Sau khi cân nhắc, quan tòa chưa thể đưa ra phán quyết cuối cùng, họ cần thương thuyết lại, sau đó mới tiến hành tuyên án.

Dù sao người vợ mang thai, đứa trẻ không ngoài suy đoán là của người chồng, họ cũng muốn hai người hàn gắn, tóm lại từ xưa đến nay, chỉ khuyên hợp chứ ai khuyên ly hôn.

Chí Minh bước tới, hắn khóc thê thảm, sắc mặt tiều tụy. Hắn nói: “Mình à, chúng ta về nhà đi.”

Xuân Kiều lắc đầu: “Trả tôi hai hào, chúng ta ly hôn.”

Sắc mặt Chí Minh càng không dễ nhìn, thậm chí bắt đầu dữ tợn, gã tiến thêm một bước, Kiều Khả Nam lập tức chắn trước Xuân Kiều: “Tôi yêu cầu bảo vệ cho chị được không?”

Xuân Kiều đồng ý, chị thực sự không muốn trông thấy gã nữa.

Càng thấy, càng sai.

Ánh mắt Chí Minh nhìn Kiều Khả Nam tràn ngập căm tức, hắn thì thấy chả sao. Luật sư và boss quái, chuyên môn kéo cừu hận, với loại người đó, hắn chẳng ngại bị gã ghét thêm: “Chỉ cần một tội cưỡng bức, dù đã kết hôn cũng đủ để quan tòa phán quyết ly hôn.”

Chí Minh nghiến răng nghiến lợi.

Gã biết, duy chỉ đoán sai chuyện Xuân Kiều là một con gà không biết đẻ trứng.

Phàm đã đụng vào kiện tụng, rất ít khi có kết quả tốt cả cho đôi bên, có khi thắng cũng không thỏa mãn. Trên thế giới này, giá trị của việc thắng thua, rất khó nói.

Kiều Khả Nam trở lại cơ quan.

Hắn không phải luật sư nổi tiếng, nhưng mỗi chủ nhật, cũng ráng giành một ngày giúp đỡ những người cần tư vấn. Việc này không lấy tiền, chỉ như làm công đức, tiện thể thỏa mãn con sâu bát quái trong bụng mình thôi.

Hắn chọn một điện báo, gọi lại, đoán thân phận, người này là một người đàn ông, anh ta vừa nhấc máy đã nói: “Luật sư, tôi muốn ly hôn.”

Lại nữa.

Kiều Khả Nam đảo mắt, kẹp điện thoại vào vai, móc một bịch khoai chiên từ ngăn bàn im lặng mở ra, giọng nói cực kì chuyên chú: “Vì sao?”

Anh trai: “Tôi cảm thấy cô ấy ngoại tình sau lưng tôi!”

“Người anh yêu thương nhất ~ lại khiến anh tổn thương, vì sao em nỡ quay lưng yêu người khác ~~” Kiều Khả Nam ngâm nga.

Anh trai: “??”

Kiều Khả Nam: “À, không có gì đâu, anh có chứng cứ không?”

Anh trai im lặng một hồi, Kiều Khả Nam nhai khoai chiên, đợi hắn trả lời.

Cuối cùng, anh ta chán nản thừa nhận: “Không có, nhưng gần đây cô ấy thay đổi rất nhiều. Quần áo khác trước kia, ra ngoài thì son son phấn phấn, thậm chí còn bắt đầu mua sắm … Có lần chẳng biết ai gọi, cô ấy liền đứng dậy vào phòng nghe, trước đây cô ấy không thế, chắc chắn là có vấn đề!”

Kiều Khả Nam: “Gần đây, chị ấy có cuộc gặp nào quan trọng không?”

Anh chàng suy nghĩ một chút: “Có, họp lớp cũ!”

Họp lớp, cái nôi của gian tình, tỷ như gặp lại mối tình đầu phát hiện người ta vẫn anh tuấn tiêu sái bla bla như xưa. Nhưng Kiều Khả Nam không muốn lái câu chuyện sang trường hợp xấu, hắn nói: “Có thể chị ấy gặp lại bạn cũ, thấy bạn cũ thay đổi, lại so sánh với điểm yếu của bản thân, nên mới bắt đầu làm đẹp … Chị ấy là tay hòm chìa khóa đúng không? Bình thường chi tiêu tiết kiệm đúng không? A, thế thì để chị ấy dùng tiền cũng không vấn đề gì, anh đến một tuổi nào đó sẽ muốn nuông chiều bản thân, bao lâu nay chị ấy chăm sóc anh, chẳng nhẽ không cảm kích hả? Ông chồng thở hổn hển, bắt đầu gắt gỏng: “Trước đây cô ấy không thế!”

Kiều Khả Nam: “Đó là trước đây … Quan trọng là, anh không có chứng cứ.”

Người kia không nói gì, một lát sau đáp lại: “Tôi đã mua một số thiết bị nghe trộm, nếu có thể …”

“Ê ê ngừng ngừng.” Kiều Khả Nam ngao ngán thở dài, đầu năm nay, người bị nhiễm phim quá nhiều rồi, mới chút gió thổi cỏ lay không vui, liền lập tức chơi trò rình rập nghe trộm. “Anh có biết việc cố ý dùng thiết bị nghe nhìn, bí mật theo dõi hội thoại hoặc việc riêng tư của người khác, có thể phạt tù lên đến ba năm không?”

Anh ta sửng sốt: “Hả?”

“Trừ phi anh dám đảm bảo trăm phần trăm không bị phát hiện, hoặc vợ mình thực sự ngoại tình. Chưa hết, nếu muốn có bằng chứng, ít nhất phải có đủ số lượng ghi âm hoặc hình ảnh thuyết phục, bằng không, anh sẽ bị phản cáo, tiền mất tật mang.”

Ông chồng kinh ngạc: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”

Kiều Khả Nam chỉ thị: “Nói chuyện với vợ anh đi, trong đó nhất định có hiểu lầm.”

Không ngờ anh ta nghe xong lại tức giận: “Hiểu lầm cái gì?! Cô ấy đã thay đổi … Luật sư, đổi lại là anh gặp phải chuyện giống tôi, anh có thể bình tĩnh, ngồi nói chuyện với vợ mình không?”

Kiều Khả Nam bị vẽ thêm ba sọc, ngay thẳng đề bạt phương pháp xử lý đúng mà cũng bị chất vấn, quả nhiên, trên đời này phàm có một chữ “sư” trong nghề nghiệp, đều sẽ bị chất vấn.

Thầy giáo (lão sư) bị phụ huynh chất vấn, bác sĩ (y sư) bị bệnh nhân hoặc người nhà chất vấn, đầu bếp (trù sư) bị thực khách chất vấn, luật sư thì bị đương sự chất vấn … Đúng là giỏi suy bụng ta ra bụng người, nhưng pháp luật thì ai chất vấn được.

Hơn nữa, chuyện bị vợ cắm sừng, nếu hắn xưng đệ nhị, ai dám xưng đệ nhất.

Hắn còn bắt gian tại giường này, nhưng vẫn phải bình tĩnh nói chuyện.

Càng lúc hắn càng không muốn nghĩ, đau cả đầu, chỉ nói: “Tôi chỉ có thể khuyên anh nói chuyện cùng vợ mình, cái khác thì tôi không giúp được.”

Cúp máy, Kiều Khả Nam thở dài, cảm thấy thật mệt mỏi.

Những người này, có nhiều quyền lợi như thế, sau khi kết hôn còn được pháp luật ra tay bảo vệ, luật sư, quan tòa, điều giải, ủy viên ngay cả hàng xóm láng giềng, tất cả đều mong bọn họ hòa hoãn, còn nếu thực sự đã đến bước đường cùng thì không cần gượng ép cũng được, đã có bao nhiêu trường hợp chỉ vì một cái vỏ gối người này thích người kia không thích, mà làm ầm với nhau, nhào nháo ly hôn?

Hắn thực sự muốn quẳng gói khoai đi mắng to: Ông đây không muốn chơi với các người nữa!

Nhưng hắn không vứt, khoai tây vô tội, rộp rộp nhai hết xong, liền quyết định hôm nay tư vấn đến đây thôi.



Bảy giờ tối, hắn về nhà, thấy đèn đang còn sáng.

Lục Hành Chi về rồi? Hắn đứng bên ngoài, sau đó khứu giác phát huy tác dụng: Hắn ngửi thấy mùi thịt hầm.

Cái dạ dày mới chỉ cống nạp một gói khoai tây rất phối hợp, ọc ọc lên tiếng, Kiều Khả Nam hấp tấp đá văng giày, chạy vào phòng bếp.

Lục Hành Chi đang nêm nếm, nhà vốn nhỏ, cách âm không tốt, cậu vừa về anh đã biết ngay, nhưng do đang dở tay nên không ra nghênh đón.

“Về rồi à?” Người đàn ông mặc một chiếc tạp dề xanh đậm đơn giản, tay cầm chiếc muôi nóng, đứng trong nhà bếp như vị thần Hy Lạp, cực kì đẹp trai, cả người tỏa sáng.

Hai mắt Kiều Khả Nam lòe lòe, thiếu điều ôm chân quỳ liếm: “Thịt thịt thịt ~~”

Thời gian Lục Hành Chi không có nhà, hắn đều ăn uống bên ngoài, nếu không phải nhạt nhẽo, thì quá nhiều bột ngọt, quả thực có thể đi tắm thận.

Lục Hành Chi thở dài, múc ra một chén, đưa cho Kiều Khả Nam.

Kiều Khả Nam rớt nước miếng, đang muốn nhận, Lục Hành Chi lại rút về, tiến hành bài ca giáo dục: “Lúc về nhà, phải nói gì?”

Hắn hoàn hồn rất nhanh, hô to: “Em đã về rồi!”

Lục Hành Chi: “Sau đó thì sao?”

Kiều Khả Nam: “Rửa tay!” Dứt lời, hắn vọt vào phòng tắm, Lục Hành Chi cực kì tức giận, túm người lại, nhếch nhếch mi, Kiều Khả Nam cười to, xông lên túm lấy mặt anh, đằng đằng sát khí, hung hăng lấp kín môi.

Chụt chụt choẹt ~~

Moa moa chóc ~~

Hắn trét một miệng nước lên mặt anh, thừa dịp ông xã lơ là cướp lấy bát thịt trong tay, húp sụp: “Huhu, ngon quá ~”

Lục Hành Chi: “…”

Anh tặc lưỡi, liếm môi, cả mặt đầy nước miếng, đành phải đi lau, nhìn cậu lang thôn hổ yết “nếm thử”, không còn gì để nói.

Sáng nay sau khi tỉnh dậy, anh liền quét tước một hồi, phòng bếp vứt đầy hộp thức ăn nhanh, vốn định đưa cậu ra ngoài ăn, tiện đường đặt khách sạn qua đêm, hưởng thụ thế giới hai người, nhưng nhìn thấy cảnh này, anh liền gạt bỏ qua suy nghĩ đó, xắn tay lên nấu.

Xem ra, quyết định này hoàn toàn đúng.

Anh thở dài: “Anh không ở nhà, em liền không chăm sóc mình tốt hả?”

Kiều Khả Nam khinh bỉ, bụng nghĩ bây giờ ngài cũng nói được thế đấy, trước đây chưa sống cùng nhau, ngài cũng ăn cơm hàng, mướn người giúp việc dọn nhà đấy thôi.

Nhưng mà không thể không nói, mấy năm nay Lục Hành Chi thay đổi rất nhiều. Lệ khí quanh người suy giảm, từ trong ra ngoài ngũ quan nhu hòa, chậm chí còn có dấu hiệu cải lão hoàn đồng. Kiều Khả Nam biết cái tủ trong phòng tắm để đồ dưỡng da anh hay dùng, còn khóa lại không cho hắn nhìn, xem ra ngày thường luôn gọi anh là lão già, thực sự đã đâm vào tim phổi người ta.

Nghĩ xong, hắn cười hì hì, đưa cái chén rỗng cho Lục Hành Chi: “Cho thêm chén nữa.”

Lục Hành Chi: “Tắm trước đi, lát nữa ăn cơm.”

“Được được được.” Kiều Khả Nam kéo cà vạt, cởi sơ mi, chạy te te vào phòng, phòng ngủ so với sáng nay hắn đi làm gọn gàng hơn nhiều. Kiều Khả Nam không bê tha, nhưng tuyệt đối không gọn gàng sạch sẽ, dùng đâu vứt đó, thỉnh thoảng mới dọn.

Nói chung là thời ở nhờ thân thích khá gò bó đã hình thành bóng ma, nếu có thể sung sướng bung xõa tuyệt không miễn cưỡng …

Tuy từng bị anh nhắc nhở nhiều lần, nhưng hắn lại giở trò làm nũng, ngoan ngoãn được vài ngày, cuối cùng lại đâu vào đấy.

Hắn vứt áo sơ mi trên đất, gần đây hơi nhiều vụ gia đình, thực sự là mệt mỏi. Mở vòi sen, Kiều Khả Nam chợt nhớ đến chuyện một người vợ khó chịu vì ông chồng vứt áo lung tung, nói mãi không sửa, dưới cơn nóng giận cắt nát toàn bộ sơ mi của chồng, hai người to tiếng một hồi, quyết định ly hôn.

Nhớ lại, Kiều Khả Nam đứng dưới vòi nước bốn mươi độ bỗng nhiên thấy rùng mình, chột dạ tự nhắc bản thân lát nữa phải dọn áo sống sạch sẽ.

Nhưng chờ hắn đi ra, chiếc áo bị ném trên đất và đồ dùng hàng ngày đã tiêu thất vô tung, thăm dò nhìn lên, tất cả đã được đặt vào giỏ quần áo.

Chết thật, sao lại hiền tuệ vậy chứ.

Kiều Khả Nam sợ hãi run rẩy, bàn ăn dọn sẵn từ lâu, Lục Hành Chi phát hiện hắn lén nhìn, không hiểu gì nhướn mi: “Sao?”

“…Không có.” Kiều Khả Nam ngồi xuống bàn ăn, phát hiện tất cả đều là món hắn thích.

Tay nghề của anh càng ngày càng cao. Hắn đã quan sát, ngón tay Lục Hành Chi rất dài, khớp xương rõ ràng, hết sức xinh đẹp. Có người nói bàn tay như vậy bất luận làm gì cũng giỏi, nhưng thực tế là anh rất nỗ lực, giống như thiên nga vậy, người ta chỉ thấy nó cao ngạo ngẩng đầu, không thể thấy nó đang cố gắng đạp dưới nước.

Nguyên nhân chính là sự cố gắng, đó là lí do bọn họ mới có thể như bây giờ, yên lặng chụm vào nhau.

Kiều Khả Nam nhìn chằm chằm chuỗi phật châu trên cổ tay trái của anh, người đàn ông từ trước đến nay chỉ tin vào bản thân và nỗ lực, lại có thể nhờ thần bái phật, có thể thấy lúc đó anh bị buộc tới đường cùng ── dù sao ngày ấy, mình thực sự oán anh.

Lúc là người trong cuộc, ôm một bụng phẫn hận, nếu ai bảo hắn nhìn anh thêm một lần hắn cũng không muốn, sợ lại tổn thương.

Nhưng bây giờ, hắn đã hết oán hết giận, chỉ còn thương anh.

Kiều Khả Nam: “Lục Hành Chi.”

Lục Hành Chi: “?”

Kiều Khả Nam: “Vỏ gối ôm trong nhà, em muốn thay đổi.”

Lục Hành Chi khá bất ngờ, từ trước đến nay cậu không hề quan tâm đến thẩm mỹ, còn hay trêu ghẹo anh. Nhưng anh chỉ nhún vai: “Vậy đổi đi, theo ý em.”

Kiều Khả Nam nở cụ cười.

Thì ra trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ, vẫn còn một người sẵn lòng bao dung bạn, ủng hộ bước đi của bạn, tùy bạn làm nũng, chỉ vì người ta yêu bạn.

Mà đây là người đàn ông hắn yêu, là cuộc hôn nhân của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện