“Người đâu, tù nhân chạy trốn rồi!” Một binh linh Đức Ninh Quân điên cuồng kêu lên.

Nhưng binh lính canh trại tù nhân đang bận rộn dập lửa, vũ khí không biết là để đâu hết rồi.

Trong lúc bọn họ đang vội vàng tìm kiếm, người Đảng Hạng đã được thả ra hết rồi, trong đó có khoảng một hai trăm người đã lấy được số vũ khí do đám người Häc Cẩu mang tới.

“A Trác, dắt người của trại ngươi đi cướp ngựa, những người còn lại đi theo ta, chúng ta tập trung bên ngoài lầu trang bị!”

Một sĩ quan Đảng Hạng lập tức chỉ huy người Đảng Hạng vào trạng thái chiến đấu.

Còn về phía Đức Ninh Quân, lúc này vẫn còn đang loạn cào cào.

Người Đảng Hạng xuất thân là dân du mục, tôn sùng dũng mãnh, sự trau dồi và ý thức chiến đấu đều mạnh hơn nhiều so với những binh lính 'công tử bột của Đức Ninh Quân.

Chỉ một lần tấn công, hơn 100 binh lính đã bị treo người bỏ đói suốt mấy ngày cũng có thể đánh cho hơn 300 quân lính canh phòng của Đức Ninh Quân phải ôm đầu bỏ chạy.

Lúc này, Trương Khải Uy đang ở trong trại quân đội trung ương vừa mới mặc xong quần vào.

Lao ra khỏi trại, đúng lúc bắt gặp một sĩ quan Đức Ninh tới báo cáo tình hình.

“Chuyện gì vậy?” Trương Khải Uy vừa đi giày vừa lo lắng hỏi.

“Tướng quân, trại dự bị bị cháy, tù nhân Đảng Hạng nhân cơ hội bỏ trốn rồi”.

Phó tướng quân miệng thì trả lời nhưng hai tay còn mải kéo khóa quần.

Giống như Trương Khải Uy, anh ta cũng vừa mới bò dậy khỏi giường.

“Sao lại như vậy?”

Sắc mặt Trương Khải Uy lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hỏa hoạn không đáng sợ, đáng sợ là tù nhân Đảng Hạng đã bỏ trốn rồi.

“Vậy ngươi còn tới đây làm gì? Còn không mau dắt người đi bắt lại đi!"

Trương Khải Uy hận không thể tát cho phó tướng hai cái.

“Vâng!” Phó tướng vừa xách quần vừa chạy.

Nhưng phản ứng của Đức Ninh Quân quá chậm, không chỉ Trương Khải Uy và phó tướng, đa số binh lính đến bây giờ vẫn không rõ là xảy ra chuyện gì, rất nhiều người còn đang đứng ngoài xem náo nhiệt.

Đợi khi phó tướng khó khăn lắm mới tập hợp được. binh lính của hai doanh trại, người Đảng Hạng đã chiếm được kho trang bị và tiểu đoàn ngựa chiến.

'Tù nhân Đảng Hạng bị treo lên suốt mấy ngày, nhưng những con ngựa chiến bị bắt cùng bọn họ lại được chăm sóc rất cẩn thận.

Trương Khải Uy còn đang chuẩn bị dùng những con ngựa chiến này để tạo thành một đội ky binh.

Người Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, sức chiến đấu lập tức tăng thêm một bậc, chỉ là một cuộc nổi dậy đã đánh tan hơn 1000 binh lính Đức Ninh Quân.

Phó tướng phụ trách chỉ huy trực tiếp bị chém đầu.

Không còn tướng chỉ huy, quân Đức Ninh vô cùng hỗn loạn, đối mặt với sự tấn công dữ dội của người Đảng Hạng, không một ai dám kháng cự, tất cả đều quay đầu bỏ chạy.

Lựa chọn chạy trốn trên chiến trường tương đương. với việc bạn quay lưng lại với kẻ thù, sự sống và cái chết chỉ là trong khoảnh khắc.

Người Đảng Hạng đã bắt gặp khung cảnh này rất nhiều lần rồi, hưng phấn vung mã tấu trong tay, điên cuồng chém giết.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn 1000 quân Đức Ninh đã bị giết hơn một nửa, số còn lại không còn tỉnh thần chiến đấu, chạy tán loạn vào rừng cây và những nơi khác mà ky binh không thể dễ dàng tiến vào.

Mãi cho đến lúc này, những binh lính còn lại mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng kho trang bị đã bị người Đảng Hạng chiếm hết, bọn họ còn không có vũ khí cùng áo giáp, làm sao có thể chống lại được? Vì vậy những người này cũng chọn cách bỏ trốn không chút do dự.

Ngay tức khắc, trại tù binh biến thành một nồi cám heo.

Người Đảng Hạng ngồi trên ngựa chiến điên cuồng chém giết, quân Đức Ninh sợ hãi ôm đầu bỏ chạy, những người Hán nô hoang mang không biết nên làm gì...

“Đứng lại hết cho ta

Trương Khải Uy túm lấy một tên lính đang bỏ chạy và gầm lên: “Dao của ngươi đâu, nhặt lên đánh đi chứ!”

Binh lính đang vội bỏ chạy, lập tức đẩy tướng quân của mình ra, quay đầu chui vào trong rừng cây.

“Đội chấp pháp đâu, bắt hết đám khốn này lại, ông đây phải lột da bọn chúng!”

Trương Khải Uy giận dữ gầm lên.

Nhưng đáng tiếc, bên cạnh hắn lúc này chỉ còn lại vài trợ tá, đội chấp pháp đã cao chạy xa bay từ sớm rồi.

“Tướng quân, mau đi thôi, nếu không đi thì sẽ không kịp đâu”.

Trợ tá dắt theo một con ngựa chiến, đẩy Trương Khải Uy lên, sau đó quật dây thừng vào mông ngựa.

Ngựa chiến lao đi như điên.

Chủ tướng bỏ chạy, đồng nghĩa với việc Đức Ninh Quân đã hoàn toàn bị đánh tan.

Trương Khải Uy quay đầu lại nhìn doanh trại một lần, vô vàn cảm xúc trào dâng trong người.

Thiết Lâm Quân là nền tảng thực lực của Khánh Hoài, Đức Ninh Quân cũng là nền tảng thực lực của hắn.

Vốn dĩ còn tưởng rằng theo Thiết Lâm Quân tới Thanh Thủy Cốc đánh trận, kiếm chút công lao. Ai ngờ chưa thu hoạch được gì ngược lại còn bị đào hố chôn thây.

Đường đường là 3000 quân Đức Ninh không ngờ lại bị đám ky binh Đảng Hạng đã bị bỏ đói mấy ngày đánh cho tan tác.

Trương Khải Uy càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Vì sao Thiết Lâm Quân giết người Đảng Hạng dễ dàng như chặt rau bổ dưa vậy, còn Đức Ninh Quân của hắn khi gặp người Đảng Hạng, tình huống lại bị đảo ngược chứ?

Đúng rồi, đều là vì người tên là Kim Phi đó.

Trước đây khi Khánh Hoài chỉ huy Thiết Lâm Quân cũng không dám đối đầu trực diện với ky binh Đảng Hạng.

Mãi cho đến khi Kim Phi chỉ huy Thiết Lâm Quân mới giành được thắng lợi to lớn sau đó.

Bị ky binh Đảng Hạng đánh bại không hề mất mặt, bởi vì trong Đại Khang triều đường, số tướng quân bị người Đảng Hạng đánh bại nhiều vô số kể.

Nhưng bây giờ có Kim Phi thì đã khác rồi. Kim Phi đánh thắng trận, bắt được tù nhân, kết quả cho hắn trông coi tù nhân mà cũng để làm mất, trước.tình huống này, hắn nghiễm nhiên trở thành kẻ ăn hại.

Quay về làm sao giải thích với Phạm tướng quân đây?

Làm sao giải thích với người nhà đây? Làm sao giải thích với Hoàng Đế đây?

Lúc này, trong lòng Trương Khải Uy đột nhiên dâng lên cảm giác căm hận Thiết Lâm Quân, căm hận Kim Phi.

Trong lòng âm thầm cầu mong người Đảng Hạng có thể tiêu diệt Thiết Lâm Quân, giết chết Kim Phi.

Trên thực tế, lúc này tù nhân Đảng Hạng đã xông vào đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi.

Các lực lượng phòng thủ chính của Thiết Lâm Quân đều đang canh giữ hướng Thanh Thủy Cốc, không ngờ phía sau lại có kẻ địch xông tới, bị tù nhân Đảng Hạng đánh cho không kịp trở tay.

Bộ binh luôn gặp bất lợi khi đối mặt với ky binh, lính canh phòng ở phía sau trại của Thiết Lâm Quân không cầm cự được bao lâu thì bị tù nhân Đảng Hạng phá vỡ lớp phòng ngự.

Sau khi xông vào doanh trại của Thiết Lâm Quân, sĩ quan chỉ huy người Đảng Hạng hét lên đầy phấn khích.

Bởi vì hắn nhìn thấy trước mặt có một đống lớn ngọn tre được vót nhọn.

'Trên những ngọn tre còn nhiều vết máu khô.

Bên cạnh đống tre còn có những chiếc khiên rất lớn.

Chỉ huy Đảng Hạng lập tức nhận ra, đây chính là kho. vũ khí của Thiết Lâm Quân.

Vì sao bọn họ lại bị bắt? Không phải là bởi vì Thiết Lâm Quân đột nhiên tạo ra một phương trận kỳ lạ sao?

Không có tre và khiên thì sẽ không có cách để tạo ra phương trận, Thiết Lâm Quân dựa vào đâu để đánh bại bọn họ?

7A Thạc, sai người đốt hết số tre và khiên này!” Chỉ huy Đảng Hạng kích động hét lớn.

A Thạc lập tức sai thuộc hạ vất cỏ khô vào trong đám tre, sau đó châm lửa đốt.

Phản ứng của Kim Phi đương nhiên là nhanh hơn Trương Khải Uy nhiều, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng động ồn ào, không buồn mặc quần áo, lập tức lao ra khỏi lều.

Chung Ngũ, ông Triệu, Từ Kiêu cũng lập tức lao ra theo.

“Tướng quân, người Đảng Hạng đột kích, doanh trại phía sau đã bị bọn chúng chiếm lĩnh rồi”.

Từ Kiêu lập tức thông báo tình hình.

“Người Đảng Hạng sao lại đột nhiên chạy ra phía sau chúng ta vậy?”

Chung Ngũ khó hiểu hỏi.

“Còn vì sao được nữa, nhất định là vì Đức Ninh Quân không trông giữ tù nhân cho kỹ!”

Ông Triệu vô cùng tức giận nói: “Ta biết ngay cái tên Trương Khải Uy ngu xuẩn đần độn đó, nhưng không ngờ hắn ta lại phế đến mức ấy, chúng ta đã trói kỹ rồi giao cho bọn chúng rồi mà bọn chúng cũng không canh nổi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện