Lúc cửa mở ra lần nữa là giữa trưa ngày thứ ba.

Hắn đã từng nói, sau khi dùng độc dược quả thật tu vi của ta mất đi một nửa, ta kiểm tra nội lực một chút, chỉ đành phải cười khổ.

Cơn phong ba này, cơn phong ba này tiền mất tật mang mà.

Bỗng dưng ánh sáng chiếu vào bên trong căn phòng u ám, nhất thời đôi mắt của ta không chịu nổi, miễn cưỡng thích ứng mới nhìn thấy được người tới.

Là Tiểu Hoa, “Đã từng là bạn tốt” đã cầm vòng xích tiên kêu ta đầu hàng vào ngày hôm đó.

Ta vừa định lên tiếng thì nàng ấy chợt lao đến, đầu ngón tay chạm vào môi ta, bảo ta đừng phát ra âm thanh, sau đó nàng ấy xích lại gần lỗ tai của ta, từng chữ từng chữ một.

“Ta tới để cứu ngươi đây.”

Nàng ấy vừa nói vừa giúp cởi dây xích trói tay chân ta.

“Ngày hôm đó sư phó và chúng ta muốn cứu ngươi, nhưng vì ngại khi ấy vẫn còn những người của môn phái khác ở đó nên đành phải nghĩ cách đem ngươi về trước rồi nói sau, kết quả sư thúc Trường Từ lại đi trước một bước…”

“Ôi, tỷ tỷ tiểu phế vật, sao trên người ngươi toàn là vết thương vậy? Sao sư thúc lại ra tay ác độc thế chứ…”

Thật ra đó là do ta giãy giụa gây nên, ta phải không ngừng tạo ra cơn đau mới kiềm chế được cơn d.ục vọng kia trong phút giây ngắn ngủi.

“Tại sao phải cứu ta?”

Nàng ấy đứng trước mặt ta.

“Bởi vì tỷ tỷ tiểu phế vật là người tốt mà.”

“Nhưng thật ra ta chỉ là yêu mà thôi.”

“Nhưng ngươi giỏi hơn một vài người.”

“...”

“Sư phụ nói tỷ tỷ tiểu phế vật có thiện tâm của một đứa bé ngoan, giúp ngài ấy trồng hoa dắt chim đi dạo, từ lúc có ngươi, lão đại bọn họ đấu địa chủ cũng sẽ không có ba thiếu một nữa, cũng không còn gì có thể hấp dẫn hỏa lực của sư thúc Trường Từ…”

“...”

Hy vọng các ngươi biết ta không chỉ bỏ thuốc Tạ Trường Từ mà còn tăng sức mạnh cho hắn nước, cũng có thể cho là vậy à.

Nàng ấy đưa cho ta một cái bọc thần bí, sau đó cho ta một cái vòng.

“Mau thay y phục nhanh lên đi, ta lấy ít thuốc cất giữ trong cái vòng cả rồi. Từ chỗ này đi về phía trước, tỷ tỷ tiểu phế vật, môn phái chúng ta không thu nhận yêu ma, vậy nên bây giờ đành phải từ biệt thôi.”

“...”

Ta quay đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy cười với ta một cái, chút ký ức chợt hiện lên, ta bỗng nhớ ra ta cũng từng sống như “Người” trong môn phái này.

Thôi, cũng được, bây giờ từ biệt.

Có lẽ cũng sẽ không gặp nhau nữa.

Chương 9



Nếu như vậy thì tốt quá rồi.

Thuốc của Tạ Trường Từ tiêu tan một nửa tu vi của ta, sau khi trở lại Ma giới ta đành phải đi thu thập lần nữa. Thật ra đi du sơn ngoạn thủy cũng khá thong dong, Mị Yêu tỷ tỷ nói ta không tim không phổi, thế mà lại không xem Tạ Trường Từ là kẻ thù.

Ta nói tỷ tỷ, ta cũng muốn xem hắn là kẻ thù lắm, nhưng ta đánh lại hắn sao? Nhưng so với Ma giới yên bình, nghe nói bên Tiên giới kia gió tanh huyết vũ, mấy năm nay, các môn phái đấu tranh mãi không ngừng, nhưng lần này là một cuộc chiến thật sự.

Nhưng mà vẫn còn Phàm giới ngăn cách giữa tiên và ma nên cũng không thạo tin cho lắm. Ta chỉ ngồi nghe kể sách ở quán trà cho vui mà thôi.

Ngày đó ta ở quán trà cho đến khi có người đến kể chuyện về việc xích mích vừa nghe được, ta mới không có chuyện gì làm nên đi bộ về nhà.

À đúng, lần trước ta giúp cụ sơn dương đuổi nàng gà Hoàng Thử Lang chạy đến trộm vặt, hôm nay bà ấy tặng ta con gà làm quà cảm ơn.

Vậy nên ta xách con gà đi bộ về nhà.

Nhưng từ xa xa ta nhìn thấy ngoài cửa nhà ta có gì đó, suýt chút nữa con gà trong tay ta bay ra ngoài mất.

Thật ra trước cửa nhà có người toàn thân là máu, ở nơi Ma giới hỗn loạn cũng chẳng có chuyện gì đáng sợ đến mức dọa yêu ma cả. Nhưng thấy gương mặt của cái người đầy máu đó là Tạ Trường Từ, bàn gì những chuyện khác nữa.

Phản ứng đầu tiên của ta là Tạ Trường Từ ngàn dặm xa xôi đến đây để tiếp tục trả thù ta. Phản ứng thứ hai là dù đi ngàn dặm xa xôi thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể bị thương thành vậy.

Vết thương của hắn… Quá nặng.

Nặng đến mức bây giờ ta xông lên cho hắn một quyền là có thể báo được mối thù lớn rồi.

Trong ấn tượng của ta bộ y phục của hắn trắng tinh không nhiễm chút bẩn, mà bây giờ còn gì là y phục trắng nữa. Máu của hắn đã nhuộm hơn nửa ống tay áo, trên người chằng chịt những vết thương.

Thứ gì có thể khiến Tạ Trường Từ bị thương thành vậy thế?

Đầu óc của ta hoàn toàn không có khái niệm này.

Hắn còn ý thức, khi nhìn thấy ta lập tức đứng thẳng người, rõ ràng hắn nên chật vật khốn đốn mới đúng, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng rực.

Là ánh sáng của thù hận và tức giận, còn có nỗi tuyệt vọng ẩn sâu khi nhìn ta.

Khi bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, ta cảm thấy trái tim mình như lung lay theo đôi chút.

Hắn nắm cổ áo của ta, cứ nhìn ta chằm chằm.

“Nói cho ta biết, làm sao để gia nhập ma đạo nhanh nhất?”



??

“Cái gì? Tạ Trường Từ? Ngươi muốn làm gì?”

Ta cũng hoài nghi có phải lỗ tai của mình có vấn đề rồi không.

“Ngươi đừng xía vào, ta hỏi ngươi, làm sao để vào ma đạo?”

“Tại sao phải…”

“Ngươi lập tức nói cho ta được không?”

Hắn đột nhiên gào lên với ta, trong nháy mắt cả hai đều sửng sốt. Hắn cúi đầu, bầu không khí bốn bề yên tĩnh như giày vò người ta, ta nghe thấy giọng nói của hắn dần dần hạ thấp xuống, khàn không thôi.

“Ta cũng chỉ biết một yêu ma là ngươi…”

Phía sau đó hắn còn lẩm bẩm một câu gì đấy, ta không nghe rõ bởi vì hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại, đầu tựa vào cổ ta, ta kêu tên hắn mấy lần nhưng không có phản ứng gì.

Ta thử dò xét, được lắm, có thở.

Ta đành phải kéo hắn vào trong nhà, đặt trên giường, vừa hay cụ sơn dương vừa tặng ta con gà, ta bèn mang nó đi hầm.

Sau khi làm xong xuôi, ta cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, tâm trạng chán chường. Khuôn mặt của hắn vẫn rất ưa nhìn, vì nhắm mắt lại nên tự dưng trông hắn bớt hung hăng đi đôi chút, trông giống chính nhân quân tử khiêm tốn hơn.

Nếu như sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên mà vị quân tử này làm là nắm cổ áo ta rồi kêu: Ta muốn thành yêu ta muốn thành yêu… Thì tốt.

Ta thở dài, đi ra ngoài tìm Mị Yêu tỷ tỷ.

Mị Yêu tỷ tỷ chắc chắn là vị bằng hữu hiểu rõ Tiên giới nhất của ta, bởi vì khi rảnh rỗi nàng ấy không chỉ thích kết giao với tiểu đạo sĩ, mà còn phá sạch mọi cấm kỵ, sau đó lắc eo nói chút pháp lực đó của ngươi mà cũng xứng ở chung một chỗ với bà sao?

“Ô, ngọn gió nào mang Tiểu Xuyên đến đây vậy?”

Nàng ấy ngoắc ngoắc tay với ta, ta đi qua ngồi.

“Có phải Tiên giới… gần đây không yên ổn lắm không?”

Nàng ấy nhìn ta, hơi nhíu mày lại.

“Muội biết rồi sao?”

“Biết cái gì vậy.”

“Cái môn phái mà muội từng ở trước kia…”

“Đóng cửa rồi.”

“...”

Ta chỉ biết với dáng vẻ đó của Tạ Trường Từ, phái Thanh Nhai sẽ rất thảm, nhưng không ngờ lại thảm tới mức này.

“Muội cũng biết, đám Tiên giới kia rất dối trá, suốt ngày theo đuổi cái gì mà trường sinh này, thiên đạo này, cái gì mà Tiên giới đại thống nữa…”

“Phái Thanh Nhai có bảo vật tuyệt thế, có thể trấn áp Tiên giới, nghịch thiên cải mệnh. Nhưng đám người phái Thanh Nhai kia từ chối không nộp lên, vì không làm việc này nên mấy chục môn phái cùng nhau diệt trừ phái Thanh Nhai, hỏa hoạn đốt cháy ngọn núi kia mấy chục ngày, may là vậy…”

“Nghe nói Tạ Trường Từ dẫn theo mười mấy đệ tử môn phái và chưởng vị bị thương nặng, còn chạy ra ngoài nữa.”

“...”

“Sao vậy, hắn bị thương nên muội đau lòng à?”

Nàng ấy chợt xích lại gần ta, hàng mi dài chớp chớp, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn ta.

Ta nở một nụ cười ngay thẳng để đáp lại nàng ấy, cười ha ha, bỏ qua đề tài này.

Nhưng mà…

Lúc ta trở về nhà, Tạ Trường Từ đã tỉnh.

Hắn ngồi dựa nửa người vào tường, vết thương hoàn toàn không có dấu vết xử lý, cổ áo rộng mở, nhìn từ xương quai xanh trở lại, tất cả đều là những vết thương sắp khô máu.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ta.

Ta thở dài.

Có là người phàm ta cũng sẽ không thờ ơ làm ngơ, huống chi Tạ Trường Từ lại xuất hiện chỗ ta.

Nhà ta vẫn còn chút thảo dược, ta lấy dùng cho hắn. Ta cho rằng hắn sẽ từ chối, không ngờ hắn lại để mặc cho ta táy máy, bầu không khí rất yên tĩnh, món canh trong bếp đang sôi sùng sục.

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng nói của hắn, vừa khàn vừa trầm.

“Lộ Thiên Du… Chết rồi.”

Lộ Thiên Du chính là sư huynh của hắn, là tên của Linh Sơn tiên nhân.

Bàn tay đang xoa thuốc của ta dừng lại.

“Huynh ấy từng nói muốn phái Thanh Nhai phát triển dưới tay mình, kết quả… Ha, diệt môn.”

“Từ trên xuống dưới phái Thanh Nhai có hơn một ngàn ba trăm đệ tử, không một ai may mắn tránh khỏi…”

“Nhiều người như vậy, ta có giết hết kẻ thù bọn họ cũng giết không nổi…”

“Nói cho cùng, chuyện thành vậy… Không phải là do ta không đủ mạnh sao?”

“Tạ Trường Từ…” Đột nhiên ta nhận ra chuyện không đúng lắm, bèn gọi tên hắn.

“Ta chỉ muốn những đám cả gan động đến đồng môn của ta đi chết đi!”

“Hóa ma cũng được,”

“Tâm trí mù quáng cũng được,”

“Phế bỏ hết tu vi cũng được…”

Đôi mắt kia của hắn nhìn ta chằm chằm, đột nhiên ta cảm thấy người này rất tuyệt vọng cũng như yếu ớt, đó có lẽ là ngọn lửa cháy sém, dù hắn có đốt chết mình cũng sẽ cố chấp không cam lòng.



Chát!

Ngay cả bản thân ta cũng không phản ứng kịp, ta lại dám tát Tạ Trường Từ một cái.

Trong nháy mắt bầu không khí như bị xé toạc ra, hắn không động đậy, sợi tóc rơi ra che đi mắt hắn. Hồi lâu sau, ta nghe thấy tiếng cười như đạt đến đỉnh điểm của hắn.

“Tiểu phế vật, ngươi cũng xem thường ta như vậy, phải không?”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, quả thật hắn đang cười nhưng ta lại cảm thấy tuyệt vọng, hắn cười lên như vậy, bỗng dưng chút bóng tối lại như chìm vào trong lòng.

“...”

“Chẳng qua ta cảm thấy nếu ngươi cứ tiếp tục vậy nữa, không chắc có trở thành ma hay không, nhưng trái lại ngươi sắp điên đến nơi rồi.”

“Ừ… Thì sao?”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ngón tay ngả ngớn vén tóc ta lên, một hồi lâu sau hắn đưa tay nâng đầu ta, rồi cúi người hôn ta.

“Vậy nếu ngủ cùng yêu ma thì có vào ma đạo được không?”



Tạ Trường Từ người này… Quả nhiên hắn điên rồi.

Tay ta vỗ vào eo hắn, muốn hắn buông ra. Hắn không muốn ta giãy giụa như vậy, ta nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng tê tái của hắn, hình như ta đụng phải vết thương của hắn.

Hắn híp mắt nhìn ta.

“Chỉ là ta cảm thấy, Tạ Trường Từ…” Ta đưa mắt nhìn sang bên kia: “Linh Sơn tiên nhân bọn họ sẽ không hy vọng ngươi làm như vậy.”

“Ha.”

Lại là nụ cười quái gở này.

“Sao lại không giao tuyệt thế trân bảo đó ra, theo ta biết, các người không phải kiểu sẽ cất bảo vật không chịu buông tha mà?”

“Tuyệt thế trân bảo?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

“Nếu ta nói cái gọi là “Tuyệt thế trân bảo” đó là một người thì sao?”

Cái gì?

“Ngươi biết mà, Tiểu Hoa.”

“Nàng ấy là chuyển thế của Thiên Tê Linh Ngọc, có thể trấn áp mạch sống của Tiên giới.”

“...”

“Bị đem đi trấn pháp, Tiểu Hoa sẽ chết, phải không?”

“Chết?”

Khóe miệng hắn hơi cong lên, trong mắt toàn sự giễu cợt.

“Cả đời này linh hồn sẽ không được an nghỉ, cả ngày lẫn đêm bị ác linh quấy nhiễu, đó cũng được xem là chết sao?”

“...”

“Tạ Trường Từ, ngươi muốn báo thù thì hãy mang ta theo đi.”

Hồi lâu sau, hắn cười thành tiếng.

“Tại sao? Con yêu ma nhà người bất bình thay người tu tiên sao?”

“Lúc ngươi nhốt ta lại, Tiểu Hoa đã cứu ta.”

Ánh nến chiếu vào nửa bên mặt của hắn, rõ ràng đôi mắt của hắn rất u ám, ánh lửa rọi vào như muốn nổ tung. Hắn rủ thấp mắt, khẽ khàng cười nhẹ.

Cũng không biết hắn châm chọc ai.

“Tùy ngươi.”

Sau khi băng bó vết thương cho Tạ Trường Từ xong, ta thay một bộ y phục sạch cho hắn.

Từ trước đến nay Ma giới không thích tất cả các loại y phục màu trắng, vậy nên ta đành phải tìm cho hắn một bộ màu đen, không ngờ lại rất hợp.

Phải nói… Mày kiếm mắt sáng, khí chất dã thú ẩn trong bóng tối mới là thứ vốn thuộc về hắn.

Thấy ta cứ ngẩn người nhìn hắn, hắn cau mày lại.

“Làm gì?”

“Tạ Trường Từ, nếu trời sinh ngươi là yêu ma thì đến bây giờ chắc chắn thành tựu của ngươi còn lớn hơn khi tu tiên nữa.”

Hắn buộc tóc lên, đeo thanh kiếm vào bên hông lại, sau khi bước ra cửa hắn nhìn ta hơi mỉa mai.

“Trái lại ta cảm thấy nếu tiểu phế vật ngươi trời sinh làm người thì có thể vào Cảm Nghiệp Tự đấy, nói không chừng lúc hỏa táng có thể đốt được xá lợi.”

“...”

Ta thu dọn bọc đồ rồi đuổi theo, bỗng nhiên phát hiện rất lâu về trước, ta cũng đuổi theo bóng lưng ấy.

“Chờ một chút, Tạ Trường Từ, ngươi còn chưa biết tên của ta nữa.”

“Tại sao ta phải biết.”

“...”

“Ta tên Xuyên.”

“Gọi là tiểu phế vật vẫn thuận miệng hơn.”

“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện