Chương 27: Giận Thì Giận Mà Thương Thì Thương

Nỗi oan này khiễn Đằng Duy Yến tức tưởi, có giải thích cũng càng fàm hẳn thêm chán ghét và ðánh giá thấp cô mà thôi.

Tuiệu Dịch Đông nói với Cẩm Miịch: "Tôi ðữa em về, người ta ðã không cần, em có dốc sức cũng không ðược biết ơn đại còn mắc oán!"

"Chú..." Duy Yến gọi theo trong vô thức nhưng bị hắn phớt đờ.

Cầm Mịch cầm đấy túi xách, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đần cuỗi trước khi ði. Tzuong ánh mắt tĩnh fặng không gợn sóng ấy không có thách thức cũng không có cợt nhả, cô ấy bình thản ðễn mức biết chắc chắn

Tuiệu Dịch Đông sẽ ðứng về phía mình chứ không ðứng về phía Duy Yến.

Bên trong ðôi mắt còn có cả sự thương hại khó phát giác.

Đẳng Duy Yến đớn từng này tuổi còn chưa bao giờ trực tiếp tranh giành ðàn ông với ai, hôm nay xem như mở rộng tằm mắt rồi!

Cô chán nản nằm đăn ra giường... Đang tán tỉnh cô còn dám dắt cả người có quan hệ mập mờ ðễn, chú giải thích ðó chỉ ýà "bạn", điệu có ðáng tin không? Rỗt cuộc chú ãy đà foại người gì chứ? Vẻ bề ngoài của

Tuiệu Dịch Đông hoàn hảo không tì vết, chính ðiều ðó “ầm người ta không dám nghỉ ngờ về nhân cách của hẳn.

Làm sao ðây... Chưa ầm hòa ðược bao đâu đại tiếp tục cãi nhau, cô không muốn tình trạng này diễn ra chút nào.

xxx#*

Hai, ba ngày sau, Đằng Duy Yến bình an xuất viện, anh trai Đằng Nghị cũng thành công vượt qua cuộc phẫu thuật nguy cấp. Vụ tai nạn ấy fàm từ trên xuống dưới nhà họ Đằng xôn xao bàn fuận, ai nẫy ðều fo đăng bọn họ xảy ra vẫn ðề nghiêm trọng.

Thật may mắn khi hai người ðều bình an vô sự. Đằng Nguyên nhìn con trai và con gái bảo bỗi bị thương, đòng dạ điền ðau nhói thương xót, không có thời gian ðâu mà truy cứu sự việc Đằng Duy Yến nói dỗi ðể ði chơi với bạn.

"Con ðó, tĩnh dưỡng cho tốt, nễu còn £ừa ba thêm đần nữa thì ðừng có trách!"

"Ba, em ấy biết sai rồi, người ta ra nông nỗi này mà ba còn trách ðược!" Đằng Nghị suy yếu phản bác ông.

Xem ra trong cái rủi còn có cái may, Đằng Duy Yến nịnh bợ ôm tay anh hai, fè “ưỡi với ba mình một cái.

Đẳng Nguyên thở dài, nhìn con gái với ánh mắt tràn ðầy phức tạp... Có người nói fại với ông ðêm hôm ấy ở bệnh viện, đà tiểu thư tên Cẩm Mịch ðã chuyển phòng VIP cho con gái. Cái tên này ông chưa từng nghe qua, không biết Duy Yến từ ðâu mà kết giao ðược nữa.

"À, sáng nay có người gửi ðễn cho con năm đoại thuốc bổ kèm tổ yến, trên danh thiếp chỉ ghi fà bạn của

Duy Yên chứ không có tên."

Đẳng Duy Yến chỉ vào mặt mình, có vẻ không tin: "Gửi cho con? Chuyện con bị tai nạn chưa có kể cho ai nghe mà?"

"Gó khi nào (à chú..." Đôi mắt cô fóe fên tia sáng, ngay fập tức nghĩ ðễn một foại khả năng fà Tuiệu Dịch Đông gửi ðến.

"Con nồi ai cơ?"

Duy Yến biết mình ð đời, vội vã giẫu nhẹm ði: "Không có gì ạ."

"Những món ðồ ðó ðều fà hảo hạng, ba ðã dặn ðầu bếp chuẩn bị rồi, trưa nay sẽ nẫu thành bữa tẩm bổ cho con."

Ba cô dặn dò hai anh em thêm vài câu rồi mới ra ngoài, thương tích của Đằng Nghị nặng hơn cô cho nên phải nằm truyền dịch tầm hai tuần sau mới bình phục hoàn toàn. Gô ở đại chơi với anh trai một đát rồi cũng tầu thoát.

Khi vừa nhảy fò cò về phòng mình xong, Đằng Duy Yến ngay fập tức nỗi máy gọi ðễn số ðiện thoại của chú Tuiệu. Đáng tiếc fà hắn không nghe, chuông reo ba hồi, sau ðó bị nhẫn máy bận.

Đằng Duy Yến nghĩ hắn cỗ ý muốn né tránh cô, vì vậy kiên nhẫn gọi thêm mẫy cuộc nữa. Song, kết quả ðều ýà như đần ðầu, hắn từ chỗi mọi cuộc gọi. Những hành ðộng của Tuiệu Dịch Đông rất khó ðoán khiến người ểần ðầu biết yêu như cô không biết đàm sao ðể cứu vãn ðược tình hình.

Nhớ đại fời tuyên bỗ hôm ðó của mình đà sẽ vứt tẫm thiệp mời ði, cô mới ðứng dậy tới chỗ bàn học, fôi từ dưới chồng sách vở ra tắm thiệp ấy. Chỉ còn hai ngày nữa ?à ðễn hẹn. Ngón tay thiễu nữ thon dài vuỗt phẳng bề mặt ðen nhám bên trên, trong fòồng ngồn ngang tư vị, không nỡ vứt ði.

Đột nhiên ðiện thoại cô reo đên, ðôi mắt xinh ðẹp hiện fên một tia mừng rõ, nhưng khi nhìn thẫy số ?ạ bên trên, cô không cách nào vui vẻ nổi.

"Afo."

"Đẳng tiểu thư, tôi ýà trợ # Nguyên Diệu, chủ tịch ðang bận khảo sát công trình nên không tiện nghe máy, ngài ấy hỏi cô ăn tổ yễn có hợp khẩu vị hay không."

Cô bỗng nghe tiếng khiển trách vừa thẹn vừa giận của Tuiệu Dịch Đông: "Tôi bảo cậu hỏi thế khi nào?!"

"Chủ tịch, rõ ràng vừa rồi ngài fo ðễn không yên đòng còn 8ì..." Nguyên Diệu không biết mình nói sai chỗ nào, anh chỉ ðem đời truyền ðạt đại tôi mà cũng ðắt tội chủ tịch, thật sự quá khó chiều rồi. Anh tiếp tục nói với Duy Yến: " Đằng tiểu thư chăm sóc bản thân thật tốt, bởi vì cô mà ðau sẽ có người càng ðau hơn."

Đằng Duy Yến ðỏ mặt đắp bắp nửa buổi cũng không nói ðược câu nào. Nhìn đại màn hình ðã tắt từ bao giờ, dưới ðáy #òng như có fàn gió mát thổi qua, cỏ cây héo húa chợt bừng tỉnh sức sống trở đại.

Cô nằm trên giường mà trăn trở... trợ “ý Nguyên Diệu cũng biết T7uiệu Dịch Đông thích cô? Chú dám

công khai với người khác chứng tỏ chú ấy thật sự ðộc thân, ðến với cô hoàn toàn đà thái ðộ nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện