Ba ngày sau, dưới sự dẫn dắt của Tần Quy Hạc, một hàng hơn mười người tiến vào chính điện của Ma Đạo cung.

Đại điện này do Huyết Mộc vạn năm, ngọc Ngưng Huyết chế thành, tỏa ra hơi thở rét lạnh. Đại điện cực kỳ rộng lớn giống như quảng trường, có thể soi xuống nền gạch, chín mươi chín cây trụ Viên Mộc to lớn chống đỡ. Ngay chính giữa đại điện là một Huyết Cốt Bảo Tọa (ngai vàng màu máu) lơ lửng trên không trung.

Vừa vào đại điện Lạc Tiệm Thanh đã cảm thấy khó thở.

Trong không khí tràn ngập mùi máu, mùi kia thực sự là quá nồng, nồng đến khó thở. Lạc Tiệm Thanh không biết, đại điện này đã hơn một ngàn năm chưa từng dính máu, thứ y ngửi được là máu đã ngấm vào hơn một nghìn năm trước, giống như tố cáo tội ác cũng như thể hiện sự phẫn nộ của bản thân.

Sau khi mọi người vào đại điện vẫn chưa nhìn thấy Ma Tôn.

Quỷ Nghị trưởng lão Đoạn Hồn tông bất mãn hỏi: “Tần Quy Hạc, Ma Tôn vẫn chưa xuất hiện, ngươi định giải thích sao?”

Tần Quy Hạc một thân áo trắng quơ đại đao cười lạnh: “Giải thích cái rắm.”

“Ngươi!”

Hai phe lại trở nên căng thẳng, đợi ước chừng nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng Ma Tôn. Tần Quy Hạc thì nhàn nhã tự tại nhưng Quỷ Nghị và đám trưởng lão đại biểu cho Bạch gia, Vân gia lại không nhịn được.

Đôi bên lại chờ thêm nửa canh giờ, suốt một canh giờ đã qua đừng nói đến Ma Tôn, ngay cả cái bóng Ma Tôn cũng không thấy.

Quỷ Nghị cắn răng nói: “Tần Quy Hạc, Ma Đạo cung các ngươi lại định đùa giỡn chúng ta?”

Tần Quy Hạc lại thờ ơ: “Đùa giỡn ngươi thì sao, lão tặc vô sỉ, đợi đến khi ngươi rời khỏi Ma Đạo cung, có tin lão tử chặt ngươi ra làm một trăm tám mươi miếng rồi ném cho chó ăn không!”

Trong mắt Quỷ Nghị lóe ra tia sáng, tay phải lão đột nhiên hiện lên quỷ khí màu xanh, rít gào nhằm về phía Tần Quy Hạc. Hành động đánh lén này khiến Tần Quy Hạc không kịp phản ứng, nhanh chóng nhấc đại đao cản lại công kích nhưng vẫn bị đánh bay hơn mười thước, nện lên một cây trụ, miệng phun máu tươi.

Quỷ Nghị: “Ma Tôn quả nhiên đã xảy ra chuyện!”

Tần Quy Hạc vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, mắng to: “Mồm miệng sạch sẽ chút, cung chủ chúng ta là người ngươi có thể tùy tiện đoán bậy sao!”

Sau đó hai người lao vào đánh nhau.

Mấy trăm năm trước Tần Quy Hạc đã có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, mà Quỷ Nghị chỉ mới tấn giai lên Đại Thừa hậu kỳ một trăm năm. Trên chiến trường đại chiến giữa hai tộc xưa kia, Tần Quy Hạc thân là hộ pháp của Ma Đạo cung, đảm nhiệm vị trí tướng quân của một đội quân nhân tu, chém giết trăm vạn yêu tộc, mà Quỷ Nghị chỉ là một phó tướng thuộc hạ của y.

Trận chiến này Tần Quy Hạc nhanh chóng chiếm thượng phong.

Quỷ Nghị là tu sĩ có tu vi cao nhất bên chính đạo này, lão đánh với Tần Quy Hạc không ai có thể ngăn cản, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại nghe Ngọc Thanh Tử tôn giả bất mãn nói lớn: “Đoạn Hồn tông đúng là có thủ đoạn, bản tôn lần này đã được diện kiến. Từ nay về sau, người Đoạn Hồn tông không được bước một bước vào Thái Hoa Sơn ta!”

Vừa nghe lời này, người Đoạn Hồn tông lập tức hỏi: “Ngọc Thanh Tử, ngươi dựa vào cái gì mà cấm Đoạn Hồn tông ta tới Thái Hoa Sơn?”

Ngọc Thanh Tử cười lạnh: “Dựa vào việc bản tôn thích thế!”

“Ngươi!”

Tuy nói tu vi Ngọc Thanh Tử vẫn chưa tới Đại Thừa kỳ, nhưng người Đoạn Hồn tông cũng không dám tranh cãi với nàng, chỉ có thể thì thầm: “Cứ làm như Thái Hoa Sơn các ngươi giỏi lắm vậy, ai cần qua lại với các ngươi? Có mỗi Huyền Linh Tử may mắn ba trăm năm đã Hóa Thần, Thái Hoa Sơn các ngươi sớm đã không đứng đầu chính đạo…”

Ngọc Thanh Tử tôn giả cười nhạo: “Tiểu nhân lén lút nói láo.”

“Ngươi!”

Nhân sĩ chính đạo bên này như sắp lao vào đánh nhau, mà Tần Quy Hạc và Quỷ Nghị so đấu sắp phân thắng bại. Nhưng dù sao đây cũng là Ma Đạo cung, nếu Quỷ Nghị chết trong này thì Tần Quy Hạc không biết phải ăn nói thế nào, dù sao cũng là người ta đến mừng thọ.

Vì thế khi trận chiến chấm dứt, Tần Quy Hạc kề đại đao lên cổ Quỷ Nghị, lạnh lùng nói: “Hôm nay tha cho cái mạng chó ngươi, nếu còn dám gây sự ở Ma Đạo cung, ông đây sẽ băm ngươi thành mảnh nhỏ cho heo ăn!” Vừa dứt lời, Tần Quy Hạc thu lại đạo đao.

Ai ngờ ngay khi Tần Quy Hạc thu lại đao, Quỷ Nghị lật tay lấy từ trong nạp giới ra một viên Bảo Châu màu xanh đậm.

Ngọc Thanh Tử kinh ngạc nói: “Quỷ Vương châu!”

Lời này vừa vang lên, toàn bộ nhân sĩ chính đạo đều kinh hãi lấy pháp bảo của mình ra, vừa chạy trốn vừa che chở tiểu bối của mình.

Quỷ Vương châu chính là Bảo Châu mà hồn phách Quỷ Vương ngàn năm ngưng kết ra. Để một Quỷ Vương hình thành, điều kiện vô cùng hà khắc, đầu tiên là lúc sống có nỗi oan khuất thấu trời, lúc chết phải vào đúng năm âm tháng âm ngày âm giờ âm. Ngoài ra trong vòng một canh giờ trước khi hóa thành Quỷ Hồn thì khôi phục kí ức, đi trả thù, nhưng tất nhiên không thể trả thù thành công.

Tổng hợp ba điều kiện trên, chín chín tám mươi mốt ngày sau, oan hồn sẽ trở thành Quỷ Vương.

Quỷ Vương ngàn năm bị tiêu diệt sẽ hóa thành Quỷ Vương châu, một khi nổ có thể đánh chết tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, thậm chí làm cho tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ cảnh giới không ổn định bị thương nặng!

Tần Quy Hạc trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ là đấu võ mồm thôi mà Quỷ Nghị này lại dùng tới Quỷ Vương châu trân quý!

Y kinh hãi giơ đao lên chắn, chỉ nghe Quỷ Nghị tức giận nói: “Hai trăm năm trước bản tôn bị phân vào đội ngũ của tên ma tu ti tiện ngươi, nhận hết khuất nhục khi làm thủ hạ! Tần Quy Hạc, ngươi nộp mạng cho bản tôn đi!”

Vừa nghe lời này, Lạc Tiệm Thanh giật mình hiểu được, Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông này tới Ma Đạo cung là vì Tả hộ pháp Tần Quy Hạc! Liên hợp chính đạo tìm kiếm Ma Tôn là giả, báo thù khuất nhục năm đó mới là thật.

Lạc Tiệm Thanh không thể hiểu được sao Quỷ Nghị lại có tâm tư kỳ quái này, lúc đại chiến giữa hai tộc, ma tu cũng là đồng minh với chính đạo, lão bị phân tới chỗ Tần Quy Hạc là chuyện rất bình thường. Nhưng mà đúng là lòng người khó lường, Tần Quy Hạc vận chuyển linh lực toàn thân để ngăn cản, đồng thời nhanh chóng bay lùi về sau.

Nhưng Quỷ Vương châu vẫn nổ.

Quỷ Hỏa lóe sáng cả đại điện, giống như một mặt trời xanh lục, tỏa ra năng lượng đáng sợ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng đỏ máu chậm rãi xuất hiện ở cửa đại điện. Người này nhìn như đi rất chậm nhưng chỉ trong chớp mắt đã đi tới chỗ Quỷ Vương châu, y nâng tay lên, nắm chặt viên Quỷ Vương châu màu xanh biếc đang nổ.

Uỳnh!

Quỷ Vương châu nổ mạnh trong lòng bàn tay y, như bị ngăn cản mà không lan ra.

Máu đỏ tươi chảy dọc theo tay người nọ, nhỏ giọt lên nền gạch đại điện. Lạc Tiệm Thanh nhìn một màn này mà sợ ngây người, y nhìn bóng lưng gầy gò của người kia, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tần Quy Hạc quỳ một gối xuống nói: “Cung chủ! Thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn, xin cung chủ trừng phạt!”

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh khẽ run, trong đầu lóe lên một cái tên —

Ma Thiên Thu!

Chỉ dùng một bàn tay đã bóp vỡ Quỷ Vương châu có thể đánh chết đại năng Độ Kiếp kỳ, thậm chí chỉ bị thương một chút ngoài da! Thực lực đáng sợ bậc này, trên đời này chỉ có sư phụ nhà mình và Ma Tôn có thể làm được.

Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “May mắn Ma Tôn tới, nếu không, lấy tu vi của ta thì không bảo vệ được các ngươi.” Dừng một chút, Ngọc Thanh Tử nhăn mày: “Có điều thực lực của Ma Tôn có vẻ tăng lên, nếu Huyền Linh Tử sư đệ ở đây thì có thể tiêu hủy Quỷ Vương châu này mà không bị chút thương tổn nào, nhưng nếu là Ma tôn thì vốn không chỉ bị thương ngoài da như thế này.”

Đưa lưng về phía một đám người chính đạo, Ma Thiên Thu cụp mắt nhìn Tần Quy Hạc quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Lăn đi chịu phạt.”

Tần Quy Hạc thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng rời đi.

Tiếp theo đó, Ma Thiên Thu nâng mắt nhìn về phía Quỷ Nghị đang hoảng sợ. Y nhìn một lúc rồi hỏi: “Tay ngươi đâu?”

Quỷ Nghị mấp máy môi, còn chưa mở miệng đã kêu lên một tiếng bi thảm. Tay trái của lão bị cắt, vết cắt sắc ngọt để lại cổ tay trống trơn!

Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh nao nao, có hơi lạnh người, nhưng vẫn nói nhỏ theo bản năng: “Sao ta nhớ… hình như là tay phải?”

Ngay sau đó, Quỷ Nghị lại kêu lên đau đớn, ngã rạp xuống đất. Chỉ nghe Ma Thiên Thu lạnh lùng nói: “Vừa rồi nhầm lẫn, là tay phải, cắt lại.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Chỉ là một bóng dáng mơ hồ mà khiến đám tiểu bối chính đạo chưa bao giờ thấy Ma Tôn rung động không thôi. Lạc Tiệm Thanh và Vệ Quỳnh Âm đứng ở bên cạnh Ngọc Thanh Tử tôn giả cảnh giác đề phòng; Phật Tử không ngừng gạt Phật châu niệm kinh Phật; Bạch Cực đã lấy ra trường thương, toàn thân tản ra lệ khí.

Nhưng mà lệ khí nho nhỏ này chẳng là gì so với huyết khí ngập trời trên người Ma Tôn.

Ma Tôn chậm rãi xoay người lại, thời gian như bị kéo dãn ra ngàn năm, khi đôi mắt đỏ máu lạnh lẽo kia lướt qua cả hàng người thì Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy máu toàn thân như đông lại, Vệ Quỳnh Âm từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại khiếp sợ lùi về sau nửa bước.

Một ánh mắt cũng khiến mọi người kinh sợ!

Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ thấy cường giả như vậy.

Sư phụ của y từ trước đến nay luôn ôn hòa, đối đãi với người bên ngoài tuy lãnh đạm những sẽ không tản uy áp. Mà ở Thái Hoa Sơn, Hạo Tinh Tử tôn giả, Nghiễm Lăng Tử tôn giả tuy nói cũng là Đại Thừa hậu kỳ nhưng rất hiền lành, không biểu hiện khí thế cường giả với các đệ tử.

Hiện tại Lạc Tiệm Thanh mới hiểu được vì sao sư phụ nhà mình lại coi Ma Tôn là một đối thủ khả kính.

Nếu so về thực lực, Ma Tôn không bằng sư phụ, nhưng trên tay sư phụ không có máu của trăm vạn người!

Ma Tôn là một ma đầu từ đầu đến chân, khi y xuất hiện, trời đất phẫn nộ, quỷ hồn khóc than.

Ma Thiên Thu thản nhiên đảo qua nhìn mọi người, cũng không dừng lại tại ai, sau khi xem xong, y chợt biến mất, lúc xuất hiện đã ngồi trên bảo tọa.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tà dị chỉ có hờ hững vô tận, tóc đen nhánh, quần áo dính máu đỏ chói, Ma Tôn này đẹp đến không phân giới tính, nhưng không ai dám nhận lầm. Lúc nhìn thấy y, Lạc Tiệm Thanh không tự chủ được nghĩ tới Mặc Thu, nhưng mà nhìn kỹ thì Mặc Thu tuy bộ dạng đẹp nhưng thiếu một phần sắc bén và khí thế đáng sợ như Ma Tôn, hai người có chút giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn không giống.

Nhưng mà bất kể thế nào, hai người đều cực kỳ đẹp, nếu Giải Tử Trạc nhìn thấy Ma Tôn, e là lại lặp lại lời nói lúc trước mạo phạm Mặc Thu.

Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh cũng không khẩn trương nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Ma Tôn quần áo dính máu trên bảo tọa.

Ánh mắt Ma Tôn chưa từng dừng trên người Lạc Tiệm Thanh, chỉ hỏi: “Nghe nói các ngươi muốn mừng thọ bản tôn?”

Quỷ Nghị mất đi hai tay đã được người Đoạn Hồn tông kéo xuống trị liệu, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên. Lúc trước trưởng lão Bạch gia và Quỷ Nghị đoạt vị trí dẫn đầu của Ngọc Thanh Tử tôn giả, giờ thì lão lại nhìn về phía Ngọc Thanh Tử tôn giả, không dám nhiều lời.

Ngọc Thanh Tử hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước: “Phải, tới mừng thọ ngươi!”

Khi nói chuyện, hoàn toàn không có chút lấy lòng, vì nàng là phong chủ Thanh Lam phong của Thái Hoa Sơn!

Ma Tôn thấy thái độ đó của Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng không giận, ngược lại nở nụ cười: “Thái Hoa Sơn?”

Ngọc Thanh Tử nâng mắt: “Thanh Lam phong.”

Ma Tôn lại hỏi: “Ngọc Tiêu phong không có ai tới? Trăm năm không gặp Huyền Linh Tử, tiểu mao hài chưa tới bốn trăm tuổi kia, tu vi hắn đã rút chưa?”

Ma Tôn này nói rất xảo quyệt, người tu chân từ trước đến nay sắp xếp vai lứa theo tu vi, ví như tuổi thọ Lạc Tiệm Thanh kém hơn đám Tả Vân Mặc rất nhiều, nhưng vẫn là Đại sư huynh. Mà hiện tại Ma Tôn chỉ nói tới tuổi thọ của Huyền Linh Tử, không nói tới tu vi của hắn, rõ ràng muốn áp một đầu.

Lần này không đợi Ngọc Thanh Tử tôn giả mở miệng, Lạc Tiệm Thanh đứng bên cạnh đã thản nhiên tiến lên, không sợ uy áp, lạnh lùng nói: “Tại hạ Lạc Tiệm Thanh, đệ tử Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn. Sư phụ ta vẫn rất khỏe mạnh, đa tạ Ma Tôn tiền bối quan tâm!”

Lần này thì tầm mắt Ma Tôn đã đặt lên người Lạc Tiệm Thanh, đôi mắt hoa đào đỏ máu nhìn chằm chằm vào tu sĩ áo xanh, khóe môi hiện lên ý cười khó phát hiện, sau đó lại trở về vẻ sắc lạnh, lạnh nhạt nói: “Bản tôn nói chuyện, có chỗ cho tiểu bối ngươi nói leo sao!”

Vừa dứt lời, Ma Tôn đã phẩy tay áo muốn đẩy Lạc Tiệm Thanh lui về phía sau.

Ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại ngẩng đầu nói: “Vãn bối là hậu nhân của Ngọc Tiêu phong, đệ tử của Huyền Linh Tử tôn giả! Ma Tôn gọi sư phụ ta một tiếng tiền bối, vậy thì vãn bối cũng có thể thay sư phụ nói một câu! Thân thể sư phụ vẫn tốt, không cần Ma Tôn lo lắng!”

Nói xong câu này, trên mặt Ngọc Thanh Tử tôn giả lộ ra vẻ hài lòng và vui vẻ, nhưng lại vươn tay che trước người Lạc Tiệm Thanh. Thái Hoa Sơn bọn họ từ trước đến nay không việc gì phải cúi đầu trước Ma Đạo cung, càng khỏi nói Ma Tôn này đang muốn dìm Huyền Linh Tử sư đệ, nhưng Tiệm Thanh nói đúng, Ma tôn này lại không phải là người phân rõ phải trái.

Ai ngờ, Ma Tôn nghe xong lời “Đại bất kính” này của Lạc Tiệm Thanh, trên khuôn mặt diễm lệ hơi thay đổi, hai mắt nhíu lại nhìn Lạc Tiệm Thanh. Người kia vẫn không hề e sợ, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Ma tôn lại là người cắt ngang trước, trong mắt y lộ vẻ buồn bực, cắn răng nói: “Lạc Tiệm Thanh, bản tôn không so đo với tiểu bối ngươi, lui ra!”

Lạc Tiệm Thanh không lùi lại, vẫn đứng cạnh Ngọc Thanh Tử tôn giả, mọi người thấy thế cũng phải đổ mồ hôi lạnh, nhưng Ma Tôn lại coi như không nhìn thấy, tiếp tục chuyện kế tiếp.

Trưởng lão Tứ đại tông môn và Bát đại thế gia lần lượt lên đưa quà mừng cho Ma Tôn, cuối cùng là Thái Hoa Sơn.

Ngọc Thanh Tử suy tư một hồi, giao nạp giới cho Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh hiểu ý cầm nạp giới đi từng bước lên bậc thềm ngọc. Lạc Tiệm Thanh nói: “Thái Hoa Sơn chúc đại thọ hai ngàn bảy trăm tuổi của Ma Tôn, đặc biệt đưa lên quà mừng thọ.”

Nói xong, Lạc Tiệm Thanh liền đặt nạp giới lên khay ngọc bên cạnh, còn chưa rời đi đã nghe một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu: “Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn, ngươi vô lễ như vậy không sợ bản tôn giết ngươi?”

Nghe thấy xưng hô “Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn” này, Lạc Tiệm Thanh có hơi sửng sốt, cảm thấy rất quen tai. Y hờ hững truyền âm qua: “Ma Tôn tiền bối sao có thể khó xử một tiểu bối, tiền bối và sư phụ của vãn bối là bạn lâu năm, tất nhiên sẽ không làm khó vãn bối.”

Ma Tôn cười lạnh: “Bản tôn luôn muốn giết sư phụ ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh truyền âm qua: “Vậy thì tùy tiền bối, sư phụ tại Thái Hoa Sơn chờ.”

“Ngươi!”

Truyền âm chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã kết thúc, Lạc Tiệm Thanh xoay người rời đi, ai ngờ lại nghe tiếng truyền âm qua: “Hôm nay ngươi chọc giận bản tôn, không sợ bản tôn giết ngươi, vậy bản tôn nói cho ngươi biết, bản tôn… muốn giết Mặc Thu kia trút giận thì sao?”

Lạc Tiệm Thanh khựng lại, sau đó xoay người lạnh lùng nhìn: “Mặc Thu là đồ đệ ngươi!”

Ma Tôn cũng nở nụ cười: “Thì sao, trên tay bản tôn cũng không thiếu một mạng này.”

Lạc Tiệm Thanh trầm mặc nhìn Ma Tôn hồi lâu, cuối cùng lại truyền âm qua: “Nếu ngươi giết bạn tốt sinh tử của ta, đời đời kiếp kiếp ta sẽ giết ngươi!”

Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh nâng bước rời đi, đi tới bên cạnh Ngọc Thanh Tử. Mặt ngoài nhìn y như không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng bàn tay dưới tay áo đã siết chặt lại. Ma tu từ trước đến nay lãnh huyết vô tình, tùy tiện ngang ngạnh, lời Ma Tôn nói… chưa chắc là lừa gạt mình. Nếu vì hành vi của mình hôm nay mà làm hại Mặc Thu…

Hai mắt Lạc Tiệm Thanh đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.

Quả nhiên, Ma Tôn thực lực cao cường mới có thể uy hiếp mình như vậy, thực lực mới là gốc rễ sinh tồn!

Ma Tôn cũng không cảm nhận được tâm tư của Lạc Tiệm Thanh, đưa xong quà mừng thọ, Ngọc Thanh Tử liền chủ động hỏi thăm về chuyện Huyết Linh quả. Ma Tôn bình tĩnh nói đó là Huyết Linh quả cướp được khi giết chín ma tu, không có ý nghĩa gì, chỉ để tu luyện mà thôi.

Nghe Ma Tôn nói giết chín ma tu, Ngọc Thanh Tử mặc dù cảm thấy vô cùng trơ trẽn nhưng cũng không thể chỉ trích. Ma tu giết ma tu là chuyện của bọn họ, dù sao Ma Tôn giết bao nhiêu người tu sĩ trong thiên hạ đều biết, nếu y không thể đột phá, sớm muộn gì sẽ luân hồi hơn ba trăm vạn kiếp súc sinh, cũng sẽ có báo ứng của mình.

Cứ thế, lễ mừng thọ “hữu danh vô thực”* kết thúc, mọi người đang định dẹp đường hồi phủ thì Ngọc Thanh Tử lại âm thanh lạnh lùng nói: “Thủ đồ Thái Hoa Sơn ta còn cần tiến hành quyết đấu sinh tử với thành chủ Dục Đô kia, Ma Tôn, ngươi có bằng lòng chứng kiến không?”

*có tên mà không có thật

Nghe vậy, Ma Tôn hơi giật mình, ánh mắt chuyển hướng liếc Lạc Tiệm Thanh một cái rồi hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Thanh Tử cảm thấy chữ “lại” này có hơi kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, kể hết chuyện xảy ra ở Dục Đô. Khi Ma Tôn biết được bọn họ đi qua Dục Đô, trong mắt lóe lên tia sáng, khẽ liếc qua Lạc Tiệm Thanh. Nhưng sau khi nghe tâm tư xấu xa của thành chủ Dục Đô thì sắc mặt y đã sầm lại.

Ma Tôn vung tay áo, chỉ nghe uỳnh một tiếng, thành chủ Hạ Tiếu béo mập kia lăn vào đại diện.

Vốn Ma tôn muốn trực tiếp giết Hạ Tiếu, nói mỹ miều thì là “cho Thái Hoa Sơn mặt mũi”, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại tiến lên trước ngăn cản, chắp tay hành lễ nói: “Ma Tôn tiền bối, vãn bối nguyện ý đấu một trận với Hạ Tiếu này!”

Ma Tôn nhíu mày, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Hạ Tiếu không nghĩ rằng Ma Tôn sẽ lấy mạng mình, gã đang sợ muốn chết, sợ sắp tè ra quần luôn, nhưng nghe Lạc Tiệm Thanh xin tha mạng thì trong lòng rất vui vẻ, kích động không thôi. Người này trông đẹp thế mà sao lại ngu vậy, trận so đấu này cứ chậm rãi chơi thôi, không biết có thể sờ soạng bao lâu, chạm được vào đâu…

Hạ Tiếu gật đầu: “Đúng vậy.”

Lạc Tiệm Thanh cười khẽ, khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã thêm vài phần diễm sắc khiến Hạ Tiếu kia nhìn đến ngây người, nặng nề nuốt ngụm nước miếng. Hai người cách nhau mười thước, Hạ Tiếu bình tĩnh nhìn Lạc Tiệm Thanh bấm thủ quyết, nhìn ánh sáng lóe lên giữa lông mày y, bảo kiếm hóa thành một đóa sen xanh đánh về phía mình.

Lúc này trong lòng Hạ Tiếu còn đang gào thét: Kiếm thế của mỹ nhân cũng như mỹ nhân vậy, mềm mại như đóa hoa.

Nhưng khi đóa Thanh Liên đoạt mệnh này cách một trượng thì Hạ Tiếu lại cứng còng cả người, chém giết nhiều năm khiến gã cảm nhận được sự nguy hiểm! Gã lập tức điều động linh lực trong cơ thể, làm sao còn nhớ tới yêu cầu áp chế tu vi, nhấc đại đao lên chuẩn bị đón đánh.

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe Ma Tôn nhẹ giọng nói một câu: “Tu vi của ngươi vượt qua nửa bước Xuất Khiếu, hạ xuống cho bản tôn!”

Chỉ chớp mắt, linh lực cuồn cuộn trong thân thể Hạ Tiếu đã bị một dòng uy áp đáng sợ ngăn chặn, gã kinh sợ nhìn đóa Thanh Liên kia xuyên thủng thân thể mình. Từ đầu tới cuối, Thanh Liên kia vẫn thanh lãnh tuyệt thế, Sương Phù kiếm trở lại tay Lạc Tiệm Thanh, một người một kiếm đều đẹp đến không phân tách được.

Hạ Tiếu khuỵu đầu gối xuống đất, hộc máu.

Lạc Tiệm Thanh thấy thế cũng mặc kệ tên vô sỉ kia. Vừa rồi y trực tiếp dùng tới “Liên Khai Nhất Kiếm”, sau đó là đoạt nhân quả  trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, huỷ kinh mạch ở tim Hạ Tiếu. Lực lượng của đoạt nhân quả đúng là biến hoá kỳ lạ, tàn hồn của những nam tu từng bị Hạ Tiếu lăng nhục sẽ luôn gặm nhấm kinh mạch bị tổn hại của gã, tuy không chết được nhưng sẽ làm gã trở thành phế nhân vĩnh viễn.

Lạc Tiệm Thanh chắp tay nói: “Đệ tử không làm nhục sứ mệnh.”

Ngọc Thanh Tử tôn giả cười gật đầu, còn chưa mở miệng đã thấy một luồng sáng đỏ xuyên qua trán Hạ Tiếu.

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo của Ma Tôn vang lên: “Bản tôn còn cần ngươi làm gì, mạng chó ngươi bồi tội cho người Thái Hoa Sơn đi.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Vốn Lạc Tiệm Thanh còn chuẩn bị đưa Hạ Tiếu này về Dục Đô, để cho một phế nhân như gã “hưởng thụ” mùi vị bị nhóm nam tu lăng nhục cưỡng hiếp… bỏ đi, thế cũng được, Ma Tôn này thật đúng là sẽ không tra tấn người.

Hiện giờ đã mừng thọ xong, Huyết Linh quả cũng đã hỏi xong, quyết đấu sinh tử cũng đã giải quyết.

Mọi người tính toán ở lại Ma Đạo cung nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau rời đi.

Màn đêm buông xuống, Lạc Tiệm Thanh trở lại sương phòng của mình, không an tâm tu luyện như y nói với Ngọc Thanh Tử. Y lật tay lấy từ trong nạp giới ra một khối ngọc bài xanh biếc, rót linh lực vào, chỉ một lát sau, một bóng dáng đỏ máu xuất hiện ở trong sương phòng y.

Lạc Tiệm Thanh không nghĩ tới Ma Tôn lại tới nhanh thế, y tiến lên chắp tay hành lễ nói: “Ma Tôn tiền bối.”

Ma Tôn rủ mắt nhìn y, Lạc Tiệm Thanh lúc này đang cúi đầu nên không nhìn thấy ý cười và trêu chọc trong mắt Ma Tôn, chờ đến khi y ngẩng đầu thì Ma Tôn đã trở về vẻ lạnh lùng vô tình: “Huyền Linh Tử muốn ngươi tìm bản tôn, rốt cuộc có chuyện gì?”

Lạc Tiệm Thanh một tay đặt lên bụng, Ma Tôn nhìn thấy thế liền nhíu mày, nhưng mà ngay sau đó, một trái cây đỏ rực lại xuất hiện. Khi Huyết Linh quả rời khỏi cơ thể, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy linh hồn như bị xé rách, trên trán y rịn mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng y vẫn cắn răng lấy Huyết Linh quả ra.

Khi rút tay ra, khóe miệng Lạc Tiệm Thanh rớm máu, cuối cùng đã hiểu được vì sao sư phụ nhà mình muốn y tới hẳn Ma Đạo cung giao đồ cho Ma Tôn. Lúc này y rất suy yếu, cần một cường giả trị thương cho mình, hơn nữa lực lượng của Huyết Linh quả cũng bát đầu hao dần trong không khí, không ai có thể ngăn cản linh lực xói mòn.

Thấy thế, Ma Tôn trợn to hai mắt, vô tình quên luôn thân phận của mình, trực tiếp kéo Lạc Tiệm Thanh lại, vội hỏi: “Ngươi làm gì, Lạc Tiệm Thanh!”

Lạc Tiệm Thanh mặt mũi tái nhợt, hai tay dâng Huyết Linh quả lên: “Vật quy nguyên chủ.”

Ma Tôn á khẩu không nói gì được.

Chỉ một lát sau, Ma Tôn đã thu lại Huyết Linh quả, một tay đặt sau lưng Lạc Tiệm Thanh, bắt đầu chữa thương cho y. Một khắc đồng hồ sau, thương thế Lạc Tiệm Thanh khôi phục hoàn toàn, nhưng Ma tôn lại chậm chạp không rời đi, y nhíu mi hỏi: “Ngươi có biết một khi mất đi Huyết Linh quả này, việc tu luyện sau này của ngươi sẽ giảm xuống không?”

Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu: “Vãn bối biết.”

“Vậy vì sao ngươi phải trả về? Bản tôn nếu không đi giết ngươi tất nhiên là không có ý lấy lại nó.”

Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn Ma Tôn, nghiêm túc nói: “Tiền bối, vãn bối nghe sư phụ nói, ngài đang muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ. Loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, vậy nên vãn bối không nói trên đại điện. Nhân tu chính đạo tuy không đội trời chung với ma tu, nhưng nếu ngài có thể đột phá thì sẽ là chuyện quan trọng tới nhân tộc. Vãn bối nếu muốn đột phá Hóa Thần kỳ, dù thiên phú dị bẩm cũng phải mất một hai trăm năm, hơn nữa ngài là ma tu, thực lực vượt xa người cùng cảnh giới. Nếu ngài đột phá, nhân tộc từ nay về sau sẽ chính thức đạt được hòa bình.”

Ma Tôn trầm mặc không nói.

Sau một hồi, y hỏi: “Nhân tộc đạt được hòa bình, khế ước trăm năm trước cũng coi như không có?”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy hơi ngẩn ra, nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu: “Phải.”

“Ha ha, Huyền Linh Tử tính toán giỏi thật đấy.”

Lạc Tiệm Thanh không hiểu những lời này, Ma Tôn lại chậm chạp không rời khỏi phòng y. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Lạc Tiệm Thanh loáng thoáng cảm thấy việc này như đã từng xảy ra rất nhiều lần, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Đợi cho Ma Tôn có ý định rời đi rồi, Lạc Tiệm Thanh tiễn y. Trước khi đi, Ma Tôn bỗng kéo lấy tay phải Lạc Tiệm Thanh, nhấn một cái lên lòng bàn tay của y để lại một ấn ký.

Sau khi Ma Tôn rời đi, Lạc Tiệm Thanh khó hiểu nhìn chữ “Thu” lóe ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay, nghĩ mãi cũng không ra.

“Ma Tôn này rốt cuộc là hỏng dây thần kinh nào vậy? Viết tên y lên tay ta làm gì? Không được, chữ này xuất hiện trong lòng bàn tay không tốt, trước khi quay về Thái Hoa Sơn nhất định phải xóa đi. Không xóa được, tìm Ngọc Thanh Tử sư bá nhìn xem, nàng nhất định có cách.”

Ma Thiên Thu nghe lén cách đó không xa: “…”

Mẹ nó! Bản tôn muốn giết ngươi tên ngu xuẩn kia!!!

Ngày hôm sau, Lạc Tiệm Thanh cùng các trưởng lão Thái Hoa Sơn rời đi. Ma Tôn vẫn chưa từng xuất hiện, Tả hộ pháp Tần Quy Hạc đang chịu phạt, vậy nên tiễn bọn họ là Hữu hộ pháp Tần Tư Di. Hắc hộ pháp trực tiếp đưa bọn họ xuống ma sơn, sau đó lập tức rời đi, không nói một chữ.

Nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, đám nhân tu chính đạo mặc dù bất mãn nhưng cũng không nói gì. Dù sao thì đệ đệ kiêm người yêu của người ta vì Quỷ Nghị Đoạn Hồn tông mà phải chịu phạt, người ta không tỏ thái độ đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn nói lời hay ý đẹp gì? Mọi người cùng nhau đi đến ranh rới Ma Vực, lần này đã có kinh nghiệm, không cần người dẫn đường, mọi người đi lại lối cũ.

Có điều, có chuyện rất thú vị. Quỷ Nghị kia bị chặt hai tay, Đoạn Hồn tông có linh dược, vốn phải mọc lại tay rồi. Kỳ quái là tay gã vẫn không có tiến triển, mỗi khi dược lực của linh dược đi tới vết cắt thì lại bị một dòng ma khí huyết sắc cắn nuốt.

Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy Quỷ Nghị kia không ngừng mắng chửi Ma Tôn.

Lúc ở trước mặt người ta thì thở cũng không dám thở mạnh, thậm chí còn khóc như đứa con nít, giờ rời Ma Đạo cung nên cái gì cũng dám mắng. Có mấy lời Lạc Tiệm Thanh nghe được cũng phải nhíu lông mày, nói với sư muội nhà mình: “Ngươi đừng nghe mấy lời nói chướng khí mù mịt này.”

Vệ Quỳnh Âm gật đầu, đối với Đại sư huynh bảo vệ sư đệ sư muội nhà mình, đáp lại: “Sư huynh cũng vậy.”

Cứ thế, hơn mười ngày sau, mọi người rốt cục cũng nhìn thấy con sông lớn ngăn cách giữa Ma Vực và Vân Châu. Ngọc Thanh Tử tôn giả lập tức lấy ra bảo tháp phi hành, các trưởng lão Thái Hoa Sơn cùng tiến lên. Lạc Tiệm Thanh đi cuối cùng, y không ngừng quay đầu nhìn về hướng Ma Đạo cung, cảm giác có chuyện gì đó đã bị mình bỏ qua, nhưng lại không nhớ nổi.

Ngọc Thanh Tử đứng ở cuối bảo tháp, thản nhiên nói: “Tiệm Thanh, lên đây đi.”

Lạc Tiệm Thanh lập tức xoay người nâng bước đi lên. Ai ngờ ngay lúc y chuẩn bị bước lên, một dòng ma khí đen ngòm lao tới tóm lấy Lạc Tiệm Thanh lôi đi mất!

Ngọc Thanh Tử trợn to hai mắt, nhanh chóng lấy ra phất trần đánh lên, nhưng không ngờ tới, ma khí kia lại đánh bay nàng, trong chớp mắt đã kéo Lạc Tiệm Thanh biến mất.

Hai mắt Ngọc Thanh Tử đỏ lên: “Tiệm Thanh!”

Đại sư Quy Nguyên Tông còn chưa rời đi cũng phải siết chặt Phật châu, mở to hai mắt: “Ma tu Đại Thừa sơ kỳ!”

Ngọc Thanh Tử tôn giả phẫn nộ không thôi, đang muốn tới Ma Đạo cung hỏi cho ra nhẽ, đại sư Quy Nguyên Tông lại nói: “Không thể! Mọi người đều biết, Ma Đạo cung chỉ có năm vị ma tu Đại Thừa kỳ, mà trong thiên hạ còn có sáu vị ma tu Đại Thừa kỳ không do Ma Đạo cung quản lý. Theo bần tăng thấy thì người này không phải ma tu trong Ma Đạo cung, nếu thật là ma tu trong Ma Đạo cung, cần gì phải chờ tới bây giờ mới động thủ?”

Nghe lời này, Ngọc Thanh Tử dần dần tỉnh táo lại, nàng nắm chặt phất trần của mình, áy náy nói: “Là ta vô năng, không bảo vệ được sư điệt. Nhờ đại sư hỗ trợ chú ý tới đệ tử Thái Hoa Sơn ta một chút, tạm thời dẫn bọn họ tới Quy Nguyên Tông. Ta sẽ nhanh chóng trở về Thái Hoa Sơn bẩm báo cho Hạo Tinh Tử sư huynh và… Huyền Linh Tử sư đệ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện