----

Anh thực sự không thể chờ đợi được một giây một phút nào nữa, nếu còn nhịn nữa thì anh sẽ phát điên mất.

"Khi trở về anh sẽ tìm cơ hội làm rõ chuyện hôn ước.

Em yên tâm, anh sẽ không làm liên lụy đến em, anh sẽ thuyết phục bọn họ, em cứ chờ tin tức của anh."

Tô Yến Thành nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang rũ ở bên người của cô với lực rất nhẹ.

Lông mi Thẩm Uyển run nhẹ, cô hơi hạ mắt xuống, nhưng không tránh khỏi tay anh mà dùng ngón út móc lấy anh như thể âm thầm đồng ý.

Bàn tay anh lớn hơn cô rất nhiều, năm ngón tay hơi chụm lại là có thể nắm lấy toàn bộ tay cô. Bàn tay cô ấm áp mát mẻ quanh năm, nhưng tay anh thì nóng hơn nhiều, thậm chí còn đổ mồ hôi sau khi được anh nắm lấy.

Tô Yến Thành hít sâu một hơi, khi mở miệng lần nữa, giọng nói bỗng dưng khàn khàn: "Được rồi, tạm biệt."

...

Sáng hôm sau, Thẩm Uyển thức dậy muộn hơn bình thường một tiếng, ở trong phòng khách luyện kỹ năng cơ bản mà liên tục thất thần, thậm chí còn không biết Lý Lệ Hoa đến xem cô từ khi nào.

Hôm qua không vội hỏi, Lý Lệ Hoa đợi con gái ngừng luyện tập rồi mới lên tiếng hỏi cô:

"Hôm qua bọn họ có nói gì không, tối hôm qua con ngủ không ngon à?"



Thẩm Uyển thu động tác lại, thản nhiên cầm lấy khăn lông trên ghế bên cạnh lên lau mồ hôi, quay đầu lại mỉm cười nói:

"Đúng là ngủ không ngon ạ."

Nhưng không phải vì mấy người Thẩm Tình mà là vì những gì Tô Yến Thành nói khi bọn họ chia tay ngày hôm qua.

Cô sẽ luôn vô thức nghĩ đến cách anh nhìn mình, nguyên nhân thực sự khiến Thẩm Uyển mất ngủ là vì cô không biết quyết định lúc này có đúng hay không.

Nhưng sau đó cô suy nghĩ cẩn thận, mặc dù cô chưa thích anh nhưng cô có ấn tượng tốt về anh.

Nếu đồng ý với anh, cô không chỉ có thể giải quyết triệt để vấn đề hôn ước mà còn phù hợp với ý nghĩ ban đầu của cô là không muốn trở mặt với nhà họ Tô thì cớ sao lại không làm, cô có cái gì phải rối rắm cơ chứ.

Lý Lệ Hoa còn tưởng rằng bà nội của nhà họ Thẩm lại nói gì đó, cau mày:

"Bọn họ còn tìm con làm cái gì? Chẳng lẽ Thẩm Tình lại làm ra chuyện gì sao?"

"Sau này mà bọn họ còn tìm con thì không đi, mẹ sẽ trực tiếp nói cho bọn họ biết con không có ở nhà."

Lý Lệ Hoa biết con gái mình bằng lòng nghe lời của đôi vợ chồng già nhà họ Thẩm đều vì bà, nhưng bà là một người mẹ, tuyệt đối không có lý nào lại để con gái chịu ấm ức vì mình.

"Vừa hay hôm nay mẹ được nghỉ, lát nữa mẹ sẽ đi nói rõ với bọn họ, hôn ước của nhà họ Tô bọn họ thích cho ai thì cho, chúng ta không thèm."

Thẩm Uyển biết bà đã hiểu lầm, cô phải tìm thời cơ tốt để nói cho bà biết chuyện của cô và Tô Yến Thành, nhưng không phải bây giờ.



"Không, mẹ ơi, mẹ đừng nghĩ nhiều."

Thẩm Uyển nắm lấy cánh tay bà, dẫn người đến phòng ăn, nửa đường nói sang chuyện khác, hỏi:

"Hôm nay ba cũng đến quân khu ạ?"

"Con còn không biết ông ấy à? Chuyện của quân đội là chuyện quan trọng nhất trong lòng ông ấy, có nghỉ cũng phải tăng ca."

Lý Lệ Hoa cũng chỉ phàn nàn chồng mình về điểm này, nhưng con người ông chính là như vậy, bà cũng đã quen với điều đó từ lâu.

Thẩm Uyển nghĩ đến chuyện gì đó, nhân cơ hội này hỏi bà: "Hình như gần đây số lần ba tăng ca trong hơi nhiều, có phải đã gặp chuyện phiền phức gì không?"

"Ông ấy không bao giờ nói chuyện về quân đội ở nhà nên mẹ cũng không biết."

Lý Lệ Hoa thuận miệng nói, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói với cô:

"Tuy nhiên, gần đây đúng là tâm trạng ông ấy không tốt lắm.

Hôm qua mẹ nghe ông ấy nói trong phòng làm việc của mình cái gì mà sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ đuổi những người như vậy ra khỏi quân đội."

Bag nghe xong cái hiểu cái không, nhưng Thẩm Uyển kết nối lại liền biết tại sao ba Thẩm lại có tâm trạng không tốt.

Đây thực sự là một trong những lý do khiến cô không muốn trở mặt với nhà họ Tô bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện