Khương Linh: "Nếu chị dâu nấu, chị dâu nấu thế nào?"

"Tôi biết làm nhưng cô thì không."

Khương Linh nghẹn một chút, thần sắc xấu hổ.

Thiệu Diệu Tông thở dài, cái miệng người phụ nữ này, không phải làm anh sống ít đi mười năm, cũng làm anh chuyển nghề sớm.

"Tiểu Khương, không phải để ý đến cô ấy, tài nấu nướng của cô ấy —— "

"Em nấu thế nào?" Đỗ Xuân Phân đứng dậy.

Thiệu Diệu Tông nuốt nửa câu sau vào.

"Nói đi." Đỗ Xuân Phân hất cằm liếc mắt nhìn anh.

Thiệu Diệu Tông há hốc mồm.

Khương Linh sợ hai người bởi vì cô ấy mà cãi nhau, nên đoạt trước mà nói: "Thiệu Doanh Trưởng, chị dâu nói rất đúng. Chị ấy biết tôi cũng biết, vậy tôi cũng có thể làm đầu bếp."

Thiệu Diệu Tông một lời khó nói hết mà nhìn Khương Linh.

"Không phục?" Đỗ Xuân Phân nhìn về phía Thiệu Diệu Tông.

Thiệu Diệu Tông đau đầu, người này ruột sẽ không biết quang co, khiêm tốn một chút cũng có thể chết.

". . . Không có."

Đỗ Xuân Phân: "Không có liền đi mua cải trắng muối chua đi. Lại đi mua một chút nấm hay đồ khô, để buổi tối hầm gà. Cái xẻng này, cái kéo và cái lược, nhà chúng ta đều không có."

Khương Linh theo thói quen nói: "Nhà ta có."

"Không thể mỗi ngày đều dùng của nhà cô được." Đỗ Xuân Phân nhìn một chậu máu ở trước mặt, "Cái này xử lý làm sao?"



Có thể làm sao được? Lại không thể đổ ở bên trong nhà.

Thiệu Diệu Tông nhận mệnh bưng tới hố rác để đổ.

Đỗ Xuân Phân đi vào phòng bếp đốt lò.

Khương Linh muốn theo học nấu cá, không khỏi đi theo sau người cô.

Đỗ Xuân Phân nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại.

Khương Linh cười cười, nhiều hơn mấy phần lấy lòng không tự phát hiện được.

"Nhìn tôi nấu thế nào?"

Khương Linh liên tục gật đầu, chỉ sợ bị cự tuyệt.

"Mùi cá tanh quá nặng, đi ra xa một chút đi."

Khương Linh: "Tôi rất khỏe, không bị nôn."

"Vậy cô giống như tôi rồi." Đỗ Xuân Phân lắc đầu, "Mà cũng không giống. Tôi sinh đôi, bụng của nhìn qua chỉ có một bé. Giống con dâu bác gái Vạn ở quê quán tôi. Khi cô ấy mang thai con gái ăn cái gì nôn cái đó. Thời điểm mang thai con trai ăn uống rất ngon."

Khương Linh vui vẻ cười, "Cảm ơn lời tốt của chị dâu."

"Bởi vì nói cô mang tahi con trai?" Đỗ Xuân Phân hây một tiếng, "Cô nha, người trẻ tuổi không hiểu rối. Sinh con gái về sau già có người hầu hạ, ăn tết mỗi năm có thịt heo để ăn. Sinh con trai, già không ai hầu hạ, mỗi năm ăn tết ăn đánh mà trôi qua. Con dâu mà lợi hại, ba ngày hai lần nện nồi vào đầu cô."

Khương Linh không tin, không nghĩ nói về chuyện này nữa: "Chị dâu, cá nấu thế nào?"

"Cô chuyển chủ đề cũng thật gượng ép đấy. Giống Thiệu Diệu Tông. Phải, chí là không muốn nghe tôi không nói." Đỗ Xuân Phân mò xương cá ra, "Về sau cô sẽ biết, không nghe người già nói, chịu thiệt thòi nhanh tới thôi."

Khương Linh dở khóc dở cười: "Chị dâu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cũng già rồi." Đỗ Xuân Phân lắc đầu thở dài.

Khương Linh không khỏi dò xét cô một phen, thật sự nhìn đoán không ra: "Lớn hơn vài tuổi so với Thiệu Doanh Trưởng?"



"Không già như anh ấy. Anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi."

Khương Linh há hốc mồm, nói không lưu loát: "Chị dâu mới…mới hai mươi bảy tuổi?"

"Hai mươi bảy tuổi còn nhỏ?" Đỗ Xuân Phân liếc cô ấy một cái, "Ở nông thôn chúng tôi, sinh con sớm, lại qua mười năm thì có thể làm bà nội, làm bà ngoại rồi."

Khương Linh thấy cô nói nghiêm túc, lập tức có miệng khó trả lời.

Đỗ Xuân Phân cười.

Khương Linh cũng muốn cười: "Chị dâu, đừng cười. Tôi là không biết trả lời thế nào. Bởi vì tôi, tôi so chị còn lớn hơn một tuổi."

Đỗ Xuân Phân suýt nữa cắt vào tay.

Khương Linh: "Thật. Tôi sinh năm quỷ tử tiến vào Trung Nguyên."

Đỗ Xuân Phân tính một chút, không dám tin: "Tôi so với cô nhỏ hơn một tuổi? Sao nhìn cô so với tôi còn nhỏ hơn?"

"Tôi mặt tròn, lại chưa sinh con." Khương Linh sờ sờ làn da, bắp tay thô ráp, "Làn da của tôi cũng không đẹp như chị dâu."

Đỗ Xuân Phân không khỏi sách một tiếng, "Thế mà tôi cũng có lúc nhìn nhầm." Dừng lại một chút, "Thiệu Diệu Tông cũng nhìn lầm?"

"Thiệu Doanh Trưởng khả năng cũng không biết tôi bao nhiêu tuổi." Khương Linh nghĩ nghĩ, bù thêm một câu, "Tôi cũng là mới từ quê quán tới đây. Sớm hơn chị dâu một tháng."

Thiệu Diệu Tông từ đầu năm đến bây giờ đi đi về về hai lần, luôn lo lắng cho hai con, vội vã tìm vợ, sao có thể quan tâm nổi vợ người ta.

"Về sau đừng gọi tôi là chị dâu, gọi tên tôi đi."

Trong lòng Khương Linh tự nhủ, gọi chị dâu là theo chức vị, cũng không theo tuổi tác.

"Gọi tên thì tôi lại thật không có lễ phép. Chị dâu, không nói tới cái này, tôi học nấu cá trước."

Đỗ Xuân Phân nhanh gọn mà cắt lát cá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện