tôi vẫn luôn tin tưởng vào mắt nhìn người của cậu ấy cho nên nhờ cậy của cô tôi nhất định sẽ không quên chưa kể đến Cung thị cũng có hợp tác làm việc với CHEN nên tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ. À còn việc này nữa, người bạn này của tôi cũng sắp 30 rồi mà chưa một mảnh tình vắt vai, nếu Rachel có biết cô gái nào phù hợp với cậu ấy thì nhờ cô mai mối giúp cho Cung thiếu sớm ngày có chủ. Tôi rất hi vọng trong lễ cưới của tôi và Iris cậu ấy sẽ dẫn bạn gái theo, nếu thành công với tư cách là bạn của cậu ấy, tôi sẽ rất cảm kích cô.

Nói những lời cuối, giọng điệu Vincent có chút ngả ngớn, nhìn Lôi Hòa Nghi nháy mắt cứ như ám chỉ cô nhanh về một nhà với Cung Huyền Thương đi nhưng Lôi Hòa Nghi không hiểu rõ Vincent nên làm sao hiểu được ẩn ý của anh ta cho nên cứ cười cho qua, nhẹ nhàng gật đầu.

- Tôi sẽ cố!

Lôi Hòa Nghi sau khi gặp Vincent xong thì trở ra kể lại cuộc gặp với đạo diễn Macxen, ông ấy biết hai người nói chuyện rất hợp thì rất yên tâm, như vậy việc đóng phim sẽ diễn ra thuận lợi hơn. Hai người tạm biệt rồi về nhà, Lôi Hòa Nghi dùng thời gian còn lại nghiên cứu kịch bản sâu hơn đồng thời tìm kiếm thêm thông tin về Iris.

Việc quay phim rất nhanh đã bắt đầu, trải qua thời gian dài học tập và thực hành tập thoại, hiện tại Lôi Hòa Nghi nói tiếng Pháp tương đối tốt, tuy không thể thuần thục như tiếng mẹ đẻ nhưng cũng không đến mức bị chê, so ra trình độ tiếng Pháp của cô cũng chỉ kém tiếng Anh một chút mà thôi. Còn chưa kể đến thời gian này tiếp xúc nhiều với người bản địa, trình độ của cô ngày càng được nâng cao đến Vincent cũng phải khen lấy khen để.

Những cảnh quay giữa Lôi Hòa Nghi và Vincent diễn ra rất thuận lợi, hai người đã được làm quen từ trước cộng thêm Lôi Hòa Nghi cũng đã nghiên cứu kỹ kịch bản để lựa chọn cảm xúc phù hợp với nhân vật nên cảnh quay bị hỏng rất hiếm, Vincent lại là diễn viên phái thực lực, tài năng so với Cung Huyền Thương chỉ hơn chứ không kém, tùy thời đều có thể giúp Lôi Hòa Nghi giải vây cho nên trong quá trình quay phim hiếm khi cảnh quay bị lỗi.

Tiến độ quay phim rút ngắn hơn dự đoán khiến đạo diễn Macxen cười không ngậm được miệng. Mặc dù vì chuyện Macxen đã có bạn gái nên chemistry giữa anh và Lôi Hòa Nghi không có nhưng khả năng nhập vai của hai người rất xuất sắc hệt như Ryan và Vivi từ trong kịch bản bước ra, ngoài hậu trường trò chuyện cũng rất hợp giống như anh trai với em gái, như vậy cũng đã rất tốt rồi. Huống chi không có chemistry giữa nam nữ chính nhưng bù lại chemistry giữa Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi lại ở một tầm cao mới. Đến đạo diễn Macxen đã viết ra vô số kịch bản phim tình cảm cũng phải chết chìm trong sự ngọt ngào và cưng chiều mà Cung Huyền Thương dành cho Lôi Hòa Nghi thì khán giả cũng phải gục mà thôi.

Suốt thời gian qua hợp tác đóng phim, mối quan hệ giữa Vincent và Lôi Hòa Nghi cũng thân thiết hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ ngồi lại với nhau nói chuyện phiếm, tập diễn trước đương nhiên sẽ không có những hành động quá thân mật gây hiểu lầm. Hôm nay cũng như vậy, khi vừa kết thúc một cảnh quay, Lôi Hòa Nghi đi chỉnh trang một chút thì đi đến chỗ Vincent. Không nghĩ tới nhìn thấy anh bế trên tay một con vật lông lá, thoạt nhìn kích thước lớn nên Lôi Hòa Nghi cứ nghĩ là con báo con, đến gần mới phát hiện là mèo. Lôi Hòa Nghi thích thú chạy sang nhìn chú mèo đầy hiếu kỳ rồi thốt lên:

- Là mèo Savannah(*)!

Giống mèo này kích thước rất lớn, con mèo trong lòng Vincent đã gấp rưỡi những con mèo trưởng thành khác nhưng vẫn chưa đến kích thước chuẩn của giống mèo Savannah khi trưởng thành.

Vincent nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu:

- Đúng rồi!

- Mèo của anh à? - Không phải, mèo của Iris, dạo này cô ấy bận chuẩn bị bộ sưu tập mới cho nên không có thời gian chăm sóc nên đưa nó cho tôi chăm vài ngày.

Lôi Hòa Nghi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt tràn đầy yêu thích nhìn chú mèo. Vincent thấy cô như vậy thì đưa chú mèo cho cô:

- Cô ôm thử đi, nhóc con này tính khí rất lớn nhưng sẽ không cào hay cắn người đâu, có điều ngoài Iris ra nó chẳng cho ai sắc mặt tốt cả, tôi cũng không ngoại lệ.

Lôi Hòa Nghi nhìn gương mặt tràn đầy kiêu hãnh của chú mèo thì bật cười, đưa tay ôm lấy.

- Nó tên là gì vậy?

- Simba!

- Tên rất đẹp cũng rất hợp với chú mèo!

Lôi Hòa Nghi cẩn thận ôm Simba vào lòng, dường như cảm nhận được người lạ nên Simba gừ mấy tiếng quay người liên tục, bốn chân hoạt động hết công suất quẫy đạp lên người Lôi Hòa Nghi. Cô bị cân nặng của nhóc con này làm cho mệt bở hơi tai, khó khăn lắm mới điều chỉnh được một tư thế thoải mái. Simba quay một hồi cuối cùng đối diện với mặt Lôi Hòa Nghi, gương mặt vẫn rất kiêu hãnh nhìn chằm chằm cô một hồi sau đó meo một tiếng, mặt hướng tới le lưỡi liếm mấy cái lên má cô. Lôi Hòa Nghi bị nhột cười khanh khách vuốt lông trên đầu Simba, chú mèo không liếm cô nữa mà nằm lên vai cô, hai mắt mở to nhìn Lôi Hòa Nghi không chớp mắt nào còn dáng vẻ không tình nguyện lẫn kiêu hãnh vừa rồi.

Vincent ngồi một bên trố mắt nhìn, tay chống lên má, miệng mở to đủ nhét một quả trứng. Nhóc con này tính tình kiêu ngạo vô đối, lúc mới nhận nuôi, Iris cũng phải mất vài ngày mới nhìn thấy vẻ mặt tốt lành của nó còn anh đến bây giờ vẫn chưa được nó đối xử dịu dàng đâu. Sao Lôi Hòa Nghi chỉ mới gặp lần đầu nhóc con này lại tình cảm đến mức liếm mặt cô luôn rồi.

Nhìn một người một mèo hòa thuận như quen biết đã lâu kia, nghĩ một hồi Vincent mới vỗ trán thầm than: Simba là mèo đực!

Simba có vẻ rất thích Lôi Hòa Nghi nên cứ bám lấy cô không buông thỉnh thoảng còn cọ vào ngực cô, Lôi Hòa Nghi càng nhìn càng thích nhóc con này. Vincent ở một bên ghen tỵ đến chua cả mặt, lát sau mới lên tiếng.

- Đúng rồi, tôi có nói với Iris về chuyện của cô và CHEN. Cô ấy nói hiện tại đang trong quá trình ra mắt bộ sưu tập mới nên hơi bận, sau khi hoàn thành muốn hẹn gặp cô.

Lôi Hòa Nghi kinh hỉ nhìn Vincent.

- Thật sao?

- Tôi tại sao phải nói dối chứ? Có điều thời gian có vẻ còn lâu, cô cứ thoải mái đừng căng thẳng. À, Iris còn nói muốn xem qua một vài thiết kế khác của bạn cô, không biết có tiện không?

- Không thành vấn đề, tôi sẽ sớm chuẩn bị. Cảm ơn anh rất nhiều!

- Không có gì, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Iris, tôi chỉ làm việc nên làm thôi.

Lôi Hòa Nghi gật đầu với anh rồi quay sang chơi đùa với Simba. Vincent nhìn thấy Simba bên cạnh cô ngoan ngoãn như thế thì ê cả răng, cầm túi thức ăn và đồ chơi của Simba đưa cho cô. Lôi Hòa Nghi không ngần ngại nhận lấy để chơi đùa cùng Simba. Được một lúc thì cả hai lại vào việc, Simba nằm trên ghế chơi một mình, lâu lâu lại nhìn Lôi Hòa Nghi.

Thời gian tiếp tục trôi qua, thấm thoát cũng đã hơn nửa tháng, các cảnh quay cũng bắt đầu tăng lên. Cảm xúc của hai nhân vật cũng dần có biến chuyển.

Các cảnh quay đơn giản tình bể bình của hai nhân vật chính đã qua, những cảnh sau sẽ đặt nặng hơn về mặt tình cảm, độ khó cũng sẽ tăng lên.

Cảnh quay tiếp theo của hôm sau là một cảnh khóc của Lôi Hòa Nghi. Từ khi xuất ngoại nữ chính không khóc nữa nhưng đến hiện tại khi gặp Ryan cảm nhận được sự chăm sóc quan tâm chu đáo của anh cô lại nhớ lại An Mục đã mất. Nỗi nhớ cứ thế ùa về như nước lũ khiến cô không cách nào kiềm chế mà một mình đi đến bãi cỏ ngồi khóc nức nở. Vì cảnh này kéo dài rất lâu nên đạo diễn cho phép Lôi Hòa Nghi nghỉ một ngày để tập diễn lấy cảm xúc, sang ngày mốt mới khởi quay.

Lôi Hòa Nghi cũng xác định đây là một cảnh quay không đơn giản với cô nhưng bảo cô ở nhà khóc một mình cô không làm được. Thay vào đó cô mang theo giá vẽ cùng với dụng cụ cần thiết bỏ vào balo, trong balo còn có những bức tranh cô đã vẽ trước đó rồi ra ngoài.

Lôi Hòa Nghi mang đồ đến bên cầu ngồi xuống, thời tiết cuối thu tương đối mát mẻ, nắng lại ấm, tâm trạng của Lôi Hòa Nghi cũng được thả lỏng không ít. Cô ngồi trên ghế, lấy tập vẽ đặt trên chân tiếp tục vẽ lại những hồi ức trong quá khứ của An Mục và Vivi. Vẽ một hồi lâu đến khi tay mỏi nhừ cô mới thu lại tập vẽ, thay vào đó lấy trong balo bức tranh vẽ Lăng Mặc Thần theo cô suốt những năm qua. Ánh mắt dịu dàng tình cảm nhìn bức tranh rất lâu đến khi bụng có chút đói cô mới giật mình, cầm theo bức tranh, mang balo trên vai đi qua đường muốn vào một tiệm bánh ngọt mua một ít bánh rồi quay lại.

Phố đi bộ này đường lớn, người lại đông, Lôi Hòa Nghi phải đi một lúc mới đi qua được nửa đường. Đúng lúc này một đứa bé chạy qua va phải cô làm balo trên tay cô rơi xuống, Lôi Hòa Nghi đặt bức tranh trên tay xuống, đỡ đứa bé dậy cẩn thận xem nó có bị thương không. Thấy đứa bé không có chuyện gì Lôi Hòa Nghi mới yên tâm, đứa bé cúi đầu xin lỗi rồi nhẹ nhàng chạy đi tìm bố mẹ. Lôi Hòa Nghi lúc này lại ngồi xuống nhặt đồ của mình lên, một cơn gió bất ngờ thổi vụt qua, một ít bụi bay vào mắt cô, Lôi Hòa Nghi theo quán tính đưa tay lên vừa che vừa xoa mắt không để ý bức tranh cô đặt xuống đột nhiên bay đi, lúc Lôi Hòa Nghi phát hiện thì nó đã bay được một đoạn rồi.

Cô giật mình đứng dậy liếc nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vô ích, giữa phố xá đông đúc mắt cô có tốt hơn nữa cũng không thể nhìn thấy một tờ giấy.

Mặc dù vậy Lôi Hòa Nghi vẫn không bỏ cuộc, cả người xoay qua xoay lại nhìn bốn phương tám hướng, trong vô tình ánh mắt cô chạm phải một bóng hình quen thuộc. Chỉ trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, mọi người xung quanh đều biến mất chỉ còn cô và người cô luôn dõi mắt theo. Cũng lúc đó, Lôi Hòa Nghi có cảm giác máu trong người như chảy ngược, hô hấp ngừng lại, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Hai chân như chị chôn trong bê tông không thể di chuyển. Cô chớp mắt mấy cái, đưa tay lên che miệng mình, nước mắt tí tách rơi xuống sau đó cả người như được lên dây cót, chân chạy về phía trước.

Bất thình lình cô va phải một người, theo quán tính Lôi Hòa Nghi ngã về sau mà người đó cũng theo cô ngã xuống. Lôi Hòa Nghi như bừng tỉnh, đứng dậy xoa mông, cúi đầu nói:

- Thật xin lôi, tôi không cố ý!

Đôi mắt lần nữa tìm kiếm bóng người vừa rồi, đúng lúc này người kia cũng đứng dậy, nhìn Lôi Hòa Nghi kinh ngạc:

- Nghi Nghi... là em sao?

Nghe giọng nói vừa lạ vừa quen này, Lôi Hòa Nghi giật mình thu lại ánh mắt tìm kiếm đã hiện lên vẻ thất vọng của mình nhìn người đối diện. Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, miệng thốt lên:

- Nhan Nhan, là chị!

Cố Kiều Nhan phía đối diện nhìn Lôi Hòa Nghi mỉm cười gật đầu. Lôi Hòa Nghi kìm nén xúc động trong lòng tiến tới ôm chầm lấy Cố Kiều Nhan.

Cô ấy vỗ lưng Lôi Hòa Nghi sau đó chỉ về phía trước, Lôi Hòa Nghi quay người lại nhìn theo hướng cô ấy chỉ, Cố Kiều Nhan nói:

- Đó là đồ của em sao?

Lôi Hòa Nghi mím môi nén nước mắt gật đầu, cất bước chạy đến thu dọn, Cố Kiều Nhan cũng đến giúp một tay. Hai người rất nhanh đã thu lại giấy vẽ của Lôi Hòa Nghi bỏ vào balo. Cố Kiều Nhan dịu dàng lau đi mấy vệt nước mắt còn sót lại trên mặt cô, chỉ về một tiệm bánh ngọt bên đường:

- Chúng ta qua kia một lúc được chứ?

- Được ạ!

Hai người một trước một sau đi đến tiệm bánh ngọt, Lôi Hòa Nghi đầu cứ ngoái nhìn về hướng vừa rồi, đôi mắt vừa trông mong vừa hi vọng.

Cố Kiều Nhan chọn một bàn bên cửa sổ, nhìn thực đơn chọn bánh và đồ uống rồi đưa cho Lôi Hòa Nghi. Cô liếc qua loa một cái rồi chọn một chiếc bánh socola cùng cacao nóng.

Trong khi chờ bánh và thức uống, Lôi Hòa Nghi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt liếc giáo dác, hai tay đặt trên đùi cứ co rồi lại duỗi, trái tim không lúc nào yên. Cô chỉ hận đôi mắt mình lúc này không phải camera bên ngoài mà thu hết mọi thứ vào trong.

Cố Kiều Nhan nhìn dáng vẻ bồn chồn không yên của Lôi Hòa Nghi thở dài, đôi mắt hiện lên chút ưu thương.

- Em nhìn thấy người quen sao?

Lôi Hòa Nghi giật mình quay lại, dè dặt gật đầu, hai tay đặt lên bàn xen kẽ vào nhau:

- Vâng ạ, một người quen em đã đợi rất lâu rồi!

- Nhưng em tìm nãy giờ vẫn không thấy... có khi nào chỉ là ảo giác của em không?

Câu nói này của Cố Kiều Nhan như một gáo nước lạnh đổ lên đầu Lôi Hòa Nghi. Cô chưa từng nghĩ đến đây là ảo giác của mình nhưng lời Cố Kiều Nhan nói cũng không phải không có căn cứ, trước đó cô vẫn luôn nhìn vật nhớ người, bức tranh Lăng Mặc Thần cô vẽ bằng cả tâm huyết lẫn chấp niệm của mình, hình anh củ anh đã sớm nhắc sâu vào đầu vào tim. Đột nhiên bỏ mất không khỏi khiến cô sợ hãi sinh ra ảo giác nhìn ai đó có vài phần tương tự anh lại ngộ nhận đó là Lăng Mặc Thần. Nhưng Lôi Hòa Nghi không cách nào chấp nhận sự thật này, cô đã đánh mất bức tranh đó rồi, hiện tại cô cũng không cách nào vẽ lại một cách hoàn thiện như xưa.

Cố Kiều Nhan nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của Lôi Hòa Nghi liền biết mình đã nói đúng trọng tâm, trong lòng có chút xót xa cho cô gái nhỏ trước mặt. Nhân viên mang bánh và thức uống lên, cô cầm lấy cốc capuchino của mình nhấp một ngụm rồi nói:

- Rốt cuộc là ai lại có thể khiến em bày ra vẻ mặt như thế này chứ!

- Một người rất quan trọng, em vẫn luôn nhớ anh ấy.

- Chị biết... có điều em nên hiểu rõ em không thể giữ mãi vẻ mặt này được.

Lôi Hòa Nghi bật cười, xắn một miếng bánh rồi nói:

- Em biết chứ nhưng chính chị cũng là người vẫn giữ mãi nút thắt trong lòng, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi. Dùng nó dày vò cả bản thân mình lẫn anh trai của em. Nhan Nhan, chị vẫn chưa buông xuống được sao?

Cố Kiều Nhan cười khổ lắc đầu, hít sâu một hơi:

- Không phải không buông xuống được mà là không cách nào quên được.

Tay cầm nĩa xiên bánh chuẩn bị đưa vô miệng của Lôi Hòa Nghi bỗng dưng dừng lại. Câu nói này trước đó không lâu cô cũng từng nói. Lôi Hòa Nghi há miệng ăn miếng bánh, vốn dĩ bình thường bánh socola và bánh sầu riêng là hai loại bánh cô thích ăn nhất nhưng hiện tại bánh trong miệng lại chẳng nghe ra mùi vị gì.

Cố Kiều Nhan cũng ăn một miếng, tiếp tục nói:

- Chị chưa từng giận Lăng Quân chứ đừng nói là hận nhưng... chị chưa sẵn sàng. Sự việc năm đó giống như bức tường vô hình ngăn cách chị trở về nước. Những năm này chị đã đi rất nhiều nơi chỉ có quê hương là không dám trở về, có phải chị rất hèn nhát không?

Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu cười:

- Chị không giận anh trai em... nếu anh ấy biết nhất định rất hạnh phúc!

- Nghi Nghi, chị chưa sẵn sàng để đối mặt cho nên... đừng cho anh ấy biết. Hơn nữa rất nhanh chị sẽ rời khỏi Pháp rồi.

Lôi Hòa Nghi sảng khoái gật đầu, cô biết Lôi Lăng Quân suốt những năm qua chưa có ngày nào là không mong muốn gặp được Cố Kiều Nhan nhưng cô ấy chưa sẵn sàng, hai người gặp nhau cũng chỉ càng thêm khó xử nói không chừng quan hệ càng thêm gay gắt.

- Được rồi em sẽ không nói nhưng chị có thể né tránh anh ấy bao lâu?

- Chị không biết nhưng ít nhất không phải bây giờ.

- Chị nói chị không giận anh ấy nhưng lại luôn dùng cách trốn tránh để dày vò anh ấy. Nhan Nhan, nếu như... nếu như chuyện năm đó chỉ là một hiểu lầm, không liên quan gì đến anh trai em vậy thì những năm nay chị trừng phạt anh ấy... liệu có công bằng với anh ấy?

Cố Kiều Nhan giật bắn mình, nĩa trên tay run lên rơi xuống đĩa vang lên một chuỗi âm thanh thanh thúy. Lôi Hòa Nghi vẫn như cũ nhìn Cố Kiều Nhan chờ đợi câu trả lời. Cô ấy cầm nĩa lên, trốn tránh ánh mắt của cô, nói sang chuyện khác:

- Lăng Quân... vẫn ổn chứ.

- Không ổn một chút nào!

Cố Kiều Nhan mím chặt môi cuối cùng vẫn phải mở miệng quan tâm:

- Anh ấy không ổn chỗ nào?

- Nhiều năm như vậy rồi anh ấy vẫn chưa ngày nào thôi nhớ chị. Nhan Nhan, nhớ một người mà bản thân không biết có thể gặp lại hay không suốt nhiều năm như vậy rất mệt mỏi cũng rất thống khổ, chị hiểu mà!

Khóe mắt Cố Kiều Nhan đỏ lên nhưng vẫn kiên định không cho nước mắt rơi xuống.

- Sức khỏe anh ấy vẫn tốt là được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có cô gái tốt hơn đến với anh ấy.

- Không đâu... Lôi Lăng Quân yêu chị cũng không phải ngày một ngày hai, đợi chị cũng không phải chỉ một hai tháng. Anh ấy sớm đã không thể yêu ai khác ngoài chị rồi. Những năm qua xung quanh anh ấy xuất hiện vô số phụ nữ, kiểu gì cũng có nhưng anh ấy chưa từng một lần rung động. Tương lai cũng sẽ như vậy, chị trốn một ngày, anh trai em độc thân một ngày, đợi chị một ngày. Nhan Nhan, có thể cứu vớt anh ấy hay không đều do chị!

- Chị cần thời gian...

Lôi Hòa Nghi cười gật đầu, uống một ngụm cacao.

- 5 năm rồi... đợi thêm cũng không vấn đề gì, chị chịu được, anh trai em cũng chịu được. Hai người cứ thoải mái mà dày vò nhau đi. Một người sợ đối mặt với thực tế mà trốn tránh, một người vì không muốn đối phương khó xử mà im hơi lặng tiếng, chỉ quan tâm trong lòng. Rõ ràng là yêu nhau nhưng cứ thích hành hạ nhau!

Cố Kiều Nhan thở dài bất lực gọi một tiếng:

- Nghi Nghi...

Tâm trạng Lôi Hòa Nghi vì chuyện lúc nãy mà có chút tiêu cực, hiện tại lại nghĩ đến chuyện của Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan cứ dở dở ương ương thế này lại càng tức giận.

- Nhan Nhan, trân trọng người đang có đừng để mất đi rồi mới hối tiếc.

- Em...

- Em đã bỏ lỡ một lần rồi, em vẫn luôn sống trong hồi ức của quá khứ, không cách nào thoát khỏi căn bản bởi vì người kia đã không còn tồn tại. Nhưng chị và anh hai em thì khác, hai người còn cơ hội, yêu nhau rồi cũng trở về với nhau, đừng lãng phí thời gian thêm nữa. Hai người đều còn trẻ nhưng còn mấy cái 5 năm để lãng phí đây? Chị hãy can đảm một lần, gặp anh ấy, cùng nhau điều tra lại chuyện năm đó. Chuyện đã xảy ra không ai muốn, mọi người đều rất buồn nhưng hai người không ai có lỗi, không đáng phải chịu trừng phạt để rồi tương lai hối hận không kịp.

- Nghi Nghi, chẳng lẽ em thật sự đã đánh mất người quan trọng nhất sao?

Lôi Hòa Nghi dựa người vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đông đúc không ngừng đi qua đi lại nhưng không có lấy một bóng hình cô mong chờ.

- Không phải đánh mất mà là không thể bên nhau. Tin em đi, cảm giác đó chị vĩnh viễn không muốn trải qua.

Nhìn vẻ mặt đượm buồn của Lôi Hòa Nghi, Cố Kiều Nhan gật đầu.

- Chị sẽ cố gắng, dù sao kiếp này chị cũng không thể yêu ai khác ngoài Lăng Quân, anh ấy vẫn luôn là động lực để chị vượt qua những năm tháng đau khổ trong quá khứ. Đâu phải chỉ có Lăng Quân mới có chấp niệm, chị cũng có.

- Hi vọng hai người sớm ngày đoàn tụ, Nhan Nhan, chị cần bao lâu mới có chịu về nước đây?

Cố Kiều Nhan nhìn Lôi Hòa Nghi bật cười, đột nhiên nổi hứng trêu chọc cô:

- Hiện tại chưa phải lúc nhưng nếu em kết hôn chị nhất định sẽ đến tham dự.

Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi cứng đờ lại, hiển nhiên câu này của Cố Kiều Nhan rơi vào tai Lôi Hòa Nghi đã trở thành một chuyện bất khả thi. Bảo cô kết hôn sao, còn lâu.

- Chị chắc chứ?

- Em dám gả, chị dám đến!

- Nhan Nhan, chị thật giỏi dày vò người khác, dù sao ngày em gọi chị là chị dâu nhất định sớm hơn ngày em xuất giá.

Ngụ ý Cố Kiều Nhan và Lôi Lăng Quân gương vỡ lại lành xong xuôi tất cả Lôi Hòa Nghi lúc đó mới suy nghĩ có nên yêu đương không còn hiện tại thì trời có sập cũng không.

Cố Kiều Nhan ý vị thâm trường nhìn Lôi Hòa Nghi.

- Chúng ta cứ để thời gian trả lời.

Lôi Hòa Nghi cũng chỉ nhún vai không đáp lại, chậm rãi ăn bánh. Cố Kiều Nhan cũng không lên tiếng nữa, yên lặng ăn phần của mình, hai người thỉnh thoảng sẽ lên tiếng trò chuyện về công việc của mình, không nhắc đến vấn đề tình cảm nữa để tránh không khí trở nên căng thẳng.

Sau một hồi hàn huyên trò chuyện hai người tạm biệt nhau đi về hai hướng ngược lại. Lôi Hòa Nghi vai mang balo chân bước từng bước đi về con đường vừa rồi, nhìn dòng người qua đi, không có lấy một người cô quen biết, cười tự giễu một tiếng rồi đi đến bên cầu. Cô mua một ít thức ăn cho chim bồ câu, đổ vào lòng bàn tay rồi giơ lên, từng chú chim lần lượt đáp xuống ăn thức ăn trong tay cô. Lôi Hòa Nghi nhìn chúng mỉm cười, đôi mắt nhìn lên bầu trời, hoàng hôn dần buông xuống, bầu không khí xung quanh cô cũng nhuốm một màu ưu thương:

- Lăng Mặc Thần, anh thật sự chỉ là ảo giác của em thôi sao?

Vừa nói vừa khóc không tiếng động, đợi đến khi màn đêm bao trùm, Lôi Hòa Nghi mới chậm rãi đi về nhà. Nằm trên giường cô mở to mắt nhìn trần nhà, cả người tỉnh táo lạ thường, không vì hôm nay đi nhiều cộng thêm vẽ tranh mệt mỏi mà buồn ngủ.

Nằm lăn lộn một hồi vẫn không thể chợp mắt, Lôi Hòa Nghi bật dậy, đi ra ban công, cả người ngồi co ro trên xích đu, tay ôm lấy gối ôm lẫn hai chân, cằm tì lên đầu gối, cô ngẩng mặt nhìn trời cao. Mặt trăng sáng rực như đang đáp lại nỗi nhớ thương của cô, có lẽ là ảo giác thật bởi vì lúc này thứ cô nhìn thấy trong mặt trăng chính là gương mặt Lăng Mặc Thần cô nhìn thấy ban chiều, dù chỉ là góc nghiêng thoáng qua nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn nhớ rõ như in.

Cô cong môi mỉm cười, hai hàng lệ chảy xuống gò má, tay giơ lên như muốn chạm vào gương mặt người đàn ông đó nhưng cũng chỉ chạm vào khoảng không mà thôi.

Lôi Hòa Nghi ủ rũ thu tay lại, thở dài một tiếng đứng dậy vào nhà bật đèn lên, cả ban công lập tức sáng trưng. Cô bắt đầu bày biện dụng cụ như giá vẽ, màu, cọ, giấy vẽ, ghế... sau đó ngồi xuống cầm khay màu và cọ lên. Tay cầm cọ chấm màu rồi vẽ lên giấy:

- Nhưng thứ thuộc về anh em vĩnh viễn không quên cũng sẽ không để mất. Hôm nay chỉ là một việc ngoài ý muốn nhưng em không thể tha thứ cho mình. Bức tranh mất rồi em sẽ vẽ lại, thậm chí vẽ đẹp hơn, anh yên tâm... Nguyệt nhi vĩnh viễn nhớ Thần ca ca. Tài vẽ tranh của em là do anh dạy vậy thì em sẽ dùng nó tận lực khắc ghi anh.

Cả đêm đó Lôi Hòa Nghi thức trắng ngồi ngoài ban công vẽ tranh, vẽ hết bức này đến bức khác nhưng không cách nào hài lòng. Cứ hỏng rồi vẽ lại, như một vòng lặp không có hồi kết nhưng cô lại chẳng bỏ cuộc, đôi mắt cũng không có chút mệt mỏi nào chỉ toàn thanh tĩnh.

Ở một diễn biến khác, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn ngồi trước bàn làm việc, tay gõ từng đợt nhịp nhàng lên mặt bàn, đối diện tầm mắt trên bàn làm việc là một bức tranh chân dung. Màu giấy cùng với những vết gấp cho thấy bức tranh này vẽ đã lâu nhưng được cất giữ rất cẩn thận, chắc hẳn chủ nhân của bức tranh rất coi trọng nó. Người đàn ông nhìn bức tranh rất lâu, hai hàng lông mày nhíu lại, gương mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt hiện lên chút thâm thúy, giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên:

- Bức tranh này... là vẽ mình sao?

(*): Mèo Savannah có đôi tai to, đôi chân dài và bộ lông rực rỡ, đây là giống mèo lớn nhất trong số các giống mèo nhà. Cũng giữ Kỷ lục Guinness Thế giới cho CON MÈO NHÀ CAO NHẤT THẾ GIỚI, Mèo Savannah cũng đứng ở vị trí thứ hai trong danh sách những giống mèo đắt nhất thế giới của chúng ta.

✵ ✵ ✵

Chú Thương âm thầm khóc trong lòng một chút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện