Thôi Bảo Thịnh vô cùng căng thẳng, cậu ta sợ đến mức nuốt nước miếng. Trong lòng cậu ta thầm hối hận vì không biết lời nói vừa rồi có phải đã lỡ lời rồi hay không.

Cùng lúc đó, bút lông trên tay Cơ Trường Uyên rơi xuống. Nét bút này rõ ràng không đủ lực, do đó làm hỏng toàn bộ bài viết, Tấn Vương có vẻ không hài lòng lắm, chân mày vương gia cau lại,hắn có chút bực bội vì mất tập trung khi viết, tâm tư hắn bây giờ đặt hết ở chỗ Mai Tố Tố mất rồi.

Cuối cùng không biết là bực tức vì viết chữ hỏng hay bực vì mình bị nữ nhân nào đó làm rối loạn tâm trí, Tấn Vương cắn chặt răng, khẩu khí không vui, nói: “Mua cho nàng.”

Trên mặt Cơ Trường Uyên lộ rõ biểu cảm ghét bỏ.

Năm cái vòng tay vàng là buổi tối Tấn Vương đích thân mang đến cho Mai Tố Tố. Nàng muốn làm vòng tay vừa to vừa dày thì Thôi Tổ An sẽ phân phó làm đúng như vậy.

Tấn Vương không hiểu yêu cầu này của Mai Tố Tố có ý nghĩa gì nên bắt nàng phải đeo lên cho hắn xem.

Trong lòng Mai Tố Tố vô cùng vui vẻ liền thỏa mãn yêu cầu này của hắn, năm cái vòng tay liền được nàng mang lần lượt lên tay. Tay phải nàng mang ba cái, tay trái nàng mang hai cái, vòng vàng to bằng ba ngón tay, không in bất cứ hoa văn gì, vòng tay vừa to vừa thô khiến Mai Tố Tố chật vật lắm mới nhấc được tay lên.

Cơ Trường Uyên thấy hành động vụng về đó của Mai Tố Tố thì trực tiếp bật cười thành tiếng.

Tấn Vương rất ít khi cười, bình thường hắn luôn làm ra vẻ khó ưa khiến mọi người e sợ, khi hắn tức giận, khuôn mặt âm trầm toát ra vẻ chết chóc càng khiến người ta sợ hãi. Có đôi khi hắn sẽ cười nhưng đa số toàn là cười lạnh, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ trào phúng. Cười thành tiếng như vậy quả thực là hiếm có khó tìm.

Mai Tố Tố quơ quơ tay trước mặt hắn, nũng nịu hỏi: “Có đẹp không?”



Cơ Trường Uyên nhìn qua lại nhịn không được mà bật cười. Đẹp thì thực ra vẫn đẹp, da dẻ nàng rất trắng lại có da có thịt, mười ngón tay tinh tế xinh đẹp chưa đeo trang sức cũng đã đủ khiến mọi người say mê ngắm nhìn. Chỉ là Tấn Vương chưa từng thấy qua loại trang sức xấu xí như vậy nên không thể khen được. Cuối cùng Tấn Vương đành rời tầm mắt ra chỗ khác, hắn quả thực không thể khen chiếc vòng này được.

Mai Tố Tố “hừ” một tiếng lười so đo với hắn. Trong lòng nàng trộm tính xem chỗ vàng này giá nhao nhiêu.

Buổi tối, Vương gia tự nhiên ở lại tiểu viện.

Tâm tình của hai người không tệ, đặc biệt là Mai Tố Tố, nàng rất kích động, nhiệt tình quấn lấy người kia không buông. Mãi đến khi Mai Tố Tố thực sự không chịu được nữa, nam nhân còn chống tay ở hai bên người nàng, mồ hôi nhỏ giọt trên da thịt nàng, mắt phượng hẹp dài nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn sự si mê.

Biết rằng thể lực hắn vẫn còn tốt, Mai Tố Tố kiệt sức vắt tay lên vai hắn cầu xin: “Vương gia, thiếp thực sự không chịu được nữa rồi..”

Lời nói này không giống giả vở, giọng nàng khàn khàn rất thành thật.

Tấn Vương khẽ cười một tiếng, nhìn bộ dạng này của nàng, hắn không nhịn được mà véo eo nàng.

Mãi cho đến khi họ nghỉ ngơi đã là canh ba.

Hai người đều rất mệt mỏi, vội vàng rửa mặt rồi lại lên giường ngủ tiếp. Tính Cơ Trường Uyên rất bá đạo, cho dù là ở tư thế ngủ vẫn ôm chặt Mai Tố Tố, nếu hắn nghiêng người ngủ thì Mai Tố Tố thực sự trở thành gối ôm của hắn, cả người nàng đều nằm trong vòng tay của hắn, hai chân bị hắn kẹp chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện