Editor: Cafe26

Tống Duyên Minh vừa mở miệng giới thiệu, Kiều Uyển Uyển đã mỉm cười nói: “Con là Kiều Uyển Uyển”.

Ngược lại bà mẹ lại sững sờ, cặp mắt lạnh ngắt như chuông đồng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Kiều Uyển Uyển trong trí tưởng tượng của bà khác biệt quá xa với Kiều Uyển Uyển đang đứng trước mặt bà.

Trong trí tưởng tượng của bà, Kiều Uyển Uyển lẽ ra phải giống như hầu hết những cô gái thôn quê lớn lên ở nông thôn, với làn da ngăm đen, giọng nói nặng tiếng địa phương, cả người không phóng khoáng mới đúng chứ.

Nhưng Kiều Uyển Uyển trước mặt bà, chẳng những da không ngăm đen, mà còn trắng mịn như sữa bò, ngay cả bà thời trẻ cũng không có làn da đẹp như vậy, muốn có được làn da đó cũng phải tiêu tốn không ít đồ tốt mới có thể dưỡng ra được.

Cái quan trọng nhất là tính cách của Kiều Uyển Uyển không hề pha tạp, thanh lịch và ngay thẳng, với đôi mắt trong sáng, sao không giống như cái loại con gái sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì để đạt được mục tiêu của mình, cô gái lòng dạ sâu sắc, ngược lại, như tiểu thư khuể các.

Chưa kể Kiều Uyển Uyển vừa mở miệng nói, tiếng phổ thông tiêu chuẩn chân chính, người không biết đều nghĩ rằng cô từ nhỏ lớn lên ở thành phố.



Bà mẹ nhà họ Tống nhìn con trai Tống Duyên Minh đầy vẻ nghi ngờ, dùng ánh mắt mà hỏi, cô gái này thực sự là Kiều Uyển Uyển ư.

Tống Duyên Minh hiểu được cú sốc của mẹ anh lúc này, hôm nay anh đi tìm Kiều Uyển Uyển cũng thiếu chút nữa nghĩ là nhầm lẫn.

Anh bất lực gật đầu.

Anh phải trao đổi kỹ với Kiều Uyển Uyển mới được, nếu cứ thích diễn kịch như vậy, đến lúc đó sẽ làm trong nhà không yên không ổn.

Bà mẹ nhà họ Tống cũng đã xác nhận rằng cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình là Kiều Uyển Uyển, đúng là mặt dạn mày dày, Kiều Uyển Uyển cần phải gả cho con trai bà, đột nhiên ánh mắt bà nhìn Kiều Uyển Uyển thay đổi.

Trở thành cái nhìn ba điểm ghê tởm, hai điểm chán ghét, năm điểm khinh thường.

Con trai bà quá là xuất sắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện