Bạch Vi Vi rốt cục hoảng sợ, "Anh làm sao vậy?"

Hà Bạc An sốt ruột nói: "Cô muốn không phải liền là cái này sao? Cô năm đó mua tôi, không phải liền là vì cái này sao? Tôi để cô thỏa mãn, để cô hồi vốn cô nên cao hứng."

Bạch Vi Vi vùng vẫy: "Hà Bạc Cận Ngôn tôi không muốn, tránh ra."

Hà Bạc Ân tức giận ngẩng đầu, không nghe lời cô, nắm chặt hai tay cô nâng lên đỉnh đầu, dùng ngón tay vén váy lên thẳng dọc theo đùi cô, lộ ra qυầи ɭóŧ bên trong.

"Cô từ năm năm trước liền ngấp nghé sắc đẹp của tôi, không phải cô liều mình chèn ép tôi, hại tôi thiếu mấy chục triệu nợ nần bức tôi cùng cô kết hôn là vì cái gì?"

Bạch Vi Vi nhìn Hà Bạc An bằng ánh mắt hoảng sợ, "Lúc đó tôi đã sai, bây giờ anh có được tất cả những gì mình muốn, điều đó cũng đè ép tôi đến mức không thể bước vào làng giải trí, tôi sớm đã từ bỏ."

Từ bỏ? Hà Bạc An không ngờ Bạch Vi Vi lại có thể nói ra lời như vậy.

Ánh mắt Hà Bạc An trở nên lạnh lẽo, khế ước chỉ có giữa hắn và Bạch Vi Vi, hắn không thể tiết lộ ra ngoài.

Người duy nhất có thể để lộ là Bạch Vi Vi.

Hắn không tin những gì cô nói về việc từ bỏ hắn, người phụ nữ này hẳn đã thấy hợp đồng sắp hết hạn và muốn công khai mối quan hệ của họ để giữ hắn.

Hiện tại trên mạng đã xôn xao, hắn có thể xác định không đến ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết, hắn Hà Bạc An bị nữ nhân này bao nuôi qua.

Loại sỉ nhục này, hắn thật vất vả muốn thoát khỏi.

Người phụ nữ này muốn hắn mang nó đến hết cuộc đời.

Hà Bạc An nở một nụ cười tàn nhẫn, "Cô cho rằng tiết lộ hiệp ước liền có thể lưu lại tôi sao? Chỉ là điểm ấy không đủ, đem hình của cô lên, dạng này mới kình bạo."

Nói xong, anh dùng ngón tay xé rách qυầи ɭóŧ của cô.

Đồng tử Bạch Vi Vi nhíu chặt, cả người run lên, muốn nói gì đó nhưng Hà Bạc An đã nhanh chóng bịt chặt môi cô lại.

Cô muốn bỏ chạy, nhưng hắn đã ôm chặt tứ chi của cô dưới thân, thậm chí cô không thể nghiến chặt răng để ngăn hắn xâm nhập, bởi vì bàn tay hắn nắm chặt lấy quai hàm của cô, khiến cô không thể trốn được.

Tên vương bát đản này vậy mà đến thật.

Độ hảo cảm chỉ có 10 vậy mà đã muốn ăn cô.

Khi cô lấy được 100 độ thiện cảm, có khi cô chỉ còn lại thịt nát xương tan thôi đi.

Bạch Vi Vi: "Hết thảy, ngươi chí ít đến cái chức năng bảo hộ túc chủ cũng phải có đi."

Hệ thống gặm hạt dưa xem kịch bên trong, "Bảo hộ cái gì? Đừng phân tâm, nhanh lên giãy giụa a thút thít a chạy trốn a triền miên a, quá kình bạo, quá kích động, quá hưng phấn. Từ khi bị nghiêm cấm, bao lâu rồi ta vẫn chưa nhìn qua màn ảnh nhỏ a, cũng nên cho ta ăn mặn một chút a."

Bạch Vi Vi: Hệ thống táng tận thiên lương như thế, sao còn không trùng tạo lại, nếu có cô là người đầu tiên xông lên châm củi lửa.

Bạch Vi Vi bị hắn hôn đến khi mặt đỏ bừng, ánh mắt kinh hãi mới tìm được khoảng trống, thở hổn hển nói: "Hà Bạc An, không, làm ơn..."

Tóc dài xõa tung hỗn độn, quần áo xộc xệch, hai mắt rưng rưng,

khóe mắt đỏ hoe, đơn giản là kinh ngạc.

Hà Bạc An vốn dĩ đến với tâm lý trừng phạt, cũng cảm thấy mình không có khả năng thật sự đối với cô có hứng thú.

Nhưng khi nhìn thấy Bạch Vi Vi nằm dưới thân mình một cách yếu ớt, nghe thấy tiếng van xin dịu dàng và mỏng manh của cô, hắn nhất thời sửng sốt, một cảm giác hừng hực từ sau lưng xông thẳng vào hạ thể của hắn.

Hóa ra người phụ nữ không biết xấu hổ này cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
Hà Bạc An đột nhiên muốn nghe cô cầu xin thương xót nhiều hơn, hắn muốn kiểm soát cô và muốn cô không làm nhục hắn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện