Sĩ Thần vẫn vùi đầu vào chăn không nhúc nhích. Sáng sớm vẫn chưa kịp ăn điểm tâm đã phải vào phòng làm loại chuyện này, thật sự là rất không được. "Lão gia, là ai trêu chọc ngươi?", lại bắt hắn hầu hạ đến lưng cũng sắp gãy. 

"Ai......không phải là ngươi....Lão gia đi khỏi nhà mấy ngày có nhớ Lão gia không?" Tần Chính tìm cách đổi đề tài.

Nói đến chuyện này, khuôn mặt Sĩ Thần lập tức trở nên rất nghiêm túc, "Lần sau đừng như vậy! Ngươi cũng biết chúng ta lo lắng bao nhiêu, Hải Đàm cũng chẳng phải lương thiện gì........ A, ta biết rồi, ngươi vẫn còn tình cũ với hắn đúng không?"

"Tuyệt đối không phải! Đừng nghĩ lung tung! Ta đi gặp hắn là có thể cam đoan không có việc gì, hơn nữa mang theo Duy Nhất ta làm sao mạo hiểm được chứ?"

"Ôi chao, mang theo Duy Nhất làm sao mạo hiểm được chứ?" Giọng nói không giấu vẻ ghen tị, "Ta biết Lão gia ngài rất giỏi giấu diếm, năm đó đã lĩnh giáo rồi!"

"Lĩnh giáo cái gì?"

"Quý nhân ngài hay quên thật! Năm đó trước khi theo ta đến Nam Lương lấy binh phù, ngươi giấu ta báo cho thủ quân Thiên Triều, tính toán rất lợi hại!"

"Để ngừa vạn nhất thôi!"

"Ngừa vạn nhất? Ta nghĩ là ngươi đến bây giờ vẫn không chịu tin tưởng ta."

"Lại nghĩ linh tinh gì vậy?" Tần Chính khổ sở vò đầu, lần nào nhắc đến chuyện này Sĩ Thần cũng nổi giận bảo rằng mình bị lừa, "Ta không tin ngươi tại sao lại theo ngươi đến Nam Lương? Bởi vì Quý Vương đón dâu sớm ta mới phải cẩn thận chuẩn bị, vạn nhất không lấy được binh phù, quân Thiên Triều đánh vào Bắc Môn Quan thì hôn lễ vẫn sẽ hủy bỏ. Làm như vậy đơn giản là không muốn ngươi gả cho Quý Vương!", cái này hắn đã phải giải thích mấy trăm lần rồi.

"Ngươi làm sao biết không lấy được binh phù? Ngay từ đầu ngươi không tin tưởng ta, nên mới sắp xếp ổn thỏa ở Bắc Môn Quan, đợi khi thủ quân Thiên Triều đánh tới ngươi sẽ nhân cơ hội chạy thoát đúng không?"

"Chỉ có năm ngày nhất định là không đủ. Ta làm vậy không phải không tin ngươi mà là để ngừa vạn nhất, để ngừa vạn nhất!"

"Ngươi mắng ta? Ta chỉ biết trong lòng ngươi vẫn canh cánh chuyện này, nên mới cho Bạch Vân Phi làm thê ta làm thiếp. Vì chuyện nhỏ như vậy ngươi đã ghét bỏ ta!"

Nhìn Sĩ Thần càn quấy, Tần Chính không khỏi có chút nổi giận, "Ta không có ghét bỏ ngươi! Hơn nữa kia cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu không phải trong tay Kỳ Nhi có thư tín của nhạc phụ đại nhân, ngươi thiếu chút nữa đã mưu sát phu quân có biết không?" 

"Ngươi!.... Hay lắm, cuối cùng cũng nói ra rồi!"

"Không phải, Sĩ Thần ngươi nghe ta nói..." Tần Chính nói xong mới thấy hối hận.

"Ngươi chính là oán hận ta suýt nữa hại chết ngươi. Ta cũng đâu có biết mọi chuyện lại trở thành như vậy, một lòng trông cậy ngươi lấy được binh phù, ta không phải gả cho Quý Vương, sau đó sẽ đi theo ngươi. Ta tin ngươi, ngươi lại cho rằng ta có âm mưu quỷ kế, vì ngươi tự hủy khuôn mặt ngươi lại bảo cái gì [mặt hủy thì không cần]." Nghĩ đến đấy Sĩ Thần không khỏi ôm một bụng căm tức. Nam nhân trên mặt có vài vết sẹo cũng không có gì ghê gớm, như vậy rất có khí thế nam tử hán. Nhưng chỉ vì một câu nói của Ngụy Vô Song mà hắn phải uống rất nhiều thuốc mới xóa đi vết sẹo đó. "Ta nói ngươi Tần Chính, nếu sợ ta mưu sát phu quân thì hưu ta đi!"

Nghiêm trọng rồi! "Thần nhi ngoan của ta, Lão gia làm sao lại hưu ngươi được, mới mấy ngày không gặp đã nhớ ngươi muốn chết." Nói xong Tần Chính ôm lấy Sĩ Thần, định âu yếm một lúc cho Tứ phu nhân quên đi mấy chuyện không vui, ai ngờ phu nhân đang nổi nóng, một cước đá hắn xuống giường.

Nam nhân đang định thi triển hùng phong lại bị phu nhân đá xuống giường, nhất định không thể chịu thua, "Lão gia ta hôm nay sẽ hảo hảo trừng trị ngươi!" 

"Xem ai sợ ai!"

Sĩ Thần lửa cháy lại đổ thêm dầu, Tần Chính xông đến nắm hai chân phu nhân thẳng tiến vào trong. Sĩ Thần cũng không cam thế yếu, mạnh mẽ siết chặt, suýt chút khiến Tần Chính bị đẩy ra ngoài, "Hôm nay ai nhận thua trước là đồ con rùa!"

"Hừ!" Tần Chính nắm lấy một chân Sĩ Thần bắt dầu dùng sức, Tứ phu nhân bất chấp cái lưng đang đau toàn lực nghênh chiến. Mỗi một lần kích thích lại càng thêm hấp dẫn, Tần Chính đẩy Sĩ Thần nằm xuống dưới, Sĩ Thần lại ôm cổ Lão gia xoay người lên trên.

...

Hắn quyết định từ nay về sau ai dám đá hắn xuống giường, cho dù là Kỳ Nhi hắn cũng sẽ dạy dỗ một phen.

Xem ra lần xuất hành này, Tần lão gia dũng cảm hơn nhiều.

- ---------

Lúc hai người ra khỏi cửa đã là buổi trưa.

Đến đại sảnh, sáu người nhìn chằm chằm Sĩ Thần đang nằm trên tay Tần Chính, vừa ghen vừa giận. Sĩ Thần trong lòng lại âm thầm kêu khổ, lúc trước bọn họ đã nhất trí trong vòng một tháng không cho Tần lão gia lên giường, để trừng phạt tội trốn nhà đi.

"Đang ăn cơm à?" Tần Chính không biết bão táp đang kéo tới, mặt mày rất hớn hở.

"Lão gia!" Quần Ngạo nhìn Tần Chính nở một nụ cười ôn nhu, "Vui vẻ đủ chưa?"

"Quần Ngạo..." Tần Chính nuốt nước miếng lui về phía sau từng bước.

Nhìn Sĩ Thần thật sự đứng không được, A Kiệt dìu hắn ngồi xuống bàn. Tiểu Lâm lấy ra một viên dược cho hắn uống.

"Hắn xứng đáng! Đừng để ý đến hắn!" Duy Nhất mở quạt, quay đầu sang một bên.

Sĩ Thần cũng ôm một bụng ủy khuất. Hắn chẳng thà không được Lão gia sủng ái, bây giờ chẳng những đi không nổi, lại còn bị mọi người chỉ trích.

"Xin hỏi Lão gia, Song Long Đường còn có một vị Đường chủ khác, là ai?" Quần Ngạo vẫn giữ khuôn mặt ấm áp.

"Ta... không biết..."

"Song Long Đường những năm gần đây quản lý đường vận chuyển trên sông, tàu thuyền qua lại thu được không ít ngân lượng, cả thuyền của Tần Phủ cũng không chịu nể mặt." Vân Phi thổi thổi mấy lọn tóc trước trán nhìn Tần Chính, "Tần Phủ chở hàng hóa qua sông không nhìu lắm ta cũng không nói, Song Long Đường được nước lấn tới, nửa năm nay tàu thuyền qua lại đều bắt nộp một nửa hàng hóa, nếu không liền mạnh mẽ cướp đoạt. Ta đang nghĩ là ai có can đảm bắt chước chiêu [Bạch Nhất Bán] của nhà ta."

"Có phải nên gọi ngươi là [Tần Nhất Bán] không, Lão gia?" Quần Ngạo nháy mắt đã thay đổi, quanh thân đầy bạo khí càng khiến Tần Chính lùi ra sau vài bước.

"Ta là Đường chủ Song Long Đường, nhưng mà..." Thấy Quần Ngạo nắm đấm đã nổi gân xanh, Tần Chính lập tức nhảy ra khỏi cửa, "...nhưng mà ta không biết Lộng Triều Nhân lại..."

"Xưng hô thật là thân thiết!" Kỳ Nhi lạnh lùng nói.

"Không có..." Tên người ta là Lộng Triều Nhân a.

"Ngươi gạt chúng ta đi làm đầu lĩnh cường đạo, ngay cả tàu thuyền của nhà mình cũng không buông tha, hay là muốn rời khỏi Tần Phủ đi xây tổ mới?"

"Không phải..." Hắn bắt quá chỉ muốn kiếm chút tiền đi mua điểu, ai bảo chim chóc lại đắt như vậy, một con TIểu Quỳ Hoa đã giá năm vạn lượng rồi.

"Trói lại!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện