Âm đế mẫn cảm dưới sự xoa bóp nhiều lần của anh trở nên sung huyết đứng thẳng, nhẹ nhàng chạm vào cũng có thể sinh ra khoái cảm cực lớn khiến người ta mờ mịt. Ngôn Trăn chỉ cảm thấy toàn bộ lực chú ý của mình đều ở đầu ngón tay anh làm loạn, thân thể bị anh gắt gao khống chế, lý trí lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Anh một bên dùng sức xoa bóp âm đế, một bên lại dùng lòng bàn tay quấn lấy âm bộ xoa qua xoa lại, thỉnh thoảng vươn đầu ngón tay vuốt ve huyệt khẩu.

Ngôn Trăn vốn mẫn cảm, không đến hai cái đã không xong, trước mắt trắng xoá một mảnh, khoái cảm trí mạng từ chân tâm vọt lên, nhanh chóng khuếch tán đến tứ chi. Cô thậm chí còn chưa kịp lên tiếng, thân thể đã bị làn sóng cao trào bao trùm, vòng eo siết chặt, cả người bất giác cong lên, khựng lại trong chớp mắt, sau đó nặng nề xụi lơ trở lại sô pha, ánh mắt mờ mịt dồn dập kịch liệt thở dốc.

Trần Hoài Tự rút tay ra, ngón tay ướt đẫm đều là dâm thuỷ của cô.

Sau khi cao trào, giọng nói yếu ớt mang theo một chút ủy khuất nức nở: "Trần Hoài Tự... Anh chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh..."

"Dám chơi dám chịu." Anh ôm cô thay đổi tư thế, giơ hai chân lên, sau đó khép lại.

“Lúc trước anh không nói là trừng phạt như vậy!”

"Không phải nói rồi sao? Quyền giải thích cuối cùng thuộc về tôi, lần này xem như dạy em, trước khi ký hợp đồng phải xác nhận điều khoản. ”

Làm sao có thể có người đường hoàng nói ra những lời vô sỉ như vậy? Hai chân khép chặt rất nhanh bị chen vào một thứ vừa cứng vừa nóng, Ngôn Trăn cả kinh, vô lực thở dốc: "Không được..."

Cô chỉ xem phim, chưa bao giờ thấy côn thịt thật của một người đàn ông. Bây giờ liếc mắt nhìn một cái giữa hai chân anh cũng không dám nhìn nữa, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng đủ để cho cô thấy rõ.

Kích thước hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài nhã nhặn của Trần Hoài Tự, vô cùng hung ác.

Anh cúi đầu đến gần, nốt ruồi dưới khóe mắt đặc biệt rõ ràng, Ngôn Trăn ma xui quỷ khiến đưa tay ra, bị anh bắt được, cúi người hôn cô, đè eo cô lại bắt đầu động tác.

"Tôi không... Anh tự giải quyết... ..."Ngôn Trăn hoa mắt chóng mặt, nhưng trải qua cao trào toàn thân không còn khí lực, hoàn toàn không phản kháng được, bị anh ấn vào trong ngực tùy ý đùa bỡn.



"Mình sảng khoái xong thì mặc kệ tôi? Hả? "Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo chút hơi thở bất ổn, mê ly đắm chìm trong tình dục, là trạng thái hoàn toàn bất đồng trong ngày bình thường.

Bên trong đùi trơn nhẵn ẩm ướt, anh ưỡn thắt lưng co giật, thân thể Ngôn Trăn bị đâm đến phập phồng, bầu ngực mềm mại rung động lên xuống, bị anh lần thứ hai thu vào lòng bàn tay tùy ý vuốt ve.

"Quá cứng. Anh chậm một chút..." Cô mệt không chịu nổi, hoàn toàn buông tha phản kháng, bị cọ sát đến sắp kẹp không nổi. Một cây vừa thô vừa dài nhiều lần cọ vào thịt mềm bên trong đùi, làm cho cô vừa ngứa vừa tê dại, "... Sao anh còn khoẻ như vậy? ”

"Muốn tôi nhanh một chút?"

“Đương nhiên!"

“Đưa tay đây."

Cô vươn tay, rất nhanh bị Trần Hoài Tự bắt lấy, dẫn vào giữa hai chân anh.

“Ai muốn sờ đồ của anh!” Ngôn Trăn phản ứng lại, muốn rút tay về, nhưng mà bị anh dùng sức bắt lấy, căn bản không thoát khỏi.

Cảm giác của ngón tay trực quan hơn chân. Cô cảm thấy mình nắm không hết, lại hết lần này tới lần khác bị anh ép buộc sờ lên dương vật, dẫn dắt an ủi dương vật của anh, lòng bàn tay đều tê dại một mảnh.

Tiếng thở dốc trầm thấp của Trần Hoài Tự vang lên bên tai, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở nhẹ thoải mái, Ngôn Trăn nghe được không hiểu sao đỏ mặt, thân thể bất giác nóng lên.

Ngoài cửa sổ bóng đêm mê ly, cửa sổ đóng chặt ngăn cách âm thanh bên ngoài, cũng làm cho thời gian trong phòng trôi qua càng thêm khó nắm bắt.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Trăn cảm thấy tay mình sắp bị chặt đứt, anh vẫn không có dấu hiệu bắn.

"Khi nào anh bắn?"



"Sắp rồi."

“Vừa rồi anh cũng nói như vậy!”

Anh cười nhẹ, mút cánh môi cô: "Lần này thật sự nhanh, bé cưng, gọi tên tôi.”

"Tên gì? Tôi sẽ không gọi anh trai đâu! ”

"Tên là được rồi."

Mặc dù Ngôn Trăn bán tín bán nghi với lời nói của anh, nhưng vẫn kêu lên: ". Trần Hoài Tự. ”

"Ừm." Anh nhẹ nhành đáp, tốc độ động tác rõ ràng tăng nhanh vài phần, "Lại kêu một tiếng. ”

“...... Trần Hoài Tự. ”

Anh dồn dập thở dốc, ưỡn thắt lưng tàn nhẫn thúc vài cái vào lòng bàn tay cô, thắt lưng siết chặt, trong nháy mắt thất thần, anh nhẹ nhàng gọi cô: "Trăn Trăn. ”

Giống như vô số đêm nghĩ về cô trước đây.

Tinh dịch đậm đặc không ngừng bắn lên bụng cô, Ngôn Trăn tức giận nói: "Trần Hoài Tự! Đừng làm bẩn trên người tôi! ”

"Hửm?" Trần Hoài Tự nắm chặt tay cô liên tục nắm chặt, kéo dài khoái cảm xuất tinh, nhắm mắt hưởng thụ cúi đầu thở dốc, một lát sau mới khàn khàn mở miệng: "... Nhưng phải làm sao đây? Tôi không chỉ muốn làm trên người em, sau này còn muốn bắn toàn bộ vào trong bụng em. ”

Lời thô tục này quá mức lộ liễu, cô nghe thấy trong nháy mắt đỏ mặt, dùng sức rút tay lại: "Biến thái! Không biết xấu hổ! Anh tìm người khác đi! ”

Cô giãy dụa muốn chạy, lại bị anh ôm lấy, cúi đầu hôn cô, môi lưỡi quấn lấy, trong lúc nhất thời trên người hai người đều là khí tức dâm mỹ giống nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện