Editor: Hannah“Tôi thật sự hối hận lúc trước giúp anh.” Lâm Ái Thanh cũng không quên chuyện trước kia, cô cũng biết Từ Hướng Dương nói là chuyện lúc nào.Từ Hướng Dương sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Ái Thanh sẽ nói như vậy, trong lòng lập tức luống cuống, có hơi không biết làm sao.“Nếu tôi biết không đến hai năm anh liền ỷ vào quyền thế của cha mình, lấy tiền trong nhà, cùng một đám lưu manh bắt nạt trẻ nhỏ, tôi nhất định sẽ không giúp anh.” Lâm Ái Thanh mãi vẫn không thích Từ Hướng Dương chính vì nguyên nhân này.

Cô quả thật không hiểu nổi Từ Hướng Dương, bản thân hắn đã từng bị bắt nạt, chẳng lẽ không biết cảm giác bị bắt nạt ra sao?Từ Hướng Dương lập tức nói không nên lời, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, có một số việc hắn căn bản không cách nào giảo biện, bởi vì sự thật nó là như vậy không phải hắn giảo biện là có thể không tồn tại, chưa từng phát sinh.“Anh về đi, đừng đến nữa.” Lâm Ái Thanh thở dài.


Trước khi xuống nông thôn, Lâm Vệ Hồng xúi giục cô gả cho Từ Hướng Dương, sau đó Từ Hướng Dương nói với cô, hắn thích cô.

Lúc ấy Lâm Ái Thanh đã tự hỏi Từ Hướng Dương vì sao thích mình, cô và Từ Hướng Dương không có giao tiếp gì, đến lời nói còn chưa nói được nửa câu.

Cô nghĩ có thể là vì chuyện lúc nhỏ không, nhưng không ngờ là thật.Đây cũng chính là chỗ Lâm Ái Thanh không hiểu Từ Hướng Dương, sao lại có người vì người khác giúp mình một chút mà sinh ra tình cảm với người ta chứ?Tình cảm như vậy rất không vững chắc rồi.Cả đời người, được trợ giúp, lại giúp người khác, chẳng lẽ phát sinh một lần thì sẽ rung động một lần?Lâm Ái Thanh nhìn Từ Hướng Dương: “Nếu lúc ở trong xưởng tôi nói chưa đủ rõ ràng sao, vậy tôi sẽ lập lại lần nữa, tôi…”“Không, em không cần phải nói!” Ngực Từ Hướng Dương như bị kim châm, đau đớn nói: “Thật xin lỗi, tôi đi trước, sau này tôi sẽ không đến quấy rầy em nữa, trứng gà ...”Từ Hướng Dương liếc nhìn Lâm Ái Thanh một cái, nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của cô, hắn cười khổ: “Trứng gà anh mang về.”Nhìn Từ Hướng Dương đi xa, Lâm Ái Thanh lắc lắc đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa vào phòng.


Bây giờ tâm tư cô đều đặt lên túi đồ từ nhà gửi, cũng không quan tâm đến Từ Hướng Dương.Chủ yếu là Lâm Ái Thanh không cảm thấy mình nói có chỗ nào không đúng, cũng không cho rằng lời của mình sẽ xúc phạm đến Từ Hướng Dương, nói rõ mọi chuyện đối với ai cũng tốt cả.Lừa dối ý nghĩ trong lòng, yên tâm thoải mái tiếp nhận ý tốt của Từ Hướng Dương, Lâm Ái Thanh không làm được, cô cảm thấy như vậy rất vô sỉ.Trần Ái Đảng ghé lên cửa, từ khe cửa thấy Từ Hướng Dương đi rồi, người tới như thế nào thì về như thế ấy, trong lòng vô cùng đáng tiếc, đó chính là trứng gà đấy, đồ ngốc Lâm Ái Thanh này, sao lại không cần chứ!Hơn nữa cô ta đã nhìn ra, thanh niên trí thức của đội sản xuất kế bên này nhất định thích Lâm Ái Thanh, Lâm Ái Thanh còn chưa đồng ý.Giả vờ! Cứ giả vờ đi.

Cô ta muốn nhìn xem Lâm Ái Thanh còn có thể giả vờ bao lâu.Từ Hướng Dương rời khỏi đội sản xuất Bạch Than Bình, bước chân vội vàng về Liễu Gia Loan, trong lòng vừa đau vừa dồn nén, còn có cảm giác buồn bực trong lồng ngực, muốn phát ra ngoài.Từ nhỏ đến lớn, Từ Hướng Dương đều được mọi người nâng niu, trừ bỏ mấy năm còn nhỏ bởi vì trong nhà bảo vệ quá cẩn thận, ở bên ngoài bị bắt nạt không dám nói thì sau đó hắn trưởng thành, sau khi biết kỳ thật người khác sợ hắn, ở trong viện và trường học hắn đều là bá chủ, ai không bợ đỡ hắn?Cha hắn là phó xưởng trưởng, mẹ là chủ tịch công hội, thân thích trong nhà làm gì cũng có, phần lớn đều có chút quyền thế.

Đừng nói mấy đứa trẻ cùng tuổi, ngay cả người lớn cũng lấy lòng hắn.Cũng chỉ có Lâm Ái Thanh, Từ Hướng Dương quả thật đã móc hết lòng dạ đưa ra trước mặt Lâm Ái Thanh.


Vì Lâm Ái Thanh hắn đối nghịch với cha mẹ, cậu hắn giữ hắn lại an bài công việc trong cục, cũng ầm ĩ muốn xuống nông thôn, kết quả lại đối mặt với sự lạnh nhạt của Lâm Ái Thanh.Lần này Từ Hướng Dương thật sự tâm ý nguội lạnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện