Edit : Vũ Phúc Miêu Vy.

Bạch Dao Dao cho là mình hẳn phải chết không nghi ngờ, cổ của cô ta bị Bạch Vi Vi gắt gao bóp lấy, sắc mặt tái xanh.

Tại lúc cô ta bị bóp đến mắt trợn trắng trước một khắc, Bạch Vi Vi đột nhiên buông tay ra, cả người nện vào trên người cô ta, khiến cô ta hung hăng ngã trên mặt đất.

Bạch Dao Dao lục phủ ngũ tạng đều bị ép đến phát đau nhức.

Thế nhưng là điều này cũng để cho cô ta sờ đến nhiệt độ trên người Bạch Vi Vi, là ấm, vẫn là người? Không phải nói đã chết rồi sao? Làm sao có thể còn sống?

Bạch Dao Dao lại hoảng sợ vừa nghi ngờ, chưa tỉnh hồn lập tức đem Bạch Vi Vi đẩy ra, vừa muốn nhấc chân đá mấy lần cho hả giận.

Trong bóng tối, Bạch Xương Ngôn thanh âm đột nhiên vang lên, "Dao Dao, con đang làm gì vậy?"

Bạch Dao Dao bị hù đến, lập tức quay đầu, nhìn thấy ba của mình đứng ở bên cạnh.
Cô ta biến sắc, lập tức khóc nói: " Chị không biết vì cái gì, đột nhiên chạy tới muốn bóp chết con."

Bạch Xương Ngôn nhìn thấy Bạch Vi Vi nằm trên mặt đất, không rõ sống chết, biểu lộ cũng biến đổi lớn, ông vội vàng nhấn nút ở phía đầu giường ông, để bác sĩ y tá tới.

Bạch Vi Vi rất nhanh liền bị người khiêng đi, thế nhưng Bạch Xương Ngôn nhìn về phía Bạch Dao Dao ánh mắt cũng lạnh lên.

"Vừa rồi ta giống như nghe được Vi Vi nói, muốn mệnh của con?"

Bạch Dao Dao cúi đầu, trong mắt âm độc chợt lóe lên, cô ta lần nữa ngẩng đầu, lúc sau đã là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc không hiểu, "Con thật không biết, ba ba, con tới đắp chăn cho ba, kết quả vừa mới mở cửa liền thấy chị đứng ở bên ngoài, đưa tay liền muốn bóp chết con. Người nhìn cổ con vẫn còn dấu tích, con kém chút liền chết."
Bạch Xương Ngôn lạnh lùng hừ một cái, "Tốt nhất là dạng này, trước lúc chị con tỉnh lại, công chuyện của công ty ta sẽ xin nhờ người khác quản lý trước, con trước hết ở trong nhà đi."

Bạch Dao Dao ngón tay vừa bấm lòng bàn tay của mình, trên mặt giả ra vẻ mặt lo lắng, "Thế nhưng là công ty lớn như vậy, không phải người trong nhà quản lý sao có thể yên tâm."

Bạch Xương Ngôn không rảnh để ý tới cô ta, ông lo lắng chính là con gái lớn của mình đến cùng làm sao lại như vậy, mỗi lần tỉnh lại đều nhằm vào Bạch Dao Dao.

Cái này khiến ông không thể không suy nghĩ nhiều.

"Bọn họ đều là những người lão luyện trong công ty, sẽ không cần lo lắng."

Bạch Dao Dao biết, Bạch Xương Ngôn là không thể nào nhả ra.

Cô ta nhìn hướng phòng giải phẫu, đáng chết, vì cái gì vẫn còn tỉnh lại? Rõ ràng những thứ kịch độc kia đụng một cái liền chết, làm sao duy chỉ có chị ta là không chết được.
Chẳng lẽ chị ta thật sự có tiền nhân giúp đỡ sao?

——

Tần Thu thời điểm tới bệnh viện, Bạch Vi Vi đã ổn định, nhưng là vẫn hôn mê như cũ.

Ông không yên lòng, tự mình kiểm tra một chút, phát hiện trong thân thể của cô cũng không có độc tố.

Ông ngay từ đầu tưởng rằng không có người hạ độc, thế nhưng là về sau hỏi thăm, lại phát hiện Bạch Vi Vi dược vật đúng là bị người đổi, nhưng là không biết vì cái gì Bạch Vi Vi lại không có chuyện gì.

Tần Thu trăm mối vẫn không có cách giải, ông sợ nhất âm mưu quỷ kế, bằng không cũng sẽ không ở trong bệnh viện, mà không đi quản quản lý xí nghiệp của gia tộc.

Xác định Bạch Vi Vi không có chuyện, Tần Thu mới đi tìm Diệp Vũ Hiên.

Diệp Vũ Hiên đã đi làm, hắn bên cạnh công việc vừa nhìn bản bút ký trên video.

Tần Thu cùng Diệp Vũ Hiên nói một chút tình huống của Bạch Vi Vi, Diệp Vũ Hiên cũng không có phản ứng gì.
Không có phản ứng mới là bình thường, Diệp Vũ Hiên so với Nam Bắc Cực cộng lại còn lạnh hơn.

Bất quá hắn làm sao một mực lại nhìn chằm chằm video? Chẳng lẽ là họp nên cần dùng đến tư liệu sao?

Tần Thu tùy tiện liếc bản bút ký của Diệp Vũ Hiên một cái, video là đang phát ——

Nhĩ Khang: "Tử Vi, ta yêu nàng, yêu đến tâm đau nhức!"

Tử Vi: "Chàng đau, ta cũng đau! Chàng đau, ta càng đau hơn!"

Tần Thu: ". . ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện