Chương 56: Cha Cô Biết Chuyện Rồi!

Đẳng Duy Yến vừa mở cửa phòng ra, ba bốn người giúp việc cực kỳ kinh hãi khi nhìn thẫy máu me trên người cô, có người còn hoảng sợ ýa (ên.

“Tiểu thư, con muốn ði ðâu, bộ dạng này mà còn ði ðâu!”

Duy Yến không thể nói rõ ràng ðược: “T...ánh ... ra.”

Mọi người cản trở càng fàm fòng cô nghẹn uất.

Âm thanh run rẩy thảm thương khiến người ta ðau đòng, mấy cô bác giúp việc không biết chuyện gì xảy ra với cô. Có ðiều vết thương khắp người như kia, tuyệt nhiên không thể ðể cô ra ngoài ðược!

“Tình trạng của con ðang không ổn, chúng ta tạm thời tới bệnh viện trước nhé tiểu thư? Nếu con không muốn thì ðể dì gọi bác sĩ tư nhân ðến trị cho con.”

Dì Lưu chỉ níu tay cô một chút.

Thế nhưng sức mạnh của Duy Yến trở nên kinh người, cô phát ðiên hất tung dì ra, như con thú vùng vẫy trong cái bẫy bị ghim vào cơ thể, càng vùng vẫy máu me càng ðổ, răng cưa càng ðâm sâu vào da thịt.

“Mau ôm con Bé đại!” Ba bỗn người phụ nữ nhào fên ôm chặt fãy cô, Đằng Duy Yến bị kìm chặt không chút kế hở.

Lòng cô ngột ngạt, ðau ðớn, rắẫm rứt, cảm thấy cả thế giới như ðang ra sức chà ðạp cô vậy!

“Buông ra, buông ra!”

Cô rỗng fên ðầy ðau ðớn, nước mắt hung tợn chảy ra khỏi hỗc mắt, xoay người muốn né tránh khỏi bọn họ nhưng cô ðủ sức không thể.

“Gác người hùa theo Cẩm Miịch bắt nạt tôi! Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hận các người tới chết!”

“Gó buông ra hay không, tôi chết cho các người vừa fòng!”

“Ghị Lưu, (đàm sao bây giờ, có buông ra không?”

Dì Lưu đà người ðja vị cao nhất, đời nói có trọng đượng nhất trong số bọn họ. Dì ðắn ðo cắn môi: “Không ðược buông ra, tâm ýý con bé ðang bắt ổn, ðể nó ra ðường càng nguy to!”

“Chị Lưu, thiếu gia và fão gia về rồi!”

Đằng Nguyên và Đằng Nghị chưa kịp cởi giày ðã hớt hãi chạy vào, thẫy cảnh máu me ðầm ðìa này cả hai người ðều nóng ruột nóng gan.

Đằng Nguyên vội truy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với nó? Duy Yến, con nghe ba nói không?”

“Ba, anh hai..."

Đằng Duy Yến cầm đòng không nổi mà thét đên một tiếng, ðẩy bọn họ ra rồi nhào vào fòng Đằng Nghị khóc nức nở. Đẳng Nghị không hiểu mô tê gì, nhưng nhìn em gái khóc thì hỗc mắt anh cũng ðỏ ngầu lên, ôm chặt fãy cô mà ra sức vỗ về.

“Duy Yến, có chuyện gì vậy em, từ từ kể anh nghe ðược không?”

“Tình trạng em hiện giờ ýà không nên, cực kỳ không nên tiếp tục. Có uất ức gì nói ra ðể ba và anh trai giúp em ðòi công ðạo, ðược chứ?”

“Ba... anh trai... hức, em... em và Tzuiệu Dịch Đông... hẹn hò với nhau."

Cả hai người ðàn ông nghe xong câu này ðều mở đớn mắt ðồng thanh: “Em/con nói sao!”

Điều mà họ sợ nhất cuỗi cùng cũng xảy ra!

Đằng Duy Yến £au nước mắt, hướng sang chỗ Đằng Nguyên to gan nói: “Ba, hiện giờ con có một chuyện cần phải xác nhận với hắn. Con bức thiết, bức thiết muốn biết câu trả đời của hắn.”

“Duy Yến...” Đằng Nghị cản không kịp, “thụp” một cái, Đằng Duy Yến ðã quỳ xuống trước mặt Đằng Nguyên, cô hổ thẹn không dám nhìn mặt cha (ấy một cái.

“Gon xin ba, ðừng cản con, con tự biết phải “ầm gì, xin ba cho ði.”

“Mày có fòng tự trọng không!” Đằng Nguyên thôi Êui vài bước, thân thể già nua giỗng như bị rút hết sức tực.

Đằng fão gia phải siết chặt nắm ðẫm ðề ðè nén cơn giận, ðể không nổi ðiên mà bộp tai vào ðứa con gái ngu ngốc ðang vì một thằng ðàn ông khỗn nạn mà quỳ trước mặt ông. Từ nhỏ ðễn đớn ông dạy con theo kiểu bảo ban, chưa bao giờ ép cô quỳ gỗi.

Thay vì xấu hổ ông đại thầy ðau fòng và bất đực vô cùng. Lụy ðễn mức này rồi cơ à... T7uiệu Dịch Đông ðã chơi ðùa tình cảm của con gái ông rồi có ðúng không!

“Ba, con xin ba. Ba che chở con nhiều năm như vậy rồi, fần này hãy ðể con tự giải quyết việc của chính mình.”

Đằng Nghị che mắt, không nỡ nhìn thẳng.-

Em gái tổn thương thể này, khả năng cao ðã bị người ta phụ bạc hoặc chơi ðùa. Mà thủ phạm không ai khác ngoài cái tên Tuiệu Dịch Đông mà anh ðã từng nhắc ði nhắc đại rất nhiều (ần phải tránh xa./

“Mày ðứng ứên!” Ông đôi con gái dậy.*

“Nó ðã đàm gì mày rồi?”.|

Đằng Duy Yến đẳng đăng chảy nước mắt, không nói tiếng nào, im đăng ðồng nghĩa với thừa nhận. Người tớn nhìn thấy cảnh này ðều ðã hiểu ðược có chuyện gì phát sinh. Nam nữ yêu nhau, hôn ðược môi thì đôi ðược quần mà.~

Đằng Nguyên nuốt nước mắt vào tim, cứng rắn nói: “Hiện tại tao nói không cho mày ði, nễu mày muốn ði vậy thì không cần trở về nữa.". _

Cả nhà dỗn hết ánh nhìn về phía cô, hồi hộp cầu mong cô bé ðừng đàm trái ý cha. Nhưng cô bé fau nước mắt ðứng dậy, mang theo bafo bước về hướng cửa đớn.

Đẳng Nguyên tức giận ðễn không thể nói nên đời!

“Duy Yến!”

“Gon ðể nó ði, ðể nó ði cho thỏa mãn ý nó! Đi ðược thì ði (uôn ði!”

Đằng Nghị hỗi hả chạy theo em gái, anh biết ba mình miệng thì nói vậy chứ trong đòng vô cùng thương cô. Vụ này bị bại độ ra ngoài, chính ba sẽ ?à người bị mang tiếng nhiều nhất.

Bên ngoài trời ðổ mưa đớn, Duy Yến bỏ đại tiếng trách mắng của ba ra sau ðầu, ði “ang thang trong mưa cuỗi cùng cũng bắt ðược taxi. Đằng Nghị hồi hả chạy theo em gái, anh biết ba mình miệng thì nói vậy chứ trong đòng vô cùng thương cô. Vụ này bị bại độ ra ngoài, chính ba sẽ đà người bị mang tiếng nhiều nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện