Anh Cố gặp Tống Tiểu Từ khi anh 24 tuổi. Lúc đó anh Cố đang làm việc trong một công ty mạng Internet, làm vận hành sản phẩm, hằng ngày tiếp xúc với đủ loại người, lên kế hoạch, tổ chức sự kiện, trang trí, thiết kế, truyền thông, công nghệ, vân vân. Trong số đó, không giống như các hoạt động khác, anh Cố thích PR sản phẩm hơn nên việc ăn uống xã giao chiếm phần lớn thời gian của anh.

Lần đầu tiên gặp cô Tống là ở một nhà hàng.

Ban đầu, anh Cố đã hẹn với tổng biên tập một tờ báo địa phương ở nhà hàng này để nói về bài báo quảng bá sản phẩm phần mềm APP vào tháng tới. Tuy nhiên, sau khi đặt món, anh Cố bất ngờ nhận được cuộc gọi, tổng biên tập nói sẽ dời lại cuộc hẹn đến một ngày khác. Những lời đã chuẩn bị trước đó, bây giờ không thể nói ra được chỉ vì phải đổi lịch.

Các món nguội đã bày sẵn trên bàn, anh Cố gọi người phục vụ muốn trả những món chưa được mang lên nhưng phục vụ thông báo là đồ ăn trong nồi đã sẵn sàng nên anh Cố chỉ có thể bấm vào điện thoại di động, tìm một vài người bạn để tụ tập, dù sao thì các món ăn ở đây cũng không hề rẻ và việc đặt chỗ cũng rất rắc rối.

Đang nhìn xuống danh bạ trong điện thoại di động, đột nhiên cả người bị bao phủ bởi một cái bóng khoảng 10 giây.

"Tôi có thể ngồi chung bàn với anh được không?"

Một giọng nữ dễ thương hòa chút giọng địa phương vang lên, anh Cố ngẩng đầu, thì ra là cô gái mà anh gặp khi vừa vào cửa. Cô gái có mái tóc dài ngang vai, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần yếm denim, đối diện với anh, cô đang dùng máy ảnh DSL quay chụp món sườn xào chua ngọt trên bàn.

Nhận được ánh mắt khó hiểu của anh Cố, cô gái bưng đ ĩa lên, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi đến đây để du lịch. Bạn tôi giới thiệu với tôi rằng nhà hàng này ăn rất ngon, nhưng tôi không thể một mình gọi quá nhiều được, đồ ăn ở đây cũng hơi đắt, nên tôi chỉ gọi món sườn xào chua ngọt mà tôi yêu thích nhất thôi."

Giọng điệu có chút ngượng ngùng, cuối cùng còn hơi lè lưỡi, mang theo năng lượng vui tươi của một cô bé. Trong tay cô cầm đ ĩa sườn xào chua ngọt đang bốc khói nghi ngút.

Trời xui đất khiến thế nào mà tâm trạng hơi buồn bực lại bị một cô gái xua tan bằng đôi mắt trong sáng và thuần khiết, anh Cố ra hiệu mời cô ngồi, cô gái vui vẻ đặt món sườn chua ngọt của mình vào giữa bốn món nguội.

"Cảm ơn anh, tôi tên Tống Tiểu Từ, Tiểu trong lớn nhỏ, Từ trong hiền từ, anh có thể gọi tôi là Tiểu Từ, tôi nên xưng hô với anh thế nào đây."

"Cố Nam."

"Viết thế nào vậy?"

Hai người trao đổi tên với nhau, sau khi nghe tên của anh Cố, Tiểu Từ nhúng đũa vào một trà, viết tên anh Cố, không sai chữ nào, tuy chữ viết nhỏ nhưng ngay ngắn, rõ ràng.

"Ừm, đúng vậy."

Anh Cố không nói nữa, chỉ vì nhìn cô vui vẻ, anh thấy tâm trạng của mình cũng bắt đầu tốt hơn, đang định dùng đũa thì bị Tiểu Từ ngăn lại.

"Anh có thể cho tôi chụp ảnh trước không, anh có thể ăn sườn xào chua ngọt trước."

"Được."

Anh Cố chỉ nghĩ rằng Tiểu Từ muốn giữ lại những bức ảnh xem như cái gì mà khử trùng trước khi ăn hoặc là kỷ niệm cho chuyến du lịch này, khi đó, anh Cố chưa từng nghĩ, sở thích nghề nghiệp của họ có chút liên quan, Tiểu Từ là người vận hành độc lập và nguyên bản nền tảng WeChat có liên quan đến ăn uống và du lịch.

Tiểu Từ nhìn kỹ những bức ảnh trên máy ảnh DSL của mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của anh Cố. Tất nhiên, cô càng không để ý rằng anh Cố không hề dùng đũa gắp miếng sườn chua ngọt nào của mình.

Thật lòng mà nói, không nhiều chàng trai phương Bắc thích vị chua ngọt, đa số đều thích ăn cay.

Một lúc sau, Tiểu Từ chụp xong những bức ảnh cô muốn, đặt chiếc máy ảnh DSL xuống, cùng trò chuyện với anh Cố, dù sao anh Cố thường hay đi xã giao cho nên hai người cũng không quá lúng túng.

"Cô đang học ở Tây An à?"

"Không phải, tôi đến Tây An du lịch, tháng 9 sẽ trở về Hàng Châu."

"Vậy cũng còn khá lâu."

"Ban đầu tôi định ở nửa tháng rồi đi nhưng ở đây có quá nhiều đồ ăn ngon khiến tôi không nỡ rời đi.

"Tôi đồng ý điểm này, đi công tác bên ngoài cũng không ăn được món nào, vừa đi thì chỉ muốn về ăn bánh bao không nhân và thịt nguội thôi."

"Ha ha, đó là do anh chưa tìm được chỗ ăn ngon thôi."

Hai người trò chuyện về đồ ăn trong suốt bữa ăn, thậm chí còn kết bạn với nhau trên WeChat. Anh Cố nói rằng nếu cuối tuần này rảnh, anh có thể đưa Tiểu Từ đến một nhà hàng khác ở Tây An.

Khi tính tiền, anh Cố cũng trả tiền luôn món sườn xào chua ngọt của Tiểu Từ. Cả hai đều không ăn nhiều, nhưng Tiểu Từ đã tiêu diệt hết đ ĩa sườn chua ngọt.

Cuối cùng, Tiểu Từ có chút ngượng ngùng nhưng lại thành thật nói với anh Cố: "Thật ra tôi không ăn nhiều như vậy, tôi chỉ quá thích sườn xào chua ngọt đến nỗi không muốn lãng phí!"

Anh Cố chỉ cười rồi chở Tiểu Từ về khách sạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện