“Cô gái à, cho tôi hỏi dụng cụ học tập nằm ở đâu vậy?” Sở Y Nhất bước tới trước mặt cô gái đang mặc đồng phục, hỏi một cách lịch sự.Cô gái nhìn Sở Y Nhất, rồi lại nhìn Cố Hướng Đông bên cạnh Sở Y Nhất, sau đó không nói gì mà chỉ phương hướng cho bọn họ.Vốn dĩ Sở Y Nhất còn muốn hỏi cô ấy, mua những món đồ này có cần phiếu hay không, nhưng nhìn thái độ của cô gái này, Sở Y Nhất cảm thấy không thể hỏi tiếp được nữa.

Thôi vậy, qua bên kia hỏi nhân viên bán hàng.“Cảm ơn.” Tuy rằng thái độ của người ta không tốt lắm, nhưng việc nào ra việc đó, vẫn nên nói lời cảm ơn với người ta.Theo hướng cô gái chỉ, ba người bọn họ đến khu vực bán văn phòng phẩm.

Nơi này quả thật chỉ bán văn phòng phẩm, không giống mười mấy năm sau, đa phần đều trở thành cửa hàng tổng hợp.Sở Y Nhất chọn bút chì, rồi lại mua rất nhiều sách luyện viết, đến lúc đó cô có thể cho bọn trẻ luyện viết chữ gì đó.“Anh nói xem, liệu có bao nhiêu học sinh đây, em cũng không biết nên chuẩn bị bao nhiêu món, hay là chúng ta mua nhiều hơn một chút? Mua nhiều vẫn tốt hơn là đến lúc cần lại không đủ dùng, đúng không?” Sở Y Nhất hỏi Cố Hướng Đông, nhưng như thể đang tự hỏi tự trả lời.Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất đang cao hứng, kỹ càng chuẩn bị đủ thứ, anh không đành lòng nói cho cô biết sự thật.


Theo như anh thấy, có khả năng sẽ không có quá nhiều trẻ con đến, có khi bố mẹ bọn chúng thà cho bọn chúng đi làm việc còn hơn.“Ừ, cũng không cần chuẩn bị quá nhiều đâu.

Đến lúc đó nếu như không đủ thì anh sẽ đi qua đây mua cùng với em, vậy là được rồi.

Tóm lại cũng đâu có xa lắm.”“Ừ, anh nói đúng.” Sở Y Nhất lại bỏ xuống vài món.Nhân viên bán hàng nhìn Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất, cảm giác như bọn họ đang cần rất nhiều thứ, cũng không biết hai người bọn họ muốn làm gì, sau đó bước tới trước mặt và giới thiệu cho hai người bọn họ.“Hai người còn cần thứ gì nữa không? Tôi có thể lấy cho hai người.”“Ồ, cảm ơn, ở đây có dụng cụ nào để vẽ không?” Màu sắc trong phòng học quá đơn điệu, Sở Y Nhất nghĩ tới việc thay đổi một chút, dán lên một vài bức tranh có màu sắc rực rỡ.“Có, để tôi dẫn cô đi xem.” Nhân viên bán hàng dẫn Sở Y Nhất đến khu vực trưng bày hàng hóa, sau đó bắt đầu tìm kiếm những thứ mà Sở Y Nhất cần.

Không phải nói quá nhưng mà lớp mặt phía trên toàn đóng bụi dày, e là những món này không phải là những món bán chạy và rất ít người mua.“Tôi muốn hỏi một chút, mua những món đồ này có cần phiếu không?”“Những thứ này ấy hả, không cần dùng phiếu, có tiền là được.

Tuy nhiên, cô đừng thấy những món này bán không chạy mà nghĩ rằng nó rẻ, cô có chắc là muốn mua không đấy?” Đừng để người ta phí cả một buổi bận rộn đấy nhé.“Mua chứ, mua chứ.

Lát nữa những món mà tôi đã lựa, tôi sẽ trả tiền hết.” Sao lại không muốn cơ chứ, ông lớn từ xa qua đây, lựa cả nửa ngày, sao có thể lãng phí thời gian.“Được, vậy tôi sẽ lấy cho cô, cô thấy cái này được không?”“Ừ, được đấy.”Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo, anh nhìn Sở Y Nhất và nhân viên bán hàng luyên thuyên không ngừng, lát thì xem cái này, lát thì xem cái kia.


Có vài thứ cô ấy chọn, cả anh cũng không biết là dùng để làm gì nữa.“Bố, bây giờ có phải bố cảm thấy mẹ con rất tốt, vừa đẹp lại đảm đang.” Tiểu Bảo đưa bàn tay nhỏ bé ra lắc trước mắt Cố Hướng Đông và nói một cách tự hào.“Bố chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy không tốt, là vấn đề riêng của bố mà thôi, không liên quan gì đến mẹ con.” Cố Hướng Đông nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang huơ huơ của Tiểu Bảo và nói.“Bố, bố nghĩ nhiều quá đấy.

Là do bố vẫn chưa thích mẹ đủ mà thôi.

Nếu như bố thích mẹ, làm sao có thể đành lòng để mẹ con đi được! Bố cứ chờ mà xem, mẹ con tốt như vậy, chắc chắn sẽ có người có mắt nhìn, đến lúc đó bố đừng có mà hối hận nhé!”“Cái thằng nhóc này, cái gì cũng biết.

Gì mà có mắt nhìn, ai dạy con thế?” Cố Hướng Đông nghe xong thì cười, anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bảo.“Mẹ của con, bằng không ai có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ tốt như con được.” Tiểu Bảo không tiếc lời khen ngợi Sở Y Nhất.


Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Y Nhất trong bệnh viện, cậu bé đã rất thích cô, muốn cô trở thành mẹ của mình.

Giờ đây chẳng phải cậu nên tích cực mai mối cho hai người bọn họ sao…“Tiểu Bảo, con xuống đi, tự mình đi đi chứ.

Đừng bắt bố con cứ ôm con mãi, con thịt thà đầy đặn như thế kìa, sao chịu nổi!” Sở Y Nhất biết Cố Hướng Đông bị thương, nhìn thấy anh cứ ôm Tiểu Bảo mãi, sợ rằng anh sẽ không thoải mái.“Có thấy không bố, mẹ con thương bố lắm đấy.” Tiểu Bảo chật vật muốn xuống..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện